Không biết Hoàng thượng có tin nàng hay không.
"Được rồi! Bất luận hắn nói thật hay là giả, trẫm cũng sẽ không đồng ý cho các ngươi hòa ly, không chỉ trẫm không đồng ý, nếu để cho Thái hậu biết, lão nhân gia người cũng sẽ không đồng ý, các ngươi náo loạn như thế này, chẳng lẽ muốn trêu tức lão nhân gia người hay sao?" Hành Nguyên đế vì muốn nuốt lời nên lấy Thái hậu làm cớ.
Thâm tâm ông ta nghĩ Sở Diệp Hàn càng muốn đẩy Vân Nhược Linh ra, ông ta lại càng không cho hắn được như ý.
Chỉ có đẩy qua cho Thái hậu, ông ta mới có thể danh chính ngôn thuận nuốt lời.
Vân Nhược Linh vội vàng nói: "Hoàng thượng, nô tì không có ý đó, chỉ là Liễu công công nói nô tì có thể đưa ra một điều kiện tùy ý.
"
Nói đến đây, giọng nàng hạ thấp chỉ bằng tiếng vo ve của con muỗi.
"Trẫm quả thật có nói lời này, nhưng ngươi suy nghĩ xem chuyện ngươi muốn hòa ly với Ly Vương là điều kiện bình thường sao? Loại điều kiện vô lý thế này dù là ai cũng sẽ không đồng ý với ngươi, phu thê các ngươi tình cảm tốt đẹp, không phải không vượt qua nổi, nói chuyện hòa ly làm gì? Những người trẻ tuổi các ngươi đúng là không tôn trọng hôn nhân, không tôn trọng trẫm ban hôn, càng không tôn trọng hoàng mệnh!"
Nói đến đây, Hành Nguyên đế lạnh lùng khoát tay: "Được rồi, chuyện này ngươi đừng nhắc lại, trẫm tuyệt đối sẽ không đồng ý, trẫm thấy ngươi cứu chữa Ly Vương vất vả vạn phần mới cho ngươi được đưa ra một điều kiện, ngươi tùy ý nói ra đi.
"
Nghe thế, Sở Diệp Hàn hài lòng, khóe miệng cười nhẹ.
Trong lòng Vân Nhược Linh thì như bị dội gáo nước lạnh, nàng hoàn toàn không tin nổi.
Nàng lại có thể thất bại.
Tất cả là do Sở Diệp Hàn cản trở, nàng thật sự hận không thể cắn chết hắn.
Nàng biết, nàng không thể lại cầu xin Hoàng thượng điều kiện này, Hoàng thượng chắc chắn không cho phép.
Người hoàng gia hòa ly, lợi ích dây dưa quá nhiều, cũng sẽ tổn hại đến danh dự Hoàng tộc rất lớn, không phải dễ dàng có thể rời đi.
Được rồi, trước mắt nàng chịu đựng một chút, về sau lại nghĩ biện pháp khác.
Chỉ có điều, hôm nay nàng nói ra điều kiện này cầu xin Hoàng thượng ngay trước mặt Sở Diệp Hàn, chắc chắn đã đắc tội với Sở Diệp Hàn.
Đợi sau khi nàng hồi phủ, cuộc sống của nàng nhất định không dễ chịu.
"Ly Vương phi, ngươi suy nghĩ kỹ điều kiện khác chưa? Nếu như ngươi muốn vàng bạc châu báu thì không cần ngại ngùng, cứ nói ra trẫm tuy không thể đồng ý cho các ngươi hòa ly, nhưng vẫn đáp ứng những thứ đó được.
" Giọng Hành Nguyên đế rõ ràng còn chưa nguôi cơn giận, đồng thời còn có phần mất kiên nhẫn.
Nhưng ông ta cũng không muốn trách mắng Vân Nhược Linh, dù sao nàng là nữ thần y có y thuật cao minh.
Ngộ nhỡ sau này ông ta sinh bệnh, còn phải trông cậy vào nàng đấy.
Hiện tại, ông ta còn có một núi công việc chờ giải quyết, không muốn nghe đôi phu thê này diễn kịch cãi nhau nữa.
Lúc này ánh mắt Vân Nhược Linh đã không còn linh hoạt, tinh thần uể oải, nàng chỉ muốn được tự do mà thôi.
Đến tự do cũng bị mất, nàng còn lấy vàng bạc châu báu để làm gì?
Nàng cúi đầu, thở dài, thản nhiên nói: "Thưa Hoàng thượng, nô tì xin đổi một điều kiện khác ạ, nô tì không muốn núi vàng núi bạc, nô tì chỉ thỉnh cầu được tự do.
Hoàng thượng nếu đã không đồng ý điều kiện kia thì nô tì xin đổi một điều kiện khác.
Đêm qua, Trưởng công chúa đến chỗ nô tì, nói là tỷ ấy rất thích Ly Vương phủ, muốn ở lại Ly Vương phủ thêm một thời gian, nhưng tỷ ấy sợ Hoàng thượng không đồng ý nên muốn nô tì thay tỷ ấy cầu xin người.
Trưởng công chúa còn nói xin Hoàng thượng yên tâm, tỷ ấy sẽ ngoan ngoãn ở trong Ly Vương phủ, tuyệt đối sẽ không nói nhiều, cũng không gây chuyện ở bên ngoài, chỉ muốn xin Hoàng thượng đồng ý cho tỷ ấy.
"
Đã không có hi vọng được hòa ly, Vân Nhược Linh cũng không còn hứng thú đối với việc ra điều kiện nữa.
Nàng thấy Trưởng công chúa rất mong ngóng tự do, nàng đã không được tự do thì cớ gì không giúp cho Trưởng công chúa để cho nàng ta đạt được tự do.
Mặc dù nàng chán ghét Trưởng công chúa nhưng mà nghĩ đến Trưởng công chúa cũng là nữ nhân yêu tự do, nàng lại muốn giúp đỡ nàng ta.
Tuy vậy, nàng không nói điều kiện là cho Trưởng công chúa vĩnh viễn ở ngoài cung.