Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 60

Nói tiếp, nhóm người ở phía dưới, ngoại trừ thủ lĩnh mặt quỷ đạt Vũ Giai thất cấp, còn lại trái phải đều là Vũ Giai tứ cấp.

Trận thế như vậy, thực rất doạ người!

Sắc mặt Minh chủ Sát thủ minh thật khó coi.

Hắn biết, hôm nay, chỉ sợ Sát thủ minh của hắn là khó thoát khỏi kiếp nạn này.

“Sát thủ minh của ta đến cùng là khi nào đắc tội cá ngươi, lại bị các ngươi đối đãi như thế?” Ngẩng đầu lên, Minh chủ cho dù chết, hắn cũng phải chết cho minh bạch.

“Dám đụng vào nữ nhân của ta, thì phải chuẩn bị hậu sự cho tốt!”

“Nữ nhân của ngươi?” Minh chủ sửng sốt, có chút không hiểu.

Một sứ giả khác bên cạnh hắn như nghĩ ra việc gì, lên tiếng:”Theo như lời nói của các hạ, chớ không phải là nữ nhân xấu xí kia chứ? Ha ha!!! Không nghĩ tới cái ả xấu xí dâm đãng bị người đời đồn thổi quả thực danh bất hư truyền. Trước kia cùng người khác dâm loạn, sau lại bị tứ hôn cho con tin Tây Trạch, bây giờ, ngay cả Các chủ của Ám Dạ Các cũng có liên quan đến…”

“Im miệng!” Cung Dạ Tuyệt quát khẽ ra tiếng.

Trong đôi mắt lãnh lẽo, sát ý cuồn cuộn nổi lên.

Hắc bào tung bay, giống như một luồng khói nhẹ, bay lên phía trước!

“Phanh!!”

Tiếng nổ vang lên, mang theo từng đợt khói đặc màu tím.

Đợi sương khói tan đi, cảnh tượng tên sứ giả chết thảm, khiến cho mọi người đều kinh sợ.

Minh chủ rốt cuộc cũng không thể ngồi yên:”Sát thủ minh của ta, cũng không để cho ngươi tới làm càn!”

“Phải không? Vậy thử xem!” Khoé môi lạnh lẽo, Cung Dạ Tuyệt cười.

Dứt lời, mũi kiếm phong duệ lao thẳng về phía trước, một thân đỉnh thiên lập địa khí thế bá đạo đứng thẳng.

Minh chủ gạt y bào, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, bay lên giữa không trung.

Giờ khắc này, song phương giằng co, sát khí trùng trùng ngưng tụ thành thực chất bao phủ ở trên không, không khí khẳng trương hết sức căng thẳng.

Vũ Giai lục cấp!

Giờ phút này, quanh thân Minh chủ tản ra ánh sáng màu lam.

Hắn muốn động thủ, chỉ tiếc, Cung Dạ Tuyệt một chút cũng không cho hắn có cơ hội động thủ!

Lúc hắn bắt đầu vận dụng nội lực, Minh chủ chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ giốn như bị cái gì đó áp bách, cả người hoàn toàn hít thở không thông.

Trên trán, rịnh ra mồ hôi.

Minh chủ ngẩng đầu lên, liền chạm phải sự hàn ý ở bên trong đôi mắt của Cung Dạ Tuyệt.

Đó là đôi mắt thế nào?

Chỉ cần liếc mắt nhìn vào một cái, giống như chạm phải hàn đàm ngàn năm, làm cho toàn thân người nhìn đều run rẩy.

Khoé môi Cung Dạ Tuyệt bứt lên một độ cong:”Đến lúc nên kết thúc…”

Hai tay khẽ nâng, chỉ trong nháy mắt, tử quang*(ánh sáng tím) hoàn toàn bao phủ Minh chủ.

Đôi mắt Cung Dạ Tuyệt khép hờ, chợt, hắn mạnh mẽ mở mắt ra.

“Đùng đùng đùng!” Từng tiếng vang thanh thuý ầm ầm vang lên, toàn bộ thân thể cua Minh chủ, hoàn toàn bị vỡ nát!

Khiếp sợ!

Bốn phía, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Có ai từng nghĩ tới, Minh chủ tốn kính nhất của bọn họ, lại bị một chiêu chế trụ, cuối cùng, ngay cả thi thể cũng không thể nguyên vẹn!

Giờ khắc này, nhóm người Sát thủ minh, đều không ý thức được lui về phía sau.

Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt lướt qua bóng đen, tầm mắt đảo qua nhóm người ở một bên, tay áo phủ xuống:”Các chủ của các ngươi đã bị ta giết hết, nếu như các ngươi nguyện ý quy thuận ta, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Ngược lại…”

Lời nói, vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi miệng, nhưng khí thế ngập trời này, sớm đã áp bách đến mức làm cho mọi người không thở nổi.

Xung quanh, cực kỳ yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cục cũng có người mở miệng:”Thuộc hạ nguyện ý thần phục…”

“Thuộc hạ nguyện ý thần phục…”

Tiếng nói, lần lượt nối theo nhau.

Cung Dạ Tuyệt đứng ở một bên, độ cong nơi khoé môi, càng ngày càng sâu…

Như đã nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hắn, có sự nhu hoà đang lấn chiếm---

Nữ nhân, xem đây, Sát thủ minh đã bị ta bứng…
Bình Luận (0)
Comment