Mấy người Thu Nhi và Tửu Nhi đều lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vân Nhược Linh, Vương phi thật sự là quá cường đại.
Không ngờ nàng muốn tự mình leo lên cây.
“Nương nương, nếu không để nô tỳ trèo cho, nô tỳ cũng biết trèo cây.
” Lần trước Tửu Nhi mật báo với Mạch Liên chuyện Vương phi muốn hòa ly nên trong lòng vẫn luôn áy náy với Vương phi, vì thế vội vàng đứng ra muốn gánh vác rủi ro thay Vương phi.
Vân Nhược Linh nói: “Không cần, ta có kinh nghiệm.
Thu Nhi, các ngươi mau đi mang cái thang trong tiểu viện của chúng ta tới đây.
”
Thấy Vân Nhược Linh kiên trì như vậy, mấy người Thu Nhi cũng không dám ngỗ nghịch, mấy nha đầu vội vàng chạy đến tiểu viện mang thang tới.
Trong chốc lát, các nàng đã đặt thang gỗ lên cây hòe cổ thụ.
Vân Nhược Linh thấy vậy thì xắn tay áo lên, buộc ống trúc chứa sữa dê đã được sắp xếp gọn gàng lên lưng, lại cầm con chim non nhỏ bé trong lòng bàn tay rồi vịn thang từ từ trèo lên trên.
Mấy người Thu Nhi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng lo lắng: “Nương nương, người cẩn thận một chút, nếu người không trèo được, nô tỳ lập tức đi gọi gia đinh và các thị vệ đến hỗ trợ.
”
“Ta có thể trèo lên được, phải tự mình làm loại chuyện này mới thú vị, những người khác làm không thú vị.
” Vân Nhược Linh cực kỳ tự tin nói.
Nàng chỉ muốn trải nghiệm việc đưa chim non bé nhỏ này về tổ.
Nàng muốn mượn cơ hội để trèo lên cây.
Tính ra nàng đã không trèo lên cây nhiều năm rồi.
Vân Nhược Linh nói xong, một tay lập tức cầm con chim nhỏ, một tay trèo lên cầu thang.
Lúc đầu, nàng nhanh chóng trèo lên đỉnh thang, chỉ vì cái thang quá ngắn nên cách tổ chim còn một khoảng, vậy thì chỉ có thể tự mình trèo lên rồi.
Nghĩ đến đây, Vân Nhược Linh một tay nắm cây, một tay cầm con chim nhỏ, chật vật trèo lên trên.
Lúc này nàng mới biết, nàng có hai tay trèo lên thì đơn giản, nhưng chỉ có một tay để trèo lên cây thì khó khăn.
Nhìn thấy dáng vẻ Vương phi run rẩy trên cây, vẻ mặt mấy người Thu Nhi đều lo lắng: “Nương nương, người tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để ngã.
”
“Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì.
” Vân Nhược Linh nói xong thì giẫm một chân lên một cành cây.
Đột nhiên, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cành cây đó lại giòn tan, bị nàng giẫm đạp như vậy nên đã bị gãy ngay.
“A!” Vân Nhược Linh giẫm lên cành cây, trong nháy mắt bàn chân đạp vào khoảng không, nàng vừa thét chói tai vừa ngã từ trên cây xuống.
“Nương nương!” Đám người Thu Nhi sợ tới mức thét chói tai, mỗi người đều vươn tay ra, chuẩn bị tiếp được Vương phi.
Đúng lúc này, một bóng người màu đen đạp gió mạnh mà đến, bóng người kia bay tới nhanh như tia chớp, lúc mặt Vân Nhược Linh muốn tiếp xúc thân mật với mặt đất thì một tay bắt lấy nàng.
Bởi vì quán tính nên lúc hắn đỡ được nàng còn xoay vài vòng tại chỗ, y phục hai người bay lượn, nhẹ nhàng nhảy múa giống như hai con bướm xinh đẹp.
Cuối cùng, nam nhân ôm một nữ nhân, từ từ xoay người và tiếp đất.
Lúc tiếp đất, con chim nhỏ trong tay Vân Nhược Linh thiếu chút nữa văng ra ngoài, nàng vội vàng đưa tay về phía trước nắm lấy, đồng thời kinh hô một tiếng.
“Trời ơi, là Vương gia, Vương gia, ngài ấy đến thật kịp thời, vừa rồi ngài ấy rất uy phong, thật đẹp trai.
” Đám người Thu Nhi nhìn thấy Vương gia bay tới cứu Vương phi thì lập tức ánh mắt hiện lên những ngôi sao sáng lấp lánh nhìn Vương gia nhà mình.
Dáng vẻ Vương gia kịp thời bay tới cứu người vừa rồi, thật sự là quá tuấn tú.
Tư thái cực kỳ tiêu sái cùng với tốc độ nhanh như gió mạnh, dáng người đó cũng đẹp đến kinh người.
Vân Nhược Linh cho rằng mình sẽ ngã rất thảm, không ngờ rằng lại được Sở Diệp Hàn cứu.