Edior: thu thảo
Quân Lan Phong bất đắc dĩ cười, dỗ nàng: "Chớ lộn xộn nào!"
Biết giờ khắc này nàng khó chịu, cũng không nói thêm nữa, hai chân tách ra, hắn đứng trên bè gỗ, dùng tay chém mái chèo thành hai khúc, mỗ tay một cái, hai tay đồng thời đảo mái chèo, bè gỗ vững vàng bơi ra ngoài.
Lạc Vân Hi khoác áo lông chồn lớn của Quân Lan Phong lên, ôm đầu gối mà ngồi, bè gỗ dần dần đi xa, đỉnh khoang thuyền lớn, rốt cục, chìm vào trong sông, hoàn toàn không còn gì, cũng không thấy chiếc thuyền nào khác nữa, chỉ còn lại ánh trăng trên sông nước mênh mông, hoàn toàn yên tĩnh.
Dù cho gan lớn, người nàng cũng không khỏi run rẩy.
Nghiêng đầu liếc nhìn Quân Lan Phong, không biết khi nào hắn cởi hết áo chỉ còn quần áo trong, hai cánh tay cường tráng hữu lực đong đưa về phía sau, tiếng nước và mái chèo gặp nhau có tiết tấu dễ nghe như âm nhạc, bè gỗ cũng tạo ra âm thanh theo mái chèo.
Nghĩ tới nam nhân này từ đầu đã tại sắp xếp mọi người lên thuyền, kết quả đến cuối cùng, chính hắn lại không thuyền để ngồi, còn phải ra sức cheo thuyền ở nơi này, nàng không khỏi cười vui vẻ, chuyện vừa rồi cũng dần dần quên mất.
"Cười cái gì?" Quân Lan Phong thấy nét cười của nàng, rủ hàng mi, dịu dàng hỏi nàng.
Nụ cười của thiếu nữ giống như tinh linh, ánh trăng mông lung chiếu đến, vô cùng mê ly, nhịp tim của hắn không khỏi tăng nhanh hơn một chút.
Lạc Vân Hi mãi mới ngưng cười, hỏi: "Ngươi biết đây là ai đã hạ thủ sao?" Đổi chủ đề.
"Tử sĩ." Quân Lan Phong thản nhiên nói.
"Tử sĩ sao?" Lạc Vân Hi bắt đầu lo lắng, không khỏi liếc nhìn về hướng đáy sông.
Quân Lan Phong gật đầu: "Ừm, quỷ nước, đều đã bị ngự Lâm Quân bắt lại, đêm nay ta không về phủ, phải đi vào cung, cẩn thận điều tra việc này."
Thấy Lạc Vân Hi trầm tư, hắn bổ sung: "Mấy ngày nay, Dạ Đô có một thế lực nhỏ hoạt động, cũng là tổ chức dân gian, làm việc quỷ dị, có khả năng có liên quan tới bọn hắn, sau khi ta đưa ngươi trở về, thì không nên tùy tiện ra khỏi cửa."
"Ừm"
"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, dòng người trên đường nhiều, rất dễ có chuyện, nhưng ngươi lại chạy ra ngoài." Quân Lan Phong hừ nhẹ một tiếng.
"Ta đi xem đèn rồng." Lạc Vân Hi bĩu môi.
"Cùng Đoan Mộc Ly sao?" Giọng nói của Quân Lan Phong trầm xuống rõ ràng.
"Đúng vậy."
Quân Lan Phong mím môi, ngừng động tác bơi chèo trong tay, ngồi vào bên người nàng, tuy mặt không có biểu hiện gì, nhưng nhiệt độ quanh thân rất thấp, ánh mắt của hắn, trước sau không rời mặt Lạc Vân Hi: "Ta biết."
Lạc Vân Hi liếc mắt xem thường.
Bên cạnh nàng còn thiếu người của hắn theo dõi sao?
"Chẳng qua Đoan Mộc Ly quá giảo hoạt, phát hiện có người theo dõi, liền trốn thoát. Ta tìm tìm ngươi cả đêm." Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh lùng: "Mãi đến tận lúc có người nói cho ta biết ngươi ở trên thuyền, ta mới đuổi đến. Ngươi liền không nghĩ ta sẽ đến tìm ngươi một chút nào sao?"
Đầu tiên Lạc Vân Hi có chút kinh ngạc, hắn tìm mình cả đêm sao? Nhưng lời nói ra lại có chút giận hờn: "Ta làm sao biết ngươi sẽ đến tìm ta!"
Quân Lan Phong không thích giọng nói cứng rắn của nàng, mềm giọng nói: "Sáng sớm ta đưa đèn thỏ ngọc cho ngươi, còn có thể không tới gặp ngươi sao? Người có thích chiếc đèn kia không?"
Lạc Vân Hi nghĩ tới đèn thỏ ngọc tinh xảo, sắc mặt hơi dịu xuống: "Rất đẹp, ta thật sự rất thích."
Những thứ Đoan Mộc Ly mua nàng cũng thích, may mà trước lúc lên thuyền Đoan Mộc Ly đã gọi thuộc đưa về Lạc phủ trước, bằng không, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng sao còn có nhiều đồ như vậy được!
"Tờ giấy kia bị làm sao vậy?" Lạc Vân Hi nhắc nhở hắn: "Chỉ có một chấm mực, cũng không có chữ."
Quân Lan Phong khẽ cười: "Không biết viết cái gì, mấy lần đặt bút đều ngừng lại, rối rắm nửa ngày, vẫn là đưa cho ngươi một tờ giấy trắng thôi."
Lạc Vân Hi không nói gì.
Bè gỗ theo sóng nước mà trôi đi, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút xấu hổ.
Cuối cùng Lạc Vân Hi đứng dậy, cầm hai cái mái chèo gỗ để ở trên Tuyết Cẩm vào trong tay, nói: "Ta chèo thuyền."
"Đừng, để ta đi, về không dễ —— " Quân Lan Phong vội muốn ngăn cản.
Lạc Vân Hi cười tránh ra: "Yên tâm đi, chút chuyện này, ta làm được!"
Nàng thuần thục cầm ngược hai mái chèo, linh động luồn vào trong nước sông, sau tiếng nước "ào ào", bè gỗ như tên lướt về hướng của sông Tam Dương.
Quân Lan Phong sợ nàng không giữ được cân bằng, cảnh giác nhìn, chỉ chờ lúc bè gỗ bị làm sao còn kịp thời khống chế.
Thế mà hắn đợi nửa buổi, bè gỗ vẫn hết sức vững vàng, một mặt Lạc Vân Hi khua chèo, động tác nhanh chóng lại nối liền, hai chân như bị đóng đinh đứng ở trên bè, trừ hai tay, thân thể không hề lay động chút nào.
Quân Lan Phong nhìn tới ngây người, đứng lên, thán phục hỏi: "Hi nhi, sao ngươi có thể thuần thục như vậy?"
Coi như là hắn, lúc vừa mới chèo, bè gỗ cũng tuyệt đối không ổn định như vậy, hắn hoàn toàn dựa vào nội lực ổn định bè gỗ, nhưng Hi nhi thì sao đây? Động tác của nàng quả thực có thể so với một thủy thủ kinh nghiệm đầy mình!
Lạc Vân Hi cười nhạt không nói.
Cuộc đời đặc công kiếp trước, tuy khổ sở, thế nhưng lại có thể học được rất nhiều bản lĩnh sinh tồn.
Sinh tồn trên nước, là một cái quan trọng nhất, bởi vì lúc bọn hắn thi hành nhiệm vụ, đường thủy cũng có thể dùng để thoát mạng, là phương pháp tiện nhất cũng dễ dàng bị áp dụng nhất.
"Không thể, Hi nhi, điều đó không có khả năng!" Hai tay Quân Lan Phong kích động nắm lấy nhau, đi tới đi lui trong phạm vi một thước ở chính giữa bè gỗ, không thể tin được mà la hét, giọng càng lúc càng lớn.
"Còn không ngồi xuống, sắp lật thuyền rồi đó!" Lạc Vân Hi mỉm cười nói.
Quân Lan Phong nghe lời ngồi trên bè, nhưng mặt vẫn khó nén hưng phấn.
Lạc Vân Hi bất đắc dĩ lắc đầu, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Yên tĩnh một chút, ta hát cho ngươi."
Hát sao? Quân Lan Phong bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức ngồi thẳng người, trong mắt đều là mong đợi.
Chân trời, trăng đầy tháng xuyên qua mây mù, chia mây rẽ sóng, mặt nước yên lặng, ánh trăng sáng bạc như ẩn như hiện rơi trên mặt sông, một trời mông lung. Một ngày, một sông, một bè, hai bóng dáng, Như bức tranh sơn thủy đẹp đẽ.
Tay Lạc Vân Hi cầm hai mái chèo, trong tiếng nước bì bõm, nàng lay động hát:
"Dựa vào lan can thuyền
Nghe tiếng chuông trống truyền đến
Ráng chiều sặc sỡ yểu điệu thướt tha tản ra
Một dòng sông xuân chậm rãi chảy
...
Trên trời triệu triệu vì sao
Chiếu vào mặt sông như vảy bạc long lanh
Trên sông là dung nhan một người đang ngủ
Sông xuân trăng thanh gió mát
Sao không để dòng người dừng lại."
(Thực sự là đoạn này khó dịc nên mình chỉ có thể chém...)
Tiếng ca mềm mại, quanh co, theo gió truyền càng xa, Quân Lan Phong thất thần nhìn dáng người thiếu nữ mê người dưới ánh trăng, trong lòng chẳng những không bình tĩnh, ngược lại càng thêm kích động hơn!
Cảnh đẹp, ca khúc hay, người càng đẹp hơn, vào giờ phút mộng ảo này, quá không chân thật, hắn rất muốn tóm chặt lấy, không cho nó trốn qua khe hở nào.
Một mặt Lạc Vân Hi chèo thuyền, một mặt hát, một bài nối tiếp một bài, ca khúc liên tục vang lên, khi thì kịch liệt, khi thì ôn hòa, lúc dịu dàng triền miên, khi thì mãnh liệt, mười phần ý nhị, khiến Quân Lan Phong mê mẩn như say rượu.
Thẳng đến khi ngọn đèn trên bờ càng ngày càng gần, Lạc Vân Hi mới liếm môi hơi khô, nói: "Đến rồi."
Quân Lan Phong vẫn cứ si ngốc mà nhìn nàng: "Ừm"
Mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, tiến lên đá hắn một cài: "Trên bờ có nhiều người nhìn!"
Lúc này Quân Lan Phong mới nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn lên hướng trên bờ, đúng như dự đoán, trên bờ đầy ngự Lâm Quân, đao thương cảnh giác, tập trung nhìn người.
Bè gỗ của bọn hắn vừa cặp bờ, không thiếu quân sĩ nhất lập tức vây lại: "Là Trung Sơn Vương!"
"Vương gia, chúng ta phái đi không ít thuyền tiếp ứng ngươi, sao lại không gặp ngươi?"
Quân Lan Phong cúi đầu cười, vỗ vai của bọn hắn nói: "Chúng ta không đi cùng đường với các ngươi."
Vì muốn nghe tiếng ca của Lạc Vân Hi nhiều, hắn chỉ đường lung tung, đi vòng, mà Lạc Vân Hi, lần đầu tiên đến con sông này, không biết hướng đi, lại tin tưởng hắn, cho nên không nghĩ nhiều như vậy.
Quân Lan Phong đưa Lạc Vân Hi về Vân Các trước, mới vội vã chạy về cung.
Bốn phía sông Tam Dương, chỉ một lát sau, cũng không còn một người nào.
Hai bóng đen từ chỗ tối đi ra ngoài.
"Đoàn chủ, bọn hắn có thể tra ra sao?"
Một bóng đen thấp giọng hỏi
"Không tra được." Một bóng đen khác phát ra giọng nam thiếu niên, trong trẻo lạnh lẽo: "Đủ để tên cẩu hoàng đế Thiên Dạ Quốc kia đau đầu một trận."
***
Một Đêm bình yên.
Ngày thứ hai, Lạc Vân Hi rời giường, đặc biệt phái Xuân Liễu tới chủ viện nghe ngông tin tức.
Trong lời nói tối hôm qua của Lạc Kính Văn có ý, nhưng không chưa động thủ.
Lạc Vân Hi nghĩ, khóe miệng cong lên chê cười, mặc kệ hắn đi, bây giờ nàng phải làm tìm thị trường tốt cho mình.
Sáng sớm, Đoan Mộc Ly liền đến Vân Các xem nàng, nàng thừa cơ đòi hắn một gian biệt viện bỏ trống, Đoan Mộc Ly hỏi nàng làm gì, nàng nói là luyện tập y dược, Đoan Mộc Ly không hỏi nhiều, gọi người đưa tới một chiếc chìa khóa, nói địa chỉ nhà, lúc này, nàng liền dẫn Xuân Liễu qua dọn dẹp.
Hai người chân trước vừa mới đi, Hạ Đào đã lén lút đi về Tuyết Các.
Lạc Phi Dĩnh cũng không ở đó, nàng ta vừa hỏi xong, lại đi về phía viện của Đại thiếu gia.
Lạc Phi Dĩnh đang ngồi ở bên cạnh Lạc Tử Tục, Lạc Tử Tục bị sự hãi từ cuối năm, đến hôm nay thân mình còn chưa tốt lên, vẫn phải nằm ở trên giường, cực kỳ suy yếu. Ngoài sân trong viện đứng hơn ba mươi thị vệ, hắn mới an lòng, cảm thấy sẽ không bị người nửa đêm mưu sát.
Lạc Tử Tục nghe Lạc Phi Dĩnh nói chuyện đoán đố đèn, xanh cả mặt.
Ngoài sân, vang lên tiếng Tử Quyên: "Đại tiểu thư, Hạ Đào tìm ngài."
Hạ Đào sao? Lạc Phi Dĩnh liếc mắt nhìn Lạc Tử Tục, thấy đối phương không dị nghị, đáp: "Cho nàng ta vào!"
Cửa mở, Hạ Đào bước nhẹ vào, hành lễ với hai người.
"Lạc Vân Hi sao vậy?" Lạc Tử Tục hỏi, Hạ Đào chính là do hắn nghĩ kế, để Lạc Phi Dĩnh sắp xếp ở chỗ Lạc Vân Hi.
"Hình như tiểu thư muốn chuyển ra ngoài ở." Hạ Đào nói chuyện mình biết.
"Phải không? Nàng muốn dời ra ngoài sao?" Lạc Phi Dĩnh rất kinh ngạc, tiến lên một bước, muốn hỏi rõ ràng.
Theo dự liệu, nàng ta vừa tới gần Hạ Đào, đầu óc choáng quáng, "A" một tiếng, che miệng lại, nhanh chóng lùi lại mấy bước, vẫn không nhịn được, nghiêng đầu, phun ra một số vật bẩn.
Hạ Đào sợ hãi, vội vã tiến lên nâng nàng ta: "Đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Lạc Phi Dĩnh vừa cảm giác tốt hơn nhiều, Hạ Đào tới gần, nàng ta lại thấy một mùi lạ, kích thích niêm mạc dạ dày đều lồng lộn lên, kêu to đẩy nàng ta ra, nôn mửa không ngừng.
Hạ Đào được bị đẩy lảo đảo, sửng sốt, Lạc Tử Tục mới phản ứng lại, lạnh lùng quát: "Người đâu, bắt nha đầu này lại!"
Vài thị vệ thân thể cường tráng trong nháy mắt lách vào phòng, ấn Hạ Đào trên đất.
Lạc Phi Dĩnh nghi ngờ không thôi, thử tới gần Hạ Đào, vừa tới gần, đã cảm thấy người nhũn ra, vội vàng rời xa chút, quát lớn: "Hạ Đà, trên người ngươi bôi cái gì?"
"Không bôi cái gì!" Hạ Đào vội vã trả lời.
Sắc mặt Lạc Tử Tục đen xì, kêu lên: "Mời đại phu đến, lục soát người!"
Hắn cũng không thể khiến Lạc Phi Dĩnh có chút sơ xuất nào được!
Đại phu đến, đầu tiên là bắt mạch cho Lạc Phi Dĩnh, vừa xem mạch tương, kinh ngạc đứng lên: "Đại tiểu thư trúng độc!"
"Cái gì? Ta trúng độc sao?" Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh sợ đến trắng bệch.
Đại phu gật đầu, lại yêu cầu kiểm tra Hạ Đào, cẩn thận lục soát, từ trong tay áo nàng ta lấy ra một cái hộp gấm, nắp hộp khép hờ, hắn mở ra, đưa tới trước mũi khẽ ngửi, sắc mặt nhất thời khó nhìn hẳn.
"Đại phu, đây là cái gì?" Lạc Tử Tục đã ngồi dậy.
Đại phu hơi khó mở miệng, quét mắt nhìn mọi người.
"Đều là người mình, nói đi!" Lạc Tử Tục gấp gáp thúc giục.
"Vâng, Đại thiếu gia, đại tiểu thư, bên trong hộp gấm này chứa tức tử tán."
"Tức tử tán? Lạc Phi Dĩnh "đùng" một tiếng ngồi trên ghế, cái tên này, chẳng phải nàng ta nghe tới lần đầu tiên. Ở trong hậu viện gia tộc, có chút độc phụ vì không để những cô gái khác mang thai sinh con, đã cho các nàng dùng tức tử tán, trong thanh lâu cũng thích dùng thứ này để tránh khỏi phiền phức.
Thế nhưng, trên người sao lại Hạ Đào mang theo vật này?
Hạ Đào kinh ngạc há to mồm, nói không ra lời.
Dáng vẻ kia, trong mắt những người khác, hoàn toàn là chột dạ.
Đại phu chỉ vào chút bột phấn ở đáy hộp, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, lượng thuốc không nhiều, chút thuốc này, ngửi một lần hai không trúng độc được, nha đầu này, hẳn là mỗi ngày lúc hầu hạ ngươi, mang nó trên người, bằng không, ngài sẽ không phản ứng lớn như thế."
Mỗi ngày hầu hạ sao? Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh từng chút vặn vẹo, Hạ Đào vốn chẳng phải nha hoàn của nàng ta, chỉ là tình cờ tới gặp nàng ta một chút, nói như vậy, nàng ta đến cùng đã mang vật quỷ này trên thân bao nhiêu lâu?
Không thèm suy nghĩ, xông tới tát một cái vào mặt Hạ Đào: "Tiện tỳ! Ngươi dám hại ta!"
Vừa nói xong, đầu óc nàng ta đã choáng váng, lập tức có thị vệ đỡ nàng đến bên cạnh.
Trong nháy mắt mặt Hạ Đào sưng lên, khóc ròng nói: "Đại tiểu thư, ngươi đừng tin hắn, ta không muốn hại ngươi, ta cũng không biết thứ này ở đâu ra!"
Lạc Phi Dĩnh tức giận còn muốn tới đánh nàng ta, lại bị đại phu ngăn cản.
"Đại tiểu thư, thân thể quan trọng hơn! Nàng không thể không biết thứ này ở đâu ra, bởi vì trên người nàng ta có phục sinh hoàn, viên thuốc này là thuốc đại bổ dưỡng sinh, có thể chống đỡ với tức tử tán, nếu như chẳng phải nàng ta muốn hại người, vì sao nàng ta lại phải dùng phục sinh hoàn?"
Đại phu nói hết lời, Lạc Phi Dĩnh tức đến mức cả người run rẩy.
"Đại tiểu thư, ta bị hãm hại!" Hạ Đào nói năng lộn xộn: "Nhất định là tam tiểu thư, nhất định là nàng!"
Lạc Tử Tục lạnh lùng nói: "Nha đầu này hại ngươi, kéo nàng ta xuống đánh chết!"
Lạc Phi Dĩnh lắc đầu: "Không, đánh chết nàng ta, chẳng phải quá dễ dàng sao? Còn Lạc Vân Hi thì sao chứ? Ta muốn mạng Lạc Vân Hi! Chuyện này, vừa vặn có thể khiến Lạc Vân Hi phải chết "
Nói rồi, nàng ta còn không hết hận, đá Hạ Đào một cú: "Cút!"
Hạ Đào bị doạ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, bò chạy ra khỏi phòng, trong đầu trống rỗng, thẳng đến Vân Các.
Nàng ta lẻ loi ngồi trên bậc thang, đợi Lạc Vân Hi cùng Xuân Liễu trở lại.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Lạc Vân Hi từ xa đi đến, nàng ta khóc lớn nhào tới, ôm chặt chân nàng: "Tam tiểu thư, là ngươi hãm hại ta phải không? Là ngươi bỏ tức tử tán trên người ta phải không?"
Mặt Lạc Vân Hi lạnh lùng, đá văng nàng ta ra.
Mặt Xuân Liễu đầy khiếp sợ, xách cổ áo Hạ Đào lên: "Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì tức tử tán? Ngươi làm sao?"
"Hạ Đào, ngươi giải thích một chút, cái gì tức tử tán?" Lạc Vân Hi tập trung hai mắt nhìn nàng ta, đặt câu hỏi.
Hạ Đào rốt cục không chịu đựng được, nước mắt tung bay, nằm trên mặt đất nói: "Tam tiểu thư, ta sai rồi, ta theo lời đại tiểu thư tới Tam viện, vẫn nghe lệnh của nàng ấy... " Nàng ta khóc lóc rối rít, liệt kê ra chuyện sai lầm mình đã làm.
Lạc Vân Hi nghe xong, môi đỏ mọng cong lên góc độ châm chọc: "Ngươi hiện tại muốn làm gì?"
"Tam tiểu thư cứu ta!" Hạ Đào ngẩng đầu lên.
Mặt Lạc Vân Hi nở nụ cười lạnh lẽo: "Cứu ngươi sao? Cứu Hạ Đào? Cứu một người muốn lấy mạng ta sao? Đầu óc ta hư rồi sao?"
Nói xong, nàng nghênh ngang rời đi.
Cả người Hạ Đào lạnh ngắt, như bị rút đi tất cả lực khí, tê liệt trên mặt đất, không thể động đậy.
Xuân Liễu vội đuổi theo kịp, trầm giọng nói: "Tam tiểu thư, sự việc đến bước này, đại tiểu thư nhất định sẽ tìm đến, đến lúc đó phải làm sao?"
Kế hoạch rất thuận lợi, thế nhưng, việc này không làm được, đại tiểu thư lại lật lọng, nói là tam tiểu thư phái Hạ Đào đi hại nàng ta, vậy thì đối với Tam phòng cực kỳ bất lợi.
Dù sao tức tử tán, là sự việc vô cùng xấu hổ!
Nhưng tiểu thư có thể đào móc diện mạo chân chánh của Hạ Đào ra, một chiêu này, không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Lạc Vân Hi đạm thanh nói: "Rau trộn!"
"Cái gì?" Xuân Liễu nghe không hiểu.
Lạc Vân Hi cũng không giải thích, tự về phòng.
Lúc bữa tối, trên đại sảnh Lạc gia quả nhiên náo nhiệt lên, Lạc Phi Dĩnh quỳ gối trước mặt Lạc Kính Văn, mặt toàn nước mắt nước mũi, không nói ra nửa tiếng, cả Lạc phủ đều biết chuyện tam tiểu thư lệnh cho nha hoàn Hạ Đào hạ tức tử tán với đại tiểu thư.
Lạc Kính Văn đột nhiên giận dữ, nếu như Lạc Phi Dĩnh không có con, đây chính là chuyện lớn hơn trời, không thể khinh thường!
Hắn lập tức cùng Đại phu nhân, Đại di nương và một đám người xông thẳng tới Vân Các.