“Duyệt Nhi, việc trả thù chưa cần gấp.”
“Ca, huynh đang lo đúng không?” Lam Tử Duyệt đương nhiên hiểu điều mà huynh ấy đang lo lắng? Nam Cung Thành Huân đã là hoàng đế, Nam Cung Thành Huân không hề có lỗi với hắn, chỉ là bạc tình bạc nghĩa, sau khi nàng biến mất, liền cưới Lam Tử Nhu, uổng công Lam Tử Duyệt còn đối với hắn nhất vãng tình thâm, nhưng như vậy càng tốt, sau khi nàng trở về, giữa hai người chẳng còn mối quan hệ gì.
“Ca, huynh đừng lo, việc báo thù muội tự mình lo liệu được.”
“Duyệt Nhi, sau khi muội trở về, đừng đến phủ Thừa tướng nữa, từ khi muội xảy ra chuyện, ta cũng chẳng màng ánh mắt thế sự, dọn ra khỏi phủ Thừa tướng, tự mua một tòa phủ đệ ,tuy rằng không lớn lắm, nhưng cũng đủ che mưa chắn gió cho hai huynh muội ta, bây giờ đã có thêm Thành Nhi và Dịch Nhi, sẽ càng thêm náo nhiệt.” Lam Tử Thiên nói đoạn, ánh mắt chuyển sang Thành Nhi và Dịch Nhi đang vui đùa cùng Niên Bình Sùng.
Lam Tử Duyệt mỉm cười rồi nói: “Thành Nhi, Dịch Nhi, các con qua đây.”
“Vâng! mẫu thân, chúng con đến đâyyyy!” Lam Dịch Dịch vừa chơi nhưng ánh mắt đã sớm chú ý đến mẫu thân, vừa nghe tiếng gọi của mẫu thân, hai huynh đệ một đứa trầm mặc, một đứa thoăn thoắt chạy đến bên cạnh Lâm Tử Duyệt.
“Mẫu thân, người gọi Dịch Nhi và ca ca có việc gì ạ?” Lam Dịch Dịch híp híp mắt, cười hì hì hỏi Lam Tử Duyệt , mục quang lại hướng về Lam Tử Thiên, về phần Lam Thành Thành chỉ yên lặng đứng nhìn, không lên tiếng.
“Thành Nhi, Dịch Nhi, đây là ca ca của mẫu thân, mau bái kiến Cữu cữu.” Lam Tử Duyệt nghĩ, nếu đã nhận rồi, thì chẳng cần che giấu nữa, với sự thông minh của Thành Nhi và Dịch Nhi, chắc sớm đã đoán được thân phận của Lam Tử Thiên.
“A! Bái kiến Cữu cữu”. Lam Dịch Dịch đứng nghiêm, bộ dạng nghiêm chỉnh, có Cữu cữu thật tốt, sau này nó và ca ca có thêm người thương yêu rồi.
“Cữu cữu.” Lam Thành Thành chỉ nói được hai tiếng thì im lặng.
“Thành Nhi, Dịch Nhi ngoan.” Lam Tử Thiên hạnh phúc đáp, trong lập ngập tràn niềm vui, cháu của hắn đều rất bản lĩnh.
“Đại tiểu thư, hóa ra người vẫn còn sống.” Bắc Sơn nhìn thấy Lam Tử Duyệt và Lam Tử Thiên nhận nhau, hắn cũng chạy qua ngước nhìn, trong mắt cũng ươn ướt, đại tiểu thư của bọn họ trước nay đối xử với ai cũng rất tốt, đối với thuộc hạ bọn hắn cũng rất tốt, tiểu thư giờ có thể bình an trở về, bọn hắn ai nấy đều vui mừng.
“Ừm! Bắc Sơn, ta vẫn còn sống.” Lam Tử Duyệt biết Bắc Sơn là một người không tệ, với đại ca mà nói, hắn chính là cánh tay đắc lắc của đại ca, người thì trung thành điềm tĩnh.
“Đại tiểu thư, công tử, qua đây dùng bữa tối thôi! bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm, cám ơn ngươi, Bắc Sơn, ở đây có một chút rau dại, ta một lát là xong ngay thôi, đợi xong rồi chúng ta cùng ăn.” Lam Tử Duyệt không thích ăn thịt,không có rau cải, nàng ăn rất ít.
“Vâng, đại tiểu thư, không ngờ sáu năm không gặp, đại tiểu thư cũng biết nấu ăn rồi.” Bắc Sơn miệng khen không ngớt.
Lam Tử Duyệt cười cười, cũng chẳng nói gì, Lam Tử Duyệt trước kia tay không chạm nước, đương nhiên không biết nấu ăn, nhưng nàng không phải thế, ở thế kỷ 21 rất nhiều món ăn cũng chẳng làm khó được nàng.
“Được, đại ca cũng muốn thử tay nghề của muội.” Lam Tử Thiên mỉm cười nói, trong sáu năm này, sự tôi luyện của cuộc sống, khiến muội thay đổi không ít.
“Cữu cữu, món mẫu thân làm rất ngon lắm đó.” Lam Dịch Dịch liên tục khen, chỉ cần mẫu thân xuống bếp, hai huynh đệ nó đều ăn đến hai chén cơ?