Chương 39: Theo Đến Cùng Editor: Thanh Vân
Hắc bào không có bất kỳ hoa văn gì ở trong gió đêm phiêu động, chủ nhân của nó với ánh mắt thâm thúy nhìn thân ảnh màu trắng phía trước, ánh mắt sâu kín kia lưu chuyển, lúc sáng lúc tối. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên thân ảnh cao lớn của hắn, tạo thành một cái bóng càng kéo càng dài trên đường, ánh trăng chiếu xuống trên người hắn, tựa như phủ lên một tầng màu bạc, đẹp như trích tiên.
Long Thiên Tuyệt rất khó hình dung tâm tình của mình giờ khắc này, rung động mới vừa rồi vẫn còn quanh quẩn nơi trái tim, hắn vừa biết được ở trên thế gian này mình vẫn còn tồn tại một nhi tử, còn có nữ nhân trước mắt này, nàng là mẹ của đứa bé, từng cùng hắn có một đêm tình duyên. (B: cổ đại mà cũng lưu hành tình một đêm nha =]])
Nếu không phải tối nay tình cờ gặp nhau, nàng đặc biệt đưa tới hứng thú của hắn, sợ là hắn đã sớm quên đi đoạn quá khứ này. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng nàng gặp gỡ ở một địa điểm ngoài ý muốn, phát sinh mọi chuyện cũng là ngoài ý muốn...... Nữ tử phía trước chậm rãi từ từ đi dạo, dưới ánh trăng, tóc dài tựa như mực, áo trắng như càng nhu hòa hơn khi được ánh trăng che kín trong vầng sáng trắng, bóng trăng chiếu lên thân ảnh nàng càng thêm trong trẻo lạnh lùng cô tuyệt. Nữ tử đặc biệt như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua. Cơ trí của nàng, lạnh lùng của nàng, cao ngạo của nàng, không có chỗ nào mà không hấp dẫn sự chú ý của hắn. Càng làm cho hắn ngạc nhiên là từ trên người của nàng, hắn có thể thấy được hình dáng của mình, lãnh ngạo, cô tuyệt, bễ nghễ thiên hạ đều tương tự như vậy.
Chú ý nàng, đi theo nàng, đến tột cùng là bởi vì nàng đặc biệt, hay bởi vì nàng là mẹ của con hắn? Ánh mắt thâm túy của hắn từ từ khoác lên lớp sương khói mờ mịt, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ ra khốn hoặc hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn. Vân Khê nhìn như bâng quơ đi dạo, nhưng tinh thần cùng cảm giác của nàng đều vững vàng đem tất cả mọi thứ chung quanh nắm trong tay, có thể nói là như thủy ngân chảy, lợi dụng mọi thời cơ.
Ở hiện đại, nàng đã tiếp nhận qua huấn luyện tối cao khi bị theo dõi cùng phương pháp trốn tránh theo dõi, vô luận thực lực của đối phương cao bao nhiêu, nàng đều có thể lợi dụng địa hình cùng địa thế chung quanh có lợi cho mình mà thành công trốn khỏi đối phương theo dõi.
Dĩ nhiên, có một tình huống ngoại lệ! Đó chính là vừa mới bắt đầu nàng không có cách nào cảm nhận được đối phương theo dõi, và cao thủ có Huyền giai tuyệt đỉnh giống như vị cao nhân ở phía sau lưng nàng. Chỉ tiếc, đối phương từ lúc đầu cũng không có ý muốn che giấu hành tung của mình, đây là chuyện rất có ích đối với nàng.
Chỉ cần hắn không ra tay, muốn bỏ rơi hắn, không phải là việc gì khó.
Long ThiênTuyệt vừa bắt đầu còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi hắn từ từ phát hiện đường đi của nàng có chút quỷ dị, mới bắt đầu đem lực chú ý một lần nữa tập trung trên người nàng.
Tốc độ của nàng cùng bước chân mặc dù không mau, nhưng nàng mỗi một lần thay đổi phương hướng cùng mỗi lần di chuyển trước sau đều vô cùng đột ngột ngoài dự liệu. Nếu không phải thần thức của hắn vững vàng khóa ở trên người nàng, sợ rằng nàng đã sớm chạy trốn ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa.
Còn chưa từng có người nào có thể từ dưới mí mắt của hắn mà chạy trốn được, hành động của nàng, càng kích thích hắn tìm kiếm cái lạ.
Khóe môi hơi nâng lên, kéo ra một nụ cười khẽ không tiếng động. Nụ cười này, trăng sáng nghe tiếng.
Sau nụ cười, khí phách toàn thân không che dấu chút nào biểu hiện ra ngoài. Nếu nàng đã muốn chơi, như vậy hắn theo đến cùng.
Đang suy nghĩ, thì bóng trắng phía trước đột nhiên tăng nhanh bước chân, đi vào một hẻm nhỏ.
Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt cười một tiếng, thân thể nhẹ nhảy lên, thân ảnh ở giữa không trung lúc sáng lúc tối, chẳng qua là thời gian trong nháy mắt, liền biến mất trong đêm tối ở cuối phố.
Thần thức cường đại vẫn tồn tại, Vân Khê xác định thần thức đối phương vẫn luôn khóa tại trên người của mình, cho nên vô luận nàng thay đổi phương hướng như thế nào hắn cũng có thể vững vàng theo sát.
Cùng một cao thủ như vậy chơi trò chơi mèo vờn chuột, xác thực khó khăn rất cao, muốn thắng hắn thì không thể theo như lệ thường, chỉ có thể đánh bất ngờ mà thắng.
Lại đến một cái cuối phố, Vân Khê đột nhiên nhẹ nhảy lên, nhảy vào phủ đệ của một gia đình.
Bóng đêm lúc này đã dày đặc, đúng lúc này ánh trăng ở trên trời từ từ bị mây đen che khuất,
Chính là lúc này.
Thân hình của nàng hóa thành một đạo khói trắng, thổi qua đình viện, thổi qua núi giả, thổi qua tiểu lâu......
Thân thủ linh động, ở trong bóng đêm giống như con cá bơi trong nước, xảo trá ở chung quanh tránh né, rồi lặng yên không một tiếng động đem cả trạch viện sục soạng một lần. Đạo thần thức cường đại kia càng ngày càng xa, hẳn là bị nàng bỏ rơi, đuôi lông mày của nàng cau lên, lộ ra vẻ đắc ý. Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thần thức đối phương dần dần đi xa, sợ là đã rời đi tòa phủ đệ, đến bên ngoài tòa nhà mà tìm nàng.
Hiện tại nếu nàng đi ra ngoài, e rất nhanh sẽ bị hắn phát hiện, trước tiên cứ ở trong trạch viện đợi một hồi chờ hắn đi xa rồi nàng đi cũng không muộn.
Đây là phủ đệ của một nhà giàu có, bên trong này còn có hộ vệ đốt đèn lồng kết đội đi tuần tra. Đêm khuya yên tĩnh, chủ nhà đang làm vận động hữu ích, tiếng thở dốc mập mờ cùng tiếng kêu truyền đi cả hoa viên cũng có thể nghe được rõ ràng.
Những hộ vệ kia làm như không nghe thấy, ngáp một cái, rồi theo thường lệ dò xét cả tòa phủ đệ.
Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nóng bỏng của chủ nhân trong phòng, trên mặt Vân Khê nóng lên, thân hình chầm chậm đi qua đó.
Sống hai kiếp, cho tới bây giờ nàng đều chỉ ở trên VCD xem qua mấy hình ảnh này, hơn nữa cũng không có tự mình trải qua.
Ngay cả trong kiếp này, nàng còn chưa kịp thể nghiệm một lần liền không biết lý do mà sinh ra đứa bé.
Tò mò, nàng thật chỉ là tò mò thôi. Nhưng chân chính hấp dẫn lực chú ý của nàng cũng không phải là những hình ảnh sắc dục này mà là trong lúc vô tình nàng nghe được hai người đối thoại, trong tiếng nói có nhắc tới ba chữ “Huyền Linh quả”.
Huyền Linh quả, không phải là một trong các loại thuốc dẫn có thể luyện chế Cửu Chuyển Thái Cực đan mà Tàn Hoa Bí Lục có ghi lại sao?
Thân ảnh như lá rụng từ từ dừng ở dưới mái hiên, rồi đưa ra một ngón tay, ở trên cửa sổ đâm mở ra một lổ nhỏ. Trong phòng, xiêm y xốc xếch quăng đầy đất. Màn gấm màu đỏ, hương ảnh di động, giường hoa lay động, tiếng thở thô cùng thanh âm yêu kiều hòa với nhau mập mờ tấu lên.
Vân Khê lật người nhảy một cái rơi xuống đất. Đổi góc độ tốt hơn, đứng ở dưới cửa sổ, trong bóng tối, nàng lần nữa đâm thêm cái lỗ để nhìn kỹ.
Má ơi, chiến đấu cũng quá kịch liệt đi? Một tiếng thét chói tai mê người đi qua, bên trong màn gấm động tĩnh rốt cuộc cũng nhỏ xuống. Một đôi tay từ bên trong màn gấm đưa ra ngoài, da trắng nõn nà, mềm mại không xương. Ngay sau đó màn gấm màu đỏ được nhấc lên một góc nhỏ, cảnh tượng trong trướng hoàn toàn lộ ra. Nữ tử băng cơ ngọc cốt mồ hôi đầm đìa, tóc dài xốc xếch xõa xuống, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Thân thể của nàng dựa vào thân thể cao lớn của nam tử, tựa như mềm mại vô lực.
Trong đầu Vân Khê rất nhanh thoáng hiện ra một cụm từ, mỹ nữ và dã thú. (B: trí tưởng tượng siêu cường =]])
Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nam tử, nhưng mà một thân thể thịt béo kia nhìn thấy đã khiến người ta nôn mửa. Thật là thiệt thòi cho nàng kia, vậy mà có thể chịu được hắn. Quả nhiên, thực tế cùng hình ảnh dù sao vẫn có khác biệt.
“Bảo bối, nàng cũng không biết võ công, muốn Huyền Linh quả làm cái gì?” Thanh âm của nam nhân mang theo mấy phần thở dốc.
Thanh âm nữ nhân mềm yếu tận xương ngay sau đó vang lên: “Người ta là nghe nói sau khi ăn Huyền Linh quả có thể thay da đổi thịt, vĩnh viễn bảo vệ thanh xuân, cho nên mới muốn.”
“Nàng nghe ai nói bậy thế? Huyền Linh quả chỉ có tác dụng với người tu luyện huyền khí, người bình thường ăn vào, tối đa cũng chỉ là kéo dài mấy năm tuổi thọ thôi.”
“Mặc kệ nha, dù sao người ta vẫn muốn.” thanh âm nữ nhân nũng nịu.
“Được, được, bảo bối của ta, ngày mai ta nhất định đi Tụ Bảo đường đem nó mua tới cho nàng.”
Vân Khê run rẩy, cả người cũng nổi da gà rồi lồm cồm bò dậy, nếu tiếp tục nghe lén nữa nàng sợ lỗ tai của mình sẽ nổi mụn mất.
Ngày mai? Tụ Bảo đường? Rất tốt, nàng cũng rất có hứng thú, muốn nhìn một chút Huyền Linh quả đến tột cùng là vật gì. Ngoắc ngoắc môi, Vân Khê đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.
Nàng quay người lại, bất ngờ đâm vào một lồng ngực lạnh lẽo.
Vân Khê ảo não ngẩng đầu, chống lại một ánh mắt thâm thúy như mây như sương, thở hơi nàng chậm lại, tim đập liên hồi.
Mắt hắn thâm trầm như biển, sóng nước dập dềnh.
Mắt của hắn như vẽ như họa nên hỗn hợp phong tình vạn chủng.
Ánh mắt hắn mê ly rất nhanh xuyên thủng một tầng mây mù, lại lấy tốc độ nhanh hơn mà tản đi.
Đáng chết, mới vừa rồi nhất thời phân tâm, nên để cho người nào đó không phát ra hơi thở nhích tới gần nàng, vậy mà nàng lại không có phát hiện. Nếu đối phương không có hảo ý, muốn hạ thủ với nàng, sợ là nàng đã sớm chết vài lần.
Dựng thẳng tay làm đao, nhắm ngay huyệt vị, Vân Khê không chút do dự tấn công về phía đối phương, phảng phất như đã thao luyện ngàn vạn lần, động tác của nàng nhanh chóng mà độc ác, để cho Long Thiên Tuyệt khẽ lườm một cái.