Chương 147: Bảo vệ người tình cũ
Sở Diệp Hàn nghe thấy những lời này thì kinh ngạc nhướn mày, trong ánh mắt có chút phức tạp không dễ nhận ra.
Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi nghỉ ngờ? Ngươi đoán à? Thật là buồn cười, không có chút chứng cứ, chỉ dựa vào sự hoài nghỉ mà nói, bổn vương không tin những lời xằng bậy của ngươi.”
“Trong lòng ngươi vẫn tin tưởng Tô Thường Tiếu đúng không? Cứ xem như ta chỉ là nghỉ ngờ, ngươi không nhìn thấy phu thê nàng ta có bao nhiêu cái sự thẹn quá mà hóa giận à?
Thậm chí bọn họ còn không dám đi cùng ta đến đối chất trước mặt Hoàng thượng, cái này còn không thể nói rõ ràng là bọn họ có vấn đề sao? Sở Diệp Hàn, ta và ngươi bây giờ là phu thê, chuyện của ngươi thì ta vốn dĩ không muốn quản, nhưng nếu như ngươi có chuyện, ta cũng không có kết cục tốt, vì vậy chúng ta tạm thời ngồi chung trên một con thuyền. Đừng cho răng ta thay ngươi chữa cho Thái Hậu là để lấy lòng ngươi, ta là đại phu, không thể thấy chết mà không cứu. Nếu như ngươi vì tình cảm ngày xưa với Tô Thường Tiếu mà dung túng cho nàng ta hại người, không muốn đối mặt với sự thật, vậy thì ta cũng không còn gì để nói” Vân Nhược Linh lạnh lùng đáp.
“Ngươi và bổn vương ngồi chung trên một con thuyền?
Không phải ngươi làm việc cho Hoàng đế sao?” Sở Diệp Hàn cười lạnh.
Nhưng cười xong lại suy nghĩ về những gì Vân Nhược Linh nói.
Vân Nhược Linh khựng lại, sau đó liền đáp: “Đúng, không sai, là Hoàng Thượng kêu ta giám sát nhất cử nhất động của ngươi, báo cáo cho ông ta mọi động thái của ngươi, nhưng ta chưa hề báo cáo cho ông ta bất kỳ việc gì, cũng chưa từng phản bội ngươi. Hôm nay ta giống như một miếng bánh bao.
kẹp thịt vậy, bị kẹt giữa hai người các ngươi, ta mới là người khó xử nhất. Nhưng ta có khó xử đến mức nào cũng chưa từng phản bội ngươi, xin ngươi sau này đừng có hễ động một cái là xem thường ta, nói ta là người làm việc cho Hoàng đế”
Vốn dĩ Vân Nhược Linh không muốn cùng Sở Diệp Hàn nói những chuyện này.
Bọn họ lại không thân thiết đến mức đó.
Nàng chỉ không muốn bị Sở Diệp Hàn hiểu lầm là quân cờ của Hoàng đế nữa, cảm thấy vẫn phải giải thích cho hắn một chút.
Nàng biết, nguyên chủ là vì vô cùng vô cùng yêu Sở Diệp Hàn, nên mới tình nguyện bị phụ thân của mình oán trách cũng không phản bội hắn.
Đáng tiếc Sở Diệp Hàn không hề nhìn ra điểm này, hắn chỉ coi Vân Nhược Linh là quân cờ của Hoàng đế mà thôi.
Sở Diệp Hàn không ngờ Vân Nhược Linh lại nói với hắn những lời này.
Ngay cả khi Vân Nhược Linh nói như vậy, hắn cũng sẽ không tin nàng.
Người của nhà họ Vân vẫn luôn xảo quyệt, hắn làm sao có thể dễ dàng tin tưởng nàng.
“Chuyện Tấn Vương phi, ngươi không có bằng chứng, bổn vương mong ngươi đừng có nói linh tinh” Sở Diệp Hàn căn dặn Vân Nhược Linh.
Không phải hắn đang bảo vệ Tô Thường Tiếu, mà là hắn biết đám người Tấn Vương đó có bao nhiêu thâm độc.
Vân Nhược Linh cứ chĩa mũi dao vào bọn họ như vậy, sẽ không có kết cục tốt.
Ít nhất, cũng cần phải có chứng cứ thì mới nói được.
Vân Nhược Linh nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy lạnh thấu trong tim.
Nàng cười lạnh, ánh mắt chế giêu nhìn qua Sở Diệp Hàn: “Nói đi nói lại, ngươi chỉ là đang bảo vệ tình nhân nhỏ của mình, Sở Diệp Hàn, ta khinh ngươi.”
Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng, quay người bò lên giường, năm xuống vào trong, lấy mền đắp cho mình, quay lưng về phía Sở Diệp Hàn, hoàn toàn không quan tâm đến hắn.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng cau mày.
Tình nhân nhỏ là cái gì?
Dựa vào tính cách con người của Vân Nhược Linh, chắc chắn không phải là từ gì tốt đẹp cả.
Người con gái này vậy mà lại dám nói hắn như vậy, hắn thật sự muốn một chưởng bổ đôi nàng.
Nhưng nghĩ đến việc nàng đã cứu sống Thái Hậu, hắn lập tức nhịn xuống khẩu khí này, có cơ hội lại tìm nàng tính sổ.
Nửa đêm, Sở Diệp Hàn từ trong nhĩ phòng đi ra.
Người trông chừng bên ngoài nhĩ phòng đều là người của hắn, vì vậy hắn có thể tự do ra vào.
Chẳng qua bên ngoài Thọ Khang cung, lại là người của Hành Nguyên đế.
Nhưng điều này cũng không làm khó được Sở Diệp Hàn.
Hắn nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy lên, thân thể liền vọt lên đến tường của hoàng cung, trong nháy mắt đã ẩn mình vào trong rừng cây.
Rất nhanh, Sở Diệp Hàn đã khinh công đến Thái y viện, nơi ở của Vương thái y.
Vân Nhược Linh chỉ phán đoán, không có bằng chứng, vậy thì hắn đến tìm bằng chứng.
Hắn lẻn đến trước cửa phòng của Vương thái y, dùng một cái ống tiêu, nhẹ nhàng chọc vào thành một lỗ trên cửa sổ, thổi vào bên trong một làn khói.