Edior: thu thảo
Tằng Thủy Lan nhẹ giọng an ủi của Tằng Thủy Tiên, nghiêng người sang, ra hiệu cho Lạc Vân Hi tiến lên bắt mạch.
Lạc Vân Hi đi tới, Tằng Thủy Tiên đã được Tằng Thủy Lan khuyên nhủ mà bình tĩnh lại, đưa cổ tay phải tới.
Lạc Vân Hi cảm nhận mạch, mạch tượng của nàng ta vô cùng yếu ớt, nhưng mạch cánh tay lại đập lên nhanh hơn, do lo lắng sốt sắng quá độ, thân thể mới suy yếu như vậy.
"Thái tử phi, lệnh muội bị sợ hãi quá độ, cần uống một số phương thuốc ổn định tinh thần." Lạc Vân Hi nói lớn hơn một chút: "Loại bệnh này cần chậm một chút, không có biện pháp để lập tức thấy hiệu quả."
Tằng Thủy Lan đứng dậy cảm ơn: "Có thể có được phương thuốc của thần y, là vinh hạnh của bản cung." Lời nói hết sức khách khí, bình thường, muốn mời Cửu Khúc Chỉ đến khám bệnh, thì khó càng thêm khó, nhưng có thể mời đồ đệ hắn đến, cũng phải cảm ơn giống như vậy.
Lạc Vân Hi mở hai toa thuốc trấn định tinh thần có hiệu quả cực tốt, Tằng Thủy Lan thu lại như thu được bảo vật hiếm có, liền sai người trọng thưởng.
Sau một lát, liền có cung nữ nâng hai bàn vàng bạc châu báu vào, Lạc Vân Hi cũng không khách khí, nhận hết, cung nữ đã cho hết vào một cái bao cho nàng.
Lúc này, một gã sai vặt gầy gò chạy vào, thần sắc vội vàng hấp tấp, vừa thấy có người ngoài ở đây, hắn lập tức ngừng bước, đứng ở trước cửa kêu lên: "Thái tử phi, tiểu nhân có việc phải báo!"
Tằng Thủy Lan nhìn thấy người đó, bỗng cảm thấy phấn chấn, nói tiếng không tiện tiễn với Lạc Vân Hi, bước nhanh ra ngoài.
Lạc Vân Hi giả vờ như không hề để ý, lại cố ý vểnh tai lên nghe trộm, lúc ẩn lúc hiện nghe được Tằng Thủy Lan nói: "Hiện tại đi theo dõi, đợi lát nữa bản cung bẩm báo Thái tử!"
Ngữ khí của nàng ta vô cùng gấp gáp.
Lạc Vân Hi đợi nàng ta vào phòng mới đứng dậy cáo từ, sắc mặt Tằng Thủy Lan buông lỏng, dường như là sau khi đưa Lạc Vân Hi đi còn có việc gấp phải làm, liền lệnh cho xe ngựa đưa tiễn.
Ngồi kiệu đến cửa chính phủ thái tử, xe ngựa đợi ở bên ngoài phủ, cung nữ mời nàng lên xe, nàng lại nói: "Không, ta còn muốn tới bái phỏng một người bạn già, ở ngay tại gần nội thành, đi bộ qua là được."
Cung nữ cũng không miễn cưỡng, mỉm cười tiễn nàng rời khỏi đó.
Lạc Vân Hi đúng là muốn đi tìm lão bằng hữu, chẳng qua vị lão bằng hữu này cũng không phải ở tại bên cạnh, mà là trong phủ thái tử.
Nếu như mình dùng hiện tại bộ dáng này xuất hiện trước mặt Tề Sính Đình, nàng ấy nhất định sẽ bị kinh hãi đến mức nào đây chứ?
Lạc Vân Hi hài lòng cười, quyết định đi dọa nàng ấy một cái.
Ở của sau của phủ thái tử, một chiếc nhỏ màu xanh lẳng lặng dừng ở đó.
Lạc Vân Hi ở cách đó không xa, trông thấy có cỗ kiệu, bước chân dừng lại, không lập tức đi tới.
Chẳng mấy chốc, một bóng nhỏ từ cửa sau vội vã đi ra, mang theo chiếc áo khoác rộng lớn, không thấy rõ mặt nàng ta, nhưng trong đầu Lạc Vân Hi hung hăng chấn động.
Ngườ mặc đồ này rất nhìn rất quen thuộc! Lần đó, ở cửa hàng thuốc nhìn thấy Tào Thiến mua thuốc, nàng ta cũng mặc như vậy, lúc ấy nếu không phải nàng ta mở miệng nói chuyện, cũng mình hoàn toàn không nhận ra.
Mà người kia, trừ bỏ áo khoác giống Tào Thiến như đúc, thân hình cũng không kém bao nhiêu, nhất định chính là nàng ta.
Mày Lạc Vân Hi khẽ cau lại, trong lòng có một loại dự cảm không tốt, Tào Thiến đến phủ thái tử làm gì?
Đình nhi... Nghĩ đến Tề Sính Đình, lòng nàng căng thẳng, thân hình chợt tung lên, đến chân tường, hai tay bám vào vách tường, trực tiếp nhảy lên, cẩn thận tránh né người làm trong phủ, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Tề Sính Đình ở.
"Tề trắc phi đâu?" Vừa tiến vào viện, nàng đã nắm chặt một cung nữ đặt câu hỏi.
Cung nữ kia đột nhiên thấy một nam nhân xông vào, sợ hãi kêu to, Lạc Vân Hi sớm có chuẩn bị che miệng của nàng ấy lại, không nhịn được hỏi: "Nói! Trắc phi đâu? Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!"
Cảm thấy chủy thủ đẩy eo nhỏ của mình, cung nữ liền gật đầu, Lạc Vân Hi buông tay ra, nàng ấy nơm nớp lo sợ nói: "Trắc phi, trắc phi không ở đây, người ra ngoài mua phấn rồi."
Đi ra ngoài sao? Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng thầm kêu một tiếng không hay, thả cung nữ, chạy như bay.
"Người đâu có thích khách!" Cung nữ ngã xuống đất, kêu gào lên.
Lạc Vân Hi đã đi xa.
Tằng Thủy Lan nói phái người đi theo dõi, còn muốn bẩm báo Thái tử, lại nhìn thấy Tào Thiến trong thái tử phủ, những thứ này, hơn nửa đều có liên quan tới Tề Sính Đình.
Ra khỏi phủ thái tử, Lạc Vân Hi cau mày, nhảy lên nóc nhà, đạp lên mái nhà từ ngõ hẻm gần đó, tốc độ cực nhanh, một đường tìm về hướng trung tâm Dạ Đô.
Nàng không biết Tề Sính Đình đi đâu, tìm kiếm thế này giống như mò kim đáy biển, nhưng dù có ưu sầu thế nào cũng không thể dừng lại, nàng cũng chỉ biết đâm đầu mà tìm thôi, đi qua quán trà, những người mãi nghệ diễn trò, là nơi có khá nhiều cửa hàng son phấn tập trung.
Rốt cục, nàng phát hiện dưới buộc lều trước một cửa hàng buộc vài con ngựa cao lớn màu vàng, màu lông thân thể rất đồng đều, ngự Lâm Quân phủ thái tử cưỡi chính là loài ngựa này.
Lạc Vân Hi vui vẻ, quay đầu đi tìm, bên trong gian cửa hàng này cũng không có người, ngược lại đối diện có một nhà quán trà ba tầng. Trong đại sảnh rất nhiều người ngồi, lầu hai, lầu ba có vài cánh cửa sổ sát đường cũng được mở ra, tiếng nói tiếng cười không ngừng truyền đến.
Nàng không thể xác định Tề Sính Đình có ở đây hay không, nhưng nếu như theo nàng suy đoán, những ngự Lâm Quân này đều đến để theo dõi, như vậy không phải chỉ một lát nữa, Thái tử nhất định cũng sẽ xuất hiện ở đây, nếu thật sự Tề Sính Đình ở cùng với Tần Bằng, vậy thì phiền lớn.
Ánh mắt thoáng nhìn, mấy bóng đen hiện lên ở góc quán lâu, lúc này nàng thả lòng cổ họng ra, hơi lên giọng, lớn tiếng hát: "Sông lớn chảy về hướng đông, sao Bắc đẩu trên trời chiếu sáng, nói đi, ta liền đi, ngươi có ta có tất cả!"
Tiếng ca dâng đến đoạn cao trào lập tức hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, cửa sổ quán trà từng cái một đều mở ra, nhìn về phía bên này.
"Gặp chuyện bất bình thì hét một tiếng, lúc nên xuất thủ liền ra tay, hùng hổ xông cứu người!"
Tiếng ca của Lạc Vân Hi hào phóng, hảo hán hát thì sẽ có cảm giác tiết tấu rất mạnh mẽ, tất cả mọi người đều nghe say sưa vui vẻ.
Trong một phòng khách ở tầng hai, Tề Sính Đình nghe được tiếng ca, kinh ngạc đứng lên.
"Sao vậy?" Tần Bằng mặc áo lam ngồi ở đối diện nàng ấy một, dung mạo tuấn lãng ánh mắt sâu thẳm, thấy thần sắc nàng ấy kỳ lạ, lập tức quan tâm đứng lên.
"Bài hát này Hi nhi từng hát, ta ra ngoài xem thử."
Lúc nàng ấy ở cùng với Lạc Vân Hi, nàng ấy từng hát cho Lạc Vân Hi nghe, Lạc Vân Hi cũng hát cho nàng ấy nghe. Giọng nói của Hi nhi không chỉ ngọt ngào, khi hát thì nàng ấy cũng chưa từng nghe qua, cho nên nàng ấy nhớ tới rất sâu.
Mà giọng Lạc Vân Hi khi nói lớn, liền khó có thể che giấu, Tề Sính Đình nghe được giọng của nàng, lại là bài nàng hát bài trước đây, càng không do dự.
Tần Bằng gật đầu nói: "Đi thôi."
Tề Sính Đình đeo áo khoác, bước nhanh xuống khỏi lầu hai, mới vừa đi ra cửa, một bóng người nhanh chóng vọt tới, kêu lên: "Đình nhi!"
"Hi nhi, đúng là ngươi rồi!" Tề Sính Đình nhấc 1 góc áo khoác lên, vui mừng nhìn về phía Lạc Vân Hi.
Thế mà, đập vào mắt lại là gương mặt một nam tử, thị giác cùng tưởng tượng hoàn toàn khác biệt làm nàng ấy há to mồm nói không ra lời.
"Có người đang theo dõi các ngươi!" Lạc Vân Hi quét mắt về phía Tần Bằng bên cạnh nàng ấy, không để ý Tề Sính Đình kinh ngạc, trực tiếp nói.
"Cái gì?" Sắc mặt Tề Sính Đình "xoạt" một cái trắng bạch.
Tần Bằng cũng kinh ngạc, ám vệ cũng không tới báo, đủ thấy thị vệ phủ thái tử cẩn thận đến mức nào, hắn trầm giọng nói với Tề Sính Đình: "Ta đưa muội trở về."
"Rất nguy hiểm!" Lạc Vân Hi cắt ngang lời hắn: "Ngươi dẫn những người kia đi, ta đưa Đình nhi trở về!"
"Được!" Tần Bằng nhìn nàng một cái, nói: "Ta tin tưởng năng lực của ngươi!"
Hắn thường nghe Tề Sính Đình nói Lạc Vân Hi thông minh, mà hôm nay, lại nhờ có lời nhắc nhở của nàng, mình mới biết chuyện mình cùng Tề Sính Đình gặp mặt bị tiết lộ lộ ra, đủ thấy, nàng là có chút bản lãnh.
Lại nói, Tề Sính Đình ở cùng với nàng, dù cho bị Thái tử bắt được, cũng không thể nói gì được.
Đôi mắt bén nhọn của hắn quét bốn phía, lập tức có ám vệ đánh xe ngựa, trực tiếp đến cửa quán đón.
Lạc Vân Hi nói nhanh: "Lên xe ngựa, chờ đến khi ở trên đường mới cắt đuôi những người kia!"
Tần Bằng nói một tiếng "được", vén màn xe, kéo Tề Sính Đình lên xe ngựa, nhưng Lạc Vân Hi lại ngồi bên cạnh ám vệ Tần phủ, cầm roi ngựa: "Để ta!" Giơ roi thúc ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trà lâu, chạy tới chỗ phồn hoa.
Cạnh quán trà có bố trí rất nhiều ám vệ, ngự Lâm Quân sợ đánh rắn động cỏ, vẫn nhìn đứng từ xa nhìn, nhưng xe ngựa là mục tiêu lớn, vừa thấy có chiếc xe ngựa lái đi, bọn hắn nhất thời hét to một tiếng "đuổi", quân chia thành hai đội, một đội ở tại chỗ, một đội dắt ngựa, vội đuổi theo.
Nghe thấy tiếng "đuổi" phía sau, tim Tề Sính Đình đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, run giọng nói: "Tần Bằng, ta hận ngươi chết đi được!"
Ngược lại Tần Bằng cũng không sợ, chỉ là mặt đầy hổ thẹn và khó chịu, một lúc lâu mới nói: "Đình Đình, chúng ta bỏ trốn đi!"
"Không thể!" Thái độ của Tề Sính Đình kiên quyết: "Rõ ràng, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, nhưng ngươi, lại tuyệt đối không cân nhắc tới tình cảm của chúng ta, mang Tào Thiến về chọc giận ta, nhưng bây giờ muốn ta bỏ trốn với ngươi, ngươi muốn làm ta trở nên đê tiện thế nào đây?"
Tần Bằng cắn răng, hô hấp dồn dập: "Ta đã biết đến sai rồi... "
"Biết lỗi rồi, vậy thì đã nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường, mà không phải nửa đêm tới phủ thái tử, hoặc là cướp ta từ phủ thái tử ra! Ta không thể tự làm tổn thương tới mình đến tác thành cho ngươi nữa rồi!" Tề Sính Đình lạnh lùng chế giễu một tiếng.
"Ta đang nghĩ biện pháp." Tần Bằng thấp giọng nói.
"Ta bây giờ cũng không tin tưởng ngươi nữa rồi." Tề Sính Đình nghiêng đầu đi, nụ cười có chút lạnh lẽo.
Trong lòng nàng ấy cũng rất xoắn xuýt, tuy có tình cảm đối với Tần Bằng, mà đúng là ở phủ thái tử, nàng ấy đã sớm tuyệt vọng, rất muốn rời khỏi nơi đó, về phần sau khi rời khỏi nơi đó, cũng không phải ở cùng với Tần Bằng, mà khả năng chuyện này xảy ra cũng không lớn.
Tần Bằng có thể thích nàng ấy, nhưng hắn vẫn hung hăng làm nàng ấy tổn thương, rõ ràng là hắn còn chưa đủ thích, có lẽ cũng nên nói, nàng ấy cũng không ý thức được mình đối với hắn rốt cuộc loại tồn tại gì.
Hai người nói chuyện, Lạc Vân Hi đã nghe rành mạch, siết chặt giây cương trong tay, nàng cảm thấy đau lòng cho Tề Sính Đình, tình cảm, chính là cái lý do cho việc không chính đáng gì đó... Trước là ngựa đầu đàn phi nhanh như gió, phía sau là ngựa màu vàng phi nước đại đuổi theo, bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Một tay Lạc Vân Hi cầm giây cương, một tay kéo màn xe ra, kêu lên: "Đình nhi, đi ra!"
Tề Sính Đình nắm tay nàng, vịn cửa xe, ngồi bên người nàng, xe ngựa chạy nhanh làm đầu óc nàng ấy choáng váng.
"Thế tử, ta muốn dẫn nàng ấy đi!" Trơ mắt nhìn xe ngựa chạy vào phố xá sầm uất, Lạc Vân Hi vung cây roi ngựa vào trong khoang xe, lôi một tấm chăn gấm ra, bao lấy thân thể mình và Tề Sính Đình, nói thì chậm, nhưng khi đó thì lạ rấ t nhanh, chọn đúng thời cơ, Lạc Vân Hi không hề chần chờ, mang theo Tề Sính Đình lăn xuống xe ngựa.
Tề Sính Đình một mực cắn chặt môi, không phát ra tiếng hét chói tai, trước mắt trời đất xoay chuyển, nàng ấy chỉ cảm thấy mình lăn vô số vòng trên mặt đất, cả người mình chấn động, rồi ngừng lại.
Bên tai, là tiếng bước chân của mười mấy con ngựa khỏe chạy đi xa.
Lạc Vân Hi thở ra một hơi, kéo chăn gấm trên người ra, trải trên mặt đất, Tề Sính Đình bò dậy ngồi trên chăn gấm, vỗ ngực nói: "Thật là nguy hiểm!"
Vị trí hai người ngồi lúc này là một con hẻm nhỏ trên đoạn đường vừa rồi, dựa vào chỗ cua quẹo có cửa hàng che chắn, lăn vào ngõ hẻm, cho nên ngự Lâm Quân cũng không phát hiện các nàng nhảy khỏi xe, còn tưởng rằng họ ở trên xe, nên mới đuổi theo như vậy.
"Đi thôi!" Tinh thần Lạc Vân Hi còn rất tốt, nhảy lên một cái, Tề Sính Đình vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa hỏi nàng: "Hi nhi, sao ngươi lại ăn mặc như thế này vậy? Là sợ bị người khác nhận ra phải không?"
Lạc Vân Hi không lừa gạt nàng ấy nữa, nói với nàng ấy, mình là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ.
Tề Sính Đình nghe nói nàng là đồ đệ của thần y, lại còn đã bái sư từ nhỏ, mặt nàng ấy đầy khiếp sợ, nửa ngày sau, mới lẩm bẩm nói: "Hi nhi, ngươi che giấu thật nhiều năm rồi đó!"
Lạc Vân Hi khẽ cười, câu nói này, nên dành cho Lạc Vân Hi trước đây, nghĩ tới nữ tử ngụy trang trong mười năm đó, ẩn nhẫn ở Dương Thành ba năm, nhưng cuối cùng, lại bị Đoan Mộc Triết làm tổn thương tới thương tích đầy mình, linh hồn cũng không thể ngủ yên, hận ý, từ khóe mắt bắt đầu tản ra.
Nàng sao có thể để Đoan Mộc Triết chết chứ? Nàng phải nhìn hắn sống, sống sót thật tốt, nhìn mình quên đi hắn từng chút một!
Đưa thẳng Tề Sính Đình đến chỗ cửa lớn phủ thái tử, nơi đó, sớm đã có một nhóm người chờ các nàng.
Thái tử mặc áo bào đứng dưới sự bảo vệ của mấy chục tên ngự Lâm thị vệ mặc giáp vàng tay cầm trường thương, âm u mà nhìn về phía Tề Sính Đình: "Ngươi đi đâu?"
Mặt Tề Sính Đình đầy áy náy, dựa theo lời hai người đã nói trước đó đáp: "Ta vốn muốn đi ra ngoài mua một chút phấn, nhưng gặp phải Hi nhi, nên đã cùng nàng tới quán trà ngồi, giờ mới trở về."
Trắc phi của thái tử ra ngoài phủ lẽ ra phải xin phép Thái tử, nhưng bởi vì Tề gia, Thái tử đã không hạn chế sự tự do của nàng.
Vừa rồi nghe thái tử phi bẩm báo, nói trắc phi hẹn hò cùng nam nhân trên đường phố, còn nói hết địa điểm cụ thể ra, Thái tử không thể không nghi ngờ.
Thế mà, chờ lúc hắn chạy tới trà lâu, ngự Lâm Quân lại nói là mất dấu người, hỏi nam nhân có hẹn với trắc phi là ai, ngự Lâm Quân cũng đáp không đáp nổi, chỉ nói là trọng binh và ám vệ mai phục bên trong quán trà, không dám tới gần.
Lòng Thái tử có chút lạnh lẽo.
Tại Dạ Đô, có thể để trọng binh trận thủ, người giấu diếm thân phận bí ẩn như vậy, không thể nào là người bình thường.
Đến cùng có ai lớn mật như thế, lại dám cướp nữ nhân của hắn?
Nhưng nhìn thấy Lạc Vân Hi đi cùng Tề Sính Đình, nỗi lòng của hắn lại trở nên phức tạp.
Không thấy được cái gọi là "gian phu", trong lòng hắn vẫn còn tồn tại hy vọng, Tề Sính Đình như thế với Lạc Vân Hi, dù sao cũng hơn hẹn hò bên ngoài với nam nhân, mặt mũi của mình không đến nỗi mất ết; nhưng nếu Tề Sính Đình thật sự gặp gỡ "gian phu", lại thành công đùa bỡn mình một lần, như vậy, hắn sẽ cảm thấy càng khuất nhục hơn!
Cho nên, Thái tử trong lòng mâu thuẫn, lại không có chứng cớ, chỉ đành lạnh mặt nói: "Sau này, trắc phi ra khỏi phủ, phải được bản cung đồng ý, bản cung phái người đi cùng với ngươi, miễn cho bị người khác bán cũng không biết!"
Hắn hung ác trợn mắt nhìn mắt Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi cũng không để ý, trong lòng có chút bất an, liếc nhìn phủ thái tử nguy nga lộng lẫy đằng trước, trực giác cho thấy đoa là một cái lồng chim mỹ hoa lệ, ở trong đó không chỉ như chim bị nhốt, còn có nguy hiểm bị chủ nhân hầm chết.
Trơ mắt nhìn Tề Sính Đình về lồng chim, Lạc Vân Hi khẽ thở dài.
Tằng Thủy Lan đứng cạnh Thái tử, cặp mắt khát máu nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng!
Lại là nàng! Không biết sao nàng lại đi cùng với Tề Sính Đình, nhưng lúc này, Tề Sính Đình lại được nàng cứu!
Mỗi một lần, chuyện tốt của mình đều bị nàng phá hỏng, Tằng Thủy Lan có thể không hận sao? Thêm tai họa của Tằng Thủy tiên cũng là vì nàng mà lên, vẫn chịu tội thay nàng, Tằng Thủy Lan càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Vân Hi về Lạc phủ, ở lối vào cửa chính cảu Lạc phủ gặp Đoan Mộc Triết.
Dường như Đoan Mộc Triết chuẩn bị ròi khỏi phủ, trông thấy nàng, ánh mắt có chút dâng trào, quay đầu lại liếc mắt nhìn thủ vệ Lạc phủ, đi lên trước, thấp giọng hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"
"Lục hoàng tử." Lạc Vân Hi lùi về sau một bước, cũng không trả lời vấn đề của hắn, trực tiếp tránh khỏi hắn, đi tới cổng.
Đoan Mộc Triết suy nghĩ một lát, cũng vào phủ, đuổi theo.
Đến chỗ không có người, Lạc Vân Hi dừng bước, quay đầu nói: "Lục hoàng tử, ngươi cần gì phải theo ta như vậy, để đại tỷ trông thấy, lại xảy ra hiểu lầm. Còn nữa, ta muốn cảnh cáo ngươi, rảnh rỗi thì đi đề phòng kẻ thù của ngươi đi!"
Khóe miệng Đoan Mộc Triết nở nụ cười: "Hi nhi, ta biết ngay ngươi còn quan tâm ta, ngươi và Đoan Mộc Ly có quan hệ thân thiết như vậy, chẳng phải vì ta sao?"
Lạc Vân Hi há to mồm, thiếu một chút ngất xỉu, không thể tin được mà hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Ý cười ở khóe mắt Đoan Mộc Triết càng đậm: "Tuy Đoan Mộc Ly là kẻ thù của chúng ta, cũng biết mình là tốt hơn nếu rõ kẻ địch, chúng ta hiểu rõ hắn, ngươi cũng hận hắn nhất, nói hắn dựa vào đẹp mắt bề ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh, mở tiệm buôn bán chính là tích trữ dã tâm, muốn khống chế mạch máu kinh tế của Thiên Dạ. "
Hắn nói, rồi quan sát sắc mặt Lạc Vân Hi.
Những việc này, hắn đánh cược, nếu Hi nhi quên hết rồi, cho nên, hắn muốn nhắc nhở nàng từng chút một, nàng đã từng hận Đoan Mộc Ly bao nhiêu. Nguyên nhân lớn nhất, là hắn không thích Đoan Mộc Ly, nàng cũng không thích theo, thế cho nên nhìn Đoan Mộc Ly thế nào cũng không hợp mắt.
Lạc Vân Hi triệt để hết chỗ nói rồi, nửa ngày sau, mới chậm rãi nói: "Đoan Mộc Ly làm sao ta không đi phán xét, nhưng hắn là bằng hữu của ta, Lục hoàng tử, xin đừng tưởng bở, ta chẳng phải vì ngươi mới tiếp cận hắn đâu."
Nói xong, nàng không chịu nổi quay người rời khỏi.
Sắc mặt Đoan Mộc Triết âm trầm, bằng hữu sao? Nàng vậy mà nói đến bằng hữu sao?
"Lạc Vân Hi, ngươi sẽ phải hối hận! Có một số việc ngươi quên, nhưng người khác sẽ không quên! Kẻ địch vĩnh viễn là kẻ địch, Đoan Mộc Ly, hắn không thể tha thứ cho ngươi!" Lời nói thâm trầm của Đoan Mộc Triết khiến cho Lạc Vân Hi dừng bước lại.
Tim run lên, nàng nhớ tới Lạc Vân Hi nói: "... Đoan Mộc Ly là sư huynh của ta, đây là chuyện ta tuyệt đối không nghĩ đến, hắn đối với ngươi cũng rất tốt, chỉ là, trước đây ta từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn, một việc đó, nếu như để hắn biết được, nhất định sẽ giết ngươi!"
Nhất định sẽ giết ngươi!
Nhất định sẽ giết ngươi!!
Lạc Vân Hi không biết do trong đầu đau hay là lòng đang đau, không thể, nàng dùng lực lắc đầu.
Sư huynh đối với nàng tốt như vậy, dịu dàng như vậy, khi ba người nàng cùng hắn và sư phụ ở một chỗ, chính là người một nhà, sao hắn lại không tha thứ cho mình được, sao lại muốn giết mình?
Nghĩ một chút, nàng đứng không vững nữa, bước nhanh về hướng Đoan Mộc Triết.
"Ta đến cùng làm chuyện gì để Đoan Mộc Ly không thể tha thứ?" Nàng nhìn vào mắt Đoan Mộc Triết, hỏi.
Tuy giọng nói bình thản không gợn sóng, nhưng cặp mắt xinh đẹp, vẫn là bán đứng tâm tình của nàng.
Nàng rất gấp gáp, rất lo lắng, rất muốn biết đến cùng mất đi trí nhớ gì... ánh mắt Đoan Mộc Triết lạnh lùng, rồi sau đó đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười mê hoặc: "Muốn biết sao?"
Lạc Vân Hi nhìn hắn, tròng mắt hoàn toàn lạnh lẽo, vô nghĩa, nàng tất nhiên muốn biết rồi!
Đoan Mộc Triết cười lạnh một tiếng: "Hi nhi, ta chưa từng nghĩ, có một ngày, ngươi sẽ ở trước mặt ta nói, Đoan Mộc Ly tốt, Đoan Mộc Ly là bằng hữu của ngươi, ha ha, bằng hữu, đúng là mỉa mai!"
"Ngươi rốt cuộc có nói hay không?" Lạc Vân Hi nắm chặt hai tay.
Đoan Mộc Triết, nàng thật sự hi vọng Lạc Vân Hi trước đây và hắn không có chút liên quan nào, thế mà sự thật chẳng phải như vậy, quá khứ của bọn hắn, nhất định cả đời này đều có vướng mắc.
"Nói thì được! Chẳng qua, Hi nhi, ngươi phải thể hiện chút thành ý chứ." Nụ cười của Đoan Mộc Triết càng ngày càng ngả ngớn: "Có một số việc, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, lại không có ai biết."
Ánh mắt Lạc Vân Hi hiện lên sự tức giận, nàng sao không biết hắn nói thành ý là cái gì!
Lúc vừa xuyên đến kia, hắn nói muốn ở cùng với nàng, không chừng nàng còn cân nhắc.
Nhưng hiện tại, nàng đã hoàn toàn nhận rõ cách làm người của hắn, một nam nhân coi trọng quyền thế như vậy, nam nhân bởi vì một nữ nhân khác, làm thanh mai trúc mã bị thương máu me đầm đìa, nàng sao còn có thể muốn ở cùng đây?
"Thực xin lỗi, ta không muốn biết nữa rồi!" Lạc Vân Hi nhìn về phía hắn, chậm chạp cong môi mỏng lên, mắt híp lại, nụ cười hoàn hảo với độ cong đúng mực, thanh thuần và quyến rũ cùng tồn tại trên khuôn mặt nàng.
Đoan Mộc Triết vô cùng kinh ngạc, nhưng Lạc Vân Hi không thèm quay đầu lại mà đi xa.
Kinh ngạc trong nháy mắt thu lại, Đoan Mộc Triết thấp giọng tự nói: "Hi nhi, ngươi nhất định sẽ đến tìm ta! Ta chờ ngươi!"
Hắn quay đầu, ánh mắt nhìn về Tuyết Các, nghĩ tới những chuyện Lạc gia liên tiếp gặp phải trong những ngày qua, nhếch môi cười lạnh như băng, trong con ngươi, lộ ra sự tàn nhẫn khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày.
Lạc Phi Dĩnh, ngươi còn có bao nhiêu giá trị để có thể lợi dụng đây?