Mạch Liên nói: “Ruột này thực sự rất giòn, Thu Nhi, còn nữa không? Mang thêm cho chúng ta năm phần.
”
Thu Nhi nói: “Không còn, lúc đầu chúng nô tỳ cũng không biết là mọi người muốn tới, cho nên chỉ chuẩn bị có bằng này thôi.
”
“Cái gì? Trời ơi, tiếc quá, ta ăn còn chưa có đã nghiền, nhưng hình như vương gia và vương phi còn thừa thì phải?” Mạch Liên liếc mắt một lượt thì đánh chủ ý lên người Sở Diệp Hàn.
Vương gia không thích ăn lòng, nếu như ngài ấy ghét bỏ không ăn thì có thể đưa cho bọn họ, hắn ta còn chưa ăn đủ đâu.
Ai ngờ Sở Diệp Hàn lại đưa tay ra bảo vệ đĩa ruột ngỗng ruột vịt ở trước mặt: “Ai bảo ngươi ăn nhanh như vậy? Giống như Trư Bát Giới ăn vụng đào tiên của Vương Mẫu nương nương vậy, chưa kịp nếm được hương vị đã hết, không được đánh chủ ý lên bổn vương.
”
Mạch Liên chỉ có thể đau khổ quay người chọn nhúng lá lách ăn.
Một miếng lá lách non mêm tươi ngon vào bụng, hắn xúc động gật đầu liên tục: “Vương phi, hóa ra cái lá lách này cũng ngon như vậy, trời ơi cái nồi lẩu này quá tuyệt vời, làm thế nào mà cho cái gì vào nối cũng ngon như vậy?”
“Nếu ngon thì ngươi ăn nhiều một chút.
” Vân Nhược Linh còn chưa nói hết câu thì Mạch Liên đã gắp một miếng lá lách thật to nhét vào miệng, làm miệng đầy chặt, hoàn toàn không còn tí hình tượng nào.
Dáng vẻ như vậy, mọi người đều che miệng cười.
Mọi người phát hiện, khi ở cùng vương gia và vương phi thực sự rất vui, rất tự do thoải mái, không cần phải tuân thủ quy củ, mỗi ngày còn có thể ăn các món ăn ngon bằng các cách khác nhau, điều này so với cuộc sống của thần tiên còn đẹp hơn.
Chỉ một lúc sau, trong sân đã rộn rã tiếng cười cười nói nói.
Mọi người chỉ sợ không lấy được đồ ăn ngon nên đứng hết lên rồi vây quanh nồi lẩu, rướn cổ lên cầm đôi đũa, cố hết sức tìm kiếm đồ ăn trong nồi lẩu.
Tìm một lúc thì Mạch Liên và Mạch Lan bắt đầu tranh giành.
“Mạch Lan, miếng mề đó là do ta nhúng, tại sao đệ lại ăn trộm của ta?”
“Ai bảo huynh ăn vụng bò viên của đệ trước? Đệ vẫn luôn nấu ở trước mặt, đệ chờ nó rất lâu, đến khi sắp chín thì bị huynh cướp mất, đệ đây là ăn miếng trả miếng thôi.
”
“Chúng ta là huynh đệ, ta ăn một miếng thịt viên của đệ thì làm sao? Nếu đệ muốn ăn thì lần sau ca ca mua cho đệ là được.
”
“Không được, huynh mua làm sao ngon bằng vương phi làm, thịt viên này chính là vương phi tự tay làm đấy, bên ngoài làm sao dai như vậy được, vừa dai vừa giòn, có tiền cũng không mua được, đệ còn lâu mới cho huynh ăn.
”
Mọi người vừa ăn vừa bắt đầu uống rượu chơi oẳn tù tì.
Vân Nhược Linh thấy đám người Mạch Liên đang uống rượu cũng cảm thấy hơi khát, muốn xuống một chút rượu hoa quế.
Cái rượu hoa quế này gọi là rượu không bằng gọi là một loại đồ uống, uống vào có vị hơi đắng lại hơi ngọt, lại rất có hương vị, quan trọng nhất là nó có thể làm giảm vị cay, uốn nó thì sẽ không sợ bị cay nữa.
Nghĩ vậy, nàng vươn tay ra định rót cho mình một chén.
Bỗng nhiên, có một bàn tay đánh vào tay nàng rồi cướp mất chén rượu của nàng, người đánh tay nàng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nữ nhân uống rượu cái gì? Đừng uống rượu nữa, lại say khướt như lần trước.
”
Sở Diệp Hàn nhớ rõ lần trước sau khi Vân Nhược Linh uống rượu say còn dùng giày đập hắn.
Vân Nhược Linh lập tức lè lười: “Ta rất khát, ta chỉ uống một ngụm thôi, để cho ta uống một ngụm được không?”
“Không được, một ngụm cũng không được, nàng có nhìn thấy con gái nhà lành nào mà mỗi ngày đều uống rượu không?” Sở Diệp Hàn kiên định nói.
Vân Nhược Linh nghe thấy vậy hai tay chống lên eo tức giận nói: “Ý chàng là gì, nếu uống rượu thì không phải là con gái nhà lành à? Suy luận của chàng kiểu gì vậy, ta khát nước muốn uống một ngụm thì thành ta sai sao?”