Thứ trong lòng bàn tay Vân Phong đương nhiên là ngọc bội truyền âm của Liệt Đức Nhĩ, sau khi nhẫn không gian của hắn bị Vân Phong lấy đi, tất cả những thứ bên trong Vân Phong đều đã đoạt lấy. Về ngọc bội truyền âm này Vân Phong vẫn chưa kịp xử lí, lúc tiếng của Tạp Toa truyền đến từ đầu bên kia, Vân Phong cười lạnh, cuối cùng thì vị công chúa ngu ngốc này cũng không nhịn được nữa rồi sao!
Suy nghĩ một chút, dù Tạp Toa vẫn đang ở trường Ma Tang, nhưng tin tức hoàng thất Tạp Lan bị diệt đã bay đầy trời, không có khả năng nàng sẽ không biết. Hiện tại nàng vội vàng gọi Liệt Đức Nhĩ như vậy chỉ sợ là đang muốn làm một cú hết đà trước khi hoàn toàn sa cơ thất thế. Nếu như nàng đoán không sai, người Tạp Toa nhờ Liệt Đức Nhĩ đối phó chắc chắn sẽ là Vân gia.
Vân Phong đè thấp giọng, nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ". Tuy Tạp Toa không làm nên việc gì, nhưng để lại thì cũng sẽ thành một mối hoạ, nếu không thể ra tay ở trường Ma Tang, nhân dịp này có thể dụ nàng ta ra ngoài cũng được. Vân Phong trả lời ngắn gọn, chỉ có một chữ, cũng không sợ bản thân bị lộ. Chỉ chốc lát sau Tạp Toa bên kia tựa hồ đã bắt đầu có chút kích động: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc! Thật sự là ngươi! Quả nhiên ngươi không có chuyện gì!"
Vân Phong lại lên tiếng, giọng nói nghe ra có chút không thoải mái, Tạp Toa ở bên kia cũng đã nhận ra tình trạng bên này: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc, ta biết ngươi cũng đang khó chịu vì tin hoàng thất Tạp Lan bị diệt. Phụ thân, thúc thúc, huynh đệ tỷ muội ruột thịt của ta chỉ trong một đêm đều không còn một ai." Giọng điệu của Tạp Toa vô cùng sa sút, trong đáy mắt của Vân Phong đều là ý lạnh. Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc sao? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Tạp Toa cứ thao thao bất tuyệt mà nói rất nhiều, Vân Phong cũng không cắt ngang. Cuối cùng lúc nàng nói xong, giọng nói còn có chút nghẹn ngào bỗng nhiên trở nên thâm độc: "Đều là tại Vân Phong! Nếu không phải vì nàng, hoàng thất Tạp Lan cũng sẽ không gặp phải chuyện như bây giờ! Đồ tiện nhân kia!"
Mày Vân Phong khẽ nhướng lên, cũng không tức giận chút nào, trái lại Nhục Cầu trên vai lại nhe răng nhếch miệng muốn cắn người, Vân Phong lắc đầu ý bảo Nhục Cầu đừng gây tiếng động, lúc này Nhục Cầu mới miễn cưỡng nhịn xuống, đôi mắt to nhìn ngọc bội truyền âm trong tay Vân Phong, biểu lộ lửa giận rõ ràng.
" Liệt Đức Nhĩ thúc thúc, niệm tình hoàng thất Tạp Lan chưa bao giờ đối xử bạc bẽo với ngươi, lần này ngươi nhất định phải giúp ta!" Giọng nói cầu khẩn của Tạp Toa truyền đến, cho dù nàng ta có ngu ngốc cũng biết Liệt Đức Nhĩ là người có thân phận như thế nào mà thu lại toàn bộ thái độ cao cao tại thượng của mình.
"Ồ...?" Vân Phong cúi đầu lên tiếng, Tạp Toa cho rằng Liệt Đức Nhĩ bên này đã đồng ý, lúc này liền hùng hồn nói: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc chỉ cần làm một chuyện nhỏ, đó là đi tập kích Vân gia! Chỉ cần có thể giết chết một hai người của Vân gia là được rồi! Ta nghĩ phụ thân dưới cửu tuyền nếu biết được cũng sẽ vui mừng! Vân gia đã khiến cho toàn bộ hoàng thất Tạp Lan diệt vong, Vân gia cũng phải cửa nát nhà tan!"
Vân Phong hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, hay cho một câu cửa nát nhà tan. Thứ ngu xuẩn như Tạp Toa kia cũng nên là kẻ chết tiếp theo rồi, để lại một mình nàng ta sớm hay muộn gì cũng sẽ là mối hoạ: "Được." Khoé môi Vân Phong nhếch lên mà hạ giọng nói một câu, Tạp Toa vừa nghe thấy thì giọng điệu cũng thoải mái hơn rất nhiều.
" Liệt Đức Nhĩ thúc thúc có thể đồng ý thì thật là tốt quá! Không uổng công hoàng thất Tạp Lan vẫn tin tưởng ngươi! Hiện tại ta sẽ rời trường Ma Tang mà đến Xuân Phong trấn, ta muốn tận mắt thấy được dáng vẻ bi thương của Vân gia."
Vân Phong lạnh lùng cười, ngọc bội truyền âm nhấp nháy vài cái: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc? Sao ngươi lại không nói lời nào vậy? Chỉ có một mình ta nói chuyện..."
Bên này Vân Phong trở nên trầm mặc, giọng nói của Tạp Toa truyền đến lần nữa: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc đã không muốn nói thì không nói cũng được, chỉ cần Liệt Đức Nhĩ thúc thúc đồng ý là tốt rồi. Ba ngày sau, gặp lại ở Xuân Phong trấn."
Vân Phong nắm chặt tay ngắt đứt liên hệ với ngọc bội truyền âm, Nhục Cầu ở trên vai phẫn nỗ gầm gừ hai tiếng, vì ý nghĩ độc ác kia trong lòng Tạp Toa mà tức giận và khinh thường. Ngón tay Vân Phong vuốt ve bộ lông mềm như nhung trên thân thể Nhục Cầu, lạnh lùng cười. Tạp Toa, ba ngày sau, gặp lại ở Xuân Phong trấn.
Trong vòng ba ngày này trong lòng Tạp Toa ít nhiều gì cũng có chút cao hứng, dù sao có thể khiến Liệt Đức Nhĩ đồng ý cũng là không dễ rồi. Tạp Toa đắc ý mà rời khỏi trường Ma Tang đến Xuân Phong trấn, càng đến gần Xuân Phong trấn trong lòng Tạp Toa càng ngày càng trở nên u ám. Cục diện hôm nay của hoàng thất Tạp Lan đều là do Vân Phong ban tặng, nếu không khiến Vân gia cửa nát nhà tan nàng sẽ không bỏ qua! Hiện tại thì tốt rồi, có Liệt Đức Nhĩ hỗ trợ, còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Cho dù Vân Phong có ở đây thì thế nào?
Trong lòng Tạp Toa, Liệt Đức Nhĩ đã thuộc loại cường giả hàng đầu, trên trời dưới đất không gì không làm được. Thực lực quân chủ đỉnh của Liệt Đức Nhĩ giữa người quả thật là nhântàikiệt xuất, cho dù là ở Đông đại lục hắn cũng có thể đứng ở hàng đầu. Nhưng Tạp Toa lại không biết, cường giả trong cảm nhận của nàng đã sớm bị Vân Phong đánh rớt khỏi ngựa.
Vân Phong ở lại Xuân Phong trấn chờ ba ngày, đợi kẻ ngu xuẩn kia tự chủ động đưa lên tới cửa. Ba ngày sau quả nhiên ngọc bội truyền âm quả nhiên nhấp nháy vài cái, giọng của Tạp Toa truyền đến: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc, ta đến rồi." Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, thân thể nhanh chóng rời khỏi phòng, nhảy lên không trung, bàn tay cầm ngọc bội truyền âm vẫn còn nhấp nháy: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc, ta đợi ngươi ở ngoại thành Xuân Phong trấn."
Con ngươi đen của Vân Phong nhìn xuống vùng ngoại thành Xuân Phong trấn, từ khi Xuân Phong trấn được tách ra thành một vùng độc lập, xung quanh Xuân Phong trấn đều có một lớp phòng ngự đặc biệt. Đại môn của Xuân Phong trấn cũng không khác gì cửa thành của một thành thị lớn, rõ ràng vùng đất này đã không còn giống như trước kia. Thân thể Vân Phong xẹt qua không trung, tiến đến cùng ngoại thành ngoài đại môn Xuân Phong trấn. Chỉ chốc lát sau, từ trên cao nhìn xuống Vân Phong đã thấy được bóng dánh chờ ở kia của Tạp Toa.
dfienddn lieqiudoon Nhục Cầu trên vai có vẻ kích động, cúi đầu kêu to một tiếng "nana", xem dáng vẻ là muốn trực tiếp xông xuống rồi. Vân Phong cười ha ha vuốt ve thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu, tính cách của vật nhỏ này gần đây dường như càng ngày càng trở nên hung bạo hơn, trước kia không dễ gì lại có thể tức giận như vậy, rốt cuộc Nhục Cầu cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Thân thể của Vân Phong đột nhiên hạ xuống, chậm rãi đáp xuống nơi cách Tạp Toa không xa, rồi đi tới chỗ của nàng.
Tạp Toa có chút bất an mà đứng ở nơi đó, nghe thấy phía sau người truyền đến tiếng bước chân, bỗng chốc mặt mày vui vẻ mà quay đầu lại nhưng trong nháy mắt mặt mũi lại cứng đờ: "Liệt... Là ngươi!" Hai mắt Tạp Toa đột nhiên trừng lớn, nhìn Vân Phong đang không ngừng lại gần mình, không hề nghĩ ngợi mà xoay người bỏ chạy. Nàng không phải kẻ rất ngu ngốc, vào thời khắc như vậy đương nhiên sẽ biết sự tình có chút không thích hợp rồi.
Liệt Đức Nhĩ thúc thúc và Vân Phong là một người! Đây là suy nghĩ hiện ra đầu tiên trong đầu Tạp Toa, xoay người bỏ chạy. Nhưng với Vân Phong mà nói thì bắt lấy nàng là chuyện quá mức dễ dàng, một trận gió nổi lên, trước mặt Tạp Toa đột nhiên xuất hiện một người. Tạp Toa lảo đảo dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu nữ trước mặt, biết bẳn thân mình không thể chạy được, trong lòng hoàn toàn dâng lên cảm giác bị thua cuộc. Hoàng thất Tạp Lan đều đã không còn, nàng còn gì để mất đây? Nàng còn cái gì để sợ chứ?
"Vân Phong, ngươi thật hèn hạ! Thông đồng với Liệt Đức Nhĩ mà tính kế ta! Vô sỉ!" Tạp Toa đỏ mặt cao giọng tức giận mắng. Hiện tại hai người đang ở ngoài thành Xuân Phong trấn, cũng coi như là chỗ hiếm người đến, đã lâu như vậy mà cũng chỉ có bóng dáng của hai người.
"Nana!" Đột nhiên Nhục Cầu trên vai Vân Phong kêu một tiếng, gương mặt đáng yêu phút chốc trở nên hung dữ. Tạp Toa nhìn thấy mà trong lòng không khỏi sinh lòng sợ hãi, nhưng vẫn không sợ chết mà cứ tiếp tục tiến lên. Vân Phong cười cười, lòng bàn tay khẽ chuyển, lấy ngọc bội truyền âm của Liệt Đức Nhĩ ra. Tạp Toa vừa thấy thì mắt trừng lớn: "Ngươi dám trộm ngọc bội truyền âm của Liệt Đức Nhĩ thúc thúc!"
Vân Phong cười: "Tạp Toa, Liệt Đức Nhĩ thúc thúc của ngươi đã không còn trên đời này rồi."
Tạp Toa u mê, cả người đã cứng đờ ở nơi đó, những lời này của Vân Phong lại không ngừng vang vọng trong đầu nàng. Không còn trên đời nãy nữa, không còn trên đời này nữa rồi... Chẳng lẽ là...: "Không! Điều đó là không có khả năng! Liệt Đức Nhĩ thúc thúc sao có thể?" Tạp Toa không tin, Liệt Đức Nhĩ mạnh như vậy thì sao có thể bị người giết? Chẳng lẽ...! Tạp Toa bất tri bất giác mà đánh giá trên người Vân Phong, ý lạnh trên khoé miệng Vân Phong càng sâu.
"Là ngươi!" Tạp Toa đột nhiên hét lên một cách chói tai. Vân Phong có chút chán ghét mà nhíu mày. Tạp Toa ngơ ngác nhìn Vân Phong, bỗng nhiên bắt đầu cất tiếng cười to, cười đến mức có chút điên cuồng: "Ha ha ha! Vân Phong, ngươi sẽ gặp báo ứng! Vân gia sẽ gặp báo ứng!"
Con ngươi đen của Vân Phong nhíu lại, nói Vân Phong nàng thì còn có thể, nhưng không thể động đến Vân gia. Tạp Toa cười điên cuồng, miệng càng không ngừng nguyền rủa, trên mặt đều là vẻ ác độc: "Ngươi huỷ hoại tất cả của ta, ngươi sẽ gặp báo ứng! Chờ, chờ mà xem!"
"Đúng là một nữ nhân ồn ào." Âm thanh lạnh lẽo như băng đột nhiên vang lên, một giây sau Tạp Toa đã không thể phát ra tiếng động nào nữa. Tạp Toa hoảng hốt che lấy cổ của mình, hệt như rất khó chịu, mặt đều đã đỏ bừng lên, dần chuyển sang tím.
Một bóng dáng xuất hiện trong nháy mắt, đứng bên người Vân Phong. Cặp mắt lạnh lùng của Khúc Lam Y nhìn Tạp Toa, lại xem như một kẻ thừa thãi, tràn ngập sự hèn mọn cùng châm chọc: "Đúng là ầm ĩ mà." Vân Phong thấp giọng khinh thường nói, một quả cầu hoả nguyên tố sáng ngời xuất hiện. Tạp Toa nhìn thấy không khỏi run lên, sự hào hùng mới vừa rồi lại biến mất không thấy, thân thể run lẩy bẩy muốn chạy trốn, vô cùng chật vật.
Hai mắt Vân Phong lạnh lẽo nhìn Tạp Toa đang vùng vẫy nơi kia, không hề có một chút thương hại nào. Nhục Cầu cảm thấy được cảm xúc bây giờ của Vân Phong, cả người như đang lấy lòng mà cọ cọ lên gương mặt của nàng. Vân Phong hơi hoàn hồn, nhìn Khúc Lam Y đột nhiên xuất hiện: "Từ lúc nào mà ngươi đã thay đổi tật xấu thích nghe lén rồi?"
Khúc Lam Y cười cười, tay giữ chặt tay Vân Phong, nắm chặt trong lòng bàn tay. Vân Phong không tránh né, tuỳ ý để mặc hắn lôi kéo bản thân mình. Trái lại Nhục Cầu trên vai lại có chút không vui, cái đuôi mềm như nhung lại quét sang, Khúc Lam Y tránh mặt sang một bên, nhanh chóng tránh thoát.
"Ta chỉ là đang quan tâm Tiểu Phong Phong ngươi thôi, không thấy ngươi, ta không thể an tâm được." Khúc Lam Y cười cười, gương mặt tà mị kia càng có vẻ xinh đẹp hơn. Khúc Lam Y có một vẻ đẹp trung tính, điều này cũng khiến hắn có thể phù hợp với thân phận nam cải nữ trang, mà không làm cho người ta có cảm giác không được tự nhiên. Là nữ nhân, hắn đẹp, là nam nhân, hắn cũng đẹp.
"Tiểu Phong Phong, cũng đã đến lúc suy xét sự việc một lúc rồi." Khúc Lam Y lôi kéo tay Vân Phong đi về phía Xuân Phong trấn, Vân Phong để mặc cho hắn kéo, tầm mắt rơi vào bàn tay đang nắm lại của hai người. Bàn tay của Khúc Lam Y không phải quá lớn, nhưng ngón tay lại vừa trắng nõn nà và mảnh khảnh, trách không được dù hắn đã giả làm nữ nhân lâu như vậy nhưng cũng không có ai chú ý. Dáng người này, làn da này, thấy thế nào cũng giống một nữ nhân. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tầm mắt của Vân Phong không khỏi quét đến trên ngực Khúc Lam Y, dù nơi đó có y phục che chắn, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong ẩn hiện của bộ ngực. Theo bản năng Vân Phong nhìn về phía trước ngực mình, bản thân đã mười lăm tuổi, thân thể trong lúc không để ý cũng đã phát dục không út, tuy phía trước cũng không phải là vô cùng nhấp nhô, nhưng quả thật là cũng hơi nhô lên rồi. Nghĩ tới đây, mặt Vân Phong đen trong nháy mắt, tới cùng Khúc Lam Y là nam nhân hay nữ nhân? Nếu là nữ nhân, nam nhân lần trước nàng gặp là có chuyện gì xảy ra? Nếu đó là nam nhân, đường cong trước ngực hắn là sao? Chẳng lẽ là nhét thứ gì đó bên trong sao?