Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 17

Sở tướng quân đi vào cung trước, để Sở Khuynh Nguyệt cùng Sở Lưu Ly ở lại.

Hai người ở trên xe ngựa, đi từ từ, rốt cục đến ngoài cửa cung.

Đúng vào lúc này, lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo tiến đến.

Một nữ tử mặc y phục màu hồng từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.

Này, đúng là An Tuyết Cầm!

“Di?” Nha hoàn bên người Sở Lưu Ly đột nhiên kinh hô thành tiếng.

“Xảy ra chuyện gì đó?”

“Nhị tiểu thư, người xem, xiêm y trên người An tiểu thư… Cùng y phục của ngài rất giống.”

Theo phương hướng nha hoàn chỉ nhìn lại, chỉ một trong nháy mắt, sắc mặt Sở Lưu Ly đại biến!

Đúng vậy!

Tuy rằng chất liệu không giống nhau, nhưng y phục của bọn họ từ màu sắc đến kiểu dáng đều giống nhau như đúc!

An Tuyết Cầm hiển nhiên cũng phát hiện nơi này, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

Sở Lưu Ly nhẹ rũ mắt xuống, một lát, liền khôi phục tươi cười trên mặt, đi ra phía trước:”An tỷ tỷ, thực khéo a.”

Từ xưa đến nay An Tuyết Cầm đều không muốn nhìn thấy Sở Lưu Ly, cho dù nàng ta là đệ nhất mỹ nhân Phong Lạc, cho dù thiên phú võ học của nàng ta có cao hơn nàng, nhưng Sở Lưu Ly, địa vị đến cùng cũng chỉ thứ nữ hèn mọn của Tướng quân phủ.

Nhưng mà, không nghĩ tới, có một ngày, thứ nữ này lại có thể bay lên cành, được chọn làm thái tử phi!

An Tuyết Cầm không thèm quan tâm đến nàng ta, chỉ là tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng, tiếng nói ôn nhu phía sau lại vang lên---

“An tỷ tỷ, không phải là bỡi vì Lưu Ly được làm thái tử phi, An tỷ tỷ liền xa cách Lưu Ly như vậy chớ?”

Lời này, nói trúng chỗ đau của An Tuyết Cầm.

Nàng mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Sở Lưu Ly:”Hành sự không chu đáo, ngươi còn dám nói? Ta làm sao nhớ được, cái kẻ tỷ tỷ xấu xí của ngươi mang danh hiệu thái tử phi được ba năm, cuối cùng, không phải là chưa hôn đã hưu sao? Không biết Sở gia thứ nữ Sở Lưu Ly ngươi… Có thể mang hào quang thái tử phi này được bao lâu?”

“Ngươi… Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?” Sở Lưu Ly đến cùng vẫn thiếu đi sự kiên nhẫn, sau khi nghe lời nói của An Tuyết Cầm, tất cả nguỵ trang đều tan biến.

“Chỉ là một đứa do di nương thấp hèn sinh ra, ta đây lười cùng ngươi nói chuyện!” Mắt lạnh của An Tuyết Cầm đảo qua, tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi dám mắng ta? Ta chính là thái tử phi tương lai!” Sở Lưu Ly đưa tay đi lên, liền muốn kéo An Tuyết Cầm lại!

An Tuyết Cầm tránh được nàng ta, quay đầu, hung hăng tát mạnh một cái.

“Chát---“

“Thứ thấp hèn này, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!”

Sở Lưu Ly trong nháy mắt đứng hình tại chỗ, một lát, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía An Tuyết Cầm…

Một khắc kia, Sở Lưu Ly trừng to mắt, đáy mắt, có ánh sáng màu xanh nhạt thoát ẩn thoát hiện.

“Tiểu thư… Hai nàng ấy có thể sẽ đánh nhau.” Cẩm Nhi cùng Sở Khuynh Nguyệt tựa vào xe ngựa, ung dung nhìn tình cảnh trước mặt.

“Chó cắn chó, miệng đầy lông, ngồi yên xem kịch vui thôi~~” Sở Khuynh Nguyệt nhún vai một cái, lạnh nhạt nói.

“Ai ai… Tiểu thư người nhìn thử, nếu như thật sự đánh nhau, người nói, trong hai nàng ta, ai sẽ thắng?”

Sở Khuynh Nguyệt nheo mắt lại, hiện lên vài phần trêu tức:”Ngươi đoán---“



Đáy mặt Sở Lưu Ly chớp động ánh sáng màu xanh, rốt cục, thân hình nàng chợt loé, thẳng tắp đáng về phía An Tuyết Cầm.

“Ngươi dám đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!”

An Tuyết Cầm tuy rằng chỉ là Vũ Giai tam cấp, nhưng dù sao cũng là thiên kim của phủ thừa tướng, quanh thân có bốn năm tên thị vệ che chở.

Lúc này, thấy An Tuyết Cầm xảy ra sự cố, một đám ào ào xông tới.

“Ta liều mạng với ngươi--- An Tuyết Cầm, ngươi lại dám đánh ta--- Ta liều mạng với ngươi!”

“Mau bắt nàng ta lại!” An Tuyết Cầm sợ tới mức chạy trốn về phía sau.

Bọn thị vệ nghe được mệnh lệnh, tiến lên, kéo Sở Lưu Ly lại.

Sở Lưu Ly giãy dụa, chỉ một lát sau, chu sai trên đầu đều phân tán, búi tóc tỉ mỉ vắn lên, lúc này cũng bị lệnh nghiêng ngã trái ngã phải.

Thân y phục màu hồng, góc áo, sớm đã bị xé rách.

Cả người nhìn qua, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Bình Luận (0)
Comment