Tấn vương ở bên cạnh cũng tức giận đến mức gầm lên giận dữ: "Vân Nhược Linh, ngươi đừng nói nhảm, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng cho bổn vương, bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hiện tại thân thể Thái hậu suy yếu, không thể bồi bổ, chỉ có thể ăn thanh đạm, các ngươi lại nấu cho nàng cái gì canh đại bổ, đây không phải là đang hại nàng là cái gì? Huống hồ, dinh dưỡng của thịt gà này đều ở trong thịt, không có trong canh, canh ngươi nấu, chỉ là một tầng dầu mỡ béo mà thôi.
Thái hậu già rồi, có bệnh về tim mạch, mạch máu não và các bệnh khác, uống canh đại bổ của các ngươi, chẳng may chặn mạch máu của nàng, các ngươi có gánh nổi cái trách nhiệm này không? Vậy, các ngươi không phải đang hại nàng thì là cái gì?” Vân Nhược Linh bình tĩnh tiếp lời.
“Ngươi, ngươi nói nhảm, từ trước đến nay, mọi người đều biết canh thịt là bổ nhất, không tin ngươi hỏi Trương thái y, hắn cũng nói như vậy.” Tấn vương tức giận nói.
Vân Nhược Linh nhướng mi mắt lên: "Đó là cách nói của Trương thái y, không phải cách nói của ta, nếu Trương thái y lợi hại như vậy, hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu sao?”
"Ý ngươi là, ngươi xem thường Trương thái y, tự cho rằng y thuật của ngươi thiên hạ vô địch sao?” Tô Thường Tiếu tìm được cửa đột phá, trong nụ cười giấu dao nhìn Vân Nhược Linh.
Nàng ta cố ý tuyên dương lời này, để cho mọi người cho rằng Vân Nhược Linh cuồng vọng tự đại, một tiểu bối, lại dám xem thường các lão thái y trong cung.
Đến lúc đó, người ta không hận chết Vân Nhược Linh mới lạ.
Vân Nhược Linh không bị Tô Thường Tiếu kích thích, không nhanh không chậm nói: "Ta cũng chưa từng nói như vậy, tuy nhiên bệnh lao của Thái hậu, cho đến bây giờ, đúng là chỉ có ta mới có thể chữa.
Hơn nữa sức lây nhiễm của bệnh này rất mạnh, Tấn vương phi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên nhiễm loại bệnh này, chẳng may đến lúc đó bị bệnh, ngoại trừ ta, không ai có thể chữa khỏi.
Người thanh cao như ngươi, chắc không thể chạy tới cầu xin ta, cho nên, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận thân thể của mình.”
Tô Thường Tiếu vừa nghe lời này, đột nhiên không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Giống như nàng ta đến gần Thọ Khang cung một chút, sẽ bị nhiễm bệnh.
Nàng ta là người kiêu ngạo như thế, làm sao có thể cầu xin Vân Nhược Linh.
Cho nên, nàng ta nhất định phải tự mình cảnh giác, đừng bị Thái hậu lây nhiễm mới tốt.
Xem ra, Thái hậu không cho các nàng vào thăm, đối với các nàng mà nói, ngược lại là một chuyện tốt, chẳng may các nàng bị lây nhiễm bệnh này, chẳng lẽ thật sự phải đi cầu Vân Nhược Linh?
Chẳng may Vân Nhược Linh không chữa cho các nàng, các nàng chẳng phải chỉ có thể chờ chết hay sao?
Vừa rồi nàng ta ở trong miệng nâng Trương thái y lên, trong lòng lại cảm thấy, y thuật của thái y này so với Vân Nhược Linh, quả thực là khác nhau một trời một vực, Trương thái y không lợi hại như Vân Nhược Linh.
Đã như vậy, sau này các nàng sẽ lấy việc Thái hậu không chịu gặp các nàng làm cớ, không đến Thọ Khang cung, tránh nhiễm phải bệnh lao này.
Nhìn thấy sắc mặt thiên biến vạn hóa của Tô Thường Tiếu, Vân Nhược Linh không khỏi nghĩ.
Nếu vì sợ bị nhiễm bệnh, khiến Tô Thường Tiếu các nàng không dám đến thăm Thái hậu, vậy đối với Thái hậu mà nói là chuyện tốt.
Ít nhất có thể bảo vệ sự an toàn của Thái hậu trong một khoảng thời gian nhất định.
Đến lúc đó, nàng còn có thể cho Tô Thường Tiếu một tội danh là bất hiếu tham sống sợ chết.
Tô Thường Tiếu suy nghĩ xong, lập tức ngẩng đầu đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố thân thể của mình, ngược lại Ly vương phi, ta nghe nói, ngươi và thiếp thất trong Vương phủ không hòa thuận cho lắm, ngươi ngàn vạn lần đừng bị tức giận đến nỗi sinh tâm bệnh, đừng có mấy ngày lại chạy đến hoàng cung, yêu cầu Hoàng thượng hoa ly.
Chuyện cười này, đã truyền ra ngoài cung, Ly Vương phi phải chú ý.
”
Nàng ta nói xong, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vân Nhược Linh.