Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực nhìn Đế đô đang ngày một gần ngay trước mắt đột nhiên nghĩ tới gì đó, tâm niệm vừa động Nhục Cầu luôn ở trong thủ trạch bị gọi ra, bộ dạng vừa được thả ra thật khổ, đôi mắt to chớp vài cái có chút đáng thương nhìn Vân Phong, Vân Phong vừa thấy lập tức vươn tay mạnh mẽ búng một phát lên trán Nhục Cầu, Nhục Cầu bất mãn thấp giọng kêu to sau khi nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc xung quanh, thân mình đầy lông xù xoay người một cái liền lủi lên vai Vân Phong, thân mình tròn trịa không ngừng vặn vẹo, mắt to nhìn chung quanh rất là kích động và hưng phấn.
“Na na, na na!” Nhục Cầu gào to một câu, bộ dạng uể oải tinh thần không phấn chấn vừa rồi giống như đã biến mất hoàn toàn, tư thế hiên ngang lại xuất hiện lần nữa! Vân Phong cười ha ha, ngón tay vỗ về trên thân mình Nhục Cầu, Nhục Cầu thân mật dùng thân mình cọ cọ hai má Vân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cọ đến đỏ ửng lên.
“Thứ này là cái gì?” Một thanh âm đột nhiên từ bên tai Vân Phong vang lên, Vân Phong chỉ cảm thấy sức nặng trên vai không còn, Nhục Cầu bị một bàn tay cầm lên nhất thời làm Nhục Cầu nhe răng biến thành một bộ mặt dữ tợn, xoay người nhìn vào mgười chạm vào nó, đôi mắt đẹp của Khúc Lam Y nhìn từ trên xuống dưới thân mình Nhục Cầu, song liếc mắt nhìn Vân Phong,“Đây cũng là ma thú ngươi khế ước sao? Xét tính tình? Còn ngoạn hình?”
Nhục Cầu bị nhấc ở không trung thân mình không ngừng nhúc, cái đuôi xù lông trực tiếp đập lên mu bàn tay Khúc Lam Y,“Chậc!” Khúc Lam Y lập tức buông lỏng tay ra, trên mu bàn tay đã sớm sưng đỏ một mảnh, Khúc Lam Y xoa xoa mu bàn tay muốn để sát vào Vân Phong thì Nhục Cầu lại một lần nữa há mồm, miệng đầy răng nanh nhỏ nhe ra rất có khí thế làm cho Khúc Lam Y đứng yên tại chỗ.
Nhục Cầu lủi trở về trên vai Vân Phong, thân mình không ngừng lắc lắc tựa hồ vừa rồi người khác đụng chạm vào làm cho nó phi thường không thoải mái, Mộc Tiểu Cẩm ở một bên nhìn Nhục Cầu rất muốn lại gần nhìn nó nhưng cuối cùng vẫn đánh đi ý niệm đó trong đầu, còn Vân Thăng chỉ bất đắc dĩ cười cười, xem ra vật nhỏ này rất có ý tứ, đối với muội muội của mình trước sau vẫn thân cận như vậy.
“Tiểu Phong Phong, nó như thế nào lại có tính tình dữ như vậy? Sờ một chút cũng không được?” Khúc Lam Y mở đôi mắt to ướt át như mang theo vô số ánh sao lấp lánh làm cho người ta thập phần thương tiếc, cộng với tướng mạo ôn nhu của nàng nếu là nam nhân đều nhất định sẽ sinh ra tâm lý muốn bảo hộ, Vân Thăng không được tự nhiên ho khan một tiếng,“Đó là ma thú của Phong nhi, ngươi tốt nhất không nên sờ, nó không thích cho người khác tới gần.”
Khúc Lam Y nâng cao mi phong, con ngươi đen nhìn chằm chằm Nhục Cầu, Nhục Cầu cũng gắt gao nhìn lại nàng, tay Khúc Lam Y vừa động, Nhục Cầu liền a mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia lộ ra biểu tình dữ tợn thấy thế nào cũng kì lạ, Khúc Lam Y khoát tay, tỏ vẻ đối với nó không hề cảm thấy hứng thú, Nhục Cầu cũng thu hồi răng nanh nhỏ của mình, Vân Phong giương ngón tay sờ thân mình Nhục Cầu, tiểu tử kia tâm tình thoáng tốt một chút, thân mình lấy lòng dựa vào mặt Vân Phong cọ cọ, Khúc Lam Y nhìn không khỏi có chút tức giận, Nhục Cầu nhìn thấy tựa hồ rất đắc ý, đem mông của mình mông lắc lắc mấy cái cố ý khiêu khích.
“Tiểu Phong, đem nó ra được không?” Mộc Tiểu Cẩm ở một bên hỏi, Vân Phong cười cười,“Ta là Triệu hồi sư, bên người Triệu hồi sư mang theo ma thú điều này là đương nhiên?”
Nhục Cầu giơ lên đầu nhỏ kêu một tiếng, tựa hồ thực vui vẻ, thân mình ngắn ngủn làm Vân Phong cảm thấy có chút ngứa, Lam Dực đã bay đến gần còn cách Đế đô một khoảng,“Chủ nhân, muốn xuống chỗ nào?”
Vân Phong chỉ mỉm cười,“Trực tiếp bay vào đi!”
Mọi người nghe được không khỏi đều kinh ngạc, Khúc Lam Y kinh ngạc một chút xong đột nhiên bật cười, thân mình mềm nhũn hướng về phía Vân Phong dựa vào, lại thấy biểu tình của Nhục Cầu xong thì thu hồi động tác,“Tiểu Phong Phong quả nhiên đủ phong cách, trực tiếp bay vào, không sai không sai.”
“Phong nhi, như vậy không sao chứ?”lời nói của Vân Thăng trở nên kích động và hỗn loạn trong đó còn chứa vẻ bất an, trực tiếp bay vào, điều này sẽ tạo ra nhiều oanh động đó? Một ma thú từ trên không bay vào sẽ làm cho người ta có cảm giác gì đây? Còn nữa nếu trên lưng ma thú mà có người đứng thì sẽ làm ra cái điều gì đây?
“Nếu ta là Triệu hồi sư, tất nhiên phải có phong cách một chút chứ, Lam Dực, chúng ta đi!” Vân Phong cười to ra lệnh, Lam Dực cảm nhận được tâm tình chủ nhân lập tức hai cánh dang cao hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, thẳng tắp bay vào trên không Tạp Lan Đế đô!
“Nhìn xem! Đó là cái gì!” ở trong quảng trường của Tạp Lan đế đô, có người chỉ lên trời cao, một đạo bóng dáng như ẩn như hiện màu lam xẹt qua trên không, rất nhiều người đều ngẩng đầu lên nhìn theo dấu vết trên bầu trời, rất nhiều dân chúng nghi hoặc,“Là phi điểu (chim bay) sao?” có người đoán.
“Phi điểu? Làm gì có chim lớn như vậy chứ? Giống như là thứ gì đó rất lớn, không phải là ma thú chứ!” Những lời này vừa nói ra, đại bộ phận sắc mặt mọi người ở đây đều trắng bệch, trên không Đế đô có ma thú? Điều này sao có thể!
“Ngươi ngu chưa! Nếu là ma thú, làm sao có thể bình an vô sự bay vào, đáng ra đã sớm bị liệp sát rồi!” Có người xua tay bỏ đi, nên làm cái gì thì làm tiếp, đạo ánh sáng màu lam vừa rồi rất nhanh liền rời xa khỏi khu vực này nhưng vẫn làm cho rất nhiều người tò mò nhìn theo đoán đến tột cùng là cái gì.
Ngồi trên lưng Lam Dực nhìn xuống cảnh vật ở dưới rất nhỏ,“Lam Dực, chậm lại.” Vân Phong vừa nói xong, Lam Dực liền bắt đầu giảm tốc độ lại dần dần chỉ còn cách mặt đất vài trăm mét, mà trên mặt đất mọi người cũng ngày càng thấy rõ được đến tột cùng là cái gì.
“Ma thú! Là ma thú đó!” Mọi người không khỏi kinh hoảng kêu lên, thậm chí còn có tia bối rối và xôn xao, lúc này Vân Phong trùng hợp đi ngang qua nơi phồn hoa nhất Đế đô, trên mặt đất ngày càng phát ra nhiều tiếng xôn xao hơn, rất nhiều người đứng đó hô to mê muội, có ma thú vào được đây liền có người bắt đầu tìm nơi chạy trốn.
“Sao lại thế này, sao lại thế này!” đội tuần tra phụ trách trong coi vấn đề trị an của Đế đô chạy tới, đám người xôn xao, hỗn loạn, vẻ mặt mọi người đều hiện lên nét hoảng sợ, đội viên đội trị an thật vất vả một kéo được một người lại hỏi,“Sao lại thế này, các ngươi chạy làm gì!”
Người bị kéo lại chỉ lên trời cao, mà nơi đó Lam Dực đang bay vòng trên không,“Ma thú, là ma thú!”
Đám người trong đội trị an ngức đầu lên nhìn, vừa thấy rõ Lam Dực xong thì thần sắc hoàn toàn thay đổi,“Đội.... đội trưởng! Làm....làm sao bây giờ!” vẻ mặt bọn họ đều trắng bệch, ma thú lớn như vậy bọn họ không thể đối phó được, một khi bay xuống thì nó sẽ mang đến cho Đế đô một tai nạn khủng khiếp! Rốt cuộc tại sao lại xuất hiện ngay lúc này chứ, đáng chết thật!
“Mau nhanh chóng thông báo cho Bệ hạ biết! Nói có ma thú xâm nhập! Các ngươi vài người phụ trách sơ tán quần chúng, toàn đội đề phòng!” Đội trưởng đội tuần tra mau chóng ra lệnh, đội viên lập tức nhanh chóng đi làm, thông báo thì thông báo, sơ tán thì sơ tán, mà lúc này nguyên nhân làm Lam Dực không ngừng bồi hồi là do Vân Phong đang đứng ở trên không trung cùng lão cha nhà mình nói chuyện.
“Phụ thân, ta đã trở về, hiện tại ngay trên Đế đô, cụ thể Vân gia đang ở đâu?” Vân Phong lấy ra truyền âm ngọc bài liên lạc với phụ thân của mình, chỉ chốc lát sau ở bên kia Vân Cảnh liền truyền đến tin tức, sau khi nghe xong Vân Phong liền cắt đứt liên lạc, đem truyền âm ngọc bài cất trở lại, Mộc Tiểu Cẩm có chút lo lắng hỏi,“Tiểu Phong, chúng ta có phải đã gây chuyện hay không?”
“Ân?” Vân Phong sửng sốt, không hiểu được Mộc Tiểu Cẩm đang nói ý gì, Khúc Lam Y miễn cưỡng chỉ phía dưới,“Chặc, ngươi nhìn xem phía dưới.”
Vân Phong lúc này mới để ý không biết từ khi nào ở phía dưới đứng đầy binh lính, hơn nữa ai nấy đều mang một thân đầy võ trang, Vân Phong không khỏi nhăn mày lại, vỗ lên lưng Lam Dực,“Chúng ta đi, hướng về phía Nam Đế đô nơi Vân gia ở.”
Lam Dực giương hai cánh đột ngột thay đổi phương hướng bay về phía Nam, trên không trung đột nhiên xuất hiện vài đạo bóng dáng chắn trước mặt Lam Dực, đám người vừa xuất hiện nhìn thấy trên lưng Lam Dực có người đứng thì không khỏi hít một hơi khí!
“Đây là......!” Trong đó có một nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn lướt qua bốn người trên lưng Lam Dực, lúc nhìn thấy Nhục Cầu trên vai Vân Phong cơ mặt không khỏi co rút một cái, không phải hắn nhìn lầm chứ, trên vai nữ hài tử kia là ma thú sao.......?!
“Các ngươi là người nào? Cũng dám sử dụng ma thú bên trong Đế đô!”
Một người khác chợt quát một tiếng, trên mặt mang theo một trận giận dữ cho thấy lúc nào cũng có thể bùng nổ, Vân Thăng cao giọng nói:“Chúng ta cũng không phải cố ý làm vậy, mà là......”
“Không phải cố ý! Một ma thú lớn như vậy là không cho phép tiến vào Đế đô!” nam nhân vừa nói gầm lên một câu đánh gãy lời nói của Vân Thăng, vẻ mặt nam nhân nhìn bốn người họ đầy khinh miệt cùng khinh thường,“Nghĩ đến mình có thuần thú mà đem ra khoe sao! Người trẻ tuổi, không cần đắc ý bừa bãi như vậy, Đế đô không phải là nơi mà các ngươi có thể giương oai!”
Đứng bên cạnh nam nhân nghe xong mi đột nhiên giật vài cái, bất quá cũng không nói gì, ở trong mắt hắn vài người đang đứng trước mặt cùng lắm chỉ là mấy đứa nhỏ thôi, nhìn cũng không vượt qua 20 tuổi, nhất định là đang khoe nên mới dám sử dụng ma thú tiến vào, nghĩ rằng mình rất giỏi sao? Đúng là tiểu hài tử làm trò.
“Ngay lập tức mang theo tọa kỵ của các ngươi rời khỏi Đế đô!” nam nhân giận dữ rống lên, sắc mặt Vân Phong hoàn toàn lãnh đi, tự mình cản lại Đại ca,“Các hạ, ngươi ngay cả nói cũng không cho chúng ta nói xong, liền đem mũ úp lên đầu chúng ta, xin hỏi ngươi là đại nhân vật gì?”
Nam nhân ha ha cười lớn, thân mình đứng ở không trung mang theo một đôi mắt đen khinh thường nhìn Vân Phong,“Tiểu nha đầu, người sử dụng ma thú nhân hẳn là ngươi đi? Như thế nào, nghĩ đến chính mình là Thuần thú sư thì cho là giỏi sao? Là vĩ đại sao? Ngươi còn chưa phải là Triệu hồi sư đâu?”
Vân Thăng, Khúc Lam Y cùng Mộc Tiểu Cẩm nghe nói như thế, ba người đều nhịn không được muốn vui vẻ, Triệu hồi sư? Hắn nói thực chuẩn, Vân Phong chính là Triệu hồi sư!
“Nhân loại ngu ngốc!” Lam Dực liếc đôi mắt đầy khinh miệt nhìn nam nhân đang nói chuyện, thản nhiên quăng ra một câu đánh giá, nam nhân như gặp phải tên liền phát bạo.
“Ngươi cái tên súc sinh này có tư cách gì nói ta? Hiện tại các ngươi lập tức cút khỏi Đế đô cho ta, bằng không đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí! Trong vòng ba tiếng đếm, lập tức cút cho ta!”