Lam Tử Duyệt nhìn nhìn Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng, nhàn nhạt trả lời: “Mộc Thành thiếu chủ khách khí, bất quá Lam Mân Côi ta nhắc nhở Mộc Thành thiếu chủ một câu, một quả trứng gà ăn không đủ no, đừng chọc đến người thanh danh vừa xấu lại vừa già cả, không sợ hổ sói ngồi trước mặt, chỉ sợ sau lưng là hai thanh đao, Lam Mân Côi ta cũng không phải là kẻ thích đi lừa gạt người khác, chuyện tối hôm nay, Lam Mân Côi ta có thể không truy cứu, nhưng không hy vọng lại có lần sau.” Lam Tử Duyệt ám chỉ, nàng biết Mộc Thành Phong có thể nghe hiểu được ý nàng muốn nói.
Mộc Thành Phong ánh mắt lóe sáng, trên mặt có chút mất tự nhiên, quả nhiên, Lam Mân Côi đã biết cái chuyện bò cạp độc kia là Thành Phượng làm, bất quá giả bộ hồ đồ ai chẳng biết! Hắn sẽ không thừa nhận, nếu Lam Mân Côi đã chơi trò tung hỏa mù, hắn cũng có thể làm bộ như không có việc gì, không phải sao?
“Lam Mân Côi nhắc nhở phải, ai cũng sợ những người như vậy, không sợ hổ sói ngồi trước mặt, chỉ sợ có người ở trong tối đâm một đao, khiến người ta khó lòng phòng bị, bản thiếu chủ cũng ghét nhất cái loại tiểu nhân này, chuyện đêm nay, đa tạ Lam Mân Côi đã giải vây, thời gian không còn sớm, hai huynh muội chúng ta đi nghỉ ngơi trước.”
Nghe xong Mộc Thành Phong nói, sắc mặt Lam Tử Duyệt hơi khó coi, đôi mắt cũng lạnh đi, con mẹ nó, Mộc Thành Phong này cư nhiên lại dám giả ngu với nàng, hắn có thể vô sỉ hơn một chút nữa được hay không, tốt! Cứ chờ đó mà xem.
Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng xoay người đi đến chỗ xe ngựa của mình, Lam Tử Duyệt nhìn bóng dáng hai huynh muội bọn họ, chỉ muốn đá vào mông mỗi người bọn họ một cái, đá bọn họ lên trên chín tầng mây luôn, phát tiết tức giận trong lòng.
“Ha hả! Tiểu nha đầu, đêm đã muộn quá rồi, lão nhân ta cũng nên trở về ngủ, buổi sáng ngày mai lúc làm đồ ăn sáng, đừng quên chừa phần cho lão nhân ta, nha!” Huyền Cơ Tử duỗi duỗi người, đã lâu rồi không gặp được người làm hắn vừa lòng, đêm nay hắn có thể hưng phấn đến ngủ không yên không đây!
“Ân!” Lam Tử Duyệt gật gật đầu. Huyền Cơ Tử nhìn Lam Tử Duyệt đồng ý, trong lòng càng cao hứng, xoay người đi về phía rừng cây, Lam Tử Duyệt cũng không cản hắn, nàng biết cao nhân lánh đời như bọn họ trên người đều mang theo nhẫn không gian, đến nơi nào cũng có thể có cư trú ở địa phương đó.
“Duyệt Nhi, thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi! Có việc gì ngày mai chúng ta nói sau, lát nữa Dịch Nhi ăn chân gà xong, ca ca đưa bé về.” Lam Tử Thiên quay đầu lại, nhìn Lam Dịch Dịch còn đang ăn lem luốc cả người, cười nói, Dịch Nhi thích ăn chân gà đến trình độ này làm hắn cũng không dám khen tặng.
“Được, vậy cám ơn ca ca, Duyệt Nhi đi trải chăn đệm trước.”
Lam Tử Duyệt xoay người, trong lòng rất cảm động, có người thân ở bên cạnh cảm giác thật tuyệt, Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, phát hiện Long Thiên Tuyệt cũng đang nhìn về phía bọn họ, Lam Tử Duyệt cảm thấy mình hẳn là nên nói một tiếng cám ơn với hắn về chuyện vừa rồi, là nhờ hắn cứu mình một mạng, Lam Tử Duyệt nghĩ là làm, đi về phía Long Thiên Tuyệt.
Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Tử Duyệt đi về phía này, trong lòng không hiểu sao khẩn trương lên, toàn thân cứng còng ngồi không dám động.
Long Thiên Ngâm lại rất cao hứng, chỉ cần Lam Mân Côi này chủ động phản ứng lại bọn họ, hắn sẽ có thể rất nhanh hoà hợp được với Dịch Nhi và Thành Nhi, hắn rất muốn chơi cùng Thành Nhi Dịch Nhi.
“Long công tử, chuyện vừa rồi, đa tạ Long công tử ra tay cứu giúp, tiểu phụ vô cùng cảm kích, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Long công tử cứ việc nói.” Tuy rằng trong lòng Lam Tử Duyệt rất muốn biết thân phận của bọn họ, nhưng người ta không chịu tiết lộ, nàng cũng không dám trắng trợn táo bạo xưng hô nhân gia thành chủ! Nhưng lời khách khí thì vẫn muốn nói, đây là đạo lí đối nhân xử thế sao?