Phía sau khu núi của trường Võ thần là một nơi tập luyện tốt, khung cảnh yên tĩnh, có thể cho chiến sĩ cảm nhận được lực lượng của đất trời, chiến sĩ và ma pháp sư không giống nhau. tuy hai bên đều cần năng lượng đến từ trong thiên địa nhưng bản chất lại khác nhau, so sánh với nhau mà nói, năng lượng chiến khí càng dễ lấy hơn so với năng lượng nguyên tố.
Vì thế tốc độ tu luyện của chiến sĩ cũng nhanh hơn ma pháp sư rất nhiều, đây cũng là lý do khiến trình độ tổng thể của chiến sĩ Đông Đại lục đều rất cao mà ma pháp sư lại rất yếu ớt.
Vân Phong đi theo sau lưng sau lưng Mộ Dung Vân Thiên, hai người cũng không nói thêm cái gì, Mộ Dung Vân Thiên thường liếc sang thiếu nữ bên cạnh, trong lòng có hơn vạn lời muốn nói, nhưng đều giấu trong lòng.
Hiện tại Mộ Dung Vân Thiên cũng có thể hiểu rõ, giữa hắn và nàng cũng không còn cơ hội gì nữa, nàng sẽ không còn hảo cảm gì với hắn và Mộ Dung gia mới đúng, hiện tại Mộ Dung gia nếu biết vậy đã chẳng làm, Mộ Dung Vân Thiên cũng chỉ có thể không còn cách nào mà tự giếu, vận mệnh vẫn luôn kì lạ như vậy.
Đi một đường, những đệ tử khác thấy một thiếu nữ xinh đẹp đi theo bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên cũng nhịn không được mà nghị luận nhao nhao, có vài nữ đệ tử thầm thích Mộ Dung Vân Thiên cũng vô cùng tức giận, thậm chí còn có người cố ý lớn tiếng châm chọc, Vân Phong xem như không nghe thấy gì.
Sau khi hai người đi về phía núi, mấy nữ đệ tử ghen trong lòng bất mãn nói thầm: "Nữ nhân kia có ý gì mà lại bám theo như vậy chứ!" Lúc họ còn đang tức giận lại nhìn thấy có vài nam đệ tử lén lút theo phía sau, trên mặt vẫn còn mang theo một chút hâm mộ khó hiểu.
"Các ngươi làm sao vậy? Lén lút như vậy để làm gì?"
"Vân Phong! Nàng là Vân Phong! Vị triệu hồi sư kia đó!"
Toàn trường rộ lên, nhất thời mặt những nữ đệ tử vừa tức giận bất bình lại đỏ lên, từng đôi mắt đầy hâm mộ nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ, sự ghen tị trong lòng cũng tiêu tán trong nháy mắt, nếu là Vân Phong thì đúng là tuyệt phối với Mộ Dung học trưởng!
Tin tức Vân Phong đến trường Võ Thần nhanh chóng được truyền ra ngoài, các đệ tử hoàn toàn bị oanh động, sư phụ thì bị doạ đến sợ ngây người, người quản sự cũng có chút mờ mịt, sao vị kia lại giá lâm đến đây vậy?
Các đệ tử dốc toàn bộ sức lực đều muốn gặp vị triệu hồi sư truyền kỳ này, dù sao có thể nhìn thấy Vân Phong cũng không phải là chuyện nhỏ, trong lòng của các sư phụ cũng tràn ngập tò mò, cũng muốn gặp Vân Phong một lần.
Sau khi Mai Băng nghe được tin Vân Phong đến đây cũng kinh ngạc không thôi, trên dưới trường Võ Thần, ngoại trừ Mộ Dung Vân Thiên và Trạch Nhiên, Mai Băng cũng không hề xa lạ gì với Vân Phong, đi theo phần lớn đệ tử về phía sau núi, Mai Băng vô cùng mong đợi được nhìn thấy Vân Phong, không biết nàng đã trưởng thành đến mức nào, nhất định nàng đã mạnh hơn nữa rồi.
Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên cũng nhận thấy phía sau càng có nhiều người đi theo, Mộ Dung Vân Thiên xấu hổ cười cười, mặt Vân Phong lại vô cùng lạnh nhạt, dường như nàng đã sớm nhìn quen với tình huống này rồi, cũng may sau núi đã có lệnh không được làm ồn, một đám người đi theo ở phía sau cũng tự giác dừng lại phía sau núi, không vào theo.
Từng đợt tiếng bàn tán vang lên, sự yên lặng phía sau núi cũng phải chịu ảnh hưởng, vài đệ tử đang tu tập ở phía sau núi cũng nhịn không được mà mắng một tiếng, nhao nhao đứng dậy, rời khỏi núi, nhưng trên một tảng đá đen lớn phía sau núi, một thiếu niên vẫn đang ngồi ngay ngắn trên đó, mặc kệ cho tiếng động bên ngoài có ầm ĩ đến thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
"Hắn đã tu luyện như vậy được nửa tháng rồi." Mộ Dung Vân Thiên nói nhỏ một câu, Vân Phong gật đầu, tầm mắt rơi vào trên người thiếu niên có chút nhếch nhác, tóc cũng hơi dài, cặp mắt kia vẫn đang nhắm chặt, quanh thân vẫn có một luồng chiến khí mênh mông đang vây quanh, trên cằm thiếu niên đã có mấy sợi râu thưa thớt, cũng có thể nhìn ra Trạch Nhiên đã hoàn toàn tập luyện đến quên mình.
"Trạch Nhiên!" Mộ Dung Vân Thiên gào to một câu, Trạch Nhiên vẫn không có bất cứ hành động nào, ngay cả mất cũng không mở ra: "Mộ Dung, có việc gì sao?", chỉ mở miệng ra hỏi một câu, giọng nói của Trạch Nhiên cũng có chút khàn khàn, dường như trong chốc lát đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Mộ Dung Vân Thiên cười cười: "Không phải ta có việc tới tìm ngươi, là có người cố ý tới muốn gặp ngươi đấy."
Vân Phong đứng cạnh Mộ Dung Vân Thiên, cười khanh khách nhìn thiếu niên trước mặt, nàng mới không gặp Trạch Nhiên mấy tháng, không ngờ thực lực của hắn đã tăng tới cửu cấp. có lẽ chỉ cách cấp bậc thống lĩnh một bước xa thôi.
"Có người tìm ta sao?" Cuối cùng Trạch Nhiên cũng từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy Vân Phong, đột nhiên cặp mắt kia lại loé lên chút ánh sáng: "Vân Phong!" Trạch Nhiên kinh ngạc gọi lớn một tiếng, Vân Phong cười cười: "Trạch Nhiên, thực lực lại có tiến bộ rồi, chúc mừng."
Trạch Nhiên nhảy xuống khỏi tảng đá, đứng trước mặt Vân Phong, chiều cao của Trạch Nhiên cũng đã tăng lên rất nhiều, hiện giờ cũng đã cao hơn Vân Phong một cái đầu rồi.
"Sao ngươi lại tới đây? Tìm ta có chuyện gì sao? Nếu ta có thể giúp thì nhất định ta sẽ dốc hết sức!" Trạch Nhiên nhe răng cười với Vân Phong, một nụ cười hệt như ánh mắt trời hiện lê trên mặt Trạch Nhiên, khiến Vân Phong cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Cứ phải có chuyện gì phiền phức thì ta mới tới tìm ngươi sao?" Vân Phong hơi có chút bất đắc dĩ mà liếc nhìn Trạch Nhiên, Trạch Nhiên có chút xấu hổ cười cười, gãi đầu mình, nếu không là vì vậy, tại sao Vân Phong sẽ tới tìm mình chứ?
Vân Phong thở dài: "Ta tới đây vì muốn cáo biệt với ngươi, ta phải rời khỏi đây rồi." Mộ Dung Vân Thiên vừa mới lùi ra sau đã cứng đờ tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, rời khỏi? Nàng phải rời khỏi rồi sao?
"Rời khỏi? Ngươi đi đâu vậy?" Trạch Nhiên có chút nóng nảy, thậm chí trên mặt còn có chút bối rối, Vân Phong cười cười: "Tây Đại lục, ta muốn tới Tây Đại lục."
Lập tức Trạch Nhiên không nói thêm gì nữa, lúng túng một lúc lâu mới bật cười, tay lại gãi đầu: "Đúng rồi, ngươi cũng nên tới Tây Đại lục..."
Vân Phong nhìn người thiếu niên trước mặt, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vỗ vai Trạch Nhiên: "Đến Tây Đại lục tất nhiên là vì có chuyện muốn xử lý, cũng đi rèn luyện một chút."
Trạch Nhiên cười ha ha, sắc mặt trầm thấp vừa rồi cũng biến mất, nụ cười tươi như ánh mặt trời lại xuất hiện trên mặt: "Đi thôi! Ta ủng hộ ngươi!"
Vân Phong nhếch môi cười, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, đây là người bằng hữu đầu tiên khiến Vân Phong có chút cảm động như vậy.
"Vân đại nhân!" Một tiếng gọi vang lên, cuộc nói chuyện của Vân Phong và Trạch Nhiên cũng bị cắt ngang, hai người cùng quay đầu, lại thấy được một nam nhân có chút kích động đang đi về phía sau núi.
"Hiệu trưởng?" Trạch Nhiên gọi một tiếng, Vân Phong cũng rõ được thân phận người tới, mỉm cười: "Hiệu trưởng, có chuyện gì sao?"
Hiệu trưởng có chút căng thẳng cười cười, nhìn Trạch Nhiên: "Vân đại nhân giá lâm đột ngột là vì chuyện gì sao? Chỉ cần là chuyện trường Võ Thần có thể giúp, Vân đại nhân cứ nói."
Trạch Nhiên nghe xong vẻ mặt lại có chút xấu hổ, thật sự chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ lúng túng như vậy của hiệu trưởng, Mộ Dung Vân Thiên đi tới: "Vân Phong tới đây để tìm người, không có chuyện gì khác."
Hiệu trưởng thở phào, chỉ sợ có đệ tử nào đã chọc giận Vân Phong, lau mồ hôi trên trán, hiệu trưởng cười: "Vậy mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện đi..."
"Không cần nữa, ta cũng đã nói xong rồi, cũng nên đi thôi." Vân Phong nhàn nhạt đáp lại một câu, Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên đều có chút chán nản, Vân Phong cười với Trạch Nhiên: "Một lần cáo biệt không biết khi nào gặp lại, không cần tiễn ta.
Cũng gật đầu với Mộ Dung Vân Thiên, Vân Phong bay lên trời, đứng trong không trung quan sát Trạch Nhiên, xoay người, hoá thành một luồng sáng biến mấy trên bầu trời.
Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời một hồi lâu, hiệu trưởng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên trời, ngự không phi hành, người này đã đạt đến cấp bậc quân chủ rồi! Trời ơi, triệu hồi sư cấp bậc quân chủ!
Trạch Nhiên nhìn một lúc, bỗng nhiên cười nhẹ vài tiếng, sau đó lại ngồi xuống tảng đá kia, khoé môi Mộ Dung Vân Thiên nhếch lên: "Hiệu trưởng, chúng ta ra ngoài thôi."
Đột nhiên hiệu trưởng xoay người, cổ đã có chút đau nhức, gật đầu đi theo Mộ Dung Vân Thiên ra khỏi núi, nhóm đệ tử đứng sau núi kia cũng ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt rõ ràng là sự hâm mộ và si mê.
Mộ Dung Vân Thiên hơi quay đầu, nhìn thiếu niên đang nhắm mắt tu luyện trên tảng đá, rũ mắt xuống, mình cũng phải cố gắng để đuổi theo nàng thôi.
Vân Phong một mạch rời khỏi trường Võ Thần về Mộc thành, Vân Cảnh vẫn còn ở lại Mộc thành mấy ngày, Vân Phong vừa về đến, Mộc Tiểu Cẩm đã chạy sang lôi Vân Phong đến đài luyện võ của Mộc gia.
"Sao vậy?" Vân Phong nghi ngờ nhíu mày, trong đôi mắt to của Mộc Tiểu Cẩm cũng có chút lo lắng: "Là Thăng ca, huynh ấy lại đánh nhau với Khúc Lam Y rồi."
Sắc mặt Vân Phong trở nên cứng đờ, xem ra lửa giận trong lòng đại ca vẫn chưa tiêu rồi, đi tới đài luyện võ, quả nhiên lại thấy hai người đang ngươi tới ta đi, hai người là ma pháp sư lại đánh nhau bằng tay chân, đúng là một hồi vật lộn.
"Bịch!" Trên mặt Khúc Lam Y lại bị trúng một quyền, không bị động chịu đánh như mấy ngày trước đây, Khúc Lam Y cũng nhanh nhẹn phản kích, cả người Vân Thăng cũng không lành lặn, lúc Vân Phong tới, Vân Thăng nhìn thấy muội muội của mình thì lập tức dừng tay đi tới.
"Phong nhi, muội về rồi."
Vân Phong gật đầu, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của Khúc Lam Y và Vân Thăng, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Ừ, đã về rồi."
"Muội đi thăm Trạch Nhiên sao? Tên tiểu tử Trạch Nhiên kia không tệ, thực lực cũng không tồi, quan trọng hắn là nam nhân chính cống, vẫn tốt hơn tên nửa nạc nửa mỡ này!" Vân Thăng lớn tiếng nói một câu, Khúc Lam Y vừa nghe thấy mặt mày đã đen hoàn toàn.
"Vân Thăng, ta để ngươi đánh ta nhiều như vậy, ngươi vẫn còn quanh co lòng vòng mắng ta sao." Mắt Khúc Lam Y lại trở nên lạnh lùng, khí thế thuộc về nam nhân lại tuôn ra, Vân Thăng lạnh lùng cười: "Đánh ngươi là do cần phải thế."
Hiện tại Khúc Lam Y đã trở lại thành dáng vẻ nam nhân, sau khi vẫy tay tạm biệt khí chất yêu mị của nữ nhân, khí phái nam nhân từ từ tuôn ra đã khiến cho Vân Thăng có chút thay đổi, nhưng nghĩ đến việc lúc trước tên tiểu tử này đã trắng trợn chiếm tiện nghi của muội muội mình, tâm tình vừa mới có chuyển biến của Vân Thăng lại trở về lúc ban đầu.
"Trạch Nhiên không thích hợp với muội." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, Khúc Lam Y cười ha ha, Vân Phong nhìn vết xanh đỏ trên mặt hắn, nhíu mày: "Xử lý một chút đi."
Trong mắt Khúc Lam Y đều là ý cười, đắc ý liếc mắt nhìn Vân Thăng, ý tứ muốn nói Vân Phong quan tâm hắn nhất! Quang nguyên tố đang nhanh chóng làm mất vết bầm tím trên mặt, Mộc Tiểu Cẩm đi đến bên người Vân Thăng, vô cùng đau lòng nhìn những vết bần trên mặt hắn, sợ hắn bị đau.
Vân Thăng cười ảm đạm, thuỷ nguyên tố hiền hoà cũng làm vết thương biến mất trong thời gian ngắn, Vân Phong bất đắc dĩ mở miệng: "Đại ca, mấy ngày nữa muội sẽ chuẩn bị xuất phát."
"Nhanh vậy sao? Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?"