Chương 124: Yêu nghiệt áo đỏ
Sở Diệp Hàn sững sờ một chút, toàn thân khẽ run rẩy, hô hấp hơi ngắt quãng: “Đợi đến khi ngươi hòa li rồi hãng nói”
Nói xong, hắn nhanh nhẹn rời khỏi chỗ đó.
Hắn tin rằng, Tô Thường Tiếu không thể hòa li với Tấn Vương, trừ phi Tấn Vương thoái vị, hắn chiếm được lợi thế, khi đó nàng ta mới tìm đến hắn.
Nhìn thấy hình bóng kia đã đi xa, bước chân Tô Thường Tiếu hơi chậm lại.
Hắn nói như vậy là có ý gì?
Lẽ nào, hắn thật sự muốn nàng ta và Tấn Vương hòa li, như vậy hắn mới tha thứ cho nàng ta?
Nhưng trước mắt thì không thể xảy ra được chuyện đó được.
Bởi vì Tấn Vương là người được nhiều người lựa chọn cho.
vị trí Thái tử nhất, cũng là một trong Trưởng tử của Hoàng hậu và Hoàng đế, hơn nữa còn là người được Hoàng đế coi như người thừa kế để bồi dưỡng.
Thứ lỗi cho nàng ta, dù yêu Sở Diệp Hàn đến mấy, nàng ta cũng sẽ không vì hắn, mà từ bỏ cây đại thụ lớn như vậy Tấn Vương.
Trừ phi có một ngày, Sở Diệp Hàn có thể lên làm Thái tử, làm Hoàng đế, nàng ta mới hòa li với Tấn Vương.
Tiếc là nàng ta biết rằng cả đời này nàng ta cũng không đợi được tới ngày đó.
Nàng ta chỉ là không cam tâm, không cam tâm khi Sở Diệp Hàn yêu nữ nhân khác, trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu, đố kị, luôn muốn chiếm lấy hắn.
Dù cho nàng ta thành thân rồi, nàng ta cũng muốn hắn vì nàng ta mà thủ tiết, vĩnh viễn nhớ đến nàng ta, không được yêu nữ nhân nào khác, cả đời nhớ đến một mình nàng ta, không Thú thê sinh tử mới là điều tốt nhất.
Tô Thường Tiếu đứng nguyên tại nơi đó một lát, sau đó mang theo bộ mặt khó chịu rời đi.
Lúc này, Vân Nhược Linh mới bước ra từ phía sau hòn non bộ, nàng lạnh lùng híp mắt lại, Tấn vương phi này thật quá ích kỷ.
Bản thân đã xuất giá rồi, còn muốn người khác không được quên nàng ta, thật sự muốn chiếm cả hai bên sao.
Mía đâu có thể ngọt cả hai đầu được?
Có một bên rồi, thì đừng nghĩ đến gọt bên còn lại nữa.
Ngự Hoa Viên trong những ngày mùa đông, cảnh tuyết thật đẹp, nho nhã êm đềm, phảng phất làn gió, bông tuyết và mai đỏ nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh đẹp như trong câu chuyện cố tích, Vân Nhược Linh không kìm chế được đi vào bên hồ trong cung, chậm rãi thưởng thức.
Ở cách đó không xa, một người nam tử mặc một bộ cẩm bào đơm hoa màu đỏ, tay cầm quạt gấp, dung mạo vô cùng.
anh tuấn, đang thư thái đi dạo ở Ngự Hoa Viên.
Nam tử có khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt đào hoa nhắm lim dim như hồ ly, độ cong của cảm đó vô hoàn mỹ, thần thái có ba phần ngang ngược, ba phần tiêu diêu, còn có ba phần đùa giỡn với đời.
Quả thực là một yêu nghiệt áo đỏ bằng xương bằng thịt.
Hắn ta đang đi về phía hồ nước trong cung, đột nhiên, nhìn thấy một bóng dáng khoác trên người y phục màu trắng, thoát tục đẹp đế đang đứng ở đó.
Một cảnh tượng yểu điệu thướt tha, eo thon như lụa, thản nhiên phóng khoáng, vừa nhìn là biết đây chính là vóc dáng mà một mỹ nhân nên có.
Hắn ta nhanh chóng đi đi tới, nhìn thấy góc nghiêng đẹp tuyệt của nữ tử, lúc này nữ tử nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu.
Khi nàng vừa quay đầu qua, hắn ta lập tức sững tại chỗ, nữ tử trước mặt dung mạo như tiên tử, nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tươi mát thoát tục, khí chất đạm nhã cao quý, nàng giống tiên tử không thuộc về chốn phàm trần vậy, chỉ nhìn thôi mà khiến trái tim của hắn ta như muốn nhảy ra, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
Trong chớp mắt, hắn ta ngơ ngác tại chỗ, không dám tin rằng trong hoàng cung lại có mỹ nhân khác người phàm trần như vậy.
Một lát sau người nam tử định thần lại, Vân Nhược Linh liền nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta.
Vừa liếc nhìn nàng lập tức nhớ ra.
Đây chẳng phải là công tử bột của Tô Minh gia, hạo xưng Tô Thất Thiếu, Tô Khanh Trần của Độc Vương Kinh Thành sao?
Hễ nhìn thấy hắn ta, trong đầu óc nàng hiện ra hình ảnh thù hận trước đây.
Cái tên Tô Thất Thiếu này, vô cùng tuấn tú, nhưng tính cách thì vô cùng độc ác, trước đây hắn ta thích nhất là trêu đùa nguyên chủ, còn luôn dẫn theo một lũ công tử con nhà quyền quý ức hiếp nguyên chủ.
Nàng còn nhớ một mùa đông trước đây, tên Tô Thất Thiếu này đã phái người chặn Vân Nhược Linh lại, cởi giày của nàng, sau đó cầm đôi giày chạy vòng quanh hồ, khiến cho Vân Nhược Linh ấm ức đến mức vừa đuổi theo vừa khóc.