Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 220

Người ở một bên từ từ thở dài: "Hội trưởng, đã sắp đến rồi. Theo báo cáo hiện tại Phong Vân đế quốc đã tiến vào trong Già Diệp đế quốc, việc đánh vào hoàng cung Già Diệp cũng có thể thực hiện trong thời gian ngắn thôi."

"Ồ...?" Nam nhân trung niên nhướng mày, đưa tay vuốt cằm: "Tất nhiêu Áo Uy và Thánh Diệu sẽ đứng về phía Phong Vân đế quốc, hai lão hồ ly cũng xem như là thông minh. Nếu là ta, ta cũng sẽ như vậy."

"Hội trưởng!" Người bên cạnh gọi một tiếng, dáng vẻ vô cùng hao tâm tổn trí: "Nếu người vẫn không xuất hiện, sợ rằng Già Diệp đế quốc sẽ phải biến mất, Trạng thái cân bằng của Đông Đại lục cũng lquydon sẽ bị phá vỡ."

Người nam nhân trung niên cảm thấy vô cùng phiền phức mà khoát tay: "Đã biết, ngươi đã nói những lời này nhiều lần như vậy rồi, ta cũng nghe đến mòn tai, còn nói nữa ta sẽ mặc kệ đấy!"

Người ở bên cạnh không nói thêm gì nữa, nam nhân trung niên ngồi ở chỗ kia, ngón tay gõ vào trên tay ghế: "Ta đã sớm không vừa mắt tên Gia Nhĩ của Già Diệp, vừa lúc mượn cơ hội này xử lý hắn cũng được."

"Hội trưởng...?" Người ở bên cạnh nhịn không được mà trừng mắt. Nam nhân trung niên cười ha ha, tay lại sờ cằm: "Thế nào? Có phải thấy ta rất tuấn tú, rất có đầu óc mới có thể hiểu được chiêu mượn đao giết người này hay không?"

Người bên cạnh lắc đầu, nói đến cùng cũng không phải là vì báo thù riêng sao?

"Ngài đang muốn báo thù riêng phải không?" Nam nhân trung niên nhíu mày. Người mổ bên vội vàng lắc đầu, lòng không khỏi run lên một chút.

"Qủa thật là có chút lòng báo thù riêng, bỏ qua chuyện này sang một bên không nói, vị trí củaGià Diệp ở Đông Đại lục vẫn vượt qua ba đại đế quốc khác, hiện tại cũng có thể mượn dịp này để củng cố lại sự cân bằng, Vân gia không phải là một gia tộc như bao gia tộc khác, Vân Phong càng không phải là người bình thường, Vân gia cũng sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ đế quốc nào, đây cũng là nguyên nhân tồn tại của Vân gia khiến ta yên tâm."

Người ở bên cạnh nghe xong thì bừng tỉnh, nam nhân trung niên khinh thường hừ một tiếng: "Đầu óc cái gì? Còn không hiểu nhiều bằng ta!" Đột nhiên khoé miệng của người đứng bên cạnh giật giật, cũng không nói thêm gì nữa, nam nhân trung niên lại cầm bức thư mà bị ông ta ném sang một bên lên, có chút vui vẻ mà xem, mấy hàng chữ ngắn ngủi như rất thú vị.


"Ra ngoài đi, khi nào đánh tới hoàng cung Già Diệp rồi thì hãy tới làm phiền ta."

Người bên cạnh đứng nghe xong cũng chỉ có thể lui ra ngoài, vừa lắc đầu vừa thở dài, quả nhiên hội trưởng không phải là người bình thường, quả nhiên không phải... Người bình thường.

Thế công của Phong Vân đế quốc như chẻ tre, trên đất của Già Diệp đế quốc cứ như chỗ không người, tuy Già Diệp đế quốc có thể ngăn cản một thời gian, nhưng vẫn bị Phong Vân đế quốc áp chế như cũ, phòng tuyến của Già Diệp đế quốc đã bị phá vỡ phải lui về phía sau, Phong Vân đế quốc lại một mực tấn công về phía trước, mà người dẫn đầu không ai khác chính là Vân Phong.

Đường tiến công của Phong Vân đế quốc là vô cùng rõ ràng, thẳng tiến hoàng cung, những chỗ khác đều không quan tâm, dù Già Diệp đế quốc có bị tiến công, bách tính ở đây lại hoàn toàn không có cảm giác chiến tranh, dường như chỉ là ân oán cá nhân, thay vì nói là chiến tranh thì không bằng cách giải thích như thế.

Hoàng thất Già Diệp gặp kẻ địch mạnh, d ie n da n lequy d o n như kiến bò trên chảo nóng, nhưng sau khi phát hiện mục tiêu của Phong Vân sau khi tiến vào, người của hoàng thất Già Diệp càng thêm hoảng sợ vạn phần, rối rít bỏ trốn.

Vân Phong nghe được tin này thì chỉ cười thờ ơ, chỉ cần những tên mấu chốt vẫn còn ở đó, những kẻ khác cũng chả có vấn đề gì. Thế công của Phong Vân đế quốc rất nhanh chóng, lại có Vân Phong làm tiên phong, các chiến sĩ của Phong Vân lại giống như được tiếp thêm sức mạnh, lần lượt thấy Vân Phong ra tay mạnh mẽ, dưới sự công kích của những ma pháp đẹp đẽ trên diện rộng, sự chống đỡ của quân đội Già Diệp cũng chỉ còn lại một hai thành, đây cũng là nguyên nhân khiến thế công của Phong Vân lại nhanh như vậy, có một vịtriệuhồisưmạnh mẽ, giống như một chiến binh tinh nhuệ nhất trong đội!

Trong dự liệu của mọi người, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, quân đội của Phong Vân đế quốc đã xâm lấn vào đế đô Già Diệp, sau khi quân đội của Phong Vân tiến vào đế đô, cũng đại biếu cho việc hoàng thất Già Diệp cũng không còn cơ hội phản kháng.

Ngừng tất cả hành động lại, Vân Phong mang theo Tiểu Hoả cùng Lam Dực tiến vào hoàng cung của Già Diệp, đứng trên bầu trời hoàng xung, Vân Phong cười lạnh nhìn những vệ bình được bố trí phía dưới, lớn giọng quát: "Già Diệp đế vương, ngươi cho rằng chỉ như thế thì có thể ngăn được ta sao?"

"Vút vút vút--!" Mấy bóng người lao ra, vây chặt ba người Vân Phong, ba người đều lạnh mặt quét qua một lượt, Già Diệp đế vương chậm rãi bước ra khỏi hoàng cung, đã đến tận hoàng cung, vào lúc này mà một bậc đế vương như ông ta còn không xuất hiện thì quả thật đã quá mất mặt rồi!"

"Vân Phong! Già Diệp và Phong Vân không ân không oán, sao ngươi lại có thể vì ân oán cá nhân mà phát động chiến tranh!"


Vân Phong cười ha ha: "Ân oán cá nhân là có, hôm nay ta tới, chính là để giải quyết ân oán cá nhân này, giao Gia Nhĩ ra đây, ta tha cho ông một mạng."

"Vân Phong! Ngươi nghĩ nơi này là đâu! Đây cũng là chỗ ngươi có thể tuỳ tiện giương oai sao?" Già Diệp đế vương bị bức bách đến đây đã sớm thẹn quá hoá giận, bị bức từng bước đến cửa nhà mình, còn bị buộc phải giao thân đệ ra, sao ông ta có thể chịu nổi điều này! Thể diện của một đời đế vương giờ này đã bị Vân Phong giẫm xuống chân!

"Sức kiên nhẫn của ta có hạn, nếu không cũng đừng trách ta xuống tay không nể tình!" Sắc mặt của Vân Phong vô cùng lạnh lẽo, tay vừa vung lên, một luồng hoả nguyên tố xuất hiện trong nháy mắt, vung ma trượng trong tay, hoả nguyên tố lao đến vùn vụt, một đám người nhanh chóng tản ra, suýt chút nữa đã bị hoả nguyên tố nuốt trọn cả người.

"Grào!" Một tiếng dã thú rống giận vang lên, đột nhiên một bóng dáng màu xanh nhảy lên từ một góc nào đó trên mặt đất, phóng thẳng về phía Vân Phong, Vân Phong hơi nghiêng đầu, Tiểu Hoả đã nhanh chóng tiến lên phía trước, vung mạnh vuốt sói, cái bóng màu xanh đã nhếch nhác lui về phía sau vài bước.

"Thanh Vân Lang?" Tiểu Hoả nhìn Thanh Vân Lang màu xanh trước mặt, hình thể hai ma thú nhìn qua rất giống nhau, nếu như không phải màu lông hai bên hoàn toàn khác nhau, có thể nói Tiểu Hoả và Thanh Vân Lang này đúng là huynh đệ.

Thanh Vân Lang và Hoả Vân Lang đều thuộc hệ sói, Vân Lang là một tộc lớn trong ma thú, nhưng chủ yếu cũng chỉ là Hoả hệ, Vân Lang Phong hệ cũng có thể coi như là hiếm thấy, dù sao ma thú ở dạng sói cũng có tốc độ tấn công rất cao, công thêm bộ móng nhọn của bọn chúng cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ.

"Không ngờ sẽ gặp phải họ hàng ở chỗ này." Mắt sói Thanh Vân Lang nhìn về phía Tiểu Hoả, sau khi quan sát mộthồithì chợt cười: "Vốn còn cho là cùng tổ tông, xem ra còn có một chút khác biệt."

Đột nhiên trong đôi mắt sói của Tiểu Hoả hiện lên một chút sát ý: "Bổn đại gia không muốn giết ngươi đâu."

Thanh Vân Lang liếc mắt nhìn Vân Phong, trong mắt lướt qua một chút hâm mộ: "Chủ nhân của ngươi, nhìn qua không tệ."

Tiểu Hoả cười ha ha, mang theo sự hài lòng vô tận, mặc dù ma thú bị khế ước có thể xem như là một sự sỉ nhục, nhưng cũng chỉ có ma thú đã bị khế ước mới có thể hiểu được cảm giác trong đó, sự tự do của ma thú cũng sẽ bị trói buộc, phần lớn lòng tôn nghiêm của ma thú cũng sẽ như thế, chẳng qua Tiểu Hoả không hề cảm thấy như thế, có một chủ nhân như Vân Phong nó cũng nên hài lòng mới phải.


"Đó là đương nhiên, người có thể khế ước bản đại gia thì sao có thể là kẻ kém cỏi được."

Vân Phong ở bên liếc nhìn Thanh Vân Lang, đó là ma thú mà Gia Nhĩ đã khế ước sao? Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc còn trong sơn động đó hắn rất thèm muốn Lam Dực, quả nhiên là ma thú Phong hệ.

Đột nhiên cả người Thanh Vân Lang run lên, dường như đã nhận được mệnh lệnh gì đó từ Gia Nhĩ, thân sói nhảy lên công kích về phía Tiểu Hoả, Tiểu Hoả nhanh chóng tránh né, nhỏ giọng quát về phía Thanh Vân Lang: "Ngươi không phải là đối thủ của ta!"

Thanh Vân Lang cười khổ một tiếng: "Thân bất do kỷ, ngươi nên hiểu."

Tiểu Hoả vô cùng tức giận gầm nhẹ một tiếng, nếu là ma thú khác thì có thể bỏ qua, cố tình lại là cùng tộc, hơn nữa rõ ràng Thanh Vân Lang này không hề có ý tấn công mình, nhưng ma thú khế ước lại không có cách nào để làm trái lệnh củatriệuhồisư, chỉ cần Gia Nhĩ ra lệnh, cho dù đánh không lại cũng phải chiến đấu!

Chủ nhân, tên này cứ giao cho ta!" Tiểu Hoả rống lên một tiếng, Vân Phong gật đầu, có thể nhìn ra Thanh Vân Lang này có vài phần tương tự với Tiểu Hoả, để Tiểu Hoả ứng phó cũng không có vấn đề gì.

Thế công của Thanh Vân Lang càng trở nên mãnh liệt hơn, Tiểu Hoả lại chỉ tránh mà không tấn xông, Thanh Vân Lang vừa thấy không khỏi cười khổ: "Không cần như vậy, cho dù có cùng tộc, lúc cần đánh cũng cần phải đánh."le quy!$# don

"Ngươi còn chưa có tư cách để ra lệnh cho bổn đại gia!" Tiểu Hoả bực bội gầm lên, tránh thoát một trảo của Thanh Vân Lang, Thanh Vân Lang vừa thấy, mắt sói đã thoáng qua một luồng sáng: "Ta không thể chống lại mệnh lệnh của hắn, chỉ có thể tấn công đến chết mà thôi!"

Mắt sói đen sậm của Tiểu Hoả sáng lên: "Nếu như ngươi có thể đánh trúng bổn đại gia thì cứ tới đi!"

Vân Phong cùng Lam Dực đứng trên không, Thanh Vân Lang và Tiểu Hoả vẫn đang chiến đấu ở một bên, Vân Phong nheo mắt nhìn xuống phía dưới: "Gia Nhĩ! Ngươi cũng chỉ có can đảm đế ma thú khế ước của ngươi ra ngoài thôi sao!"

Sắc mặt của Già Diệp đế vương thay đổi, một bóng người chậm rãi đi ra từ phía sau ông ta, chính là Gia Nhĩ, Vân Phong vừa thấy liền cười: "Đồ tiểu quỷ nhát gan, cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?"


Mặt Gia Nhĩ vừa co rút, Vân Phong đã cất giọng nói: "Già Diệp đế vương, ta chỉ cần một tên Gia Nhĩ này thôi."

Sắc mặt Già Diệp vừa thay đổi, đột nhiên Gia Nhĩ ở cạnh lại quát lên: "Câm miệng! Còn lâu đại ca ta mới tin lời ngươi nói!"

"Phong Vân đế quốc tiến công Già Diệp đế quốc, đã bao giờ tạo thành cảnh sinh linh đồ thán chưa? Già Diệp đế vương, trong lòng ông nên biết dụng ý của ta, mục tiêu của ta chỉ có một người."

Già Diệp đế vương vẫn đứng ở nơi đó không lên tiếng, Gia Nhĩ cười ha ha: "Vân Phong, có khích bác ly gián cũng vô dụng! Nhất định đại ca sẽ không từ bỏ ta! Dựa trên những chuyện ta đã làm cho Già Diệp đế quốc, không có lý nào mà hắn có thể từ bỏ ta!"

Già Diệp đế vương, sức kiên nhẫn của ta có hạn." Vân Phong lạnh mặt nhìn Già Diệp đế vương, nếu như ông ta vẫn khăng khăng giữ ý định cũ, nàng sẽ không xuống ta lưu tình, hôm nay cũng có thể sẽ là ngày Già Diệp phải xoá tên mình rồi.

"Chậc chậc, xem ra ta vẫn tới đúng lúc." Một giọng nói lười biếng vang lên, Vân Phong kinh ngạc, nàng lại không phát hiện được có người tới gần! Lam Dực bảo hộ trước người Vân Phong, mắt lộ ra sự cảnh giác nhìn nam nhân xuất hiện đột ngột trên không trung.

"Không cần đề phòng ta... Ta chỉ tới xem náo nhiệt một chút thôi, thuận tiện xử lý một số chuyện." Cả người nam nhân đứng trên không trung đều có vẻ lười biếng, trên mặt còn có chút lơ đễnh nhưng lại làm cho người ta không thể khinh thường!

Vân Phong không hề quan tâm đế người nam nhân này thêm, lạnh giọng nói với Già Diệp đế vương: "Thế nào? Đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Nam nhân kia nghe được thì cười ha ha: "Già Diệp đế vương, ta khuyên ngươi đừng vì nhỏ mà mất lớn, đạo lý này không phải là ngươi không hiểu."

Gia Nhĩ vừa nghe thấy lại như dã thú bị chọc giận: "Không cần ngươi tới đây để lắm mồm! Ngươi từ đầu tới? Nhất định là cùng một đám với nha đầy kia đi!"

Nam nhân kia vừa nghe tới đó, khoé môi vẫn còn cười tươi lúc nãy đã trùng xuống, mắt nhìn Gia Nhĩ, bên trong toát ra sự sắc bén cả Vân Phong cũng có thể cảm nhận được, nam nhân vung tay lên, đột nhiên dưới một lực lượng công kích vô hình cuồn cuộn, hoàng cung Già Diệp đã sụp đổ ầm ầm!

"Già Diệp đế vương, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn."

Bình Luận (0)
Comment