"Không ổn!" Nam nhân trung niên nhanh chóng lùi người về phía sau, kéo giãn ra một khoảng cách, giờ phút này Gia Nhĩ giống như trung tâm của năng lượng không ngừng tuôn trào, từng đợt sóng năng lượng không ổn định không ngừng phát tán ra, mà trong lúc đó trên tay Gia Nhĩ lại có một nguồn năng lượng phong nguyên tố, sự tinh khiết của nănglqd lượng cùng khí thế tản mát ra khiến người ta cảm nhận được một áp lực rất lớn!
"Mau tránh ra!" Nam nhân trung niên kêu lên một tiếng, Vân Phong không hề có ý tránh né mà chỉ cười ha ha một tiếng, tay vừa mở ra, hai luồng nguyên tố đã xuất hiện trong lòng bàn tay!
Lôi nguyên tố cùng phong nguyên tố không ngừng toát ra trong lòng bàn tay của Vân Phong, con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, đột nhiên khép hai tay vào nhau, hai luồng nguyên tố đã bị cưỡng ép dung hợp!
Cái gì?! Nam nhân trung niên nhìn thấy một màn như vậy thì có chút sững sờ, một người điên không đủ, chẳng lẽ nha đầu kia cũng điên rồi sao! Vây mà lại muốn dung hợp hai loại nguyên tố lại với nhau, chẳng lẽ nàng muốn tự nổ tung sao!
Một nguồn năng lượng vĩ đại toả ra từ lòng bàn tay của Vân Phong, hoàn toàn tương ứng với nguồn năng lượng kia của Gia Nhĩ, hai luồng sóng năng lượng lớn không ai chịu nhường ai, va chạm vào nhau, khiến cho mặt đất lõm vào một hố sâu!
Lôi nguyên tố và phong nguyên tố đa nhanh chóng được dung hợp cùng một chỗ, Vân Phong nhìn năng lượng của nguyên tố dung hợp, mặt ngoài không ngừng có những con rắn màu bạc bay lượn, hai loại nguyên tố bị dung hợp với nhay đều đang vận sức chờ được phát động!
"Để ta xem, cuối cùng là ai lợi hại hơn!" Vân Phong vung tay lên, nguyên tố đã được dung hợp trong lòng bàn tay đã được phóng đi, Gia Nhĩ nhìn thấy thì ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: "Ha ha ha ha!" Năng lượng phong nguyên tố vĩ đại trong lòng bàn tay hắn cũng đã được phóng ra, hai luồng năng lượng vĩ đại va chạm cùng nhau.
"Nổ." Vân Phong thầm nói một tiếng, trong nháy mắt một tiếng nổ vang trời vang lên!
"Ầm---!"
Mặt đất chấn động dữ dội, toàn bộ đế đô Già Diệp đều đã rung động dưới một đòn này, sắc mặt của các cường giả ở đế đô Già Diệp đã hoàn toàn trắng xanh, trong lòng đều vô cùng hoảng sợ! Đó là gì vậy! Năng lượng dao động lại mạnh đến thế! Đây là cuộc chiến của cáctriệuhồisưsao! Sau khi thấy được cơn chấn động này lòng của các cường giả đều đã run lên, ngay cả nam nhân trung niên đã chứng kiến toàn bộ cũng run bật.
Năng lượng nổ tung, mà còn là nguồn năng lượng mạnh mẽ như vậy, nếu nói Gia Nhĩ là vì dược tề nên mới trở nên điên cuồng như thế, thì Vân Phong chính là một kẻ điên trời sinh!
Năng lượng dao động như một ngọn sóng cuốn sạch mọi nơi ở xung quanh, mặt đất dưới sự xuất hiện của một nguồn năng lượng chấn động vĩ đại đã xuất hiện vết nứt, một vài ngọn núi nhỏ cũng đã bị san phẳng, cắt đá bay loạn, rất bừa bãi!
Dưới khung cảnh đất đá bay tán loạn, nam nhân trung niên hơi nheo mắt lại, chỉ thấy một bóng đen bất chợt nhảy vào trong tầm nhìn, đồng tử của ông ta co rụt lại, đó là...!
Gia Nhĩ chật vật lui về phía sau một khoảng, trận nổ tung vừa rồi đã khiến cho toàn hắn hoàn toàn khô kiêt, thời gian của dược tề cũng đã đạt đến giới hạn, hiện tại cả người Gia Nhĩ cũng chỉ là một cái xác không, điều mà hắn đang suy nghĩ ở hiện tại chính là trốn!
Xoay người, chật vật chạy về phía trước, hô hấp của Gia Nhĩ đã trở nên nặng nề, trốn, trốn, nhất định hắn phải trốn, nếu không thì chắc chắn sẽ chết!
Gia Nhĩ hơi xoay người, ngoại trừ một khung cảnh bụi cát mịt mù thì không còn gì khác, không khỏi cười toét miệng: "Vân Phong không bị nổ chết cũng sẽ tàn phế, muốn giết ta sao? Ha ha ha!"
Cả người Gia Nhĩ dưới một màn khói rất nhanh đã chạy đến phía trước, sự đắc ý trong lòng còn chưa lâu, bỗng nhiên chỉ cảm thấy một bóng người xuất hiện ở bên cạnh, một khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ xuất hiện ở bên cạnh, con ngươi đen trong suốt kia nhìn thẳng vào Gia Nhĩ, mang theo một chút ý cười không rõ.
"Đang tìm ta sao?" Vân Phong nói, giọng điệu mang theo chút khinh thường, Gia Nhĩ trừng lớn mắt: "Không thể nào!" Cả người đã nhanh chóng tẩu thoát, Vân Phong cười lạnh một tiếng, hai cừa chuyển, bàn tay hơi lạnh lẽo đã đặt lên vai Gia Nhĩ, quăng phất Gia Nhĩ như một miếng giẻ rách bị bỏ đi!
"Ầm--!" Gia Nhĩ không lqd [email protected]$$hề có tí sức lực phản kháng nào, cả người đã bị một sức lực mạnh mẽ ném mạnh về phía mặt đất tạo thành một cái hố lõm sâu, Gia Nhĩ không chết nhưng miệng cũng đã phun máu tươi.
Cả ngườichật vật bò lên từ trên mặt đất, Gia Nhĩ liều mạng muốn leo ra khỏi hố sâu, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên từ trong đáy lòng, nhìn khuôn mặt thiếu nữ mang theo ý cười nơi không trung, đồng tử của Gia Nhĩ co rụt lại!
"Không--!" Một tiếng gào thét không cam lòng vang lên, tiếng thét khàn khàn, mang theo sự không cam lòng không cách nào có thể tiêu tan được, nắm đấm của Vân Phong nện mạnh vào trong tay của Gia Nhĩ, biểu tình không cam lòng của Gia Nhĩ vẫn luôn hiện lên trên mặt, cả người run bật lên vài cái, cũng không còn nhúc nhích nữa.
Gia Nhĩ vừa chết, bất chợt ma thú khế ước Thanh Vân Lang cũng chợt tru lên một tiếng thống khổ, đột nhiên quanh thân phát ra một luồng sáng màu xanh, thân thể bị biến dị đã chậm rãi khôi phục lại bình thường,triệuhồisưchết, đương nhiên khế ước đã tự động được giải trừ.
Thân thể Vân Phong hơi lung lay một chút, bỗng nhiên ánh mắt đã trở nên đen tối, rơi thẳng xuống mặt đất, Tiểu Hoả và Lam Dực vừa thấy đã vọt tới, tuy nhiên đã có một cánh tay đỡ Vân Phong trước một bước.
Nam nhân trung niên nhìn Vân Phong đã ngất đi, con ngươi đen loé lên vài cái, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: "Nha đầu nhà ngươi rất thú vị, thế nào, làm con gái của ta đi! Không nói lời nào coi như là ngươi đã đồng ý rồi."
Nam nhân tự tiến nói xong, Tiểu Hoả và Lam Dực đã vọt tới đây: "Buông chủ nhân ra!" Tiểu Hoả hung tợn gầm lên một tiếng, nam nhân trung niên nâng mắt: "Giận giữ cái gì? Ta là phụ thân của con bé, ôm con gái của ta thì vô cùng bình thường không phải sao?"
Tiểu Hoả và Lam Dực đều sửng sốt, từ lúc nào thì chủ nhân đã có thêm một người phụ thân nữa rồi?
"Chủ nhân đã có phụ thân rồi, tên là Vân Cảnh! Buông chủ nhân ra!" Lam Dực ở bên cạnh lạnh giọng nói một câu, nam nhân trung niên hơi suy nghĩ mộthồi, sau đó đã ôm Vân Phong vào trong ngực, cười khà khà: "Cái này thì dễ rồi, ta đến Xuân Phong trấn một chuyến, đứa con gái này ta đã quyết định rồi!" Mặc kệ Tiểu Hoả và Lam Dực, nam nhân dứt khoát hoá thành một luồng sang lao vun vút đi!
"Đứng lại!" Lam Dực mở cánh ra đuổi theo, Tiểu Hoả vừa muốn đuổi theo đã thấy Thanh Vân Lang đã khôi phục được ở bên, cả người dừng lại: "Ngươi không sao chứ?"
Thanh Vân Lang gật đầu, tuy cả người rất yếu ớt, nhưng cũng đã thoát ra khỏi gông xiềng kia, nó cũng đã lấy lại được tự do: dien da nl e quy @#$ don "Nếu có thể, ta hi vọng có thể gặp được mộttriệuhổisưgiống như chủ nhân của ngươi."
Tiểu Hoả cười ha ha: "Ngươi đã tự do rồi, ta đi trước một bước." Tiểu Hoả quay đầu, thân sói màu đỏ sậm đã hoá thành một luồng sáng đuổi theo. Thanh Vân Lang đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Hoả, đột nhiên ngẩng đầu lên, một tiếng thú gào vang vọng bầu trời.
Lúc Vân Phong tỉnh lại, trên mặt vẫn có một nhiệt độ vô cùng thoải máu không ngừng di chuyển, từ mặt xuống tới cổ của nàng, tựa hồ còn có xu thế tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, đột nhiên Vân Phong trừng lớn mắt, một khuôn mặt với ngũ quan yêu mị đã phóng đại ngay trước mặt.
"Tiểu Phong Phong, tỉnh rồi sao?" Khúc Lam Y cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt từ cổ lên tới má Vân Phong, dạo quanh một vòng xung quanh đôi môi của Vân Phong, lúc này mới thu ngón tay về.
Vân Phong muốn ngồi dậy lại phát hiện cả người vô cùng yếu ớt, Khúc Lam Y dịu dàng tiến lên muốn đỡ Vân Phong dậy, nửa người dựa vào hắn.
"Tinh thần lực tiêu hao quá độ, ngươi đã bị ngất đi." Khúc Lam Y ôm lấy nửa người Vân Phong, nhiệt độ ấm áp vây quanh cơ thể lạnh lẽo của Vân Phong, cả người Vân Phong hơi run lên, Khúc Lam Y càng siết chặt tay hơn.
"Phong Vân đế quốc đã lui binh, hoàng thất Già Diệp cũng đã hoàn toàn an phận, sau khi Gia Nhĩ chết, cả bốn đế quốc của Đông Đại lục lại có thể duy trì lại sự cân bằng vốn có.
Vân Phong gật đầu, cả người vì tinh thần lực tiêu hao quá độ nên mới ngất xỉu, xem ra nàng có thể sử dụng một lượng nguyên tố dung hợp nhỏ mà không có vấn đề gì, nhưng khi chiến đấu với những kẻ như Gia Nhĩ, nàng vẫn gặp phải tình cảnh bị cạn kiệt.
"Vẫn còn chuyện..." Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lúc này bỗng nhiên cửa lại bị người mở ra, một bóng dáng kèm theo một giọng nói lớn tiếng lại vang lên: "Con gái, con dậy chưa?"
Khoé môi Vân Phong giật vài cái: "Ông ta là ai vậy?"
"Khúc Lam Y chậm rãi buông nàng ra: "Ta cũng muốn biết, người phụ thân này của ngươi ở đâu ra đấy?"
Huyệt thái dương của Vân Phong giật mạnh vài cái, không phải là nam nhân xuất hiện bất ngờ kia sao, khi nào thì mình lại trở thành khuê nữ xủa ông ta, còn ông ta lại khéo trở thành phụ thân của mình rồi?
"Ta đi nói cho bá phụ ngươi đã tỉnh rồi." Khúc Lam Y mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, nam nhân trung niên cười ha ha đi tới, sắc mặt Vân Phong lại trở nên lạnh lùng: "Ta không phải là con gái của ông, ta chỉ có một phụ thân là Vân Cảnh thôi."
"Ha ha, ta biết con sẽ nói như vậy mà! Tính cách này cũng tấy giống với cha con! Ta đã hỏi con rồi, chính con cũng đã đồng ý nhận ta là cha mà."
Mặt Vân Phong lại trầm xuống, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: "Ta đã đồng ý với ông từ lúc nào! Sao ta lại không biết?"
Nam nhân kia cười khà khà, tuỳ tiện ngồi trên một cái ghế, vuốt cằm: "Thời điểm con ngất đi, ta hỏi nhưng con không từ chối, đương nhiên ta đã xem như con đồng ý rồi."
Trán Vân Phong lại giật thêm vài cái, quyết định coi như ông ta không tồn tại, nam nhân trung niên thấy Vân Phong không nói lời nào, lông mày rậm lại nhíu lại: "Phụ thân như ta không tệ đâu, ngọc thụ lâm phong, thực lực siêu quần, nhân trung long phượng rất hiếm thấy."
Môi Vân Phong lại giật thêm vài cái, lúc này Vân Cảnh đã đi đến: "Phong nhi, con tỉnh rồi sao?" Vân Phong nhìn thấy Vân Cảnh thì mỉm cười: "Phụ thân, con không sao?"
Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Cảnh không có cảm xúc gì lớn, chỉ là gật đầu, nhìn nam nhân trung niên, một chút biểu tình bất đắc dĩ lại hiện lên: "Triển huynh, về Phong nhi..."
Nam nhân trung niên sờ cằm, con ngươi đen nhìn thẳng vào Vân Phong: "Vân Cảnh huynh, Vân Phong không thiếu thụ phân, nhưng ta lại thiếu một đứa con gái, tất nhiên ta sẽ không đoạt vị trí phụ thân ruột của huynh, thôi thì ta sẽ làm cha nuôi của con gái vậy!"
Huyệt thái dương của Vân Phong và Vân Cảnh đều giật lên, dường như nam nhân này cứ như nước chảy đầu vịt vậy, con gái nhà người ta có thể nhận vừa như vậy sao, mà từ chối cũng không có tác dụng nữa chứ.
"Bá phụ, có thêm một người cha nuôi cũng không phải là chuyện xấu." Khúc Lam Y ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, nam nhân trung niên vừa nghe đã gật đầu: "Không tệ! Không bằng ta cũng nhận con làmcon gái nhé!"
Vẻ mặt của Khúc Lam Y trở nên cứng đờ: "Coi như ta chưa nói gì đi."
"Ha ha ha ha, Vân Cảnh huynh, coi như là do ta thành tâm thích nha đầi kia, ta sống đến bây giờ còn chưa có được nửa đứa con gái, cũng khó có được một đứa trẻ khiến ta thích thật sự."
Vân Cảnh hơi nhíu mày, Vân Phong bất dắc dĩ thở dài một tiếng: "Vẫn còn nhiều đứa trẻ lắm, chẳng lẽ ông không kiếm ra được một đứa sao?"
Nam nhân trung niên cười ha ha, đi tới, vươn tay đặt lên đầu Vân Phong, Vân Phong không hề né tránh, nam nhân kia đã xoa rối tóc Vân Phong.
"Nha đầu à, ta chỉ thích con thôi, nhận con làm con gái rồi, con có từ chối cũng vô dụng, ta cũng là một lão già cố chấp đấy."
Vân Phong vừa muốn mở miệng nói gì, một bóng dáng đã vội vã tiến vào: "Hội, hội...!" Nam nhân trung niên vừa thấy thì sắc mặt đã trầm xuống, nhìn nam nhân đột nhiên tiến vào này, sắc mặt không hề tốt.
"Lại làm phiền ta sao?" Nam nhân trung niên như đã thay đổi nhân cách, bỗng nhiên khí thế sắc bén lộ ra, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ thân thiện mới vừa rồi.
Người xông tới hành lễ với Vân Cảnh: "Gia chủ Vân gia, thật sự xấu hổ quả, chủ tử của ta không làm phiền ngài chứ?"
Vân Cảnh lắc đầu: "Không hề, Triển huynh rất khách sáo."
Người tới xấu hổ cười một tiếng, nam nhân trung niên khoát tay, dáng vẻ như tâm tình tốt đã hoàn toàn bị phá hỏng, nhìn Vân Phong, nhét mạnh một thứ gì đó vào tay nàng: "Con gái, đây là lễ vật phụ thân cho ngươi mừng lễ gặp mặt. Đúng rồi, con phải nhớ phụ thân tên Triển Ly."
Nam nhân trung niên nói cáo biệt với Vân Cảnh xong đã kéo người vẫn mang biểu tình ngạc nhiên từ lúc Triển Ly nhét một thứ vào trong tay Vân Phong ra ngoài, hai người đi rồi, Vân Phong mới chậm rãi mở lòng bàn tay mình ra, thứ nằm trong lòng bàn tay chính là một phối sức vô cùng xinh xắn, bên ngoài phối sức được khắc vài hình rất độc đáo, Vân Phong trừng mắt, nhìn khắc ấn kia, trong lòng hơi căng thẳng, nàng không lạ gì cái hoa văn này chút nào, một lần ra khỏi Dong Binh Công Hội ở Cát Nguyên, trên đại lâu của Dong Binh Công Hội của Cát Nguyê cũng được khắc ấn ký này!