Sở Diệp Hàn lại một lần nữa xoay người phi xuống dưới, dáng người bay bay, thân nhẹ như én, vô cùng thong thả.
Sau khi phi xuống dưới, hắn nhận lấy ống trúc từ trong tay của Vân Nhược Linh, rất nhanh đã bay lên.
Khi bay đến gần tổ chim, hắn dừng lại, một tay giữ cành cây, một tay mở nắp cài của ống trúc, lấy sữa từ trong ống trúc đút từ từ cho những chú chim nhỏ ăn.
Mấy chú chim non nhanh chóng há to miệng, không ngừng mút sữa, kể cả chú chim nhỏ được đưa về tổ, tất cả bọn chúng đều được ăn no.
Cho ăn xong rồi, Sở Diệp Hàn mới cầm lấy ống trúc, bay xuống dưới.
Toàn bộ quá trình hắn làm đều rất liền mạch lưu loát, không chần chừ đắn đo, giống như trích tiên hạ phàm vậy, xem đám nha hoàn vỗ tay dồn dập kìa.
“Vương gia thật lợi hại, Vương gia thật đẹp trai a.
” Đám Thu Nhi bọn họ ai nấy đều mắt sáng long lanh, trong mắt tràn ngập sự sùng bái với Sở Diệp Hàn.
Nhìn vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt chính là có chút không vui.
Nàng ta lạnh lùng liếc mắt nhìn, sự sùng bái đối với Sở Diệp Hàn của mấy nha đầu này đều đã viết hết lên trên mặt rồi, sao Vân Nhược Linh lại không quản bọn họ chứ?
Nếu như là nàng ta, nếu nha hoàn ở bên cạnh dám mơ tưởng đến nam nhân của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ đánh gãy xương cái chân chó của bọn họ.
Vân Nhược Linh căn bản chẳng hề nghĩ đến điều này.
Nhìn đám Thu Nhi bọn họ vỗ tay cho Sở Diệp Hàn, nàng cũng tạm quên đi chuyện Sở Diệp Hàn đã đánh nàng hai mươi roi, còn vỗ tay tán thưởng hẳn giống như tiểu cô nương vậy.
Cái này, nàng và đám nha đầu giống nhau, sùng bái Sở Diệp Hàn.
“Đa tạ chàng Vương gia, vừa rồi nếu như chàng không đến kịp lúc, chân của ta có lẽ đã gãy mất rồi.
” Vân Nhược Linh đưa ngón tay cái lên giơ về phía Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn giúp nàng, nàng cảm tạ hắn một câu, cũng là điều nên làm.
Sở Diệp Hàn nhướng mày: “Lần sau, chuyện như này, nàng không cần phải đích thân làm, nếu như bổn vương không ở vương phủ, nàng có thể tìm người khác giúp, để tránh ngã làm tổn hại đến thân thể, còn lãng phí tiền bạc mời đại phu của bổn vương.
”
Vân Nhược Linh ngạc nhiên, cái người này nói mấy lời thật độc ác.
“Chàng yên tâm, nếu như ta thật sự không cẩn thận bị ngã, có đau đến chết, cũng nhất định không dùng đến tiền bạc của chàng đâu.
” Vân Nhược Linh liếc nhìn Sở Diệp Hàn đầy khinh bỉ.
Nam Cung Nguyệt thấy Vương gia và Vương Phi tranh cãi với nhau càng tranh cãi càng tốt, nàng ta vội vàng tiến lên, điềm đạm đáng yêu ôm lấy cánh tay của Sở Diệp Hàn: “Vương Gia, chàng đã vất vả cả ngày trời rồi, thấy đói bụng chưa? Thần thiếp đã kêu Đàm Nhi bọn họ làm một bữa tối thịnh soạn, tối hôm nay chàng có muốn qua chỗ thiếp dùng bữa không?”
Trước đây, Vương gia thường hay đến chỗ nàng ta dùng bữa, vì vậy nàng ta tin rằng, hôm nay nhất định hắn cũng sẽ đi.
Hơn nữa nàng ta cũng muốn khoe khoang với Vân Nhược Linh, Vương gia sẽ cùng dùng cơm với nàng ta, mà không ở bên Vương phi Vân Nhược Linh.
Để xem nàng ta làm vị Vương Phi này thất bại như thế nào.
Thu Nhi nghe vậy, đột nhiên nói: “Vương gia, hôm nay nương nương cũng chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn, là nấu lẩu, sắp sang năm mới rồi, ăn một chút lẩu dê nóng hổi, cứ phải nói là vô cùng thoải mái, Vương phi của chúng nô tỳ đã có nước sốt bí quyết và nồi lẩu đều rất tuyệt vời, bảo đảm ngài chưa từng ăn qua ở bên ngoài, ngài có muốn thử tay nghề của Vương phi không?”
“Nấu lẩu?” Sở Diệp có nghe qua món lẩu, nhưng chưa nghe qua từ nấu lẩu.
“Đúng vậy, chính là nhúng lẩu, cách làm của Vương Phi không giống cách làm của người khác, lẩu uyên ương, Vương Phi đã đặc biệt vẽ bản mẫu, kêu thợ rèn làm nồi lẩu như vậy, ở giữa nồi lẩu như thái cực đồ, phân nồi lẩu thành hai phần, một bên để đựng canh cá tươi không cay, bên còn lại là canh cay.
Thích ăn cay, hay không thích ăn cay đều có thể ăn cùng nhau, rất ngon ạ.
” Lần trước Thu Nhi và Vương Phi đã cùng nhau ăn rồi, nhớ mãi không quên.