Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 153

Phía Bắc đế đô là chỗ ở của những người dân bình thường, phố tạp hoá ở đây rẻ nhất đế đô. Nơi đây tập trung rất nhiều cửa hàng nhỏ, là khu vực sinh hoạt tầm thường nhất đế đô dành cho dân thường, tuy rằng những thứ kia đều không phải hàng thượng đẳng khiến người khác vui lòng, nhưng giá cả ở đây dân thường vẫn có thể chấp nhận được, đại bộ phận dân thường đều tiến hành mua bán ở chỗ này. Mỗi ngày phố tạp hoá đều có người đến người đi, buôn bán liên tục.

Tiệm tạp hoá ở trên đường, có một tiệm rất nổi tiếng, trong tiệm thường xuyên bán một số đồ chơi hiếm lạ cổ quái, nhưng phần lớn đều là gạt người, chỉ có điều những đồ vật này bình thường cũng được dân ở đây tương đối yêu thích, so với những đồ vật quý hiếm dành cho quý tộc ngắm nghía, bình dân cũng chỉ có thể ngắm nghía đồ trong tiệm nhà này, cửa tiệm bị người đẩy ra, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm từ trong tiệm đi ra, tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Ngay sau đó là Khúc Lam Y, chẳng qua nhìn Khúc Lam Y lúc này có phần khác lạ, lộ ra vẻ mặt tươi cười, mặt lạnh như băng, giống như tất cả mọi người đều là kẻ địch của nàng, từ trên thân thể của nàng phát ra một loại áp lực không tên, khiến cho mọi người đều không dám tới gần.

"Vân Thăng ca ca, nàng không có việc gì chứ......?" Mộc Tiểu Cẩm lo lắng liếc mắt nhìn Khúc Lam Y một cái, lại đưa ánh mắt trở về, vừa rồi vẫn còn rất tốt, không biết tại vì sao, sắc mặt Khúc Lam Y lập tức thay đổi, tuy rằng Mộc Tiểu Cẩm không phải rất thân thuộc với Khúc Lam Y, nhưng vào lúc này nàng cũng không dám tùy tiện đến gần.

Vân Thăng nhíu mày, mới vừa nói tóm tắt qua với Vân Phong, có lẽ Vân Phong sẽ lập tức tới đây thôi, hiện tại ngay cả Vân Thăng cũng không dám tùy tiện tới gần Khúc Lam Y, giống như một khi hắn tới gần, nàng sẽ đột nhiên bùng nổ, toàn thân đều phát ra một luồng hơi thở đè ép lên người hắn, giống như có cái gì đó đang nổi lên, chỉ cần phá bỏ cửa ra vào sẽ xuất hiện.

"Ô, không nghĩ đến còn có thể gặp mỹ nữ ở chỗ này đấy! Chậc chậc, không phải một người mà là hai người nha!" Một giọng nói của đám người lưu manh truyền đến, Vân Thăng nhướng mày, bốn năm tên lưu manh đần độn đang đi đến, những người khác nhìn thấy đều trốn rất xa, có một số người lo lắng nhìn ba người Vân Thăng, nhất là Mộc Tiểu Cẩm và Khúc Lam Y. "Lúc này đám lưu manh lại đến, hai tiểu cô nương này thật là......"

"Hy vọng tiểu tử kia có chút thực lực...... Đám lưu manh này sẽ không ai có thể có giáo huấn bọn họ một chút sao!"

Tiếng thảo luận của những người tránh ở một bên rõ ràng truyền vào lỗ tai Vân Thăng, bốn năm tên lưu manh đần độn trước mặt thì ra chỉ là một đám ô hợp, xem ra đã làm mưa làm gió ở trên đường tạp hoá này rất lâu rồi, chèn ép dân chúng cũng là chuyện bình thường, nhìn bọn hắn trêu ghẹo bên đường đến mức quen mắt.

"Tiểu mỹ nhân, muốn cái gì vậy? Cười với đại gia ta một cái?" Một kẻ lưu manh chảy nước miếng nhìn Khúc Lam Y, nói một câu trêu ghẹo, Khúc Lam Y không phản ứng đứng ở đó, giống như không nghe thấy lời treo ghẹo của đám lưu manh.

"Mỹ nhân là kẻ điếc sao? Ha ha, vậy tiểu mỹ nhân kia cười với đại gia một cái!" Đám lưu manh vừa thấy, lập tức nhìn Mộc Tiểu Cẩm cười rất bỉ ổi, Mộc Tiểu Cẩm chỉ cảm thấy một trận ghê tởm trong lòng, "Lưu manh!" Miệng hộc ra một câu, mấy tên lưu manh này vừa nghe thấy, nhìn ra đường cười sằng sặc ra tiếng.

"Ha ha ha, ha ha ha! Tiểu mỹ nhân nói đúng rồi, chúng ta chính là lưu manh!" Mấy tên lưu manh bước đi từng bước đến phía trước, đưa tay gạt Vân Thăng qua một bên, mà không nghĩ tới hắn mới vừa vươn tay qua đã run cầm cập thu trở về, rút tay về đến vẻ mặt hắn cùng lúc vẫn còn biểu tình vặn vẹo. "Ngươi đã làm gì ta, hỗn tiểu tử!"


Lòng bàn tay Vân Thăng có chút ánh sáng lấp lánh màu lam của nước, quần chúng bốn phía xung quanh vừa thấy, hai mắt lập tức sáng ngời, ma pháp sư, thì ra tiểu tử này là ma pháp sư!

"Hừ! Ma pháp sư là giỏi sap? Lên cho ta, đánh chết hắn!" Tên lưu manh bị Vân Thăng đánh lập tức gào thét một tiếng, mấy tên lưu manh khác toàn thân phát ra khí thế, vẻ mặt Vân Thăng căng thẳng, mấy tên tiểu lưu manh đần độn này vậy mà đều là trình độ chiến sĩ cấp năm, trách không được có thể ở chỗ này làm mưa làm gió!

Vân Thăng lạnh lùng cười, kéo Mộc Tiểu Cẩm ra phía sau, quát to Khúc Lam Y một câu, "Khúc Lam Y, ngươi còn thất thần làm cái gì, mau tới đây!"

Khúc Lam Y cũng như trước không nghe thấy, im lặng đứng đó, mấy tên lưu manh vừa thấy, lập tức cười ha ha, "Nhìn thấy không, tiểu mỹ nhân kia không nghe lời của ngươi, tiểu mỹ nhân, nghe chúng ta!" Một kẻ lưu manh mang theo ý cười tục tĩu đi đến bên người Khúc Lam Y, đưa tay bắt đầu sờ lên hai má Khúc Lam Y, nhưng tại một giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên kêu lên, "A! Đau đau đau đau!"

Tay muốn trộm hương bị một bàn tay trắng nõn sít sao chụp lại, con ngươi đen của Khúc Lam Y nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tên lưu manh, môi đỏ mọng chậm rãi câu lên, một tiếng than nhẹ vang lên bên tai tên lưu manh như đến từ địa ngục: "Dám động đến bổn đại gia, ngươi hôm nay không muốn sống nữa phải không."

Tên lưu manh kia toàn thân dựng tóc gáy, thân mình liên tiếp vặn vẹo, muốn cách xa Khúc Lam Y một chút, Khúc Lam Y lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng một giây biến sắc mặt lại biến đổi thiếu chút nữa làm cho tên lưu manh hù dọa đến không được, "Lưu manh, ngươi lại dám vô lễ với ta! Tiểu Phong Phong, mau cứu ta!"

Cả người đám lưu manh run run, còn chưa kịp giải thích, thân mình đã bị một trận gió trực tiếp quét ngang trên mặt đất, thảm hại ngã nằm rạp trên mặt đất, mà nhóm lưu manh khác cũng như thế, còn chưa phát động cuộc tấn công, đã bị trận gió này nhanh chóng quật ngã, thảm hại nằm bò trên mặt đất.

"Con mẹ nó, là ai phá hỏng chuyện vui của lão tử, lão tử......!" Tên lưu manh ngẩng mặt rống lớn một câu, nhưng chỉ nháy mắt sau cả mặt đều trắng thành một khối đậu phụ, vẻ mặt mấy lưu manh khác cũng như vậy, một đám đều dùng bộ mặt ngu ngốc nhìn về phương hướng nào đó trên bầu trời, nam nhân ở trên không trung phía xa kia trên vai có cánh, đây là cái thứ gì? Loài người có thể mọc cánh sao?

"Thiên, thiên sứ......?" Tất cả quần chúng vây xem cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn, cả buổi mới có một từ được bật ra từ miệng một đứa trẻ con, ngay sau đó được tất cả mọi người tán thành, tất cả mọi người là ngửa đầu nhìn lên nam nhân sau lưng có hai cánh trên không trung chậm rãi đáp xuống, mà thiếu nữ trong lồng ngực hắn lại làm cho hai mắt mọi người đều sáng lên!


"Thiên, thiên sứ...... Chủ nhân của thiên sứ sao?" Lại không biết từ nơi nào bật thốt ra một câu như vậy, quần chúng nhìn đều có chút kinh ngạc, thiên sứ cũng có chủ nhân sao? Vân Phong nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt những người này tự động gạt qua một bên không để ý đến, sau khi Lam Dực đáp xuống đến mặt đất, hai cánh sau lưng lập tức biến mất, Vân Phong mới vừa đứng vững, đã nhận ra một trận gió đánh úp về phía mình, thân mình nhạy bén trốn qua bên cạnh, ngay cả Lam Dực dùng thân mình chắn trước mặt Vân Phong, thế nhưng trận gió kia vẫn thành công lướt qua người Lam Dực, đánh thẳng tới Vân Phong.

"Tiểu Phong Phong, ngươi đã tới, vừa rồi bọn họ trêu ghẹo ta......" Toàn bộ thân thể Khúc Lam Y đều dựa vào trên người Vân Phong, hắn cao hơn so với Vân Phong nửa cái đầu, toàn bộ thân thể hắn bao bọc bám lấy Vân Phong, tư thế rất là thân mật, quần chúng nhìn lại càng kinh ngạc hơn, tuy rằng việc hai mỹ nữ ôm nhau cũng rất đẹp mắt, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy có chút......

"Khúc Lam Y! Ngươi đi ra cho ta!" Vân Phong không nhịn được nữa gầm nhẹ một câu, tay dùng sức kéo thân thể Khúc Lam Y đang dán lên người mình ra, lại không nghĩ đến khả năng bám người của Khúc Lam Y rất vững chắc, cho dù Vân Phong dùng bao nhiêu sức lực nàng cũng không chịu buông ra, sắc mặt Vân Phong đen đi một phần, nếu không phải lo ngại nàng sẽ bị thương, Vân Phong đã sớm cứng rắn kéo Khúc Lam Y xuống dưới!

"Na Na!" Nhục Cầu cũng rất không vừa lòng kêu lên một tiếng, cái đuôi đột nhiên xù lông đập vào mu bàn tay Khúc Lam Y, Khúc Lam Y đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen lướt nhanh qua Nhục Cầu liếc mắt một cái, động tác của Nhục Cầu không hiểu bỗng chốc trì trệ, vậy mà tiếp theo lại thu về cái đuôi của mình, nằm bò nấp ở trên vai Vân Phong không làm loạn nữa, nhưng cặp mắt to như quả nho kia vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y.

"Đi xuống, mau đi xuống!" Mặt Vân Phong hơi hơi có chút đỏ.

Khúc Lam Y nhoài người lên trên người Vân Phong, nhìn vành tai nàng từ từ đỏ lên, không nhịn được thấp giọng nở một nụ cười, lúc này mới chậm rãi buông ra, thân mình co lại một cái, đẩy Lam Dực từ bên người Vân Phong ra, nàng từ từ đi tới, nói: "Tiểu Phong Phong, ngươi phải thay ta đòi lại công bằng đấy, những người đó......"

Khúc Lam Y dùng một ngón tay chỉ, ánh mắt Vân Phong nhìn lại, người đâu? Mấy tiểu lưu manh kia vừa rồi còn nằm rạp trên mặt đất giờ đi đâu rồi? Khúc Lam Y chớp chớp mắt to, lông mi nhấp nháy vài cái, Vân Phong cũng như vậy, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm nhìn một màn như vậy đều không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, mấy tên lưu manh kia chạy cũng thật nhanh, vậy mà đã vụt đi không thấy bóng dáng!

"Tốt lắm, cách ta xa một chút!" Vân Phong gấp khuỷu tay chống lên tách Khúc Lam Y ra xa một chút, thân mình hơi khẽ động, kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta, Khúc Lam Y bĩu môi, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là ánh mắt khó coi trộm liếc Lam Dực một cái, vẻ mặt Lam Dực tràn ngập đề phòng.

"Đại ca, những người vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Vân Phong đi đến bên cạnh Vân Thăng hỏi một câu, Vân Thăng lắc đầu: "Không có việc gì, mấy người đó không có việc gì nên kiếm người khác gây chuyện mà thôi."


Khúc Lam Y ở phía sau lại mò mẫm lại, ghé vào bên tai Vân Phong nói nhỏ: "Tiểu Phong Phong, lão già Tạp Lan kia đã nói với ngươi cái gì?"

Con ngươi đen của Vân Phong lóe lên, khóe miệng Khúc Lam Y hiện lên nét tươi cười, Vân Phong im lặng hỏi Đại ca mình: "Đại ca nói nàng có chút không bình thường, đến cùng là không bình thường chỗ nào?"

Vân Thăng nhận được ánh mắt muội muội mình, cũng có chút nghi ngờ khó hiểu, vừa rồi vẻ mặt Khúc Lam Y xác thực không bình thường như mọi khi, nhưng mà tại nháy mắt Vân Phong xuất hiện, tất cả đều trở nên bình thường...... Vân Thăng liếc mắt nhìn Khúc Lam Y một cái, không nói thêm gì nữa: "Chúng ta trở về đi, có một số việc không tiện nói ở nơi này."

Vân Phong cũng mỉm cười, nói: "Đại ca mọi người về trước đi, ta vẫn còn phải đi một nơi nữa."

"Tiểu Phong, ngươi còn muốn đi đâu vậy?" Mộc Tiểu Cẩm tò mò hỏi một câu. Vẻ mặt Vân Phong lạnh lùng, trả lời: "Phụ thân có phải lại bị người nào đó gọi đi rồi đúng không?"

Vân Thăng sau khi nghe Vân Phong hỏi xong cười khổ vài tiếng, gật gật đầu. Ý cười trên mặt Vân Phong ngày càng lạnh, nói: " Chuyện Vân gia không muốn làm, ai cũng không thể thay đổi!" Vân Phong nói xong, bóng dáng rất nhanh phóng lên phía trước, đã không thấy bóng dáng. "Lam Dực, theo ta đến đó!" Giọng nói vang lên từ phía xa, Lam Dực lập tức đuổi kịp, sau đó bóng dáng hai người kia dần dần biến mất.

" Đúng là tiểu Phong Phong chuyên xử lí mọi việc một mình, ha ha." Khúc Lam Y nhìn bóng dáng Vân Phong cười ha ha nói một câu. Vân Thăng có phần đồng cảm lên tiếng: " Vừa rồi ngươi xảy ra chuyện gì?" Vân Thăng vẫn không nhịn được tò mò hỏi một tiếng, Khúc Lam Y quay đầu lại, "Vừa rồi? Ta làm sao vậy?"

Mộc Tiểu Cẩm mở miệng, "Chỉ mới vừa rồi, biểu tình trên mặt ngươi......"

Vân Thăng đưa tay xoay vòng với Mộc Tiểu Cẩm một cái, Mộc Tiểu Cẩm có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, Khúc Lam Y cười cười, tiếp tục hỏi: "Làm sao vậy?"

Vân Thăng cẩn thận nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng lắc đầu, nói: "Không có gì, chúng ta trở về đi."


Khúc Lam Y cười ha ha, không nói gì, vào lúc này không khí giữa ba người có chút kì lạ, rời khỏi phố tạp hoá, mà dân chúng vừa rồi vẫn vây xem lúc này mới dám mở miệng thảo luận: "Có nghe thấy không, vừa rồi bọn họ nói là Vân gia sao......"

"Gần đây mọi người đều nghe nói, Vân gia sinh ra Triệu Hồi Sư mới, thiên sứ có đôi cánh to lớn vừa rồi, sẽ không phải là ma thú chứ!"

"Nếu thật là như vậy, tiểu cô nương vừa rồi chẳng phải chính là......"

Quần chúng vây xem cho nhau ánh nhìn thoáng qua, trong trí nhớ của mọi người đều đã phác họa xong một bức tranh rung động con tim mang tên: Triệu Hồi Sư!

Vân Phong và Lam Dực đi thẳng đến vùng đất phồn hoa của đế đô, đi vào một nhà giải trí thượng đẳng, vừa vào đến phòng khách, nhân viên tiếp tân liếc mắt một cái đã nhận ra Vân Phong: "Triệu, Triệu Hồi Sư đại nhân!" Nhân viên tiếp tân dường như có chút kích động, tiếng hô có chút lớn, người ở phòng khách lầu một nghe được, toàn bộ mọi người cùng nhau quét mắt nhìn đến, một số người sau khi nhìn thấy Vân Phong, ánh mắt lập tức cực kì nóng như lửa, hô: "Triệu Hồi Sư đại nhân, ta không nhìn lầm chứ!"

"Ngươi không nhìn lầm, kia đúng là Triệu Hồi Sư đại nhân đấy!"

Ban đầu Vân Phong không quen người khác nhìn mình chằm chằm như vậy, nhưng mà thân phận Triệu Hồi Sư của nàng chủ động đi đến đâu cũng đều trở thành tiêu điểm của người nhóm, đi đến đâu cũng đều là trung tâm bàn tán của mọi người, dần dần, Vân Phong đối mặt những ánh nhìn chăm chú của mọi người như vậy cũng có thể thản nhiên như thường.

"Cha ta có đến nơi đây không." Vân Phong nói thẳng vào chủ đề, nhân viên tiếp tân tựa hồ có chút chậm chạp đến mức còn tỉnh táo, đôi mắt nhìn Vân Phong chằm chằm, một giây cũng không bỏ qua, Vân Phong đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn nhân viên tiếp tân một cái, vẻ mặt si mê của nhân viên tiếp tân làm cho Vân Phong lập tức có vài phần xấu hổ.

"Ta nói......" Vân Phong muốn thử hỏi lại hắn lần nữa, lập tức có một người nam nhân đi tới, bàn chân đá nhân viên tiếp tân đang ngẩn người qua một bên: "Triệu Hồi Sư đại nhân hạ cố đến chơi nơi này của ta, thật sự là vô cùng vinh hạnh, ta có thể giúp gì cho Triệu Hồi Sư đại nhân?"

"Phụ thân ta có từng đến đây không?" Vân Phong vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại một lần nữa. Nam nhân chỉ suy nghĩ vài giây, vẻ mặt cười nịnh nọt, "Cái này...... lệnh tôn quả thật đang ở đây, chỉ có điều......"

"Ở phòng nào?" Vân Phong cắt ngang lời nói của nam nhân kia, nam nhân sửng sốt, xấu hổ cười cười, nói: "Triệu Hồi Sư đại nhân, ta đương nhiên không dám bất mãn với ngài, nhưng mà ngài xem, những người mời lệnh tôn đều là người có danh vọng, việc này.....

Bình Luận (0)
Comment