“Vậy thì đúng rồi.
Mà đó không phải là bông gòn, mà là máu bầm tích tụ lại trong tim lúc thế tử bị cảm lạnh.
Máu bầm đó nếu như một ngày không tan đi, sẽ dẫn đến hô hấp khó khăn, vậy thì làm sao ăn được? Bây giờ máu bầm đó đã được loại bỏ, chắc thế tử có thể ăn uống bình thường lại rồi.” Vân Nhược Linh nói.
Trước đây, nàng vẫn chưa biết Tô Thất Thiếu có máu bầm trong ngực.
Sau khi nàng xem y án và bản ghi chép chẩn đoán của Tô Thất Thiếu thì phát hiện sau khi hắn ta rơi xuống nước, bị cảm lạnh trước rồi mới không nuốt được thức ăn, dẫn đến buồn bực sầu não.
Lúc nàng xem y thư đã từng thấy qua trường hợp này.
Trên y thư ghi chú rằng, chỉ cần chọc tức người bệnh, để người bệnh nôn ra tụ máu bầm đó là sẽ khỏe lại.
Hơn nữa, vốn dĩ hắn ta mắc chứng u buồn, chỉ cần chọc tức hắn ta là có thể chữa khỏi bệnh rồi.
Cho nên mấy ngày nay nàng cố tình thất hẹn, ban nãy lại chọc tức Tô Thất Thiếu như vậy là để hắn ta nôn ra ngụm máu đó.
Không ngờ nàng đã thật sự thành công rồi.
Lúc này Tô Thất Thiếu mới nhận ra, nữ nhân xấu xí này không phải nổi điên mà chỉ là đang giúp hắn ta chữa bệnh.
Hắn ta nhàn nhạt quét mắt qua nàng.
Thấy thái độ nàng thân thiết, ánh mắt nghiêm túc, không còn kiêu ngạo, hống hách như ban nãy, sự phẫn nộ trong lòng hắn ta cũng giảm dần.
Thu Nhi và Tô Thanh nghe Vân Nhược Linh nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhận ra, lúc trước thế tử bệnh đến mức không cử động được, mà ban nãy bị chọc tức như vậy lại ngồi dậy được ngay.
Có thể thấy phương pháp của Ly Vương Phi có tác dụng.
Rất nhanh, hai nha hoàn mang nước nóng và khăn đến giúp Tô Thất Thiếu lau sạch người.
Sau khi xong việc, Vân nhược Linh bước lên trước, đưa Omeprazole Enteric Capsules và Yunnan Baiyao Capsule đến trước mặt Tô Thất Thiếu: “Uống vào đi.
Ban nãy thế tử ói máu, hơn nữa nhiều ngày nôn ói, niêm mạc bao tử đã bị thương, cái này là để bảo vệ bao tử.”
Tô Thanh thấy vậy, lập tức đưa tay nhận thuốc: “Cảm ơn Vương Phi nương nương.”
Lần này, Tô Thất Thiếu không phản kháng lại nữa mà ngoan ngoãn để Tô Thanh đút uống thuốc.
Bên trong cơ thể không còn tụ máu kia, hắn ta cảm thấy vô cùng thoải mái, uống thuốc xong cũng không còn buồn nôn nữa.
Lúc này, hắn ta phát hiện bản thân hơi đói bụng, hắn ta ngại ngùng quét mắt qua Vân Nhược Linh rồi nói với Tô Thanh: “Có gì ăn không?”
“Có chứ thế tử! Nô tì luôn chuẩn bị sẵn cháo trắng cho thế tử.” Nha hoàn nói xong, nhanh chóng mang tô cháo vào.
Lần này, bọn họ tưởng thế từ sẽ không ăn như mọi khi, nhưng không ngờ, hắn ta lại ngoan ngoãn ăn hết.
Hơn nữa, ăn xong cũng không nôn ra lại.
Các nha hoàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đút thế tử ăn cháo.
Rất nhanh, Tô Thất Thiếu đã ăn hết một tô cháo đầy.
Vân Nhược Linh thấy vậy, lập tức mang ống nghe đặt lên trước ngực Tô Thất Thiếu.
Lúc nàng nghe, nàng lại gần Tô Thất Thiếu, với nàng thì không có cảm giác gì.
Nhưng Tô Thất Thiếu lại phát hiện tim hắn ta không hiểu vì sao mà đập rất nhanh.
Hắn ta lập tức ngưng tâm tư đó lại, mặc kệ Vân Nhược Linh.
Rõ ràng người hắn ta thích là vị tiên nữ kia, còn Vân Nhược Linh đến tư cách xách giày cho tiên nữ kia còn không có.
Nhưng sao lúc nàng lại gần hắn ta, con tim hắn ta lại đập mạnh như vậy?
“Được rồi, ngoại trừ thân thể hơi suy nhược thì thế tử không còn gì nghiêm trọng nữa.
Các ngươi phải cẩn thận chăm sóc thế tử, những món ăn thường ngày phải thanh đạm, uống nhiều nước ấm, không được ăn thức ăn lạnh, cay, và không được cảm lạnh.
Tốt nhất thì nên ăn nhiều rau quả, trái cây.
Như vậy một thời gian, thế tử sẽ khỏe lại thôi.” Sau khi Vân Nhược Linh kiểm tra xong, nàng vừa cất ống nghe vừa nói..