Đột nhiên, Mai cô cô nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Nếu không thì để vương phi nương nương lau giúp đi, nương nương là đại phu vì vậy làm việc chắc chắn sẽ cẩn thận, nhất định không làm vương gia bị thương đâu.
”
Nói xong, bà ta lại nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nguyệt phu nhân, chúng ta đi nhanh lên, công chúa sắp không đợi được nữa rồi.
”
“Việc này, hay là để vương phi tỷ tỷ đi cùng công chúa được không?” Nam Cung Nguyệt hỏi.
Vân Nhược Linh nghe vậy, bắt nàng phải đi dạo với trưởng công chúa tự cao tự đại kia ư, nàng không muốn đâu.
Nàng bất ngờ đi tới trước mặt Nam Cung Nguyệt rồi giật lấy chiếc khăn trong tay nàng ta, nói: “Muội vẫn nên đi cùng công chúa đi, ta thay thuốc cho vương gia rồi tiện thể sẽ lau người giúp hắn luôn.
”
“Đúng đấy, nương nương còn phải thay thuốc cho vương gia nên không thể đi được đâu, chúng ta đi thôi phu nhân.
” Mai cô cô nói xong thì kéo Nam Cung Nguyệt ra ngoài.
Lúc này, nàng ta không đi cũng phải đi.
Nàng ta chỉ đành nhìn Sở Diệp Hàn với ánh mắt tha thiết rồi lại nhìn Vân Nhược Linh đang cầm khăn lau cơ thể cường tráng mà nàng ta hằng mong ước, mặt nàng ta nhăn lại như trái quýt khô.
Đợi sau khi mấy người Nam Cung Nguyệt rời đi, Sở Diệp Hàn đột nhiên ra lệnh cho đám người Mạch Lan: “Các ngươi lui xuống trước đi, để vương phi ở lại một mình được rồi.
”
“Vâng, vương gia.
” Mạch Lan nói xong, dẫn theo tất cả mọi người lui xuống.
Có lẽ vương gia muốn hưởng thụ thế giới hai người cùng vương phi, tốt hơn hết là bọn họ nên đi ra ngoài.
Chỉ có điều là tại sao trong lòng hắn ta lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy.
Tại sao vương gia lại không biết trân trọng một nữ nhân tốt như vương phi chứ?
Nếu vương gia đã không trân trọng thì cũng đừng độc chiếm một mình mà hãy để cho người khác trân trọng đi chứ.
Tất nhiên, hắn ta chỉ có thể nghĩ tới những điều này khi đang nằm mơ thôi, cái này gọi là nằm mơ giữa ban ngày, hắn ta biết ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Sau khi tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, chỉ còn lại Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn trong tẩm điện, bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút xấu hổ.
“Lúc nãy hẳn là Thuý nhi đã lau sạch sẽ cho ngài rồi, có lẽ ta không cần phải lau thêm đâu nhỉ?” Vân Nhược Linh hỏi xong thì chuẩn bị đứng lên.
Sở Diệp Hàn lập tức nhìn nàng một cách lạnh lùng: “Vừa rồi là ai đã nói muốn lau người cho bổn vương hả? Chẳng lẽ nàng định nuốt lời sao?”
“Đấy là vì ta không muốn đi dạo phố nên mới nói như vậy để từ chối, hơn nữa, ta thấy người của ngài cũng lau gần xong rồi, không cần phiền tới ta nữa đâu.
” Trong lúc nói chuyện, Vân Nhược Linh lén lút ngắm nhìn đường nhân ngư nhỏ nhắn kia của Sở Diệp Hàn.
Thật là xinh đẹp, thật là rắn chắc.
Nhìn thấy ánh mắt của Vân Nhược Linh, mặt Sở Diệp Hàn bỗng đỏ bừng: “Vẫn còn hai chỗ nữa chưa lau, nàng lau giúp bổn vương đi.
”
“Chỗ nào cơ?” Nói xong câu này, mặt của Vân Nhược Linh cũng đỏ rần.
Mặc dù kiếp trước nàng chưa từng trải qua tình huống này nhưng cũng hiểu được chỗ mà Sở Diệp Hàn đang ám chỉ là ở đâu.
Mặt Sở Diệp Hàn càng ngày càng đỏ hơn, đồng thời trong đáy mắt cũng bùng lên một tia lửa giận đầy xấu hổ: “Nếu không phải đêm đó vì muốn cứu nàng thì bổn vương cũng không bị thương đâu, vậy nên lau người cho bổn vương là điều mà nàng phải làm.
”
Nói xong, hắn chỉ vào cơ ngực trước ngực và nửa người dưới.
Vân Nhược Linh kinh hãi há hốc miệng, cuối cùng nàng cũng biết hai chỗ mà hắn nói là hai chỗ nào.
Nàng lập tức nhìn hắn với vẻ tức giận: “Ngươi không biết kêu tỳ nữ hoặc là gia đinh lau giúp ngươi sao? Nam nữ thụ thụ bất thân đấy, ta không lau nổi chỗ ấy đâu.
”
“Nhưng bổn vương đã không tắm hai ngày rồi, bổn vương rất khó chịu.
” Sở Diệp Hàn nghiến răng kèn kẹt.
“Hơn nữa, bổn vương cũng không quen để cho tỳ nữ và gia đinh hầu hạ, nếu không phải nàng là thê tử của bổn vương, thì nàng nghĩ ta sẽ gọi nàng sao?”
“Ý của ngươi là, đây là vinh hạnh của ta hả? Nam Cung Nguyệt cũng là thê tử của ngươi, ta tin nàng ta sẽ rất vui vẻ mà giúp ngươi làm việc này đấy, có lẽ nàng ta vẫn chưa ra khỏi cửa đâu, hay là ta chạy ra gọi nàng ta quay lại giúp ngươi nhé?” Vân Nhược Linh nói một cách chân thành.
.