Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 92

Edit: thu thảo

Lúc nha đầu này ở Dương Thành đã làm hắn thật sự rất uất ức.

Lạc Vân Hi chạy một đường theo hướng sân sau Thần lâu trốn, một mặt cảm thấy cả người không khỏe, giơ ống tay áo lên dùng sức lau trên môi, phải xóa mùi của nam nhân kia đi.

Sân sau Thần lâu, là một tòa lầu nhỏ, từng ánh nến nhỏ chập chờn trong bóng đêm, không thiếu những gian phòng có tiếng nói nhỏ truyền ra.

Lạc Vân Hi híp mắt tìm kiếm, chỉ thấy một vệt bóng dáng màu đen xẹt qua mắt, thóang một cái đã lên lầu hai, nàng vội vã đuổi theo.

"Sư phụ!" Nàng thấp giọng gọi, giữ chặt tai Cửu Khúc Chỉ.

Vừa chạy theo, nàng liền theo hướng những thị vệ kia tìm đến.

Cửu Khúc Chỉ thấy nàng, lập tức hiện thân, vội vàng kêu: "Chớ theo ta, con sẽ bị bại lộ mất!"

Giờ khắc này trong tay Lạc Vân Hi còn nắm cái kahwn che mặt vừa gỡ xuống trong phòng Đoan Mộc Kỳ, vẫn không có thời gian đeo lại, nhíu mày nói: "Chỉ sợ đã bại lộ rồi, sư phụ, đến cùng người đã kết thù gì vậy?"

"Không rảnh nói cho con." Mắt Cửu Khúc Chỉ vội vã đảo vòng một cái.

Bất chợt, một vệt bóng đen vọt ra ở chỗ khúc quanh: "Thích khách xem ngươi còn chạy đằng nào!"

Một thanh trường kiếm sáng lóng lánh đâm tới hướng hai người, nhưng lại là tiếng của nữ nhân, kiếm này đánh ra ngược lại cũng có mấy phần uy phong.

Lạc Vân Hi chuyển tay nắm lấy tay cầm kiếm của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hướng thiếu nữ lao ra trong bóng tối.

Nàng kia mắt hạnh má đào, nổi giận đùng đùng, không sợ hãi chút nào, bất chợt lúc nhìn mặt nàng, sắc mặt đột ngột biến đổi, vội vàng bỏ kiếm xuống, hô to một tiếng: "Tha mạng!" Xoay người nổi điên chạy về phía dưới lầu, nhìn thấy Lạc Vân Hi giống như nhìn thấy qủy vậy.

Đôi mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, Cửu Khúc Chỉ đã bắn ra một ám khí, ở sau giữa lưng nữ tử, nữ tử té nhào vào trên bậc thang, nàng ta lập tức ngất đi.

"Cô nương này có gì đó không bình thường." Cửu Khúc Chỉ thấp giọng nói.

Lạc Vân Hi cũng nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn mình dường như đã nhận ra mình, còn rất sợ mình, lúc này đành xuống cầu thang, xách nữ tử lên, giấu dưới cầu thang.

Sau một chốc, có mấy tiếng bước chân vào lâu.

"Oanh Oanh cô nương, ngài trước hãy trang điểm một chút, lão thân còn muốn đi thông báo với các cô nương khác, đợi lát nữa đón các ngươi tới hậu đài." Một giọng nói của người phụ nữ trung niên nào đó vang lên ở đầu bậc thang.

"Cảm ơn Tiền nương, làm phiền ngươi." Giọng nói mềm mại của nữ tử trả lời, rồi có hai tiếng bước chân đi lên.

Lạc Vân Hi và Cửu Khúc Chỉ nhìn nhau chuẩn bị đi lên trên hành lang tránh một chút, không ngờ tới một đội hắc y vệ ở cuối hành lang lầu hai phần nhanh chân tới, ánh mắt lấp lánh tìm mục tiêu.

Hai người không muốn gây ra động tĩnh, đã lui xuống dưới bậc thang, đối diện ngay với một thiếu nữ trẻ tuổi đang đi lên.

Thời cơ không thể mất, thời cơ không đến nữa, Lạc Vân Hi mạnh mẽ tiến lên, mỗi người một chưởng, trực tiếp đánh ngất hai người kia, tiếp được thân mình hai người tuột xuống, không một tiếng động bước đến lầu một, trốn ở dưới bậc thang.

Cửu Khúc Chỉ theo sát phía sau, trong ánh mắt lộ ra thán phục, chiêu thức của Lạc Vân Hi làm hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Cũng không phải khí lực lớn đến bao nhiêu, võ công cao cỡ nào, mà là ra tay rất nhanh, ngoan độc! Hoàn toàn có thể so với một sát thủ nhà nghề!

Chờ thị vệ kia đi qua, Lạc Vân Hi thấp giọng hỏi: "Sư phụ, bây giờ người tính thế nào?"

Vẻ mặt Cửu Khúc Chỉ đau khổ nói: "Ta quyết định đi những nơi khác du ngoạn." Được rồi, chính là chạy trốn.

Lạc Vân Hi trầm ngâm nói: "Khi nào người đi?"

"Hiện tại các thương cửa toàn bị đều bị niêm phong, không thể để bất kỳ kẻ nào ra vào, Chờ giải thi đấu kết thúc, thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi đây là tốt rồi. Trong khoảng thời gian này ta muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, Trung Sơn Vương đó, lão già ta không nghĩ lấy mạnh hiếp yếu." Cửu Khúc Chỉ quyết chống đỡ mặt mũi nói.

Kỳ thực, đạo lý hai tay không địch lại bốn tay Lạc Vân Hi không phải là không biết, cười không vạch trần.

Một tiếng nhỏ nhẹ ưm tự dưới truyền đến, Lạc Vân Hi trở tay dừng bàn tay phải bóp chặt yết hầu nữ tử, hạ thấp giọng hỏi nha hoàn vừa tỉnh dậy: "Khuê phòng Oanh Oanh cô nương ở đâu?"

Vừa rồi dường như nghe người phụ nữ kia gọi Oanh Oanh cô nương, lúc ở phòng khách cũng nghe người khác nhắc qua vị Oanh Oanh cô nương này là hồng bài tối nay, phải tham gia cuộc tranh tài hoa khôi.

Trong khuê phòngcủa Oanh Oanh, dưới ánh nến ảm đạm không có một bóng người, Lạc Vân Hi để Cửu Khúc Chỉ nhấc thiếu nữ ở cầu thang tới đây, trói tay ba người này, nhét vào tủ quần áo lớn trong phòng, Cửu Khúc Chỉ bị điểm á huyệt hai người, khó hiểu hỏi: "Hi nhi, chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi sao?"

"Không." Lạc Vân Hi cởi áo khoác màu đen, cởi áo Oanh Oanh cô nương xuống khoác lên người mình.

Cửu Khúc Chỉ kinh ngạc nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Lẽ nào ngươi muốn giả mạo nàng ta?"

Mắt Lạc Vân Hi nhếch lên, nói: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, sư phụ, ngươi theo ta đi đến hậu đài, chắc chắn sẽ không có người tìm tới nơi kia đi?"

Quần áo vị "Oanh Oanh" này hơi lớn, nàng ta cao hơn so với Lạc Vân Hi một chút, nhưng lại còn đầy đặn hơn so với Lạc Vân Hi, đây là chuyện Lạc Vân Hi ghét nhất hiện tại.

Tiểu nha đầu trong gương không cách nào như kiếp trước, đẩy lên cái váy dài hoa lệ màu hồng, chẳng qua, dáng người nàng gầy, eo không đầy một nắm tay, váy khảm châu ngọc kéo dài, có một loại hương vị đê mê khác.

Cửu Khúc Chỉ ngồi trên bàn hỏi: "Ta sao đi theo con đây?"

Lạc Vân Hi ném mặt nạ của mình, tìm trong tủ quần áo một dải lụa mỏng như tuyết trắng che lê mặt, từ trong gương liếc mắt nhìn Cửu Khúc Chỉ nói: "Nếu như không để ý, người có thể đổi quần áo nha hoàn."

Cửu Khúc Chỉ xanh cả mặt: "Uổng công ta yêu thương đồ đệ như con rồi!"

"Hì hì." Lạc Vân Hi thấy mặt hắn quẫn bách, cười một tiếng nói: "Sư phụ đến đây."

Cửu Khúc Chỉ nói nhỏ nhưng vẫn đi qua. Tay Lạc Vân Hi nắm chặt cánh tay hắn, vung tay một cái, ngón tay phải nhặt ra một nhánh bút kẻ lông mày, nhanh chóng vẽ trên mặt một trận nét hắn. 

"Con làm gì?" Cửu Khúc Chỉ hạ thấp giọng kinh ngạc thốt lên.

Hắn soi gương một cái, mẹ ơi! Trên mặt nhiều hơn rất nhiều đốm đen, xấu chết!

Lạc Vân Hi đưa tay xé bộ quần áo đen của mình ra, đưa miếng vải đen cho hắn: "Che lên trên mặt." Mặc kệ hắn đang chửi bậy cái gì, lại lấy miếng vải đen còn dư lại xé thành nhiều nhánh, buộc thành đóa hoa, trang điểm đông một chỗ tây một chỗ trên người Cửu Khúc Chỉ, lập tức thay đổi hoàn toàn bộ dạng hắn hiện tại.

"Lạc Vân Hi, ta không nên như vậy!" Cửu Khúc Chỉ tức giận đến oa oa kêu to.

Lạc Vân Hi đâu tha cho hắn, uy hiếp: "Nếu như người không phối hợp, hiện tại ta liền kêu thị vệ đến, để người liều mạng! Quên nói cho người, thị vệ vừa rồi ở chỗ thập nhị hoàng tử thực ra là Trung Sơn Vương."

Cửu Khúc Chỉ cũng chỉ kêu thôi, hắn biết đêm nay Trung Sơn Vương quyết tâm, mình vẫn là tránh một chút thì tốt hơn, hếch râu mép lên, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, thiên hạ nào có sư phụ bị đồ đệ bắt nạt thành như vậy đây?

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ dẫn đầu đi lên, gõ cửa hỏi: "Oanh Oanh cô nương chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải đi rồi."

"Được rồi." Lạc Vân Hi chải tóc dài đơn giản, buông xuống vai trái, kéo cửa phòng ra, giọng nói của nàng đương nhiên là giọng nói của Oanh Oanh.

Tiền nương đã thấy nàng thả tóc, đeo khăn che mặt, sợ hãi: "Sao lại buông lỏng búi tóc đã búi tóc chải gọn ra?"

Lạc Vân Hi cười chúm chím nói: "Ta nghĩ, hàng năm đều như vậy, không gì mới, năm nay thử phương thức mới một chút, mang theo khăn che mặt, có thể tạo cảm giác thần bí." Giọng của nàng gần giống Oanh Oanh như đúc, Tiền nương tất nhiên không có bất kỳ nghi ngờ gì, ngược lại cao hứng vỗ tay: "Ừm, tuy tướng mạo có 7, 8 phần gióng nhau, nhưng vẫn sợ bị người khác nhìn ra, mang theo khăn che mặt, quả nhiên an toàn hơn."

Trong lúc Lạc Vân Hi không hiểu ra sao, ánh mắt Tiền nương đã nhìn thấy một lão đầu kỳ lạ bên trong phòng, nàng kinh ngạc nói: "Đây là -- "

"Ta quên nói cho ngươi, đây là người ta tìm đến đánh đàn, vừa mới đến. Hắn đánh đàn vô cùng tốt, chắc chắn sẽ tạo tạo ra niềm vui lớn." Lạc Vân Hi nói bừa.

"Hắn sao lại cũng che mặt?"

"Hắn mọc đốm đen trên mặt." Lạc Vân Hi giải thích, chủ động đi qua kéo khăn che mặt đen của Cửu Khúc Chỉ một chút.

Tiền nương híp mắt nhìn một lúc lâu, cũng không thành vấn đề, nhưng lòng nàng vẫn nổi lên nghi ngờ, lại không biểu hiện ra, không hề thay đổi đưa hai người xuống dưới.

Một đường ứng phó kiểm tra, đến cửa hậu đài, rốt cục không người, Tiền nương cũng dừng lại, nói: "Oanh Oanh cô nương, các ngươi đi vào chờ thôi, ngươi là số năm, gọi tới ngươi thì có thể lên đài." Nàng nói, xoay người muốn bước nhanh rời khỏi đó.

Chỉ là, còn chưa bước tới một bước, trên cổ liền đã trúng một cán đao, thân mình ngã oặt sang một bên.

Lạc Vân Hi nhanh chóng kéo nàng vào lùm cây bên cạnh, thấp giọng nói: "Nàng tỉnh lại chắc khoảng hai canh giờ sau, cũng đủ rồi, chúng ta đi vào thôi." Thừa dịp không có ai, nàng và Cửu Khúc Chỉ lách vào hậu trường.

Vớ vẩn, trong lòng Tiền nương này có suy nghĩ gì, còn chưa thoát khỏi mắt nàng đâu.

Lúc đi vào, trên ghế vài cái dài và hẹp ở hậu trường đầy nữ tử ngồi chờ ra sân, có mười mấy người, trang phục sặc sỡ, gầy yếu khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, từng người đang lắc quạt tròn, không yên lòng trò chuyện.

Lúc Lạc Vân Hi đi vào, các nàng chỉ hơi liếc mắt, cũng không có người nhiệt tình chào hỏi.

Một bên là nha hoàn và sai vặt, nhìn thấy lão đầu sau lưng Lạc Vân Hi, liền hiếu kỳ hỏi, Lạc Vân Hi giải thích, bọn hắn cũng không tiếp tục nhiều chuyện.

Ngược lại Tiền nương phụ trách không đưa nàng vào, bọn hắn cũng không hề bận tâm việc này, mà bên ngoài thay đổi gì, Lạc Vân Hi cũng không quan tâm.

"Phía dưới, xin cho chúng ta tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh tuyển thủ số năm— Oanh Oanh cô nương!" Bên ngoài vang lên giọng nói mê hoặc của Liễu nương.

Cửu Khúc Chỉ đi theo Lạc Vân Hi đến trên đài, che thân thể gầy yếu màu hồng sau màn, những người khác thấy cũng không hỏi nhiều, ánh mắt đều nhìn kỹ Lạc Vân Hi.

"Oanh Oanh cô nương, khăn che mặt này của cô nương không lấy xuống sao?" Một tên sai vặt có lòng tốt nhắc nhở.

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, đã lướt qua lên đài.

Liễu nương hô lớn: "Oanh Oanh cô nương đây rồi, mau mang hết bạc của các ngươi hết thảy đập ở trên người nàng đi!" Rồi sau đó hạ thấp giọng nói với Lạc Vân Hi: "Oanh Oanh cô nương, nuôi ngươi nhiều ngày như vậy, cũng nên cho nàng một lần trả ơn đi, tối nay diễn trò cần phải diễn tốt vào."

Trong lúc Lạc Vân Hi còn khó hiểu, nàng đã xuống đài, thì thấy Cửu Khúc Chỉ đứng sau bức màn, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai?"

Nàng vẫn đang trên đài chuẩn bị trợ giúp cho cô nương, còn chưa xuống đài quá.

Hai tay Cửu Khúc Chỉ nâng để đàn lên trong phòng mang tới, cúi đầu nói: "Cô nương tới tìm ta phối hợp với nàng."

"Tìm ngươi?" Liễu nương không chịu tin, "Người đâu, đuổi người điên này ra ngoài!"

"Từ từ đã!" Lạc Vân Hi lui lại mấy bước, quay đầu lại gọi: "Gần đây bố trí một kiểu vũ đạo mới, hắn là ta kêu đến giúp."

Trong lòng kinh ngạc, lời nói tú bà vừa nói có ý gì? Dường như nàng không phải Oanh Oanh cô nương, mà là Oanh Oanh phái tới diễn trò thì phải?

Liễu nương không nói cái gì nữa.

Một gian phòng bao ở lầu hai, dáng người nam tử anh tuấn tú một tay ôm lấy mỹ nhân, một tay nắm lấy ly rượu, đôi mắt đào hoa nheo lại lười biếng: "Sao ba năm không gặp, lại có thêm Oanh Oanh đến đây vậy."

Nữ tử mặt phấn má đào trong ngực hắn, ngũ quan cực kỳ trong trẻo hào phóng, che miệng cười nói: "Oanh Oanh tất nhiên chỉ có một người là nô gia, đó là người thay thế mà thôi, là thế thân của ta ấy mà."

Nam tử không để ý lắm, nói: "Lần này so tài, ngươi lại nóng nảy nhất thời, không tự mình ra trận, mà tìm thế thân là sao?"

Oanh Oanh thu ý cười, đắm đuối đưa tình nói: "Oanh Oanh sinh là người của điện hạ, chết là qủy của điện hạ, là vì hoàng tử điện hạ cho dù đầu rơi máu chảy cũng không từ, đã sớm không muốn ở lại Thần lâu, nguyện theo hầu hạ người."

Rõ ràng, thế thân này là tìm đến để thay mình ở đây, nàng sẽ từ đầu sóng gió đỉnh mà đi ra.

Kế sách này, nghĩ rất chu đáo.

Nam tử nhướn mày lên, dường như đang cười, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo vô cùng.

Oanh Oanh mím môi, nàng luôn không nắm bắt được nam nhân thần bí này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Nhất thời thất thần, tiếng dưới đài truyền đến: "Oanh Oanh cô nương, sao ngươi mang mạng che mặt!"

"Đúng vậy, chúng ta đã lâu chưa từng được nhìn ngươi, nhanh chóng lộ chân dung ra đi!"

Lạc Vân Hi cũng không nghe rõ dưới đài nói những gì, sự chú ý của nàng ngược lại dừng ở bên trên mấy cái biển.

Chỗ phòng của Trung Sơn Vương cửa sổ vẫn đóng, nhưng trên giấy dán cửa sổ chiếu một bóng đen thon dài. Đoan Mộc Triết và Lạc Phi Dĩnh rượu cốc uống, Thái tử lại vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng nhìn hai người kia chớp mắt, cửa sổ phòng Đoan Mộc Kỳ cũng đóng chặt, không thấy bóng người.

Chờ tiếng huyên náo yếu dần, nàng giương giọng mở miệng: "Hôm nay Oanh Oanh biểu diễn một đoạn vũ đạo cho mọi người, đại gia thích thì cho tiểu nữ tử một phiếu bầu. Tiểu nữ tử có thể là hoa khôi hay không, thì nhìn các vị!"

Nàng lời này vừa dứt, giữa trường vang lên tiếng vỗ tay vui sướng.

Lạc Vân Hi liếc nhìn hướng Liễu nương, Liễu nương kêu lên: "Nhạc bắt đầu!"
Bình Luận (0)
Comment