“Không phải tiểu tử này lớn lên hết sức xấu nên mới dùng khăn đen che mặt đó chứ?” Một thiếu niên đứng bên cạnh chua xót nói đạo lý.
“Nói bậy!” Tử Thương lúc này giận hét lên, sau đó vẻ mặt ước mơ nói, “Ta đoán, hắn nhất định là một cái thiếu niên cực kì đẹp trai, chẳng qua là làm việc an phận chút thôi!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
...
Một đám thiếu nữ lập tức nhao nhao lên phụ họa, người người hai gò má ửng hồng, cặp mắt sáng lên. Cường giả như vậy, tuổi cũng ít như vậy tại sao những thiếu nữ này có thể không hướng tâm về.
“Đôi mắt màu tím?” Cách đó không xa, một vị đệ tử Tử gia lưng đứng thẳng, “Không phải là Tử Đồng chứ?”
Từ khi Tử Đồng mới sinh ra đã có đôi mắt không giống người thường, năm đó mọi người đều cho rằng đó là điềm lành, ai ngờ về sau cha mẹ nàng chết cả, nàng lại là một cái cực phẩm phế vật, vậy là từ điềm lành mọi người liền cho đó là điềm xấu, chuyện này ở Tử gia ai ai cũng biết.
“Ta nói này tên kia, nàng là nữ, được không? Là nữ đấy!” Tử Thương cực kì khinh bỉ nặn ra một câu hừ lạnh, “Cái phế vật kia mà là thiên tài, ta thà đập đầu vào trụ khảo nghiệm mà chết cho xong!”
Mọi người đều đồng ý như vậy.
Cái phế vật kia, thế nào mà lại có thể là thiên tài tinh lực ba mươi sáu sao? Cùng lắm chỉ là trùng tên thôi!
Cách đó không xa, một thiếu nữ chú ý đến Tử Đồng đi vào dược cốc, “Mau nhìn, nàng ta đến kìa!”
Tử Thương quay mặt sang, quả nhiên thấy Tử Đồng cõng giỏ dược đi tới, nàng lập tức đứng thẳng sống lưng, “Ơ, đây không phải là Tử Đồng muội muội đó sao? Ngươi cũng tới đây đào dược?
“Đào dược? Ta xem xem là đào cỏ a?” Lập tức có người đứng bên tiếp lời. Ai mà không biết Tử Đồng ngốc vô cùng, ngay là dược liệu đơn giản nhất như cỏ Thất Diệp hay cỏ năm lá nàng đều không phân rõ, làm sao mà nàng đi đào dược được?
Tử Thương cười một tiếng, “Các ngươi đừng có nói mò, Tử Đồng muội muội tùy tiện làm cỏ viên thuốc, Bách Thảo tiên sinh liền coi trọng, không chừng còn thu nàng làm đồ đệ đấy!”
Một đám người trẻ tuổi đi hái thuốc lập tức cười ra tiếng. Tử Đồng làm ngơ như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong cốc. Ở trong mắt nàng, lũ người kia chỉ bất quá là những con chó. Một bầy chó hướng người mà sủa oanh oanh tạc tạc, đương nhiên nàng không cần để ý tới.
Thân thể này đã mười ba tuổi, tương đương với việc nàng đã lãng phí mười ba năm thời gian. Phú ông không quen ngày cơ cực, nhiều năm là cường giả một phương, làm sao chịu được cảm giác làm kẻ yếu? Hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ tới một việc - - trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, lại trở nên mạnh mẽ, làm sao mà có thời giờ để ý tới một bầy chó.
“Đứng lại!” Tử thương lại quát lớn một lần nữa, “Tới đây giúp ta cõng giỏ dược.”
Tử Đồng im lặng, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
“Tử Thương, bây giờ Tử Đồng cũng phải làm việc của đan sư, nào có thể giúp ngươi cõng giỏ dược được, người tự làm lấy đi!” Một nữ tử khác đứng một bên có quan hệ tỷ muội không được tốt lắm lập tức mở miệng.
Sắc mặt Tử Thương thay đổi vặn vẹo, trước đây nha đầu kia sẽ lập tức ngoan ngoãn chạy tới nghe sai bảo, hôm nay lại dám không nghe lời nàng, hại nàng mất mặt, cục tức này thiệt nuốt không trôi!
“Phế vật ngu ngốc, ngươi điếc sao?!”
Tức giận mắng một tiếng, nàng giơ tay đem dược xúc (*) trong tay ném về phía Tử Đồng. Ánh mắt Tử Đồng lóe sáng lên, tùy ý xoay người một cái, cái dược xúc kia đánh vào không khí.
(*) dược xúc: cuốc, xẻng nhỏ đào dược
Một kích phát ra trở thành vô ích, Tử Thương càng tức giận, “Nha đầu chết tiệt kia, lập tức đem cái xẻng nhặt về cho ta, bằng không xem ta thu thập ngươi như thế nào!”
Chó - - kêu loạn là bình thường, nàng đang vội tìm dược nên không để ý tới, đúng là chó điên nổi loạ cắn người, kia – chính là muốn chết!
!!