Mạc Liên thấy vậy, đá lên tay Thúy Nhi một cái, làm cho nàng ta vội chụm hai tay lại, túi vải trong tay nàng ta cũng cùng lúc đó rơi xuống đất.
Tiểu Lam nhặt cái túi vải kia lên, mở túi vải ra, tất cả mọi người lập tức nhìn thấy bên trong có thứ gì đó giống như cây bừa cào năm răng.
“Để bổn quan xem một chút.” Trương phủ doãn vừa nhìn thấy cái bừa cào này thì vội vàng cầm lấy nó, cầm lấy được một lúc, ông ta hơi sửng sốt: “Vương gia, vũ khí này chắc là vũ khí đã giết Phấn Nhi và những con chim kia.
Ở phía trên đầu của những chiếc răng sắt nhọn này nhất định là được làm mô phỏng theo răng người, dùng nó đi quệt trên cổ người thì có thể ngụy trang giống như là bị người cắn vậy.
Hạ quan dám khẳng định rằng Thúy Nhi chính là hung thủ, còn cái bừa cào năm răng này chính là hung khí mà nàng ta dùng để hành hung.
Lần này có hầu bao và hung khí này, nhân chứng vật chứng đều có hết ở đây rồi, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nàng ta đừng hòng mà chối cãi!"
Thúy Nhi thấy bí mật của mình bị người khác phát hiện, cả người ngay lập tức mềm nhũn ra.
Nàng ta sợ hãi đến mức cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta biết mình hết cứu vãn được rồi, nàng ta xong đời rồi.
Những người khác vừa nhìn thấy cái bừa cào năm răng này đã bắt đầu nháo nhào bàn tán.
"Ta còn tưởng những con chim đó bị yêu quái cắn chết, hóa ra là không phải mà là bị Thúy Nhi dùng hung khí này giết chết."
"Nói như vậy Phấn Nhi hoàn toàn không phải do yêu quái cắn chết mà chính là bị Thúy Nhi giết.
Nàng ta đã làm hết thảy tất cả những chuyện này để vu oan cho Vương phi, muốn cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Vương phi là một con yêu quái hút máu độc ác."
"Nhưng nàng ta lại không ngờ rằng người tính không bằng trời tính, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, Thúy Nhi vẫn bị vạch trần bộ mặt thật."
"Vậy thì chuyện những con quạ đen đó lại là chuyện gì nữa vậy? Các người nhìn xem kìa, trên mái nhà của Vương phi vẫn còn có rất nhiều quạ đen đang bay." Có người bối rối hỏi.
Vân Nhược Linh nháy mắt với Thu Nhi, nàng ấy lập tức bước vào phòng, sau đó bưng ra một cái mẹt đựng thóc lúa, thịt thối rữa với trái cây cắt nhỏ.
Vân Nhược Linh cầm lấy cái mẹt, tung thức ăn bên trong cái mẹt lên trời.
Ngay lập tức, cả bầy quạ đen trên mái nhà đều bay xuống, tranh nhau mổ thức ăn mà nàng đã tung lên.
"Trời ạ, vậy mà mấy con quạ đen lại bay xuống, Vương phi còn cho chúng thức ăn.
Chuyện này có nghĩa là gì đây?"
Vân Nhược Linh nhìn mái nhà đó rồi lại nói với mọi người: "Bởi vì có ai đó đã âm thầm đi lên mái nhà của ta và đổ thức ăn mà lũ quạ đen thích ăn cho nên những con quạ này ngày nào cũng tụ tập đến Phi Nguyệt Các để ăn như vậy.
Chỉ cần một con quạ đen phát hiện trên mái nhà có một miếng thịt thì nó sẽ gọi những đồng loại của nó tới.
Lâu ngày trên mái nhà này sẽ càng ngày càng có nhiều quạ đen hơn."
"Hơn nữa, trong thịt này còn bị người đó bỏ một chất tạo mùi hương mà quạ đen rất ưa thích vào, cho nên bọn chúng mới có thể ngửi thấy mùi và bay tới đây.
Như vậy thì có thể thấy rằng những con quạ đen này bay tới đây hoàn toàn không phải là do có yêu khí ở đây mà chỉ do chúng ngửi thấy mùi của thịt rữa và chất tạo mùi nên mới bay tới đây."
Bên trong Sở quốc có rất nhiều quạ đen, hơn nữa nhờ sự thu hút của chất tạo mùi hương này, thật ra cũng không có gì lạ khi lũ quạ có thể tụ lại một chỗ như vậy cả.
Còn chất tạo mùi hương kia là gì, nàng vẫn chưa điều tra rõ.
Nàng chỉ ngửi thấy có mùi thơm lạ nồng nặc từ những miếng thịt trên mái nhà kia.
“Vương phi, để thuộc hạ lên mái nhà kiểm tra xem trên đó có còn thức ăn hay không.” Mạch Liên vừa nói xong đã nhảy một cái lên không trung rồi bay ngay lên mái nhà.
Sau đó, hắn ta khom người xuống, đưa tay ra bới bới bừa trên mái nhà một chút rồi lại bay xuống.
Vừa đáp xuống đất, hắn ta mở lòng bàn tay ra, ngay lập tức mọi người thấy trong tay hắn ta có rất nhiều miếng thịt dính lá cây, trên những thịt đó còn có một mùi thơm rất lạ.
Chỉ là những miếng thịt đó không còn tươi nữa nên đám quạ đen này mới không thích ăn mà thôi.