Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 32

Long Thiên Tuyệt cảnh cáo thí hồn ở trong lòng.

“Hà hà… Khặc! Long Thiên Tuyệt, ngươi có biết là ngươi đang tự đẩy mình vào đường chết không? Muốn phong ấn bổn tôn, ngươi phải hao phí rất nhiều ngự lực, ở trên đường đi đến cuộc so tài luyện đan, người muốn giết thành chủ Ma Huyễn thành ngươi chắc hẳn là rất nhiều, ngươi xác định mình có đủ năng lực để đối phó những tên muốn giết ngươi đó không? A? Ha ha!” Thí hồn tự tin cười như điên, gã nghĩ rằng Long Thiên Tuyệt sẽ không dám làm như vậy.

“Hừ! Ngươi cho là bổn tọa không dám sao? Ngươi đừng quên, Thượng Cổ Thần Thú Giao Kim Long Ngự Khí vô địch thiên hạ của bổn tọa, có nó ở đây, ngươi cảm thấy bổn tọa có thể sợ những tên nhãi nhép đó sao? Bây giờ, ngươi cút về hảo hảo đợi cho bổn tọa!” Long Thiên Tuyệt trong lòng nổi giận gầm lên một tiếng, gia tăng thêm ngự lực trong bàn tay, lúc hai tay buông xuống, ánh sáng màu nâu đỏ giữa mi tâm trên mặt Long Thiên Tuyệt từ từ biến mất.

“Không…, Long Thiên Tuyệt, ngươi chờ, bổn tôn sẽ còn trở lại, sẽ còn trở lại…, ” Âm thanh thí hồn kinh hoàng, rồi chậm rãi tiêu thất.

Long Thiên Tuyệt từ từ mở mắt, nhìn hai mẫu tử Lam Tử Duyệt bên ngoài xe ngựa.

“Ơ! Sao đột nhiên không còn đau nữa rồi?” Lam Tử Duyệt lầm bầm lầu bầu nói, còn vỗ một cái mình ngực.

“Hài nhi, mẫu thân đã ổn rồi, chúng ta đi thôi!” Trong lòng Lam Tử Duyệt có chút hoảng, hoa lan giữa mi tâm nàng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện khác thường, nàng sợ phụ thân của hài tử tìm tới cửa, sư phụ từng nói với nàng, nàng trúng độc tố, đến từ Kiếm Ma, cũng gọi ngân độc, khi người truyền độc cho nàng chịu đau đớn thì nàng cũng sẽ cùng chịu đau đớn, chẳng lẽ mới vừa nãy phụ thân hài tử phát tác Kiếm Ma ở gần đây, không được, nàng phải chạy thật nhanh mới được, nếu là phụ thân của hài tử ở kế cận, phụ thân hài tử biết được sự tồn tại hài tử, cùng cướp đứa trẻ với nàng, vậy nàng nhất định sẽ chết.

“Hu… hu hu hu! Mẫu thân, mẫu thân hù chết hài nhi rồi, từ trước đến giờ mẫu thân chưa từng bị như vậy, thân thể mẫu thân vẫn luôn rất tốt mà, nếu như mẫu thân xảy ra chuyện, Dịch Nhi và ca ca phải làm sao đây? Mẫu thân.” Lam Dịch Dịch thương tâm khóc rống lên, sau khi từ trạng thái khẩn trương thả lỏng, bé liền không nhịn được nữa khóc rống lên, bé thật rất sợ nương có chuyện, các bé không có phụ thân đã rất đáng thương rồi, nếu lại mất mẫu thân, bé và ca ca nên làm thế nào?

“Hưm! Dịch Nhi đừng khóc mà, mẫu thân làm sao lại có chuyện đây được? Mẫu thân là luyện đan sư, mẫu thân dám cam đoan, thân thể của mẫu thân tuyệt đối sẽ không có vấn đề, Dịch Dịch đừng lo lắng a?” Lam Tử Duyệt ôm Lam Dịch Dịch vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, nỗi sợ hãi trong lòng Dịch Dịch nàng biết, trẻ con rất dễ thiếu cảm giác an toàn.

Lam Thành Thành cũng bất an kéo kéo tay Lam Tử Duyệt, Lam Tử Duyệt nhìn Lam Thành Thành, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lam Thành Thành, cho Thành Thành thành một ánh mắt yên tâm.

“Thành Nhi, con trở vào trong rừng gọi Bạch Tuyết ra đi, mẫu thân cõng Dịch Nhi đến giao lộ trước mặt đợi con được không?” Lam Tử Duyệt nhìn trên quan đạo càng ngày càng nhiều xe ngựa, đi đi dừng dừng, đều nhìn mẫu tử ba người các nàng, từ trước đến nay nàng vẫn không thích bị người khác nhìn chăm chú, vẫn là ở trong xe ngựa thì tốt hơn.

“Dạ, mẫu thân, hai người cẩn thận, Thành Nhi đi một chút sẽ trở về.” Lam Thành Thành đứng lên, trầm ổn đi vào trong rừng cây.

“Dịch Nhi, tới đây, leo lên lưng mẫu thân đi, mẫu thân cõng Dịch Nhi đi, có được hay không?” Lam Tử Duyệt  ôn nhu hỏi Lam Dịch Dịch, Dịch Dịch coi trọng tình cảm, có tâm sự gì cũng sẽ biểu hiện trên khuôn mặt, mà Thành Nhi thì lại rất giỏi che dấu nỗi buồn, nói chung, nàng lo lắng hơn chính là Thành Nhi.

“Mẫu thân, mẫu thân thật không có chuyện sao? Dịch Nhi lo lắng lắm.” Lam Dịch Dịch hít mũi một cái, cái mũi nhỏ bởi vì khóc mà hồng hồng, nước mắt còn treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, khiến cho người nhìn mà đau lòng không thôi.
Bình Luận (0)
Comment