Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 391

Kha thị vệ nghe được tiếng nói, liền quay đầu lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy một đứa bé đứng ở phía sau hắn, thân cao mới tới hông của hắn. Nhìn kỹ, chỉ thấy đứa bé kia mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng, miệng nhỏ như anh đào, ngũ quan xinh xắn, khó có thể chê bai. Trên đầu của bé còn búi tóc đơn giản của nữ hài, trên người thì mặc một cái váy màu vàng nhạt, cả người thoạt nhìn phấn điêu ngọc trác, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Hài tử nhà ai vậy?

Lớn lên lại xinh đẹp như thế?

Đặc biệt chính là, hai đầu lông mày đứa nhỏ này còn có anh khí rất hiếm thấy ở các bé gái, mặt khác còn có một cổ khí chất tôn quí, làm cho người ta có ấn tượng rất sâu.

Nếu như đem đặt cùng một chỗ để so sánh với Lục tiểu thư, có thể thấy cô bé này đẹp hơn Lục tiểu thư rất nhiều, cũng có khí chất hơn rất nhiều.

Chỉ là, chiều cao này, tuổi này......

Chân mày của Kha thị vệ nhướng lên: “Làm sao lại thấp như vậy? Ngươi mấy tuổi rồi?”

Tiểu Mặc nhón mũi chân, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta...... Ta mười tuổi rồi!”

Giờ phút này bộ dạng bé đang cải trang, rõ ràng chính là sao chép vẻ ngoài của Tiểu Tĩnh khả ái, nhưng hiện tại nếu đem bé đang mặc nữ trang, đặt chung một chỗ cùng Tiểu Tĩnh, thì hai người thật đúng là không phân cao thấp nha.

Kha thị vệ lắc đầu, với vẻ không tin nói: “Mười tuổi? Ta xem ngươi nhiều lắm là cũng là sáu bảy tuổi.”

Tiểu Mặc chối: “Ta thật mười tuổi rồi, chẳng qua là lớn lên chậm một chút, không tin ngươi hỏi tỷ tỷ ta đi.”

“Vậy tỷ tỷ ngươi năm nay mấy tuổi? Ta xem nàng giống như đã hai mươi tuổi, đều có thể làm mẹ ngươi.” Kha thị vệ đem ánh mắt ghét bỏ đảo một vòng, căn bản là không có biện pháp nhìn được vào mắt cái tên tiểu tặc mặc nữ trang, hắn rất sợ mình nhìn nhiều hơn một chút, thì buổi tối sẽ gặp cơn ác mộng.

“Mẫu thân của ta mới không có xấu như vậy đâu!” Tiểu Mặc nhỏ giọng nói thầm.

Kha thị vệ quét một vòng xong, lại đem mấy cô bé mà Mã ca cùng Tiểu Tam Tử chọn lựa, một lần nữa xem xét kỹ một phen, nhìn tới nhìn lui, thật giống như cũng chỉ có đứa trẻ này là thuận mắt thôi. Cũng được cứ cho nó một lần cơ hội, có lẽ Lục tiểu thư tính tình cổ quái, sẽ chọn nó cũng không chừng.

“Tốt lắm, trừ đứa xấu xí kia, người còn lại theo ta cùng đi gặp Lục tiểu thư. Nhớ lấy, khi thấy Lục tiểu thư, các ngươi hãy cố gắng biểu hiện, gắng đạt tới sự vừa ý của Lục tiểu thư. Là phúc hay họa, hãy xem vận mệnh của các ngươi.”

“Dạ” chúng nữ tử sợ hãi nhanh chóng đáp.

Tiểu Mặc thì nhếch khóe môi lên mừng thầm.

Đuổi tiểu tặc kia đi, Tiểu Mặc liền đi theo một đám nữ tử, đến bái kiến Lục tiểu thư. Đi tới sương phòng, Long Thiên Di đang loay hoay với những tài liệu luyện khí, tính tình của nàng đúng là rất hung hăng, làm cho không người nào có thể chịu được, nhưng mà nàng đối với luyện khí luôn có lòng chân thành kiên trì và say mê. Mỗi khi nàng chuyên chú cho việc luyện khí, nàng giống như thay đổi thành một người khác, chăm chú, chuyên tâm, tựa như hiện tại vậy.

Một đám bọn nữ tử đã thấy người các nàng phải hầu hạ chính là một vị thiên kim tiểu thư tuổi độ chừng mười hai mười ba, thì tâm tình sợ hãi mới vừa rồi, hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh, vị tiểu thư này nhìn như thế nào cũng không giống thiên kim tiểu thư chỉ biết tùy tiện đánh chửi người a?

Tiểu Mặc đánh giá vị Lục tiểu thư này, bắt gặp nàng nắm trong tay một khối tinh thạch hiếm thấy, bé không khỏi bật thốt lên: “Di? Đây không phải là Ô tinh thạch sao?”

Lời của bé vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của tất mọi người, bao gồm Long Thiên Di.

Long Thiên Di quay đầu, nhìn về phía bé, ánh mắt tò mò trên dưới đánh giá một phen: “Ngươi biết ô tinh thạch? Vậy ngươi có biết công dụng của ô tinh thạch không?”

“Ta dĩ nhiên biết! ô tinh thạch so với các loại tinh thạch khác thì rất hiếm thấy, nhưng mà so với tinh thạch cao cấp giống như Long Tinh Thạch, thì lại kém một bậc. Dùng ô tinh thạch sẽ luyện chế ra vật phẩm có cấp bậc bảo khí, cao nhất thì có thể đạt tới thượng phẩm, nhưng còn phải xem thực lực của bản thân luyện khí sư có thể đạt được thành tựu này hay không?.” Tiểu Mặc nói có trước có sao rất rõ ràng, đối với chút ít kiến thức luyện khí căn bản, bé đã sớm nghe sư phụ nói không biết bao nhiêu lần, nghe nhiều nên thuộc thôi.

Ánh mắt Long Thiên Di bỗng dưng sáng lên, đối với bé sinh ra hứng thú rất lớn, nàng ngẩng đầu nhìn Kha thị vệ cùng mấy nữ tử hắn đến, nàng chỉ vào Tiểu Mặc, hỏi: “Người này cũng là nha hoàn ngươi tìm đến?”

“Đúng vậy, Lục tiểu thư.” Kha thị vệ đoán không ra Lục tiểu thư đến tột cùng là tâm tình tốt hay xấu, nên thưa dạ đáp lời.

Long Thiên Di đi lên mấy bước, tới trước mặt Tiểu Mặc, khom người, đột nhiên đưa tay ngắt mạnh khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm của bé, nở nụ cười nói: “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Tiểu Mặc.” mặt của Tiểu Mặc bị nàng nắm đến đau, nhưng vì Tiểu Bạch, bé không thể tránh né, chỉ có thể ở đáy lòng thầm mắng. Chán muốn chết, không cho nắm mặt của ta nữa, bằng không cho người biết tay!

“Tiểu Mặc? Làm sao ngươi lại biết ô tinh thạch? Ô tinh thạch là vật vô cùng hiếm thấy, hơn nữa ngươi dường đối với thuật luyện khí hiểu được một chút kiến thức, nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi từ nơi nào học được?” Long Thiên Di không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, thử hỏi một hài tử, nếu như không có trải qua học tập huấn luyện đặc biệt, làm sao lại biết nhiều kiến thức có liên quan tới phương diện luyện khí như vậy chứ?

“Ta......” Tiểu Mặc ở trong lòng suy tư, rồi hồi đáp, “Ta là nghe lén được!”

“Nghe lén được?” Long Thiên Di nheo mắt.

“Đúng! Nghe lén được! Trước kia, nhà chúng ta ở bên cạnh nhà của một gã luyện khí sư, hắn thường xuyên ở trong sân lớn tiếng đọc những thứ luyện khí này, ta nghe nhiều rồi, cũng sẽ thuộc.”

“Nghe nhiều sẽ nhớ? Vậy ngươi cũng quá thông minh rồi!” Long Thiên Di hài lòng gật đầu, chỉ vào hắn, đối với Kha thị vệ nói: “Đứa bé này không tệ! Coi như ngươi có lòng, đem nó giữ lại đi. Sau này nó sẽ theo ta phụ giúp luyện khí. Người còn lại, thì tùy tiện giữ lại hai người, để làm việc nặng.”

Kha thị vệ nhìn thấy Lục tiểu thư rốt cục cười hài lòng, trong lòng hắn mừng rỡ, coi như là hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

Long Thiên Di không để ý tới những người khác nữa, một tay kéo cổ áo của Tiểu Mặc lên, dắt đến bé đến một đống tài liệu luyện khí hỗn loạn trước mặt, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ngươi bây giờ nhanh chóng giúp ta đem tất cả những tài liệu luyện khí này chia rõ ràng ra, nếu có nửa điểm không tốt, thì phạt ngươi hôm nay không được ăn cơm, có nghe hay không?”

Người xấu!

Tiểu Mặc ở trong lòng nói thầm, được rồi, vì Tiểu Bạch, bé nhịn!

Chỉ cần có thể ở lại, bé có thể tìm ra cơ hội, cứu được Tiểu Bạch.

“Lục tiểu thư, ta đã nghe.” Tiểu Mặc ngửa đầu, hướng nàng cười một tiếng. Mẫu thân nói, lễ nhiều người không trách!

Long Thiên Di hơi sửng sờ, có chút bị nụ cười của bé làm cho hoa mắt. A, nhìn trái phải một tí, thấy bé thật đáng yêu, xinh đẹp. Có một tiểu nha hoàn xinh đẹp khả ái như vậy, đợi sau khi nàng trở lại Long gia, nàng có thể so sánh cùng các tỷ tỷ rồi.

“Tiểu Mặc, sau này hãy cố làm việc cho tốt! Không nên chọc ta tức giận, biết không?” Nàng lại duỗi tay, đem khuôn mặt nhỏ bé kia hung hăng kéo ra, xúc cảm thật mềm mịn, thật đúng là không tệ!

Ngươi lại nắm mặt của ta? Ghét muốn chết!

Tiểu Mặc ở đáy lòng vô cùng ủy khuất, hừ, chờ ta cứu Tiểu Bạch ra xong, nhất định phải hung hăng nắm mặt ngươi lại!

“Biết rồi, Lục tiểu thư.”

Thấy hắn kính cẩn ngoan ngoãn như thế, Long Thiên Di hết sức hài lòng, xoay người, hướng ngoài cửa đi tới, còn bỏ lại lời nói: “Ta hiện tại đi dùng chút đồ ăn trưa, ngươi nên làm gì thì làm đi, chờ sau khi ta trở lại, ta muốn thấy phòng của ta thật chỉnh tề, nếu không, các ngươi đừng nghĩ sống khá giả!”

Tiểu thư điêu ngoa cuối cùng đã đi!

Tiểu Mặc nhìn một đống tài liệu luyện khí trước mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, cái kẻ tồi tệ kia thu lấy Tiểu Bạch đang ở gian phòng nào đây? Phải làm thế nào mới có thể đến gần hắn?

“Tiểu Mặc, ngươi còn không mau làm việc? Một lát nếu Lục tiểu thư trở lại, thấy ngươi không có làm gì cả, nàng sẽ rất tức tối.”

“Đúng vậy a, chúng ta nên nhanh chóng đem việc làm xong, trước bình an lưu lại rồi hãy nói. Nghe nói người của Long gia đối với hạ nhân rất khẳng khái, cho tiền công rất nhiều đó.”

Hai nha hoàn khác được giữ lại nói.

Tiểu Mặc quay đầu, hướng hai người cười ngọt ngào: “Hai vị tỷ tỷ, Tiểu Mặc tay chân chậm chạp, sau này còn phải dựa vào hai vị tỷ tỷ giúp ta nhiều hơn.”

Hai nha hoàn chống không được nụ cười vô địch của bé, rối rít vây bắt bé, đối với bé yêu thích vô cùng.

“Tiểu Mặc, ngươi cứ yên tâm đi, sau này việc nặng để chúng ta làm, ngươi cứ an tâm địa phụng bồi Lục tiểu thư, giúp nàng luyện khí đi.”

“Đúng vậy a, ngươi nhìn ngươi còn nhỏ như vậy, đã phải tới làm nha hoàn của người ta, thật là đáng thương a. Sau này các tỷ tỷ sẽ cố gắng chiếu cố ngươi.”

“Cám ơn hai vị tỷ tỷ!” Tiểu Mặc thật lòng cảm động.

Thật vất vả mới đem việc làm xong, Tiểu Mặc chuồn êm ra khỏi gian phòng, nhìn quanh khắp mọi nơi. Bé đã thử cùng Tiểu Bạch trao đổi tâm linh, nhưng đáng tiếc sức mạnh của bảo vật kia quá lớn, bé căn bản không cách nào cùng Tiểu Bạch trao đổi rõ ràng được, chỉ có thể đại khái cảm giác được nó cách mình rất gần, hẳn là đang ở phụ cận không xa đây lắm

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! ——”

Bé cúi đầu kêu nhỏ, trong lúc vô tình bé đi tới bên ngoài một gian phòng đang mở rộng ra cửa.

“Di? Cái bao quần áo này nhìn thật quen mắt? Chẳng lẽ nơi này chính là gian phòng của tên tồi tệ đó?” Bé đang muốn cất bước đi vào, thì phía sau khi bé đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, bé bị làm cho sợ đến vội vàng trốn đi.

Núp ở góc tường, lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ, bé tận mắt thấy một vị lão giả cất bước đi vào gian phòng. Thì ra là gian phòng này thật sự chính là gian phòng của tên tồi tệ đó, hừ hừ, bé nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được bảo vật trên người, sau đó đem Tiểu Bạch từ bảo vật cứu ra!

Cũng không lâu lắm, Long Tam trưởng lão lại từ bên trong gian phòng đi ra, hướng phía đại đường khách sạn đi tới.

Tiểu Mặc ngó dáo dác lần nữa, rồi đi tới cửa gian phòng, bằng tốc độ nhanh nhất xông đi vào, đem các góc gian phòng dò xét một lần, đáng tiếc căn bản không bóng dáng món bảo vật đó, chớ nói chi là tìm được Tiểu Bạch.

Bé có chút ủ rũ, nhưng mà nghĩ lại bảo vật quan trọng như vậy, tên tồi tệ đó nhất định là cất giấu trong người, làm sao có thể dễ dàng bị bé lấy được chứ?

Hai tay nhỏ bé nâng cằm lên, suy tư một hồi lâu, bé bỗng nhiên lại có chủ ý.

Bé vùn vụt chạy trở về gian phòng hạ nhân mà Kha thị vệ chuẩn bị cho bé, gian phòng này là ba người xài chung, nhưng mà bây giờ chỉ có một mình bé thôi. Bé đem hết thảy bảo vật cất dấu trong chiếc nhẫn trữ vật đổ ra, bảo vật xếp thành một ngọn núi nhỏ, cả gian phòng chỉ một thoáng kim quang ngân quang chói lọi, nếu như giờ phút này có người lơ đãng đi ngang qua phòng của bé, nhất định sẽ cho là bên trong nhà có chuyện thần kỳ gì đó xuất hiện.

Thân thể nho nhỏ của Tiểu Mặc gục ở trên núi nhỏ bảo vật, khắp mọi nơi tìm kiếm, bé nhớ được khi bé cất dấu bảo vật, trong có mấy viên phích lịch đạn, còn có một bình thuốc xổ mẫu thân đặc chế, ở nơi đâu đây?

Đầu óc bé mê mang dùng sức tìm, muốn trách chỉ đổ thừa bảo vật của bé nhiều quá, móc một hồi, mới rốt cục móc ra ba viên phích lịch đạn, còn có một bình thuốc xổ mẫu thân đặc chế.

Wow wow wow, thật tốt quá!

Có những thứ này, bé nhất định phải làm cho kẻ tồi tệ kia chịu đau khổ!

Bé ngồi chồm hỗm ở trên bảo vật đống, một tay cầm ba viên phích lịch đạn, một tay cầm một lọ thuốc xổ, mặt đầy hồng quang, ánh mắt lấp lánh, cười đến vô cùng giảo hoạt.

Màn đêm buông xuống.

Long Tam trưởng lão đem Diệp thiếu gia cùng Lục tiểu thư gọi đến phòng của hắn, ở trước mặt dặn dò bọn họ, chuyện ngày mai đi luyện khí minh tham gia khảo hạch.

“Diệp thiếu gia, Lục tiểu thư, lão phu đã cùng Kim đại sư của Luyện Khí Minh liên lạc xong rồi, chuyện các ngươi tham gia khảo hạch luyện khí sư, hắn sẽ âm thầm chiếu cố nhiều hơn. Diệp thiếu gia, ngươi tham gia khảo hạch luyện khí sư cấp năm, mà luyện khí minh đối với khảo hạch lần này hết sức coi trọng, đã sắp xếp thời gian là ở ba ngày sau, đến lúc đó sẽ có năm vị luyện khí đại sư cùng nhau tiến hành khảo hạch ngươi, trong đó Lạc đại sư Lạc Lâm có danh tiếng hiển hách nhất luyện khí minh sẽ tự mình trình diện.”

Long Thiên Diệp nghe được hai chữ “Lạc Lâm”, ánh mắt từ trước đến giờ đạm mạc đột nhiên sáng lên: “Ngươi là nói Lạc đại sư Lạc Lâm cũng sẽ đích thân tới hiện trường, chỉ điểm ta?”

“Không sai! Lão phu biết luyện khí sư Diệp thiếu gia ngươi sùng kính nhất, chính là Lạc đại sư Lạc Lâm, cho nên sau khi nghe được tin tức này, lão phu đã khẩn cấp muốn báo cho Diệp thiếu gia ngươi biết.” Long Tam trưởng lão nói.

“Thật tốt quá!” Long Thiên Diệp lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Ta thì sao đây? Liễu Đại sư Liễu Cơ Nhã có phải cũng tới quan sát ta khảo hạch hay không?” Long Thiên Di vội hỏi.

Long Thiên Diệp nghe vậy, ở bên cạnh cúi đầu hừ lạnh một tiếng, giọng nói hơi giễu cợt: “Ngươi tham gia khảo hạch là luyện khí sư cấp hai, Liễu Đại sư chính là nữ luyện khí sư kiệt xuất nhất của luyện khí minh, nàng làm sao có thể đến quan sát một luyện khí sư cấp hai nho nhỏ khảo hạch chứ?”

“Tứ ca, ngươi rốt cuộc có ý gì sao? Tại sao cứ khắp nơi đối nghịch với ta? Ta là muội muội ruột của ngươi đó!” Long Thiên Di bất mãn nói.

“Ta tình nguyện không có muội muội ruột vậy điêu ngoa như ngươi vậy.” Long Thiên Diệp nói nhỏ một tiếng, rồi xoay người rời khỏi phòng.

“Long Thiên Diệp, ngươi chờ đó cho ta! Sau khi về nhà, xem ta như thế nào tố cáo cùng phụ thân!” Long Thiên Di quơ quả đấm, nổi giận đùng đùng, muốn đuổi theo.

Long Tam trưởng lão thấy thế, liền tiến lên ngăn cản nàng: “Lục tiểu thư, đừng nổi giận! Sáng mai ngươi sẽ phải tham gia khảo hạch rồi, hay là về ngủ sớm một chút đi, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai mới có thể phát huy được trạng thái tốt nhất.”

“Đáng tiếc không thấy được Liễu Đại sư, người ta rất sùng bái nàng.” Long Thiên Di bĩu môi, hơi có chút ủ rũ.

“Lục tiểu thư chỉ cần cố gắng phát huy, bằng vào thiên phú của Lục tiểu thư, nhất định sẽ khiến cho Liễu Đại sư chú ý, cho nên ngươi không cần nản chí. Hơn nữa, lão phu đã cùng Kim đại sư hảo hảo chào hỏi, hắn sẽ cung cấp cho ngươi luyện lò cùng nguyên liệu luyện khí tốt nhất, bảo đảm ngày mai ngươi có thể thuận lợi thông qua khảo hạch.” Long Tam trưởng lão nói.

“Đó là dĩ nhiên! Tài nghệ luyện khí của Bổn tiểu thư đã sớm vượt qua cấp hai, lần này bất quá là tới biểu diễn một chút thôi, luyện khí minh nhận là chắc rồi.” Long Thiên Di vẻ mặt xấc láo nói, đối với tài nghệ luyện khí của mình vô cùng có lòng tin.

Vừa lúc đó, đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng “bủm” nặng nề, sau đó mùi hôi bay ra bốn phía.

Long Thiên Di bưng kín miệng mũi của mình, nhìn Long Tam trưởng lão ghét bỏ nói: “Tam trưởng lão, ngươi đánh rắm thối quá a! Phiền toái ngươi lần sau trước khi đánh rắm, có thể nhắc nhở trước một tiếng hay không? Thối gần chết! Ta đi trước!”

Nét mặt già nua của Long Tam trưởng lão nghẹn đỏ lên, cười khổ không dứt, nha đầu này miệng mồm quá ác đi? Hắn là Tam trưởng lão của Long gia, nàng cũng nên cho hắn chừa chút mặt mũi a.

Ọt ọt ọt......

Bụng đột nhiên reo lên, Long Tam trưởng lão che bụng của mình, thống khổ khó nhịn.

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là ăn nhằm đồ hư?

Phóng một bước xa, hắn chạy ra khỏi gian phòng.

Trong bụi cỏ ngoài cửa phòng, Tiểu Mặc ngồi chồm hổm ẩn núp, bé che cái miệng nhỏ nhắn, cười đến mặt sắp rút gân.

Kẻ tồi tệ, rốt cục trúng chiêu rồi.

Tốt, bước tiếp theo của kế hoạch!

Tiểu Mặc tung người nhảy một cái, liền nhẹ nhàng rơi xuống đất, đuổi theo Long Tam trưởng lão đến nhà xí của khách sạn.

Ngồi chồm hổm đang ở trên tảng đá lớn xong, thấy tận mắt Long Tam trưởng lão vào nhà xí, trong tay Tiểu Mặc lấy ra một nạn thun, tiếp theo lấy ra một viên phích lịch đạn. Bé nheo lại một con mắt, kéo dây hướng về phía nhà xí bắn ra.

“Trúng!” Bé lẩm bẩm.

Phích lịch đạn rời dây cung, vạch lên đường vòng cung rồi bay về phía nhà xí.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, khói cuồn cuộn dầy đặc, nóc nhà nhà xí triệt để bị nổ tung.

“Người nào, rốt cuộc là người nào đánh lén lão phu?” bên trong nhà xí truyền đến tiếng gầm gừ của Long Tam trưởng lão, cùng với tiếng nổ vô tiếng đánh rắm của hắn, nhất thời đem những người còn lại trong khách sạn kinh động đi ra.

Tiểu Mặc nghe được tiếng bước chân chung quanh, bé vội vàng chuồn mất, một đường trở về chạy, nhưng mà bé không có trở lại gian phòng của mình, mà núp ở trong bụi cỏ đối diện gian phòng của Long Tam trưởng lão, tiếp tục rình mò.

Cũng không lâu lắm, Long Tam trưởng lão trở lại, hắn nổi giận đùng đùng, xa xa là có thể nghe thấy được mùi thúi trên người hắn, nên phàm là người nhìn thấy hắn đều tránh lui.

Tiểu Mặc che cái miệng nhỏ nhắn, cười trộm.

“Chết tiệt! Rốt cuộc là người nào đang trêu cợt lão phu?” tâm tình của Long Tam trưởng lão kém đến cực điểm, hướng về phía ngoài cửa hô lớn, “Người đâu, mau chuẩn bị nước tắm cho lão phu!”

Ngoài cửa có người đáp, sau đó rối rít bận rộn, chuẩn bị nước tắm.

Tiểu Mặc lẳng lặng canh giữ ở ngoài cửa, nhìn bọn hạ nhân ở trong phòng Long Tam trưởng lão ra ra vào vào, rất nhanh, trong phòng liền toát ra đám sương trắng, thoạt nhìn người bên trong đã bắt đầu tắm rửa.

Đó là một cơ hội tốt a!

Tiểu Mặc đang suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể trộm được bảo vật của đối phương, thân thể vừa mới chuyển động, ai ngờ phía sau, đột nhiên có người níu lấy lỗ tai của bé.

“Giỏi lắm! Ta nói ngươi đi nơi nào lười biếng, nguyên lai là chạy tới nơi này!” Tiểu Mặc quay đầu lại, thấy được khuôn mặt cáu giận của Long Thiên Di.

“Đau! Buông tay!” Tiểu Mặc bị nàng kéo lỗ tai làm đau, theo bản năng nhấc chân lên, đá vào trên đầu gối của Long Thiên Di. Long Thiên Di không kịp đề phòng, ngửa người một cái liền ngã xuống trên mặt đất.

“Ngươi...... Ngươi dám đánh ta?” Long Thiên Di nổi giận, vươn hai tay ra, tung mình hướng bé đánh tới, làm bộ dạng sẽ bóp cổ bé.

Tiểu Mặc lắc mình một cái trốn thoát, lúc này tất nhiên là muốn tự vệ.

“Ngươi...... Ngươi biết võ công?” Long Thiên Di ngu ngơ một trận, không nghĩ tới thân hình của đối phương linh hoạt như vậy.

Tiểu Mặc ở đáy lòng lộp bộp một trận, thiếu chút nữa là lộ tẩy rồi. Hiện tại Tiểu Bạch còn không có cứu ra, bé không thể rời đi, thôi, để cho nàng đánh mấy cái vậy, cùng lắm là sau này bé sẽ đánh trở lại thêm mấy cái.

“Ta...... Ta không biết võ công, mới vừa là phản ứng bản năng. Lục tiểu thư, ta sai rồi, ngươi cũng đừng đánh ta nha.” Tiểu Mặc mếu miệng, lộ ra một bộ mặt vô tội đáng thương.

Long Thiên Di lắc đầu, nghĩ thầm cũng phải, hài tử mới có bao lớn đâu, làm sao có thể biết võ công, hơn nữa thân thủ còn lợi hại như thế chứ? Nhất định là nàng hoa mắt.

Nhìn lầm rồi, tâm tình của nàng mới hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, đưa tay, hung hăng nắm lấy gương mặt của bé: “Ngươi lại dám đá bổn tiểu thư, ngươi thật to gan? Ta hiện tại phạt ngươi đi nấu nước, không nấu được một vạc nước lớn, ngươi cũng đừng nghĩ đi ngủ!”

Tiểu Mặc nhíu lại mặt, thịt trên gương mặt bị nàng kéo rất đau, bé cắn răng, mới không có làm cho mình kêu ra tiếng.

Lúc này, Long Tam trưởng lão ở trong phòng nghe được tiếng nói, mặc áo tắm dạo bước đi ra ngoài ngó nhìn.

“Lục tiểu thư? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, ta đang giáo huấn nha hoàn của ta!” tay Long Thiên Di nắm ở trên mặt Tiểu Mặc trước sau vẫn không có buông ra, nàng nhìn Long Tam trưởng lão một cái, rồi đưa tay phẩy phẩy lỗ mũi, ghét bỏ nói, “Tam trưởng lão, chuyện này là sao? Làm sao trên người càng ngày càng thúi thế?”

Long Tam trưởng lão rất là lúng túng, ho nhẹ mấy tiếng nói: “Lục tiểu thư, ngày mai ngươi còn phải tham gia khảo hạch luyện khí sư, hay là sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, những chuyện khác, ngươi cũng đừng quản.”

“Ta mới lười quản đó!” lỗ mũi Long Thiên Di hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nắm má Tiểu Mặc, lôi kéo bé rời đi, “Nhanh lên một chút đi nấu nước cho ta! Nếu như để cho ta phát hiện ngươi lười biếng nữa, ngươi nhất định phải chết!”

“Đau! Đau!” Tiểu Mặc nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng không dám đánh trả, dưới đáy lòng thì hận chết nàng.

Long Tam trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình của Lục tiểu thư này, thật không phải người bình thường có thể chịu được được rồi. Trong lúc đang suy tư, trong bụng lại bắt đầu ọt ọt kêu vang, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng rồi vội vàng bọc áo tắm, hướng về phía nhà xí chạy đi.

Xa xa, Tiểu Mặc quay đầu lại thấy một màn như vậy, âm thầm cắn răng. Đáng tiếc, kế hoạch của bé toàn bộ để cho vị Lục tiểu thư này đảo loạn rồi, thật là chán chết!

Ở góc độ nàng không có nhìn tới, Tiểu Mặc hướng nàng le lưỡi, làm ngoáo ộp. Sớm biết, bé đã ở trong thức ăn của nàng bỏ thuốc rồi, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho nàng nếm thử mùi vị tiêu chảy là như thế nào.

” Đây chính là giếng nước.” Long Thiên Di lôi kéo bé đi tới trước một cái vạt nước lớn mà mấy người ôm cũng không hết, đối với hắn vênh mặt hất hàm sai khiến nói, “Tối nay nếu ngươi không đem bể nước này đổ đầy, đừng mơ tưởng ngủ! Sáng mai, ta sẽ tới kiểm tra, nếu như phát hiện bể nước chưa đầy, ta sẽ cho người ra sức đánh ngươi một trận, sau đó đem ngươi đuổi ra khách sạn! Có nghe hay không?”

Lục tiểu thư này thật là ác độc!

Tiểu Mặc cố chịu đựng không cãi vã vô ích.

“Nghe được.” Bé lại không thể không đáp ứng.

Long Thiên Di hướng phía bé hừ lạnh một tiếng, rút hai tay lại, xoay người rời đi.

Tiểu Mặc giơ tay lên, vuốt vuốt mặt của mình, chỗ bị nàng kéo qua, bây giờ còn rát, đau chết người.

Hừ, nếu không phải vì cứu Tiểu Bạch, bé sớm đã ở trên mặt nàng, hung hăng nhéo lại một trận. Ngươi là ai chứ? Có gì đặc biệt hơn người?

Thu hồi tầm mắt, phát hiện trên mặt đất có một con cóc, ánh mắt của bé chợt phát sáng, lóe lên một tia giảo hoạt.

Long Thiên Di hầm hừ hướng sương phòng của mình mà đi, đột nhiên cảm giác có đồ vật gì đó rơi xuống trên đầu của nàng, lực đạo cũng không nhẹ, cả người nàng chấn động, giơ tay lên sờ phía đỉnh đầu của mình.

Đây là cái gì?

Làm sao sờ mềm mềm nhớt nhớt thế?

Nàng đưa tay bắt xuống, đem cái vật mềm nhớt kia bắt được, đưa đến trước mắt của mình.

“A! ——”

“Cứu mạng a ——”

Long Thiên Di bị làm cho sợ đến nhanh chóng buông tay, rồi chạy trối chết như điên.

Cách đó không xa bể nước, lộ ra một đỉnh đầu nho nhỏ, bé cúi đầu nhìn nhìn trong tay mình một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười.

Múc nước, múc nước, múc nước......

Tiểu Mặc đứng ở bên giếng nước, cố gắng lôi kéo từng thùng nước giếng, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi.

Cánh tay bắp chân của bé nhỏ xíu, có thể xách được một thùng nước cũng không tệ rồi, còn muốn để cho bé đem cả bể nước đổ đầy, đó là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Mới múc mấy thùng nước thôi, Tiểu Mặc đã chịu không được rồi, nửa tựa vào bên cạnh bể nước, ngủ gục.

Mí mắt nhướng lên nhướng xuống mấy lần, bé rốt cục nặng nề ngủ.

Trong mộng, bé mơ thấy Tiểu Bạch, hắn thấy Tiểu Bạch đang ở trong một cái biển lửa, thống khổ giãy dụa, mà bé lại chỉ có thể ở xa xa nhìn nó, không thể giúp đỡ gì.

“Tiểu Bạch ——”

“Tiểu Bạch ——”

“......”

Trong giấc mộng, bé chảy nước mắt.

Nhưng vẫn đang ngủ, có người đưa bé bế lên, đưa vào trong một cái chăn ấm áp.

Thật là ấm áp!

Bé có chút không muốn tỉnh lại, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà ngủ thật say.

Hừng sáng, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Bên trong nhà, cả ba người đều tỉnh dậy.

“Lục tiểu thư!”

“Lục tiểu thư!”

Hai nha hoàn khác rối rít xuống giường hành lễ với Long Thiên Di đang bước vào cửa.

Tiểu Mặc mơ hồ dụi dụi mắt, thiếu chút nữa cho là mình còn đang ở trong Vọng Khê lầu của Vạn Hoàng học viện rồi, liếc thấy Long Thiên Di đột nhiên xông vào, bé lập tức liên tưởng đến chuyện múc nước đêm qua.

Nguy rồi!

Bể nước còn không có đổ đầy? Làm sao bây giờ?

Di? Đúng rồi, bé không phải là đang ở bên cạnh giếng múc nước sao? Làm sao mà trở lại gian phòng thế?

Bé gãi gãi đầu, rất là khó hiểu, không hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Long Thiên Di đi mấy bước tới bên giường của Tiểu Mặc, đưa tay, từ trong chăn nhéo bé kéo ra ngoài: “Mấy giờ rồi rồi? Làm sao còn chưa chịu rời giường? Không biết hôm nay bổn tiểu thư phải đi luyện khí minh tham gia khảo hạch sao?”

Di? Chẳng lẽ ý của nàng là để cho bé theo nàng đi luyện khí minh sao? Vậy bể nước...... Chẳng lẽ nàng quên mất?

Long Thiên Di lại nói: “Đúng rồi, tối hôm qua ngươi làm không tệ, nước đã đổ đầy vạc, bổn tiểu thư rất hài lòng. Hiện tại, ngươi lập tức rời giường cho ta, sau đó tự mình thu thập sạch sẽ, rồi cùng ta đến luyện khí minh. Hôm nay ta phải tham gia khảo hạch luyện khí sư, ngươi sẽ chịu trách nhiệm quản lý tài liệu luyện khí của ta
Bình Luận (0)
Comment