Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 225

Edior: thu thảo  

Nhan Dung Kiều chợt nghe Lạc Vân Hi nói câu này, trong đầu "vù" một tiếng, dường như nổ tung, tìm "rầm ", "rầm" nhanh chóng nhảy dựng lên.

Nàng ta làm chuyện gì mà bị Lạc Vân Hi nắm chứng cứ trong tay sao?

Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi giương lên, tựa như cười mà không phải cười, nhưng trong đôi mắt kia bật ra ánh sáng cực kỳ lạnh lẽo: "Nhan Dung Kiều, thân là thứ nữ của quốc công phủ, thân phận, tướng mạo, tài hoa, được sủng ái, không thẻ sánh bằng tỷ tỷ dòng chính của nàng ta, đại tiểu thư dòng chính của quốc công phủ, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ Nhan Dung Khuynh!"

Ba chữ "Nhan Dung Khuynh" vừa tuôn ra, khắp nơi lập tức vắng lặng.

Nhan Quốc Công cũng ngẩn ra, không khỏi hết sức chăm chú nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cười đến làm nguời khác rợn cả tóc gáy: "Nhan Dung Kiều ghen tỵ không phải chỉ như bình thường, nàng ta căm hận Nhan Dung Khuynh ưu tú hơn nàng ta đến hận không thể ăn thịt nàng ấy, uống máu nàng ấy. "

"Ngươi nói hưu nói vượn!" Giọng Nhan Dung Kiều run lên nghiêm trọng, gần như nghe không rõ nàng ta đang nói cái gì.

Lạc Vân Hi bỗng nhiên nâng giọng lên, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy lấy từ Quân Đoàn Khô Lâu mang, lạnh lùng quát: "Nói hưu nói vượn? Nhan Dung Kiều, mười sáu năm trước, ngươi bỏ một lượng vàng bạc lớn, mời người đứng đầu của tổ chức sát thủ Hòa Nguyệt, Quân Đoàn Khô Lâu tới ám sát tỷ tỷ dòng chính Nhan Dung Khuynh, chứng cứ ở đây, ngươi dám chống chế!"

"Tê —— "

Lần này tiếng xuýt xoa so bất kỳ lần nào đều nghiêm trọng hơn.

"Cái gì? Nàng ta ám sát tỷ tỷ dòng chính?"

"Không thể nào? Nhan đại tiểu thư sao lại là nàng ta hại chết?"

Mọi người bảy miệng tám lời chất vấn.

Sắc mặt Nhan Dung Kiều "xoạt" một cái liền trắng bệch, cả kinh như đạp phải bò cạp, nhảy bật lên, gầm lên: "Ngươi dám phỉ báng ta!"

Lúc này, đôi mắt già nua nhưng minh mẫn của Nhan Quốc Công đã không chỉ là kinh hãi, nghiêm nghị nhìn Nhan Dung Kiều, ai cũng không thấy rõ tâm tình rất phức tạp trong chỗ sâu của đôi mắt kia.

"Ta không phải phỉ báng, cũng không phải nói hưu nói vượn!" Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều biết, tổ chức cường đại như Quân Đoàn Khô Lâu, nếu đã nhận vụ án nào liền lặng lẽ ghi lại, lần này, ta đích thân tới Hòa Nguyệt, trốn vào tổng bộ của Quân Đoàn Khô Lâu, không khéo, đã tìm được chứng cứ của ngươi!"

Nói rồi, nàng đọc lại một lượt tờ giấy kia: "Nhan Dung Kiều của Nhan quốc công phủ ở Thiên Dạ, năm mười sáu, mua mạng tỷ tỷ, tỷ tỷ này là Nhan Dung Khuynh, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ, thiên kim đích trưởng nữ của Nhan gia."

Từng chữ từng câu, đều gõ vào trong lòng mọi người.

Lạc Vân Hi ngửa mặt lên trời cười, giọng nói nhiễm phải một phần lạnh giá: "Phía trên này có con dấu của Quân Đoàn Khô Lâu, càng có quân sư lúc ấy của Quân Đoàn Khô Lâu, Hoàng Húc tự tay kí tên, thời gian đã lâu, giấy cũng ố vàng."

"Ai biết đây có phải ngươi là ngụy tạo không?" Nhan Dung Kiều cố gắng trấn định, kì thực nội tâm sớm đã loạn như kiến bò trên chảo nóng.

"Ngụy hay không, không phải ngươi nói là tính." Lạc Vân Hi cười nhạt: "Đương nhiên, cũng không phải ta quyết định, nhưng Hoàng Húc lại không chết, lúc trước người nắm giữ trọng trách của Quân Đoàn Khô Lâu bây giờ cũng đều còn tồn tại, nếu có người muốn đòi công đạo thay Nhan Dung Khuynh, rất dễ dàng có thể thu được chứng cứ của ngươi."

Nhan Dung Kiều xanh cả mặt, cắn răng nói: "Lạc Vân Hi, ta ngược lại thật ra đã quên, ngươi bây giờ là nữ nhân Trung Sơn Vương bảo vệ, ngươi muốn chơi ta, thì thiếu gì biện pháp! Trong lòng mọi người đều biết, tất cả những thứ này đều có thể làm giả! Chẳng qua nữ nhi ta đã từng có hôn ước với hắn, ngươi liền làm đến nỗi như thế sao? Muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Còn áp đặt một tội danh lớn như vậy cho ta!"

Lạc Vân Hi cười lạnh: "Đỗ phu nhân, ngươi thật là biết nguỵ biện! Chẳng qua ta tin tưởng, ánh mắt của mọi người đều sáng. Tờ giấy này là thật, hay là ta làm giả, tất nhiên sẽ có kết quả."

Nàng nói, tay trái tờ giấy kia lên, ngón tay phải búng một cái, liền bay như tên về hướng Nhan phủ.

Nhan Quốc Công động tác cũng nhanh, lập cướp tờ giấy tới tay, chăm chú nhìn lại, trong con ngươi dâng lên lửa giận, tập trung nhìn Nhan Dung Kiều, quát: "Việc này, đến cùng có phải là ngươi làm = không?"

"Phụ thân, ngươi vậy mà tin tưởng một người ngoài cũng không tin ta sao?" Vành mắt Nhan Dung Kiều đầy lệ, vốn đã chịu không ít thương tích, trên đầu có vài đoạn vải trắng, dáng dấp này, thực sự làm người khác thương tiếc.

Nhan Quốc Công cúi đầu, đọc lại tờ giấy ố vàng kia mấy lần, đến khi hoàng đế đi tới, thấp giọng nói: "Cho trẫm nhìn."

Hắn cũng đã kiểm tra.

Tờ giấy này, bất kể là từ phương diện thời gian hay là nét mực mà nói, không thể làm giả được, đúng là vật phẩm chỉ tồn tại mười mấy năm trước.

"Đại tỷ rõ ràng trên đường bỏ trốn rơi xuống núi mà chết, sao lại là ta đã hạ thủ chứ? Thời gian này cũng không đúng!" Nhan Dung Kiều để người khác nhanh chóng đỡ đến, ngắm tờ giấy vài lần, không hề thiếu trấn định.

"Thiên Dạ năm 569, chính là lúc Nhan Dung Khuynh quen biết Nguyệt Thiên của Hòa Nguyệt hoàng tử năm đó. Nguyệt Thiên vì sao lại đang yên đang lành mà tới Dạ Đô? Các ngươi có thể nghĩ tới không? Quân Đoàn Khô Lâu có liên quan tới hoàng gia Hòa Nguyệt, mấy vị hoàng tử cũng là kẻ trực tiếp nắm giữ quân đoàn, theo ta được biết, lúc ấy Nguyệt Thiên rất được Nguyệt đế sủng ái, trực tiếp chô chưởng quản Quân Đoàn Khô Lâu. Nguyệt Thiên là bởi vì thông qua ngươi mới biết Nhan Dung Khuynh, tiếc thay, hắn đã yêu nàng ấy, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy. Nếu như không phải ngươi, thì sẽ không có những việc phía sao, Nhan Dung Khuynh sao lại trong vòng mấy năm hương tiêu ngọc vẫn!"

Lạc Vân Hi nói rồi, giễu cợt nhếch môi cười: "Đương nhiên, coi như không có chuyện này, ai biết ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp gì khác hại nàng ấy chứ?"

Mọi người nghe nàng nói cũng cảm thấy rất hợp lý, mà lúc nhắc tới "Nguyệt Thiên", sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi.

Nhan Dung Kiều giương đầu lên, lớn tiếng đáp lời: "Ngươi ngậm máu phun người, bằng vào mấy chuyện xưa, liền kết luận ta tìm Quân Đoàn Khô Lâu, để cho bọn hắn ám sát đại tỷ, cũng không thể tin được! Lạc Vân Hi, dù ngươi có căm ghét ta, cũng không nên kéo tới Đại tỷ của ta, ngươi cũng đã biết, nàng là chỗ đau đớn nhất trong lòng của tất cả mọi người Nhan gia chúng ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi tự ý bịa chuyện!"

Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, giọng nói trong phút chốc trở nên lạnh như băng: "Dùng chuyện của nàng ấy để bịa chuyện? Nhan Dung Kiều, ta tuyệt đối so với ngươi có tư cách nhắc tới nàng ấy hơn! Mà ngươi, mới không có tư cách này! Càng không có tư cách gọi nàng một tiếng 'đại tỷ', tiếng đó chỉ có thể làm ô uế linh hồn của nàng ấy thôi!"

"Ngươi rất sạch sẽ? Ngươi một thứ nữ cảu gia tộc lụi bại, ngay cả tiểu thư bán nghệ cũng không bằng, còn có tư cách gì nói những chuyện này với ta!" Nhan Dung Kiều giận đến ác miệng mắng to.

Thế mà, lúc này Lạc Vân Hi đã vươn tay phải ra, chậm rãi sờ về phía sau tai, "xoạt" một tiếng, bỏ tấm mặt nạ da người kia đi, một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh trăng hoà thuận vui vẻ chiếu lên khuôn mặt trái xoan tao nhã, da thịt trơn bóng như ngọc, dưới mái tóc đen bóng càng làm nổi bật sự trắng sáng này. Lông mày như lá liễu, mắt như thu thuỷ, môi như son, ngoảnh đầu thùy mị, đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm!

Trọng điểm không ở đây, ở chỗ gương mặt đó quá quen thuộc!

Tất cả hơi thở của mọi người dừng lại, bị này một màn này làm kinh ngạc tới ngây ngốc, chỉ cảm thấy thật là vẻ đẹp hoàn mĩ.

Nhan Dung Kiều đứng gần nhất, nhìn cũng rõ ràng nhất.

Hét lên một tiếng, nàng ta "thịch thịch thịch" không bị khống chế liền lùi lại năm, sáu bước, tốc độ nhanh chóng khiến hai nha hoàn đỡ bên cạnh đều bị nàng ta bỏ rơi.

"Đại tỷ!" Giọng của nàng ta hàm chứa run rẩy.

"Dung Khuynh!" Nhan Quốc Công kích động đến khó mà tin vào hai mắt của mình, dùng sức xoa, cũng trong lúc đó, không thiếu tiếng kinh ngạc vang lên bốn phía.

"Tố Tố, là ngươi sao?" Hoàng đế cũng là người đầu tiên vọt đến bên cạnh Lạc Vân Hi, trong mắt từ trước đến giờ thâm trầm lại có chút ẩm ướt lấp lánh.

Hắn đang muốn tới gần thêm nữa chút, một gương mặt lạnh lẽo lập tức ngăn trở tầm mắt của hắn.

"Hoàng thượng, ngài thất lễ, đây không phải Tố Tố, là Lạc Vân Hi." Quân Lan Phong thản nhiên nhắc nhở, giọng cũng rất thấp.

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, lần thứ hai nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Tốt xấu cũng là vua của một nước, rất nhanh liền thu liễm vẻ mặt khác thường, lui vài bước, giọng nói vẫn cứ không thể tin: "Nàng không phải Tố Tố sao?"

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, Tố Tố, là mẹ mình —— Nhan Dung Khuynh sao?

Thiên tử trước mắt lại có thể thân mật xưng hô bằng "nhũ danh" của nàng ấy như vậy, nhiều năm vẫn không thay đổi, vẫn cứ gọi lên cái tên ấy, đủ thấy, quan hệ của bọn hắn năm đó quả nhiên là không bình thường!

Quân Lan Phong nhanh chóng ngăn ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía Lạc Vân Hi, trầm giọng nói: "Nàng không phải Nhan Dung Khuynh!"

"Nàng là ai?" Nhan Quốc Công không tin lập tức đặt câu hỏi.

Lạc Vân Hi rất bình tĩnh nói: "Ta là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh, Nhan Dung Khuynh là mẹ ta."

Lời này vừa nói ra, tình cảnh lần nữa sôi trào.

"Ngươi là con gái nàng ấy?" Hoàng đế chợt ngẩn ra.

"Đẹp quá, Nhan đại tiểu thư trước có phải cũng đẹp như vậy không? Chẳng trách hoàng thượng đối với nàng ấy. . . "

"Đúng vậy, đẹp quá, thế nhưng, nàng không phải Lạc Vân Hi sao? Đã từng vẫn là phế vật đó, sao chỉ chớp mắt lại trở thành nữ nhi của Nhan đại tiểu thư chứ?"

"Không biết đâu ~ , chẳng qua nếu là nữ nhi của Nhan đại tiểu thư, vậy nàng chẳng phải bay lên cành vàng rồi ư!"

Xung quanh nghị luận sôi nổi.

Thái tử, Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết, Đoan Mộc Kỳ, Tề Sính Đình, Lạc Phi Dĩnh, Tằng Thủy Lan, Đỗ Linh vốn quen biết Lạc Vân Hi lập tức chấn động đứng im tại chỗ.

Nhất là Đoan Mộc Triết, tỏ rõ vẻ không thể tin tưởng được! Hắn lớn lên cùng Lạc Vân Hi, nhưng chưa bao giờ biết nàng vậy mà đeo mặt nạ da người đến khi tháo nó ra! Dưới tấm mặt nạ da người kia sao có thể là khuôn mặt khiến mỹ nhân trăm họ điên đảo!

Sao có thể thế này?

Nàng sao có thể lớn lên xinh đẹp như vậy?

Tại sao có thể là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh!

Lạc Phi Dĩnh cũng nghĩ như vậy, rõ ràng Lạc Vân Hi là thứ muội không ra gì của nàng ta, còn là kẻ bị đuổi ra khỏi nhà, người không hề có thân phận, nhưng lại là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh! Đây chính là thế gia, đây chính là thân phận so với Đỗ Tình Yên còn cao quý hơn!

Thiên kim xuất thân từ thế gia, không phải người Lạc Phi Dĩnh nàng có thể so sánh!

Nữ tử vẫn bị mình đạp dưới chân, đột nhiên, lắc mình biến hóa, tao nhã như vậy, đẹp như vậy, xa không thể với tới như vậy! Lạc Phi Dĩnh vừa giận vừa sợ lại vừa hận, chỉ nháy mắt ghen tỵ trong lòng đã đạt đến điểm cao nhất.

Đỗ Tình Yên vừa rồi được nha hoàn nâng dậy, đang không có khí lực mà nhìn, liếc thấy khuôn mặt Lạc Vân Hi, liền đứng ngốc tại chỗ.

"Khuôn mặt này còn chưa đủ chứng minh sao?" Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, chỉ mình mặt, nàng nghiêm túc nhìn về hướng Nhan Dung Kiều, giọng nói, cực kỳ rõ ràng, chầm chậm vang lên: "Hiện tại ngươi nói, ta có tư cách đề nhắc tới Nhan Dung Khuynh không?"

Sắc mặt Nhan Dung Kiều tái nhợt giống như một trang giấy, vậy mà không trả lời được.

Mắt Nhan Quốc Công chứa đầy nước, đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt Lạc Vân Hi, giọng nói nhỏ cực kì mềm mại, nhưng có chứa một chút kinh ngạc và vui vẻ không ai hiểu thấu: "Nữ nhi của Dung Khuynh sao? Thật là, bộ dạng như thế như! Có biết ta là ai không?"

"Biết, ngươi là Nhan Quốc Công." Lạc Vân Hi thản nhiên đáp, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn: "Phụ thân của Nhan Dung Khuynh."

"Không, ta là ông ngoại ngươi." Nhan Quốc Công nói, khóe miệng cong lên.

Hắn hiển nhiên đã quên phụ thân của Lạc Vân Hi là ai.

Kỳ thực, ai cũng biết, đấy là Nguyệt Thiên.

Chẳng qua, vì nhớ nữ nhi đã lâu, sâu trong nội tâm Nhan Quốc Công sớm đã tha thứ cho hành vi lúc đó của nữ nhi, đối với đứa cháu ngoại này, cảm giác kia, xác thực là như trở về trước kia, rất ấm áp và thực vui vẻ, còn rất kích động hưng phấn.

"Không cần, ta chỉ biết mẫu thân ta là ai, cũng không cần biết ông ngoại là ai." Lạc Vân Hi có ý kéo dài khoảng cách với hắn.

Nhan Quốc Công bị nàng nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, trầm thấp kêu một tiếng: "Hi nhi, trước đây là chúng ta không biết, nếu như biết, làm sao có thể để ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy? Thế nhưng, tại sao ngươi không nói ra chứ?"

Lạc Vân Hi quay lưng lại, đôi mắt chứa ánh sáng u ám nhìn về hoàng cung phía xa, thản nhiên nói: "Vì sao phải nói? Mẫu thân ta đã chạy ra khỏi Thiên Dạ, nàng là tội phạm chạy trốn!"

Nhan Quốc Công không đồng ý với lời nói của nàng, lập tức bác bỏ: "Không phải phạm nhân chạy trốn, Dung Khuynh không phải phạm nhân chạy trốn!"

Đôi mắt Hoàng đế cũng trầm mắt xuống nói: "Không người nào dám nói nàng ấy là phạm nhân chạy trốn!"

Lạc Vân Hi châm chọc nhếch môi cười như hoa nở, không phải phạm nhân chạy trốn sao? Trước kia sống trong khoảng thời gian kia còn không phải phạm nhân chạy trốn sao, ai tin được chứ? Chẳng qua, nàng bây giờ không có hứng thú bàn luận về cái này, đổi đề tài nói: "Nhan Dung Kiều mưu hại tỷ tỷ dòng chính, có vật chứng đầy đủ, quả nhiên là nữ nhân có lòng dạ độc ác nhất!"

Nhan Quốc Công nhìn Nhan Dung Kiều không biết từ khi nào toàn thân lại run lẩy bẩy, sắc mặt lạnh lùng, hoàng đế đã là người đầu tiên ra lệnh: "Trước tiên nhốt nàng ta ở Tông nhân phủ! Chờ chứng cứ xác thực hơn lại thẩm vấn!"

Một lời vừa nói ra, không thiếu Ngự Lâm Quân xung quanh xông lên.

Nhan Dung Kiều sợ hãi dét lên: "Cứu mạng! Hoàng thượng hạ thủ lưu tình, phụ thân, cứu ta! Tài Dật, cứu ta!"

Hoàng đế và Nhan Quốc Công đều lạnh lùng nhìn, Nhan Dung Kiều bị vài ngự Lâm Quân đưa về hướng bên ngoài, liền nhanh chóng nhìn chồng mình, Đỗ Học Sĩ, Đỗ Tài Dật chớp mắt.

Đỗ Học Sĩ như đang có điều suy nghĩ đứng ở đó, đối với chuyện nàng ta đang la hét dường như không để bụng.

Lòng Nhan Dung Kiều lạnh lẽo thấu xương, hướng về phía sau tiếng chói tai: "Tình Yên cứu ta, ta không muốn tới Tông nhân phủ!"

Lúc này Đỗ Tình Yên mới như từ trong mộng tỉnh dậy, nhanh chóng nhào đến, "rầm" một tiếng quỳ xuống trước mặt gối hoàng đế và Nhan Quốc Công.

"Hoàng thượng hạ thủ lưu tình! Ông ngoại, ông ngoại, mẫu thân con bị oan! Nàng ấy chưa bao giờ tùy tiện giết người, sao lại giết tỷ tỷ dòng chính của mình chứ? Xin bệ hạ minh xét!"

Nhan Quốc Công khẽ nhíu mày, tiến lên nói: "Yên nhi, trên đất lạnh."

Đỗ Tình Yên cũng thực sự không chịu đựng được lạnh lẽo trên đất, tùy ý để nha hoàn nâng dậy, khẽ nghiêng người về hướng cạnh Nhan Quốc Công, trong mắt nén lệ, nhưng giọng nói lại mang theo ý nũng nịu: "Ông ngoại, ngươi thật thiên vị! Lạc Vân Hi là nữ nhi của dì, đó cũng là ngoại cháu của ông, Yên nhi cũng là cháu ngoại, sao ngươi có thể chỉ nghe lời nói từ phía Hi nhi, thì nói là nương ta thuê hung thủ giết người chứ?"

Giọng của nàng ta cực kì mềm mại, nếu là bình thường nghe thấy, Nhan Quốc Công sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng hôm nay, có lẽ trải qua quá nhiều sự việc, vừa tìm được sinh nữ nhi ruột của Nhan Dung Khuynh, nỗi lòng của hắn đã sớm rất loạn, đối với lời Đỗ Tình Yên nói chỉ nhíu mày.

Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Chỉ là tạm thời giải vào Tông nhân phủ, nếu như không phải, thì chẳng phải không đủ chứng cớ, đến lúc đó tất nhiên sẽ thả người ra."

Đỗ Tình Yên thấy hoàng đế đã nói như vậy, không còn cách nào, đành phải gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa bắn về phía Lạc Vân Hi, tim vẫn còn đập nhanh trong lồng ngực.

"Lan Phong, chúng ta đi thôi." Lạc Vân Hi không muốn đối diện với mấy người này, ngược lại Quân Lan Phong đã công bố quan hệ của bọn họ, nàng cũng không cần tiếp tục chú ý nữa.

Quân Lan Phong vẫn đang chú ý Lạc Vân Hi, nghe được lời nàng nói, khóe miệng cao hứng cong tới mang tai, gật đầu liên tục: "Nghe theo ngươi vậy, nơi này có chút ầm ỹ."

Sắc mặt Nhan Quốc Công có chút khẩn trương, bất chấp Đỗ Tình Yên bên cạnh, đuổi tới vài bước, kêu lên: "Hi nhi!"

Lạc Vân Hi chậm rãi quay đầu lại, nhìn con ngươi già nua của hắn, trong lòng mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói: "Nhan Quốc Công, ta là Hi nhi, nhưng ta không phải Hi nhi của Nhan gia. Ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ bị đuổi ra khỏi nhà, dù cho lúc đầu ở Lạc gia, cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày bị người khác mưu hại, lại là 'phế vật' tất cả mọi người đều biết! Thân thế thấp hèn như ta, sao trong thân thể có thể chảy huyết mạch cao quý của đại thế gia như phủ quốc công chứ?"

Mấy câu nói cuối cùng, nghe thế nào cũng thấy khó chịu, như có oán giận rất lớn.

Trong đầu Nhan Quốc Công vô cùng chua xót, sao hắn biết được, "Phế vật" của Lạc gia, thứ nữ bị đuổi ra khỏi cửa kia lại là cháu ngoại của hắn chứ! Bằng không, sao hắn có thể để nàng chịu nhiều đau khổ như vậy!

Nếu hắn sớm biết, ẩn dưới lớp mặt nạ da người của Lạc Vân Hi là khuôn mặt khiến hắn nhớ thương bao lâu nay, hắn nhất định đã sớm tìm ra nàng.

Bởi vì, đó là cháu ngoại của hắn, gương mặt đó, được di truyền từ nữ nhi khiến hắn kiêu ngạo nhất cũng là đứa con hắn yêu thương nhất!

"Hi nhi, thực xin lỗi." Hắn thấp thấp giọng nói.

Nhiều năm như vậy, cũng không phải một câu xin lỗi là có thể đổi lại được. Lạc Vân Hi hơi cong môi, dứt khoát không trả lời nữa, nắm góc áo Quân Lan Phong càng đi càng xa, cho đến khi không thấy bóng dáng nữa.

Trong ngự hoa viên, không khí quỷ dị là làm người ta sợ hãi.

Tinh thần của mọi người còn chưa từ đủ loại sự việc mới phát sinh mà tỉnh táo lại.
Bình Luận (0)
Comment