Tinh Thần Các.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đã nấu xong một chén canh sen ngân nhĩ bổ phế thanh nhiệt mang vào Tinh Thần Các.
Lần trước Vương gia nói hắn không thích uống canh có dầu mỡ thế nên hôm nay nàng ta liền nấu canh sen ngân nhĩ.
Vì muốn Vương gia dùng xong canh hạt sen sẽ viên phòng cùng nàng ta nên còn bỏ vài thứ vào trong canh.
Đợi đến lúc Vương gia uống xong chén canh này thì nhất định sẽ bị dục vọng thiêu đốt, nóng rực toàn thân muốn hoan ái cùng nàng ta.
Vì vậy nàng ta mang theo khuôn mặt kích động mà mở cửa tẩm điện của Sở Diệp Hàn, đi vào trong cùng với Đàm Nhi.
Sở Diệp Hàn vừa tắm xong nên lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo lót lụa màu trắng, có hạ nhân đang giúp hắn chải đầu.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế được chạm khắc hoa cổ kính, khí chất lạnh lùng anh tuấn, yên tĩnh cô độc giống như một bức tranh thuỷ mặc thời Ngụy Tấn.
“Vương gia còn chưa ngủ sao?” Ta nấu cho chàng một chén canh sen ngân nhĩ, chàng nếm thử đi.
” Nam Cung Nguyệt đi vào rồi nhận lấy chén canh từ tay Đàm Nhi, tự tay mang đến trước mặt Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn nhìn thấy Nam Cung Nguyệt vừa dịu dàng vừa nhiệt tình cười thì nhớ lại chuyện hắn đồng ý viên phòng với nàng ta.
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại có cảm giác bài xích với nàng ta nên đứng dậy.
“Sao Nguyệt Nhi lại đến đây?”
Khi hạ nhân giúp Sở Diệp Hàn búi tóc và thắt lại xong thì hắn cho hắn ta lui xuống.
Đàm Nhi cũng rất thức thời mà lui xuống.
Trong tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại Sở Diệp Hàn và Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt săn sóc đặt chén canh xuống bàn trước mặt Sở Diệp Hàn, rồi đẩy hắn qua đó: “Vương gia, đây là do tự tay ta nấu, canh sen ngân nhĩ lần này không hề có dầu mỡ, rất ngọt lại còn thanh mát.
Ta đã hỏi đại phu rồi, cái này rất tốt cho việc hồi phục vết thương của chàng, chàng nếm thử đi.
”
Nam Cung Nguyệt tận tình như vậy làm Sở Diệp Hàn cảm thấy nếu mà không uống một chút thì chắc khó mà bàn giao với nàng ta được.
“Được.
”
Hắn đồng ý rồi múc một muỗng canh sen cho vào miệng nếm thử.
Sau đó hắn gật đầu: “Mùi vị rất được, nàng vất vả rồi, đã muộn rồi, nàng quay về nghỉ ngơi sớm đi.
”
“Vương gia, chúng ta đã rất lâu không tâm sự rồi nên ta muốn ở cùng chàng thêm một lúc.
” Nam Cung Nguyệt nói xong thì tiến đến vùi đầu vào trong ngực Sở Diệp Hàn.
Trong mắt nàng ta xuất hiện một tia lạnh lùng.
Không lâu nữa là thuốc của nàng ta sẽ phát huy tác dụng.
Đây là bài thuốc lạ từ Tây Vực chuyên để quyến rũ đàn ông, nàng ta bỏ thuốc rất mạnh nên dù chỉ một ngụm thôi thì cơ thể cũng sẽ có phản ứng ngay.
Nàng ta phải ở đây chờ cho cơ thể của Sở Diệp Hàn có phản ứng, chỉ cần hắn có phản ứng thì nàng ta thành công rồi.
Sở Diệp Hàn vốn định đẩy Nam Cung Nguyệt ra nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện cơ thể có chút khô nóng.
Có chuyện gì vậy?
Nam Cung Nguyệt cảm giác được cơ thể của Sở Diệp Hàn bất thường, nàng ta liền kích động nhìn hắn: “Vương gia làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khoẻ không, có cần ta giúp chàng không?”
Lúc này, Sở Diệp Hàn mới phát hiện cơ thể hắn ngày càng nóng, hắn lập tức nhìn về chén canh sen kia, mặt tối sầm lại, nhìn Nam Cung Nguyệt: “Ngươi đã cho gì vào trong canh?”
Nam Cung Nguyệt thấy mưu kế của mình bị Sở Diệp Hàn nhìn thấu thì bị doạ sợ đến tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng ta vội lắc đầu: “Ta đâu có, Vương gia sao lại nói như vậy? Đây là canh sen mà ta đã vất vả nấu cho chàng, sao ta có thể bỏ cái gì vào đó chứ?”
“Ngươi còn dám lừa bổn vương sao? Bổn vương thật thất vọng về ngươi!” Sở Diệp Hàn nói xong liền tức giận gạt chén canh xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng “choang”, bát sứ thanh hoa bị đập vỡ tan, nước canh vung vãi trên đất.