Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 364

Đoàn người Long Thiên Thần cùng Vân hộ pháp sau khi nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, liền lập tức quay về, lúc này, mây đen dày đặc cũng tản đi, bầu trời trong sáng trở lại, giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì, không lưu lại dấu vết, làm cho người ta cảm thấy đó chẳng qua chỉ là ảo giác.

Căn cứ chính xác duy nhất chính là nóc nhà của Thịnh bảo trai bị đục thủng.

Xa xa thấy được đại trưởng lão đang sử dụng Kim Hòa tháp, đại ca đang bị vây khó khăn chống đỡ, Long Thiên Thần kinh hãi, không nghĩ đến có người lợi dụng lúc đại tẩu lâm bồn ra sức đánh lén.

“Đại ca, đệ tới giúp huynh.” Lúc này hắn đang cưỡi Dực Long, đáp xuống, công kích bọn người của đại trưởng lão.

Long Thiên Tuyệt hơi giương mắt, thấy đệ đệ khống chế Dực Long đáp xuống, sắc mặt biến hóa, vội vàng hô “Thiên Thần, nơi này không cần đệ lo. Mau đi xem đại tẩu cùng đứa nhỏ!”

Kim Hòa tháp có thể thu phục Kỳ Lân thần thú cũng có thể thu phục thần thú Dực Long, hiện tại hắn khó có thể thoát thân rồi, không thể kéo thêm đệ đệ vào.

Dực Long hung hãn, đáp xuống, oanh một tiếng, đập vào cánh tay đại trưởng lão đang cầm Kim Hòa tháp. Ánh sáng xanh hơi chếch đi, Vân Trung Thiên được thoát khỏi sự bao phủ của ánh sáng xanh.

Mới vừa có Vân Trung Thiên cùng hắn ngăn cản sự uy hiếp của ánh sáng xanh, Long Thiên Tuyệt còn có thể chống đỡ, hiện tại thiếu Vân Trung Thiên trợ lực, dưới chân hắn bây giờ loạng choạng mấy bước, thiếu chút nữa trực tiếp bị Kim Hòa tháp hút vào. Một vài thuộc hạ phía sau bị uy lực của Kim Hòa tháp bắn ra lui mấy bước, chỉ còn lại một mình Long Thiên Tuyệt chống đỡ khó khăn.

“Đại ca” Long Thiên Thần kinh hô, không nghĩ mình động lần này không những không giúp được đại ca, ngược lại đẩy đại ca vào hiểm cảnh.

“Phì Phì, công kích hắn.”

Dực Long lần nữa tấn công về phía đại trưởng lão.

“Thần thú? Lại tới một con nữa? Thật tốt quá! Ha ha ha, xem ra hôm nay lão phu thu hoạch cũng không nhỏ a! Bắt luôn ngươi” Đại trưởng lão mừng như điên, trước mắt hai con thần long, rõ ràng chính là Ứng Long đã tuyệt chủng trong rừng, xem thực lực của nó, tất nhiên là thần thú của học viện Dực Long không thể nghi ngờ.

Dực Long nghe được hắn đại ngôn bất tàm (khoe khoang), nhất thời nổi giận, sức mạnh ngay lập tức bộc phát, giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên: “Bại hoại, mau ăn phân đi!”

Dực Long phát uy, lực lượng to lớn,mênh mông vô tận, như cuồng phong quét ngang, đem hai vị trưởng lão ném đi. Kim Hòa tháp tuột khỏi tay hắn, ném lên giữa không trung.

Đại trưởng lão tính sai, Kim Hòa tháp có thể thu phục và trấn áp lực lượng của thần thú, nhưng điều kiện đầu tiên là người nắm giữ Kim Hòa tháp phải có lực lượng đủ cường đại. Thí dụ như Dực Long, nếu ngươi muốn thu phục nó, đầu tiên phải thu phục được thực lực của nó, nhưng nếu một kích của Dực Long còn không chịu được, còn nói gì đến thu phục?

Dực Long bị chọc giận, ra tay hết sức mạnh mẽ, uy phong, khiến cho đại trưởng lão “hưởng” đủ.

Lúc ở Dực Long học viện, nhiều trưởng lão có cảnh giới truyền kỳ vây bắt bắt nó, nó còn có thể đánh lại, thực lực của Đại trưởng lão này cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức với Ngụy Thừa Bằng, mà Ngụy Thừa Bằng không phải vẫn bị nó đánh cho hoa rơi nước chảy (tan tác) hay sao?

Hừ! Muốn thu phục nó? Nằm mơ đi!

“Tốt, Phì Phì làm tốt lắm” Long Thiên Thần thỏa mãn, không tiếc lời khen Phì Phì.

Ánh sáng xanh bao phủ trên người Long Thiên Tuyệt nhất thời biến mất, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, sau đó hai mắt chăm chú nhìn vào Kim Hòa tháp bị ném lên không trung, đang quay cuồng rơi xuống.

Kim Hòa tháp quay vòng rơi xuống, ánh sáng màu xanh quét khắp mọi nơi. Ánh sáng đó chiếu đến đâu, người và vật nơi đó đều bị hút vào trong.

Thanh âm của Băng hộ pháp vang lên đầu tiên, ánh sáng xanh quét đến nàng, nàng không kịp tránh né, chống cự, liền bị hút vào trong đó, ngay sau đó là cao thủ của Long gia, thậm chí là cao thủ của Thanh Lân học viện, thích khách áo đen cùng cao thủ của Thịnh bảo trai, cũng liên tục bị hút vào.

Lúc này, mấy đại cao thủ cũng nhanh chóng chuyển động, hướng Kim Hòa tháp, tung người nhảy lên. Trong đám bọn họ có Long Thiên Tuyệt, Vân Trung Thiên, có một gã Huyền Hoàng cao thủ khác của Thanh Lân học viện và ba gã cao thủ huyền tôn cấp bảy cấp tám, mấy người đồng loạt đưa tay, muốn chộp lấy Kim Hòa tháp.

Ai có thể chiếm lấy Kim Hòa tháp, người đó nhất định chiếm ưu thế, bởi vì bản thân Kim Hòa tháp không nhận chủ. Nó ở trong tay ai cũng có thể trở thành vũ khí hữu lực nhất.

“Phì Phì, ngăn cản bọn họ” Long Thiên Thần hô to một tiếng, khống chế Dực Long, lần nữa công kích về phía mấy tên cao thủ của Thanh Lân học viện.

Mấy đại cao thủ đồng thời cướp đoạt, tình thế hết sức căng thẳng, cực kỳ khẩn trương.

Song, thực lực quyết định tất cả, lúc Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên sắp chạm đến Kim Hòa tháp, cao thủ Huyền Hoàng của Thanh Lân học viện. Giành trước một bước, đem Kim Hòa tháp thu vào trong tay.

Nửa đường thần sắc của Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên khẽ biến, giờ phút này hắn lập tức lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, phải biết rằng khoảng cách bọn họ giờ phút này rất gần Kim Hòa tháp, đối phương chỉ cần chuyển động góc độ, có thể hút hai người bọn họ vào trong đó.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, thời khắc này Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên, không hẹn mà cùng nhìn nhau, đồng loạt quyết định.

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Đi”

Hai người kinh ngạc, đồng loạt phi thân nhảy vào trong Kim Hòa tháp.

Hai người đều là người thông minh, ý nghĩ cũng thường thường không mưu mà hợp, chỉ cần một ánh mắt, đều có thể hiểu ý nghĩ của nhau.

Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên cũng cảm thấy hai người phối hợp rất ăn ý, nương theo ánh sáng xanh cường đại không cách nào ngăn cản, hai người liều lĩnh xông vào chỗ hiểm.

Long Thiên Tuyệt thấy thuộc hạ của mình bị hút vào trong, không thể nào khoanh tay đứng nhìn, trước mắt không thể cướp được Kim Hòa tháp, vậy thì chỉ có thể tự mình tiến vào hang hổ, ở trong miệng hổ nhổ ra một cái răng.

Long Thiên Thần tận mắt nhìn thấy đại ca bị hút vào trong tháp, nhất thời nóng nảy, giận gầm lên một tiếng, lên tiếng kêu Dực Long vọt tới cao thủ Huyền Hoàng đang cầm Kim Hòa tháp.

“Đại ca —-còn đại ca ta”

Hai mắt màu vàng tức giận, Dực Long công kích ngày càng hung hãn.

Dưới cường thế tiến công của Dực Long, cao thủ Huyền Hoàng và đại trưởng lão hoảng sợ né tránh, mắt thấy Dực Long đang hung hãn đánh tới, Huyền Hoàng cao thủ giơ cao Kim Hòa tháp uy hiếp, “Ngươi chớ manh động, đại ca của ngươi đang ở trong tháp, cẩn thận ta phá hủy tháp, hắn cũng đồng quy vô tận.”

“Hô—-“ Dực Long nghiêng thân thể đi, từ sát bên hắn gào thét bay vút đi, trong không khí như có tên lửa, rung động.

Đôi mắt Long Thiên Thần tròn xoe, hắn ngó chừng Huyền Hoàng cao thủ, tức giận không ngừng tràn ra ngoài.

“Mau thả đại ca của ta”

“Tiểu tử thúi đừng tưởng dựa vào mình có thần thú mà dám lên tiếng quát tháo, hừ, hiện tại đại ca ngươi đang trong tay chúng ta, ngươi dám manh động, hắn nhất định phải chết” Đại trưởng lão cười đắc ý, tay nhận lấy Kim Hòa tháp, để sát vào bên tai, lão lắc lư Kim Hòa tháp, đây đúng là kết quả lão mong muốn, lão rất mãn nguyện.

Mặc dù tạm thời không thể thu phục thần thú này, nhưng có thể đem hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên thu vào trong tháp, lão đã hài lòng lắm rồi.

Rất tốt! Rất tốt!

Chỉ cần viện trưởng thi triển vô thượng công pháp, xóa đi trí nhớ của bọn họ, thì có thể triệt để biến họ thành thi khôi của Thanh Lân học viện.

“Ha ha ha, chúng ta đi” Đại trưởng lão hô lên một tiếng, mọi người liền rời đi.

“Chạy đi đâu! Đứng lại cho ta” Làm sao Long Thiên Thần dễ dàng cho bọn họ rời đi như vậy. Lúc này khống chế Dực Long tấn công bọn họ, tấn công thêm lần nữa.

Vân hộ pháp, Lam Mộ Hiên, Mộ lão cùng Bạch Sở Mục đám người đó chậm hơn Long Thiên Thần một bước, dẫn theo thần long tới nơi này, vừa vặn vừa thấy tôn chủ và Băng hộ pháp bị hút vào trong tháp hình dáng kỳ lạ, bọn họ vội vàng giải tán đám phụ nữ, chỉ huy mười mấy con thần long, gia nhập vào vòng chiến đấu.

Ý chí chiến đấu lần nữa đốt lên, tiến vào giai đoạn gây cấn.

Ngoài tháp tình hình chiến đấu kịch liệt, bên trong tháp tình hình cũng không được lạc quan.

Sau khi Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên bị cỗ lực lượng mạnh mẽ hút vào trong tháp, thân thể hai người chợt nhẹ, tạm thời mất đi cảm giác.

Bên trong tháp là một không gian khác, nó không hề kinh khủng như trong tưởng tượng, nó rất yên tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ. Không gian của nó rộng hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài, giống như Ngọa Long Cư, từ bên ngoài nhìn, nó chỉ là một vật nhỏ bé, nhưng không gian bên trong lại chứa đủ một khu nhà hoàn chỉnh. Kim Hòa tháp cũng vậy, chẳng qua, người hoặc vật đến nơi này đều bị mất đi sức mạnh vốn có.

Long Thiên Tuyệt âm thầm vận khí, phát hiện khí tức của mình vô cùng suy yếu, không vận nổi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phía trước, truyền đến tiếng đánh nhau, đám ngươi bị hút vào tháp đầu tiên là đám người của Băng hộ pháp và cao thủ của Long gia, đang đánh nhau cùng bọn thích khách áo đen, ngược lại Thanh Lân học viện có mấy vị trưởng lão cũng bị hút vào trong đang đứng ngoài xem, tinh tế đánh giá.

“Tôn chủ!” Thấy Long Thiên Tuyệt cũng bị hút vào trong tháo, Băng hộ pháp kinh hãi.

“Vân huynh, làm phiền huynh!.” Long Thiên Tuyệt đem bọn người áo đen giao phó cho Vân Trung Thiên, khuôn mặt hắn lạnh lùng, không quay qua Vân Trung Thiên, mà là nhìn về phía mấy vị trưởng lảo của Thanh Lân học viện, hắn híp mắt lại, ánh sáng lạnh bắn toán loạn.

Nếu như hắn đoán không lầm, bọn họ đang nghiên cứu thần thú, bọn họ sợ mất tiểu kỳ lân. Chính vật nhỏ này làm hại Khê Nhi sinh non, làm hại đứa nhỏ của hắn chịu khổ khi còn trong bụng mẹ, nó thật đáng ghét!

Bất quá, đám cẩu Thanh Lân học viện này mới thực sự ghê tởm.

Hắn đi tới phía mấy người đó, trường kiếm trong tay đột nhiên rút ra khỏi vỏ.

Mấy vị trưởng lão của Thanh Lân học viện giờ phút này đang chuyên chú vây quanh tiểu kỳ lân đang bám trên Phong thần châu, thi triển sở trường, cố gắng giành thu phục nó trước, để được khế ước cùng nó, khiến nó trở thành thú sủng của mình.

“Nhanh lên! Thừa dịp hiện tại Kỳ Lân thần thú đang thu nạp trí nhớ do đại Kỳ Lân thần thú truyền lại, chính là thời điểm ý trí nó yếu nhất, chúng ta phải nghĩ biện pháp cho nó nhận khế ước cùng chúng ta. Một khi đại trưởng lão tới, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội rồi, mau!”

Mấy người dùng lời nói uy hiếp, dùng võ lực cưỡng bức, khẩn cấp, bất giác kiếm Long Thiên Tuyệt đã đến gần phía sau bọn họ.

Tiểu kỳ lần đang gục trên phong thần châu, không nhúc nhích, rất giống trạng thái nó nằm trên lưng tiểu phượng hoàng. Mấy vị trưởng lão uy hiếp nó, nó làm như không thấy, quanh nó có một màu xanh lục bao phủ, đang tiếp nhận sự truyền lại trí nhớ.

Keng!

Kiếm quang như lưu tinh nhanh chóng xẹt qua, lạnh lẽo bắn ra bốn phía.

Mấy vị trưởng lão đang đứng đó hoảng sợ tản ra.

Đây là một không gian đặc thù,nên thực lực mỗi người đều giảm xuống, các vị trưởng lão nhanh chóng tránh né, lại phát hiện tốc độ của mình không biết đã chậm lại từ lúc nào.

Ngược lại vừa vặn, Long Thiên Tuyệt có Na Di thuật, có thể tùy ý đến nơi nào hắn muốn.

Trường kiếm chém xuống, lưu loát dứt khoát.

Mấy tên trưởng lão trong nháy mắt mất mạng.

Vân Trung Thiên cũng ra chiêu, dứt khoát giải quyết đám thích khách áo đen, trùng hợp bắt gặp màn này, sóng mắt hắn khẽ nhúc nhích, nổi lên gợn sóng.

Lại là Na Di thuật của Vân tộc! Có ý nghĩa!

Hắn cười nhẹ, thanh cao, hồn nhiên thiên thành, tư thái ưu nhã, thong thả, khiến mọi người quên mất giờ phút này bọn họ đang bị giam giữ trong Kim Hòa tháp, khó lường trước được tương lai.

Long Thiên Tuyệt thu hồi bảo kiếm, đôi mắt bừng sáng nhìn về tiểu kỳ lân, vật nhỏ này gây đại họa, nó còn hồn nhiên không biết, hiện tại còn nằm trên phong thần châu. Con ngươi Long Thiên Tuyệt hẹp dài khẽ nheo lại, đưa tay chộp tới nó.

Phanh!

Ánh sáng quanh người nó làm bắn tay của hắn ra.

Long Thiên Tuyệt hơi ngẩn ra, vươn tay ra, tay để trong không trung, lần nữa nhìn kỹ bộ dáng của vật nhỏ, phát hiện thân thể của nó phát sinh biến hóa từ từ.

Từng cái vảy lân màu xanh từ thịt nó mọc dài ra, phía trên đỉnh đầu nó, cũng mọc ra một cái sừng…. Đúng vậy, nó lột xác, tiến hóa, thức tỉnh trí nhớ của nó.

“Nếu ta nhớ không lầm…trong Tàn Hoa bí lục, có một loại bí thuật, tên là thuật thuần hóa, có thể đem ý chí của huynh truyền lên người đối phương, khiến đối phương tuân theo ý chí của huynh, loại thuật pháp này, tu luyện tới trình độ nhất định, chẳng những có thể khống chế cao thủ, khiến hắn làm việc cho huynh, mà có thể dùng để thuần hóa thú sủng. Hiện tại là lúc Kỳ Lân thần thú yếu nhất, huynh có thể thử thu phục nó, để nó làm việc cho huynh.”

Trong tai Long Thiên Tuyệt truyền đến âm thanh bí ẩn, rõ ràng, rành mạch, đây chính là thanh âm của Vân Trung Thiên. Tâm thần hắn khẽ động, cẩn thận nhớ lại, không tệ, trong tàn hoa bí lục Khê Nhi truyền lại cho hắn, loại thuật pháp thứ năm chính là thuật thuần hóa, nhưng loại thuật pháp rất khó tu luyện, hắn còn đang tìm hiểu, không nắm chắc mười phần.

Song trước mắt chính là một cơ hội, đáng thử một lần.

Nếu hắn thật sự có thể khế ước với Kỳ Lân thần thú, kết hợp với lực lượng Kỳ Lân thần thú khi thức tỉnh, có lẽ có cơ hội thoát khỏi Kim Hòa tháp.

Thời gian không đợi người, hắn không có quá nhiều thời gian.

“Tốt, ta thử một lần.”

Đáy lòng Long Thiên Tuyệt mặc niệm khẩu quyết, một ngón tay điểm ra, chống đỡ giới hạn vòng màu xanh, ý chí mênh mông của hắn buông thả, khuếch đại dần ra.

Quá trình không hề thuận lợi như hắn suy nghĩ, tiểu Kỳ lân rất nhanh tiếp thu ý chí xâm lược của hắn, toát ra ý chí phản kháng.

Trán Long Thiên Tuyệt không ngừng toát ra mồ hôi mỏng, hắn không lường trước, Kỳ Lân thần thú đang tiếp thu kí ức truyền thừa, lại có thể có ý chí cường đại như vậy. Tình cảnh của hắn bây giờ rất nguy hiểm, chỉ cần hơi lơ là, rất có khả năng bị ý chí của tiểu kỳ lân cắn trả, cho nên hắn không dám phân tâm.

“Tôn chủ” Băng hộ pháp nhìn thần sắc của hắn ngày càng không đúng, không khỏi lo lắng.

Trán Vân Trung Thiên nhăn lại, tiến lên mấy bước, một chưởng vỗ vào sau lưng hắn, truyền một lượng huyền khí hùng hậu vào.

Làn gió vô nguyên (không rõ nguồn gốc) nổi lên, làm tung bay áo bào, cùng tóc mai của hai nam tử xuất sắc, ánh sáng màu xanh xung quanh tiểu kỳ lân từ từ nhạt dần, trên mặt Long Thiên Tuyệt cũng từ từ bớt đi sự đau khổ.

“Mau, thừa dịp hiện tại.” Thanh âm Vân Trung Thiên không cao không thấp vang lên, vô cùng kiên định.

Long Thiên Tuyệt không chút do dự, một tay rút bội kiếm bên hông, nhanh chóng rạch một đường trên đầu ngón tay, máu trên tay rơi xuống khóe miệng của tiểu Kỳ Lân.

“Thần phục đi, ngươi sẽ trở thành chiến hữu trung thành nhất, bất ly bất khí (không rời không bỏ)” Thanh âm cứng cáp kiên định, vang vọng trong bầu không gian.

Tiểu kỳ lân híp mắt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt màu đỏ, ánh mắt cùng hắn nhìn nhau, tựa như bọn họ lần đầu tiên chạm mặt, giống như đúc.

Đôi mắt màu đỏ, ánh mắt lưu chuyển, vô cùng sinh động.

Long Thiên Tuyệt nhìn ánh mắt đối phương, cười vô cùng tự nhiên, tao nhã.

Quả nhiên, bọn họ rất có duyên phận, nó nhận ra hắn, cũng công nhận hắn!

“Bất ly bất khí!” Hắn lặp lại bốn chữ này, chân thành mà kiên định.

Đang lúc mọi người kinh ngạc, cơ thể tiểu kỳ lân nảy nảy sinh dị trạng, thân thể nó biến hóa ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn.

Ánh sáng thánh khiết rực rỡ.

Ở bên trong ánh sáng tinh khiết chói mắt ấy, Kỳ Lân thần thú uy phong lẫm liệt ra đời.

Nó ngẩng đầu hí dài, thập phần khí thế.

Trên đầu có một sừng sắc bén, ánh sáng lóe lên, vô cùng đắc ý.

Vảy lân màu xanh, hơi hơi rung lên, lân quang chợt lóe.

“Chủ nhân” Kỳ Lân lạnh lùng đứng bên cạnh chân của Long Thiên Tuyệt, vóc dáng của nó cùng Long Thiên Tuyệt đều cao, thanh âm trầm thấp rất có lực sát thương.

Cả người Long Thiên Tuyệt chấn động, chỉ một thoáng trong thân thể trống rỗng có thêm một cỗ lực lượng to lớn, làm cho tinh thần hắn tăng lên gấp bội. Hắn biết, đây là hắn cùng Kỳ Lân khế ước đã thành công, sức mạnh của hắn cũng theo đó mà tăng lên.

Rất tốt! Hiện nay hắn càng thêm tự tin có thể phá tháp ra, đánh bại đại trưởng lão.

Giơ tay lên, vỗ vỗ thân thể Kỳ Lân, trong lòng hắn tò mò, vì sao lúc trước nhìn tiểu Kỳ lân chỉ là một cục cầu nho nhỏ, trong nháy lại trưởng thành lớn như vậy?

Kỳ Lân cùng hắn tâm ý tương thông, không đợi hắn hỏi đã chủ động trả lời: “Chủ nhân người không cần tò mò. Ta ở dưới đất Côn Luân hôn mê mấy ngàn năm, bởi vì trí nhớ chưa thức tỉnh, cho nên thân thể ta vẫn chưa thể trưởng thành. Hiện tại ta đã lấy lại được trí nhớ truyền thừa, bộ dáng hôm nay, mới là bộ dáng ta nên có.”

“Thì ra là như vậy” Long Thiên Tuyệt rất hài lòng về thú sủng của mình, thể hình như vậy, khí chất như vậy mới tương xứng với hắn.

Lần nữa sờ sờ lân phiến (vảy lân) trên người nó, định thần lại, cảm kích nhìn Vân Trung Thiên. Vừa rồi không phải y ra tay trợ giúp, hắn chưa chắc có thể thu phục kỳ Lân thuận lợi như vậy.

“Vân huynh, huynh và Khê Nhi có phải huynh muội ruột không?” Hắn không nhịn được hỏi, bởi vì quá nhiều trùng hợp, khiến hắn phải hoài nghi.

Vân Trung Thiên cười nhẹ một tiếng, như gió xuân thổi tới, hắn nhìn bên ngoài nói “Điều này rất quan trọng sao?”

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt ngưng lại nhìn hắn chăm chú, thủy chung biểu hiện đối phương rất thản nhiên, nhìn không ra hắn có bất kỳ sơ hở nào. Hồi lâu, khóe môi hoàn mỹ cong lên, cười không có tiếng động.

Có quan trọng không?

Tương giao giữa người với người, vốn là vô cùng kỳ diệu.

Thân như huynh đệ, thân như phụ tử, cũng có thể trở mặt thành thù, ngược lại nếu lấy tâm tương giao, lấy thành ý kết bằng hữu, thì lúc nguy hiểm sẽ không chút do dự cùng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, như thế là đủ.

Cho nên, không quan trọng, hết thảy đều không quan trọng.

“Bây giờ chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp ra khỏi Kim Hòa tháp, ta rất lo lắng an nguy của Khê Nhi và đứa nhỏ, còn có Thiên Thần.” Long Thiên Tuyệt nhíu mày, thần sắc trong nháy mắt đông lạnh.

Vân Trung Thiên nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt nhìn lên, tầm mắt cuối cùng dừng trên một cửa đá bị phong ấn, ngón tay thon dài của hắn đưa ra “Nơi đó chắc chắn là cửa ra rồi. Trên cửa tựa hồ như bị cấm chế, chúng ta không thể ra ngoài.”

“Chẳng lẽ không thể sử dụng võ lực mạnh mẽ xông ra sao?” Băng hộ pháp gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người.

Long Khải Phong cầm đầu mấy vị cao thủ của Long gia cũng đi tới, Long Khải Phong nói “Tuyệt thiếu gia, không bằng mọi người chúng ta cùng nhau hợp lực để thử giải trừ phong ấn, vốn bây giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác.”

Long Thiên Tuyệt suy tư, cũng không lập tức quyết định, bởi vì hắn biết, loại phong ấn cấm chế này không phải cứ tùy ý dùng vũ lực là có thể phá giải, nếu cố chống cự, vô cùng có khả năng bọn họ sẽ bị cắn trả.

Hắn đứng đầu một cung, không thể tùy ý để cho thuộc hạ mạo hiểm đi chịu chết, hắn cũng không muốn mình mạo hiểm, bởi vì bây giờ hắn không chỉ có một người. Hiện tại hắn có vợ yêu, có con yêu, hắn là trụ cột gia đình, hắn còn muốn giữ lại mệnh này, chăm sóc tốt thê nhi, xây dựng tốt nhà bọn hắn.

“Kỳ lân, ngươi từ là thần thú của Thanh Lân học viện, chiếm được trí nhờ truyền thừa, ngươi có biện pháp gì?”

“Chủ nhân, người để ta suy nghĩ thật kỹ.” Kỳ Lân giương cằm, làm ra bộ mặt lạnh lùng, suy tư hồi lâu, đột nhiên con ngươi vừa chuyển nói “Có! Ta truyền lời cho mấy người bên ngoài, nói ta đã lấy được trí nhớ truyền thừa, muốn đi ra ngoài giúp bọn họ đánh bại đối thủ. Chờ bọn hắn khởi động cửa cấm chế, các người đồng loạt xông ra bên ngoài, như vậy dễ dàng hơn.”

Long Thiên Tuyệt nhếch lên đuôi lông mày, cho nó một ánh mắt tán dương, không nghĩ tới Kỳ Lân lại thông minh như vậy, hắn càng thêm hài lòng.

“Tốt, cứ làm như thế, mọi người chuẩn bị một chút, chờ cửa vừa mở ra, mọi người lập tức xông ra.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, mỗi người có một vị trí và cương vị riêng.

Bên ngoài Kim Hòa tháp, vũ điệu quần long, dưới sự hướng dẫn Dực Long, càng ngày càng tiến công hữu hiệu, so với lúc trước uy áp ngày càng lớn.

Đại trưởng lão cầm đầu trưởng lão trong Thanh Lân học viện cảm nhận sâu sắc áp lực, bọn họ muốn nhân cơ hội này rời đi, lại bị Thần Long dây dưa, không có cơ hội thoát đi.

Đây là những người nào? Tùy tiện triệu hồi ra nhiều thần long như vậy, nhà bọn hắn chuyên nuôi thần long sao?

Các vị trưởng lão liên tục kêu khổ.

Vừa lúc đó, từ bên trong Kim Hòa tháp truyền đến thanh âm, là phương thức truyền tin độc nhất vô nhị của Kỳ Lân thần thú.

Đại trưởng lão nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, chẳng những Kỳ Lân thần thú truyền thừa trí nhớ, lại còn chủ động yêu cầu giúp bọn hắn trợ trận, đây là chuyện tốt a.

Hắn không có bất kỳ hoài nghi nào, bởi vì hắn có thể cảm nhận được lực lượng phát động của Kỳ Lân thần thú, không ai có thể bắt chước. Kỳ Lân thần thú vốn là thần thú trấn giữ Thanh Lân học viện, nó dứt khoát sẽ chọn lựa đứng về phía bọn họ, đó là chuyện đương nhiên, nhất là nó đã đón nhận trí nhớ truyền thừa, thì càng thêm lý do giúp đỡ bọn họ.

Trong lòng hắn mừng như điên, vội vàng thúc giục lực lượng, giải trừ cấm chế của Kim Hòa tháp, để Kỳ Lân thần thú có thể đi ra ngoài.

“Ha ha ha, các ngươi trăm triệu không nghĩ tới sao? Trí nhớ của Kỳ Lân thần thú đã thức tỉnh, các ngươi chờ chịu chết đi” Đại trưởng lão cười cuồng loạn liên tục, đắc ý thành hình.

Long Thiên Thần đứng trên lưng Dực Long, nghe vậy hơi kinh hãi, thần thú? Lại là thần thú?

Nhưng nếu đối phương triệu tập đến một con thần thú mà nói…Phì Phì có thể ứng phó được không?

Đáp án dĩ nhiên là có!

Ở trong lòng hắn, Phì Phì chính là bất khả chiến bại!

“Phì Phì, cho hắn đi ăn phân đi.”

Lúc này, từ dưới đáy Kim Hòa tháp, một ánh sáng màu xanh thoát ra, một con Kỳ Lân uy phong lẫm liệt dẫn đầu chạy ra khỏi ánh sáng xanh, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nó ngửa mặt lên trời rống lên, kinh thiên động địa.

Tốc độ tiến công của Dực Long chậm lại, kinh ngạc nhìn sự xuất hiện của Kỳ Lân thần thú, không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi, không dám tiến về phía trước nữa.

Đại trưởng lão thấy thế mừng như điên “Kỳ Lân thần thú, chính là bọn họ, bọn họ chính là địch nhân của Thanh Lân học viện chúng ta! Giết bọn họ! Giết Dực Long.”

Đầu tiên Long Thiên Thần cả kinh, đợi sau khi thấy vài bóng người theo sau Kỳ Lân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói “ Ngươi bị chứng vọng tưởng sao? Cũng không nhìn kỹ một chút Kỳ Lân thần thú rốt cục muốn giết ngươi hay là muốn giết ta?”

“Cái gì?” Đại trưởng lão thấy sát khí ép đến, nụ cười trên mép liền ngừng lại, quay đầu, chỉ thấy Kỳ Lân thần thú một sừng, tia lửa trong không khí tấn công đến hướng của hắn.

“A!” Chuyện đến đột nhiên, hắn không kịp tránh né, một cái sừng sắc bén, liên tục xỏ xuyên qua bụng hắn, một kích mất mạng.

“A!”

“A!”

“A!”

Thanh âm hít vào, gắn bó một mảnh.

Các vị trưởng lão của Thanh Lân học viện, không ai lường trước sự biến hóa như thế. Vốn bọn họ đã nắm chắc phần thắng, chỉ một thoáng hi vọng đã tan biến, bọn họ sắp đối mặt với sự công kích của hai con thần thú.

Trời cũng muốn hại ta!

Các trưởng lão than thở một tiếng, rối rít chạy trốn tứ phía, đội hình rối loạn.

Long Thiên Tuyệt dẫn theo thuộc hạ lao ra khỏi Kim Hòa tháp, một tay nắm giữ Kim Hòa tháp, hắn cười lạnh lùng, làm sao dễ dàng buông tha cho bọn họ?

Rất tốt!

Hắn liền lấy gậy ông đập lưng ông, vừa rồi bọn họ còn đem bọn hắn hút vào trong tháp.

Ánh sáng màu xanh đuổi theo bọn họ, mọi người chạy trời không khỏi trời nắng, liên tục bị hút vào trong tháp, bao gồm những thích khách áo đen vừa mới nhô ra.

Long Thiên Tuyệt nhanh tay lẹ mắt, Kim Hòa tháp trong tay hắn vận dụng tự nhiên, vừa chiếu, vừa hút, vừa nhanh vừa chuẩn.

Sau khi người cuối cùng bị hút vào tháp, Long Thiên Tuyệt tiện tay bỏ vào trong tháp ba viên phích lịch đạn.

Chỉ nghe rầm rầm ba tiếng nổ, thân tháp sáng kịch liệt, bên trong tháp mọi người bị nổ thê thảm vô cùng, có ít người bị nổ chết ngay tại chỗ, một số người bị trọng thương, có một ít người tuy không bị thương nhưng cũng bị khói đen dày đặc hun, liên tục kêu thảm thiết.

Không gian bên trong tháp vốn có hạn, một quả phích lịch đạn đã đủ, hiện tại liên tục ba quả, khiến cho bọn hắn “hưởng đủ”. Thù này quá sâu, mới có thể ra tay hành hạ nham hiểm như vậy.

Điều làm cho Long Thiên Tuyệt hài lòng là, sau khi nổ tung, Kim Hòa tháp lại bình yên vô sự, không có chút tổn hại nào.

Không tệ! Là một bảo bối tốt!

Hắn nhận!

Thu Kim Hòa tháp, hắn không chần chờ chút nào, liền chạy gấp đến phòng sinh.

Hiện tại hắn cực kỳ quan tâm chính là an toàn của Khê Nhi và đứa nhỏ.

Trong lòng hắn lo lắng vạn phần, bởi vì tiếng khóc của đứa nhỏ hoàn toàn biến mất, đây không phải là đại biểu đứa nhỏ gặp nguy hiểm?

“Khê Nhi! Khê Nhi”

Khi hắn ào ào xông vào gian phòng, thấy được hai thầy trò Vân Khê và Hà tẩu đỡ đẻ hôn mê còn hai tỷ muội Triệu Hiểu Du thì loạng choạng, duy nhất chỉ không thấy hình bóng của đứa nhỏ, trong đầu hắn như có gì đó nổ tung ầm ầm.

Hắn đi đến bên giường, loạng choạng nhìn thân thể Vân Khê, nhìn tình trạng của nàng.

“Khê Nhi mau tỉnh lại! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ đâu?”

Hắn hất đầu, cho tỷ muội Triệu Hiểu Du ánh mắt ngoan lệ, hai tỷ muội sợ đến cả người đều run lên, run lập cập, một câu nói cũng không nên lời.

Long Thiên Thần sau khi theo sát hắn vào gian phòng, thấy một màn như vậy cũng sợ ngây người.

“Hiểu Du, Hiểu Mẫn, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ đâu?”

Triệu Hiểu Du bị ánh mắt của Long Thiên Tuyệt làm cho sợ hãi, trốn sau lưng tỷ tỷ, Triệu Hiểu Mẫn hít sâu một hơi rồi trả lời “Long đại ca, chúng ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc chúng ta đi nấu nước nóng về chỗ này đã thành như vầy.”

“Đúng, lúc chúng ta đến đã thành như vầy.” Triệu Hiểu Du gật đầu phụ họa.

Long Thiên Tuyệt vừa xoa huyệt đạo của Vân Khê, vừa âm thầm truyền huyền khí, hắn từ từ khôi phục trấn định, lạnh giọng hỏi: “Lúc hai người các ngươi rời đi gian phòng thì có những người nào trong đây?”

“Còn có…Đúng rồi, có một vị cô nương mang mũ sa, mặc y phục màu tím, nói là người của Thịnh Bảo trai. Hà tẩu cũng là người đỡ đẻ cho Vân tỷ tỷ do cô nương mặc đồ tím kia đem tới. Hà tẩu nói trong phòng sinh không nên có quá nhiều người, để cho tỷ muội chúng ta đi nấu nước nóng, cho nên tỷ muội chúng ta mới rời đi. Lúc ấy trong phòng ngoài Bách Lý tỷ tỷ và Hà tẩu, thì chỉ có cô nương mặc đồ tím đó, nhưng sau khi chúng tôi đến gian phòng, cũng chưa thấy cô nương đó, ta nghĩ…ta nghĩ đứa nhỏ rất có thể chính là bị nàng đem đi.” Triệu Hiểu Mẫn nói.

“Người của Thịnh bảo trai?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói từng chữ, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Lúc này, Bách Lý Song từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra thấy thoáng trong phòng có nhiều người, nàng hoảng thần, rất nhanh nhớ tới cái gì đó, cả kinh kêu lên “Mau, người đàn bà kia đem đứa nhỏ ôm đi. Nhanh đuổi theo nàng.”

“Ngươi còn nhớ rõ hình dạng của nàng như thế nào không?” Long Thiên Thần hỏi.

“Hóa thành tro ta cũng nhận được!” Bách Lý Song nghiến răng nghiến lợi nói, nàng hận a, mình cư nhiên sơ ý coi thường, làm cho nàng hạ thủ từ phía sau, đem nàng đánh ngất xỉu.

“Tốt! Ngươi mau cùng ta đi tìm đứa nhỏ” Long Thiên Thần nhìn đại ca an ủi một chút “ Đại ca, huynh đừng vội! Huynh trước hết ở chỗ này lo cho đại tẩu, chúng ta đi tìm đứa nhỏ trở về.”

Long Thiên Tuyệt gật đầu, hướng về những người khác phân phó “Ngươi, mau chia người đi tìm! Nhất định phải tìm được đứa nhỏ đem về.”

Điều quan trọng trước mắt là phải tìm được đứa nhỏ đem về, về phần người của Thịnh Bảo trai, từ từ thu thập bọn họ sau.

Cúi đầu nhìn Vân Khê đang lâm vào hôn mê, hắn tự tay, đem nàng ôm vàng trong ngực mình. Hắn rất lo lắng, nhưng nếu lúc nàng tỉnh lại không thấy đứa nhỏ bên cạnh nàng, nàng sẽ nhiều thương tâm khổ sở. Cho nên, hắn phải tranh thủ lúc nàng chưa tỉnh lại, mau chóng tìm được đứa nhỏ đem về.

Sau khi Hách Liên Tử Ngữ ôm đứa nhỏ thoát đi khỏi phòng sinh, liền bị thích khách áo đen lùng bắt, nàng biết, những thích khách này vì đứa nhỏ mà đến, bởi vì nàng ở Long Tường đại lục không có tiếng tăm gì, căn bản không làm gì để cho người khác đuổi giết.

Phản ứng đầu tiên của nàng, chính là muốn bảo vệ đứa bé này. Mục đích của nàng chỉ là muốn trả thù Vân Khê, làm cho Vân Khê không thấy được con gái mình, nếm mùi vị cốt nhục chia ly, song nàng cũng không hy vọng đứa nhỏ gặp chuyện gì, bởi vì đứa nhỏ là vô tội, còn là một đứa nhỏ xinh đẹp khả ái, nàng có độc ác như thế nào cũng không nỡ ra tay, sao có thể để cho người khác làm hại bé.

Nàng ôm đứa nhỏ gấp gáp chạy.

“Đứng lại, không muốn chết thì đem đứa nhỏ để lại.”

Thích khách áo đen vừa đuổi theo vừa uy hiếp.

Hách Liên Tử Ngữ gấp đến thế nào, nàng làm sao là đối thủ của những thích khách áo đen này? Thời gian qua không bao lâu, bọn họ đã đuổi theo rồi, vây xung quanh Hách Liên Tử Ngữ cùng đứa nhỏ, từng bước ép sát.

“các ngươi đừng tới đây” Hách Liên Tử Ngữ ôm chặt đứa nhỏ, kinh hồn táng đảm.

“Đứa bé này, chúng ta nhất định mang đi. Nếu ngươi không muốn chết, thì để đứa nhỏ xuống rồi rời đi. Nếu không, người cũng sẽ bị giết.”

“Không được.” Mắt thấy kiếm của đối phương chém tới, Hách liên Tử Ngữ nhắm hai mắt lại, đem đứa nhỏ che trước ngực, cho là sẽ bị kiếm chém thành hai khúc.

Song, chuyện nàng lo lắng không phát sinh, một tiếng loảng xoảng phát ra, âm thanh của trường kiếm rơi xuống đất truyền vào tai nàng, nàng khẽ mở một con mắt, lại phát hiện thích khách áo đen dưới chân nàng không biết làm sao, hai mắt trợn tráng, té xuống dưới.

“Oa oa, rốt cuộc tìm được tiểu bảo bối rồi! Tiểu bảo bối đừng sợ, tiểu Phượng Hoàng đến cứu ngươi rồi.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của Hách Liên Tử Ngữ, nàng nhìn thấy một con tiểu phượng hoàng xuất hiện trong tầm mắt nàng, thân ảnh của nó màu vàng chớp động, hướng về cổ của thích khách áo đen mà mổ, đối phương sợ hãi kêu một tiếng, cả người co quắp, sau đó bỏ mạng.

Nàng kinh hãi, vật nhỏ này lợi hại thế sao? Nó có thể ra tay với mình không?

Trong nội tâm nàng đang bối rối.

Nàng không chú ý, trong ngực nàng, hai mắt bé gái chuyện động linh động, nhìn hướng tiểu phượng hoàng bay múa, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, tinh khiết.

“Hi hi, hihi…” Nàng vừa cười, vừa đưa bàn tay mũm mĩm trong khăn bọc nghịch ngợm đưa ra, ngón trỏ tay phải nhỏ nhỏ ngậm vào trong miệng, nàng mút mút giống như là thức ăn ngon.

Bộ dáng nhỏ nhắn vô cùng bình tĩnh, không cảm thấy chính mình rơi vào vòng nguy hiểm.

Hách Liên Tử Ngữ thấy đám thích khách áo đen đã té xuống, cả người co quắp, chết rất thê thảm, nàng cũng không nhìn nổi nữa rồi, ôm đứa nhỏ, tiếp tục chạy trốn.

“Ai nha nha! Ngươi đừng chạy a! Đừng chạy a!” Tiểu Phượng Hoàng thấy thế, không khỏi nhìn nóng nảy, cũng không nhìn bọn thích khách áo đen, đập cánh, đuổi theo hướng Hách Liên Tử Ngữ chạy.

“Nữ nhân hư, mau đem tiểu bảo bối để xuống” Tiểu Phượng Hoàng rất tức giận, nó càng la lên phía sau, nữ nhân kia bỏ chạy càng nhanh, thật là tức chết nó.

Bên người bọn họ, thích khách áo đen như ruồi bọ, bám chặt không tha.

Hách Liên Tử Ngữ thấy vậy càng bỏ chạy nhanh hơn.

Tiểu Phượng hoàng sợ làm tổn thương tiểu bảo bảo, không dám tùy tiện ra tay với Hách Liên Tử Ngữ, nó vỗ cánh gấp đến độ xoay quanh.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ.

Tuyệt đối không thể để nữ nhân hư này ôm tiểu bảo bối đi!

Đi qua từng con phố lớn nhỏ, Tiểu phượng hoàng trong lúc vô tình thấy được một cửa hàng bán nước trái cây, vị trí đó thấy được một giỏ trái cây, ánh mắt nó sáng lên, chú ý nhất thời.

Nó há mồm, cắn lấy quai giỏ, quang minh chính đại mượn đi giỏ trái cây của người ta.

“Tiểu bảo bối ta tới đây.”

Hách Liên Tử Ngữ chạy trốn phía trước, bỗng nhiên sau ót có một cỗ lực đạo đánh tới, có vật gì đó đánh vào sau ót nàng, thân thể nàng té xuống, đứa bé ôm trong ngực cũng rơi theo, bay ra phía ngoài.

Hai mắt nàng trợn tròn, mắt nhìn thấy đứa bé sắp rơi xuống đất, tim nàng thót lên tới cổ họng. Nếu lần này té xuống, tính mạng của đứa bé chín mười phần là không giữ được.

Nàng không giết người, nhưng người vì nàng mà chết, tâm tình nàng trở nên phức tạp.

Vừa lúc đó, chíu một tiếng, kim quang trước mắt chợt lóe lên, Tiểu Phượng Hoàng ngậm giỏ trái cây kịp thời xuất hiện, nó bay sát mặt đất, tư thế vô cùng xinh đẹp lướt bay, đem đứa nhỏ vững vàng đón vào trong rổ.

Đáy lòng tiểu Phượng Hoàng vui vẻ cười to, tiểu Phượng Phượng thật là thông minh a, tiểu bảo bối cuối cùng đã an toàn!

Nó không dám mở miệng cười to, sợ mình há miệng, cái rổ rơi xuống.

Ô ô, bây giờ nên làm gì đây? Nơi này khắp nơi đều là kẻ xấu, tiểu bảo bối rất nguy hiểm đây! Hay là trước tiên nó đem tiểu bảo bối mang về nơi ở bí mật của nó đi, nơi đó là địa bàn của nó, rất an toàn!

Ừ cứ làm như thế!

Tiểu bảo bối, đi theo ta đi! Ta dẫn ngươi đi đến một chỗ thật đẹp, nơi đó mẹ ruột của ngươi cũng không biết!

Tiểu Phượng Hoàng ngậm rổ bay vụt lên, xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, hướng ngoài thành bay đi.

Nó xem ra, hiện tại khắp nơi đều là người xấu, chỗ của nó cực kỳ an toàn.

“Đứa bé, mau để đứa bé lại” Hách Liên Tử Ngữ lảo đảo từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy tiểu phượng hoàng mang đứa nhỏ đi, trong nội tâm nàng lo lắng không dứt, không biết rốt cục lai lịch của tiểu phượng hoàng là gì, có thể uy hiếp đến đứa nhỏ không.

Bọn thích khách áo đen thấy vậy không còn để ý đến Hách Liên Tử Ngữ nữa mà đuổi theo hướng của tiểu Phượng Hoàng, tiếp tục đuổi ra thành.

Hách Liên Tử Ngữ thấy thân ảnh của tiểu Phượng Hoàng càng ngày càng xa, rất nhanh biến mất trong tầm mắt, nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, có loại cảm giác buồn bã mất mát. Đứa bé không còn, rốt cuộc nàng đã làm đúng hay làm sai rồi?

Bất quá, mục đích báo thù của nàng đã đạt thành, nàng nên vui mới đúng, nhưng tại sao, nàng một chút vui vẻ vì đã báo thù cũng không có?

Ánh mắt mất mát nhìn trên đường cái, bỗng nhiên nàng không biết phải đi đâu, chẳng lẽ đây là việc nàng muốn hay sao? Tại sao nàng không cảm thấy vui vẻ?

“Tử Ngữ?” Có một âm thanh từ bên ngoài truyền đến, thân thiết quen thuộc như thế, nàng hơi sững sờ, ngẩn đầu, đột nhiên thấy được thân ảnh Long Thiên Thần đang kiếm đứa nhỏ.

Thân ảnh này, Hách Liên Tử Ngữ ngây dại, không biết làm sao.

Nàng không nghĩ tới, bọn họ lại gặp mặt nhau trong tình cảnh này, đột nhiên như vậy, nàng còn chưa kịp chuẩn bị tâm tư.

“Tử Ngữ, nàng làm sao ở chỗ này?” Long Thiên Thần đến gần nàng, ánh mắt ân cần, làm cho lòng nàng khẽ động.

Thì ra là vậy, hắn quan tâm nàng.

“Tử Ngữ, nàng gần đây khỏe không?” Long Thiên Thần nhìn nàng, trong lòng bắt đầu dâng lên một tầng tư vị không nói ra lời, khổ sở, bất đắc dĩ, còn có phiền muộn.

Hách Liên Tử Ngữ nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn ân cần và thành thật, đáy lòng nàng cực kỳ phức tạp. Sau khi qua nửa năm phiêu bạc, mỗi lúc tỉnh giữa đêm khuya, nàng luôn nhớ đến thời gian vui vẻ khi bọn họ còn ở chung, có lẽ khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mà nàng vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng. Song khi đệ đệ chết đi, nàng thủy chung không cách nào quên được, thậm chí đem cừu hận đặt lên người hắn, nội tâm nàng yêu hận đan xen, nàng cực kỳ mâu thuẫn.

“Ta…” Không đợi nàng mở miệng nói xong, một thanh âm khác nhảy ra.

“Là nàng! Chính là nàng đã đoạt đi đứa nhỏ của sư phụ.” Bách Lý Song nhận ra quần áo và thân ảnh của đối phương, tức giận đi tới, bắt lấy một tay của Hách Liên Tử Ngữ bẻ quặp ra sau lưng nàng, chất vấn “Nói! Ngươi đem đứa nhỏ dấu đi nơi nào?”

“Cái gì? Ngươi nói là Tử Ngữ đem đứa nhỏ đi?” Sắc mặt Long Thiên Thần chợt biến hóa, không thể tin được nhìn Hách Liên Tử Ngữ, ngữ điệu tăng lên hỏi “Tử Ngữ, nàng nói, đứa bé có phải do nàng ôm đi không?”

Hách Liên Tử Ngữ cắn môi mình, tâm tình trong lòng mới vừa dâng lên mâu thuẫn, nhìn thấy Bách Lý Song xuất hiện, toàn bộ đã bị dập tắt, chỉ còn lại cừu hận cùng phản bội.

“Không sai! Đứa nhỏ là do ta ôm đi! Vân Khê hại chết Tử Ngọc, ta liền muốn bắt con nàng, đền mạng cho Tử Ngọc!”

“Nàng….” Long Thiên Thần nắm chặt quả đấm, tiến lên một bước, cố nén ý định muốn đánh người “Làm sao nàng có thể làm chuyện như vậy? Làm sao nàng lại ác độc như thế?”

“Tử Ngữ, ta không tin nàng là một cô gái ác độc như vậy, nàng làm ta quá thất vọng” Long Thiên Thần lắc đầu, đáy lòng hoàn toàn thất vọng với nàng.

Hách Liên Tử Ngữ thở hào hển, hừ lạnh nói “Ngươi không có tư cách nói ta! Một mạng đổi một mạng rất công bằng!”

Long Thiên Thần tức giận nói “Cái gì một mạng đổi một mạng? Nàng căn bản không biết chân tướng sự việc, đã vu oan cho đại tẩu ta giết người, nàng không phân biệt trắng đen, căn bản là nóng giận mất khôn! Ta hiện tại nói cho nàng biết, đệ đệ Tử Ngọc của nàng không phải là do đại tẩu giết, người giết hắn là người khác!”

“Ta không tin! Ngươi gạt ta! Ngươi chỉ vì muốn che dấu tội giết người của đại tẩu ngươi.” Hách Liên Tử Ngữ liên tục lắc đầu.

Bách Lý Song đứng một bên nghe thấy, thật sự nhịn không nổi, xen vào nói “Ta có thể làm chứng! Hôm đó ta cũng có ở cửa thành, thấy tất cả. Đệ đệ ngươi căn bản không phải do sư phụ ta giết, giết hắn là người khác, là Mặc tam thiếu! Đệ đệ ngươi phẩm hạnh không có, tâm địa độc ác, cùng tiện nhân Hoa Oánh Oánh kia liên hợp lại bán đứng sư phụ ta. Sư phụ ta muốn giết hắn nhưng Thiên Thần cầu tình, sư phụ mới không ra tay với hắn. Sau Mặc tam thiếu đột nhiên xuất hiện, sau lưng hắn cho một kiếm, giết hắn. Chuyện xảy ra chính là như vậy, ngày đó ở cửa thành rất nhiều người đều nhìn thấy, nếu ngươi không tin, có thể đến Thiên Long Thành mà hỏi. Đến cuối cùng sự thật có phải như vậy hay không, vừa hỏi liền biết.”
Bình Luận (0)
Comment