Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 189

"Nhục Cầu!" Vân Phong khẽ gầm lên một tiếng, đã không thể ngăn cản hành động của Nhục Cầu được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nuốt quả cầu tang tản ra nguồn năng lượng dung hợp nguyên tố khổng lồ kia xuống. Một giây sau, thân thể nhỏ bé mềm như nhung của Nhục Cầu đột nhiên phồng lên như một quả bóng khí, thâm chí Vân Phong có thể nghe thấy rõ ràng bên trong truyền đến một tiếng nổ mạnh, có vẻ như rất ngột ngạt. Mà thân thể của Nhục Cầu sau một lúc bị phồng lên, lại chậm rãi co về, hệt như thả khí. Nhục Cầu mở cái miệng nhỏ, một luồng năng lượng còn sót lại từ từ bay ra, Vân Phong vừa thấy thì lập tức tóm lấy cổ nó nhấc đến trước mặt mình.

"Có sao không?" Vân Phong lắc lắc thân thể của Nhục Cầu, tay cũng nhéo nhéo vào cái bụng nhỏ của nó. Vân Phong bị doạ đến mức có chút đổ mồ hôi lạnh, nó đúng thật là thứ gì cũng dám ăn, thứ này cũng có thể ăn tuỳ tiện! Nếu thân thể nhỏ bé của nó không chống nổi nguồn năng lượng kia mà nổ tung, vậy thì làm sao bây giờ?

Đôi mắt to của Nhục Cầu chớp chớp vài cái nhìn Vân Phong một cách tội nghiệp đáng thương, đuôi cũng quét sang đây, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Vân Phong: "Nana." Nhục Cầu cẩn thận kêu to một tiếng, Vân Phong cũng chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ, giơ ngón tay lên, có chút hung dữ mà chọc chọc vào đầu Nhục Cầu: "Lần sau không được xằng bậy như vậy nữa, biết chưa!"

Nhục Cầu bị chọc có chút đau, uất ức mà nhìn Vân Phong. Vân Phong bị dáng vẻ đáng yêu nhỏ bé này nhìn đến mức có chút không thể kìm chế được, tay khẽ lật, một cục khoáng thạch cực phẩm sáng bóng loé sáng nhè nhẹ xuất hiện trong bàn tau Vân Phong. Nhục Cầu nhìn thấy thì hai mắt toả sáng kêu lên, Vân Phong nhét toàn bộ khối khoáng thạch cực phẩm này vào miệng Nhục Cầu, Nhục Cầu thoả mãn nheo mắt lại, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Ngón tay của Vân Phong chọc chọc vào đầu của Nhục Cầu, sức ăn của tiểu gia hoả này vô cùng lợi hại, Vân Phong lửng thửng đi ra ngoài, Tiểu Hoả và Lam Dực đã được nàng thả ra ngoài, dù hai ma thú không ở bên cạnh nàng thời thời khắc khắc, Vân Phong vẫn không ép buộc bọn họ, thả bọn họ chạy đến một chỗ rất xa cũng không sao cả, dù sao chỉ cần truyền tâm niệm lại, không ai sẽ thất lạc đối phương, điêm ấy cực kỳ thuận tiện.

Miệng Nhục Cầu truyền ra tiếng "Kẽo kẹt, kẽo kẹt", đó là tiếng khoáng thạch cực phẩm bị răng nanh sắc bén của nó mài nhỏ, ăn đến vô cùng vui vẻ, thân thể nhỏ bé vẫn thường vặn vẹo vài cái, bộ lông mềm như nhung cọ trên mặt của Vân Phong.

Mấy ngày này Ngao Kim đã trở về Long tộc, thân là tộc trưởng Long tộc tất nhiên sẽ không thể bỏ mặc không can thiệp, chuyện của Vân Phong cũng đã được giải quyết xong xuôi, khi nào thời điểm thăm dò di tích Vạn Thần thì Ngao Kim còn có thể trở về. Vân Phong quét mắt sang mấy căn phòng khác của Vân gia, trạch viện của Vân gia đã được mở rộng hơn một chút, dù sao ở đây cũng không chỉ đơn thuần có nàng và ca ca, còn có Khúc Lam Y và Mộc Tiếu Cẩm, lại có nhiều thêm hai căn phòng. Giờ phút này hai cửa phòng khác đều đang được đóng chặt, Vân Phong cười cười, đi đến thư phòng của Vân gia.

Vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy phụ thân mặt than của mình ở trong phòng, lại không ngờ Vân Cảnh lại không có ở đây. Vân Phong vừa mới bước ra khỏi thư phòng vài bước đã nghe được một giọng nói truyền đến từ trong đại sảnh: "Vân bá bá, Vân Thăng đâu rồi."


Chân mày Vân Phong hơi nhíu lại, cả người vừa chuyển đã dịch đến bên góc đại sảnh, con ngươi đen nhìn nữ tữ đang đi tới từ bên ngoài, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, đang lúc tuổi thanh xuân, toàn thân tràn đầy tinh thần phấn chấn và khí tức bồng nột. Cô gái này cười rất khả ái, bên cạnh nụ cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, tuy dáng người không xuất sắc lắm, nhưng nụ cười này lại khiến nàng xinh đẹp hơn không ít.

"Thật không đúng dịp rồi, Thăng nhi đang bế quan tu luyện." Vân Cảnh trả lời một câu, người tới vô cùng thất vọng mà than một tiếng. Mấy ngày nay Vân Thăng đã trở thành một loại hàng hoá để cướp đoạt, tất cả các cô nương ở Xuân Phong trấn tựa hồ đều muốn bước qua cánh cửa của Vân gia để lôi kéo làm quen với đại ca của mình, còn có không ít các gia tộc từ nơi khác dời đến Xuân Phong trấn, cũng là vì nhìn trúng Vân Thăng. Tuy dáng vẻ của đại ca mình không tệ, thực lực cũng vậy, nhưng chưa bao giờ được hoan nghênh giống như hiện tại.

Những thú gia tộc này đều có tính toán của mình, Vân gia bây giờ đã không còn giống với lúc trước, thân phận và địa vị đều đã vượt qua một tầng. Xuân Phong trấn là một khu vực độc lập, nói khoa trương một chút, thì đó là một quốc gia độc lập nhỏ! Khuê nữ của Vân gia kia đã không thể trèo cao, nhưng chẳng lẽ việc nhi tử của Vân gia tìm vợ mình lại chịu yếu kém sao, trong khoảng thời gian ngắn Vân Thăng đã trở thành con rể hàng đầu của những gia tộc này, lòng các cô nương cũng mang theo sự ái mộ, dù sao đại ca của mình cũng là một mĩ nam.

May mắn mấy ngày này Vân Thăng đã bế quan tu luyện, nếu không chẳng phải cánh cửa của Vân gia này đã bị đạp nát rồi sao, sợ rằng chính hắn cũng phải sứt đầu mẻ trán rồi. Xem dáng vẻ thiếu nữ tới nói chuyện cùng Vân Cảnh một lúc này chắc hẳn vẫn chưa muốn đi, giống như phải đợi Vân Thăng ra ngoài vậy, Vân Cảnh cũng không tiện chủ động đuổi nàng. Tuy Vân Phong có hứng thú mà đứng trong góc nhìn, nhưng không được một lúc, giọng nói của Vân Thăng lại truyền đến từ trong viện.

"Hôm nay có thể ra ngoài một chút, muội vẫn chưa đi dạo hết nơi này phải không?"

Con ngươi đen của Vân Phong quét qua thấy chính là đại ca của mình và Tiểu Cẩm, hai người vừa nói vừa cười mà ra ngoài. Vân Phong cười cười, đại ca và Tiểu Cẩm, tổ hợp này chẳng phải là rất tốt sao? Nước phù sao không thể chảy ruộng ngoài, thất nhiên là không thể để cho nữ nhân khác được tiện nghi rồi.

"Vân đại ca!" Nữ tử vẫn ngồi vững như núi kia sau khi nghe được tiếng của Vân Thăng, lập tức chạy vội về phía Vân Thăng, xem dáng vẻ là muốn thuận thế một đầu chui vào trong lòng Vân Thăng rồi. Vân Thăng nhanh nhẹn tránh qua bên cạnh, cười cười với nữ tử mang theo vẻ mặt thiết tha yêu thương nhung nhớ này: "Vị tiểu thư này, ngươi là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao?"

Nữ nhân không bổ nhào vào thành công sau khí nghe được câu này lại bĩu môi, ánh mắt hung ác nhìn thoáng qua Mộc Tiểu Cẩm bên cạnh, thân thể yếu đuối vừa muốn dựa sang đây, cả người Vân Thăng lại tránh sang bên cạnh: "Vị tiểu thư này, có gì muốn nói thì cứ đứng ở đó là được rồi."


Đôi mắt quyến rũ của nữ nhân trợn lên: "Vân đại ca, ta là tiểu thư của Lý gia, Lý Vân Châu, ngươi không nhớ sao?" Mỹ nhân liều mạng chớp mắt, ngang nhiên liếc mắt về phía Vân Thăng. Vân Thăng nhìn thấy đột nhiên lại có một cảm giác buồn nôn dâng lên từ trong bụng, ánh mắt của vị Lý tiểu thư trước mặt này cứ nháy nhanh như bị rút gân vậy.

Mộc Tiểu Cẩm từ sau khi vị tiểu thư này xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra một chút gấp gáp, bàn tay nhỏ cứ níu lấy ống tay áo của Vân Thăng. Vâng Thăng chỉ quay lại cười dịu dàng với Mộc Tiểu Cẩm, để mặc nàng kéo.

"A... Lý tiểu thư, ta thật sự không biết." Vân Thăng tốt tính mà nói lại một câu. Lý tiểu thư lại vểnh môi lên, nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm vẫn kéo ống tay áo của Vân Thăng không buông tay, lập tức quát khẽ: "Ngươi là tiểu thư nhà nào? Cứ ở lại đất của Vân gia một cách không rõ ràng như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?"

Mặt Mộc Tiểu Cẩm hơi trắng. Sắc mặt của Vân Thăng đột nhiên trầm xuống: "Vị Lý tiểu thư này, ngươi lấy thân phận gì mà phát ngôn bừa bãi ở Vân gia? Người của Vân gia ta cũng là người mà ngươi có thể đến để quát tới quát lui sao?"

Lý tiểu thư hơi ngẩn ra, mắt trừng lớn nhìn Mộc Tiểu Cẩm: "Người Vân gia? Chẳng lẽ các người..."

"Vị Lý Vân Châu tiểu thư này, về sau cũng không cần tới Vân gia nữa, đã hiểu ý của ta chưa?" Vân Phong đi tới từ trong góc, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Lý Vân Châu, sắc mặt Lý Vân Châu lập tức trắng bệch một câu cũng không nói nên lời, ấp úng mà lùi về phía sau mấy bước. Tuy nàng chưa từng gặp Vân Phong, nhưng xem khí thế của nữ tử trước mắt thì quả thật không khác gì rồi.

Thân thể của Lý Vân Châu bắt đầu lạnh run lên, lập tức cắn môi mắt mang theo nước mắt mà chật vật chạy ra ngoài. Vân Cảnh thấy một màn như vậy thì lắc đầu không biết làm sao, cũng đứng dậy đi tới. Vân Thăng và Vân Phong đứng trong sân, sắc mặt của Mộc Tiểu Cẩm thoạt nhìn qua thì rất không tốt, tựa hồ như đang nghĩ tới chuyện gì, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

"Tiểu Cẩm?" Vân Phong nhẹ giọng gọi một câu, bàn tay của Vân Thăng sờ đầu của Mộc Tiểu Cẩm, lúc này Mộc Tiểu Cẩm mới hoảng hốt mà bừng tỉnh: "A... Ta không sao, không có việc gì." Trên môi Mộc Tiểu Cẩm khẽ thoáng qua ý cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng khó coi. Vân Phong biết nàng đang nhớ về Mộc Thương Hải đã chết, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mộc Tiểu Cẩm: "Thương Hải... Sẽ có biện pháp trở về, tin ta."


Mộc Tiểu Cẩm nghe đến đó thì đầu không khỏi cúi thấp hơn, gật nhẹ đầu, Vân Thăng tinh tế thấy được vẻ mặt như vậy của Mộc Tiểu Cẩm thì trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Thời gian chờ đợi nhoáng cái đã qua, thời gian thăm dò di tích Vạn Thần đã được ba đại đế quốc thống nhất xong, trong khoảng mười ngày gần đến ngày thăm dò, Ngao Kim cũng hấp tấp chạy về từ Long tộc. Mới vùa về đến, vị Kim long tính tình có chút nóng này này nhìn qua có chút cáu kỉnh, nhất định là nội bộ của Long tộc lại cho hắn không ít phiền toái.

Khúc Lam Y đã kết thúc việc bế quan tu luyện, lúc nhìn thấy Vân Phong thì còn dính hơn so với trước kia, tựa hồ như mấy ngày nay không gặp thì vô cùng nhớ. Cảm xúc của Mộc Tiểu Cẩm sau hôm ấy thì có chút sa sút, tuy nàng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng với sự tỉ mỉ của Vân Phong và Vân Thăng thì đều cảm giác được.

Không bới móc việc này ta, Vân Thăng và Vân Phong vẫn coi như không biết gì mà chăm sóc nàng. Đức gia và Thương gia cũng đã truyền tin tức đến Vân Phong, tập hợp tại Cát Nguyên. Sau khi Vân Phong nhận được tin tức thì bái biệt phụ thân mặt than, đoàn người tiến vào Cát Nguyên.

Sau khi tới Cát Nguyên, người của Đức gia và Thương gia đã sớm chờ ở nói đó, chiêu đãi đoàn người vô cùng nồng hậu. Sau khi đã sắp xếp thoả đáng tất cả xong, Đức Lan và Thương Liên bái phỏng Vân Phong trước, tuy nói hiện tại ở Phong Vân đế quốc hai gia tộc đang kiềm chế lẫn nhau, nhưng Vân Phong lại trở thành một sự tồn tại đặc biệt. Tuổi tác của ba người chênh lệch nhau không nhỏ, nhưng lại tương xứng ngang hàng. Lấy tuổi hiện tại của Vân Phong mà nói, tuyệt đối cũng sẽ không xuất hiện người thứ hai.

Giờ phút này ba người đang ngồi trong phòng, trao đổi vấn đề có liên quan đến việc thăm dò di tích Vạn thần: "Danh sách thăm dò các người đã sắp xếp ổn thoả hết chưa?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, Đức Lan và Thương Liên cười ha ha.

"Vân Phong cũng biết tình hình bên trong của hai đại gia tộc chúng ta như thế, nếu có thể có nhân tài như Vân Phong, chúng ta cũng nên thàm vui vẻ."Đức Lan cười nói, Vân Phong cũng chỉ cười nhạt. Không khó tưởng tượng, người hai đại gia tộc này phái ra nhất định là vì lợi ích khác nhau, cũng nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.

"Trừ ba vị trí của Vân Phong ngươi ra, hai người chúng ta bảy vị trí đã giao cho ba gia tộc đáng tin gánh vác. Nhưng gia tộc này ở Phong Vân đế quốc cũng là số một số hai, trong di tích Vạn Thần, mong rằng có thể giúp được chút ít cho Vân Phong rồi."

Vân Phong cười nói: "Những thứ này cũng không còn gì để nói, ba gia tộc khác, mỗi gia tộc chiếm bao nhiêu vị trí?"

"Ba gia tộc khác chia đều mỗi gia tộc một vị trí, cho bọn họ một chút ưu đãi, bọn họ mới có thể càng nghe lời." Đức Lan cười cười, Vân Phong gật gật đầu. Không hổ là hai đại gia tộc có thủ đoạn nhất, loại chuyện này quả thật không thể giấu, bất quá cũng chỉ cho một ít lợi ích mà thôi, nói tóm lại nhóm người bọn hắn mới chính là người được chiếm được nhiều.


Mười người lại có liên quan rất nhiều đến lợi ích của gia tộc, lòng những người này xem ra là khó thống nhất rồi. Vân Phong khẽ nhíu mày, tuy nhiên những thứ này không có nhiều quan hệ với nàng, nàng căn bản cũng không muốn ở cùng một cấp bậc với những người này.

"Cũng không biết mấy ngày nay Vân Phong đã chuẩn bị được như thế nào rồi?" Thương Liên định thăm dò mà hỏi một câu. Hiện tại chỗ dựa lớn nhất của Phong Vân đế quốc là Vân Phong, so với hai đại đế quốc khác mà nói, đội ngũ này của Phong Vân đế quốc quả thật có phần bị phân tán, có thể chiếm được ít hay nhiều lợi ích là điều khó nói.

"Ta tất nhiên không cần các ngươi lo lắng. Trái lại những người khác, cho bọn hắn nhiều thứ bảo mệnh gì đó, đến lúc ở trong cũng không bị bỏ lại." Vân Phong lạnh lùng nghiêm mặt liếc nhìn hai lão gia hoả một cái, muốn Vân Phong nàng kiếm lợi ích cho bọn họ, cũng không phải không có khả năng, nhưng cũng chỉ là một chút, không hơn!

"Được được được, Vân Phong nói đúng. Nếu Vân Phong cần gì, cứ việc nói cho chúng ta là được!" Thương Liên lập tức cười lấy lòng, Vân Phong khoát tay, thứ nàng cần bọn hắn cũng không thể cho.

"Ta về trước đây."

Đức Lan và Thương Liên cũng không dám nói gì nữa, cũng không biết những câu vừa rồi có câu nào đã chọc cho tiểu tổ tông này mất hứng hay không. Nói đến việc hoàng thất Tạp Lan bị giết cũng có chút không may, nội tình của hoàng thất Tạp Lan trải qua một thời gian dài cũng không có biến động gì, hai địa gia tộc vốn cũng định vơ vét một chút đều không khỏi có chút trợn mắt. Hiện tại bọn hắn cũng không có vật phẩm trân quý gì để chiêu mộ cường giả, chỉ có thể ngóng trông người nhà mình có thể trang thủ chút ít, mang về chút gì đó là tốt rồi.

Giờ đi đến Cát Nguyên, Trạch Nhiên cũng không đi theo, trái lại lại ở lại Xuân Phong trấn. Trước khi đi, hắn chỉ nói với Vân Phong một câu: "Ta phải cố gắng hơn nữa, như vậy ta mới có thể đến giúp ngươi!" Vân Phong hiểu ý của hắn, không nói gì mà chỉ vỗ bả vai của hắn rồi rời đi.

Thiếu niên có chút quật cường kia, thực lực và khí thế không tệ, nhưng để có thể giúp được nàng thì vẫn còn thiếu một chút. Nghĩ đến Trạch Nhiên, khoé môi Vân Phong khẽ nhếch lên, hắn quả thật là bạn chí cốt! Long điện không thích hợp cho chiến sĩ tu tập thì cũng chỉ có thể từ bỏ, nếu không thì cứ ném Trạch Nhiên vào bên trong, lúc ra ngoài nhất định sẽ có thành tựu xuất sắc đi!

Vân Phong chậm rãi dừng bước, đứng bên ngoài một cánh cửa đang được đóng chặt, tay nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Phong liền thấy được Mộc Tiểu Cẩm vẫn ngồi ngẩn người bên cửa sổ: "Tiểu Cẩm, chúng ta ra ngoài một chút đi." Vân Phong kéo tay Mộc Tiểu Cẩm, không đợi nàng nói gì, liền lôi nàng ra ngoài.Mộc Tiểu Cẩm bị Vân Phong lôi ra khỏi khách điếm, lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment