"Hạ Thanh, ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào ngươi cũng xứng để tranh với ta sao! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái họ kia ngươi cũng là người của Hạ gia sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi và nương ngươi dù có chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ! Ngay cả mộ cũng không có!"
Hạ Thanh cắn môi, mắt nhìn vào Hạ Tiểu Mẫn trước mặt, không nói chữ nào, Vân Phong đứng trên không, trong lòng lại nhiều thêm một phần tán thưởng, có thể biết thế nào là ẩn nhẫn.
"Tiểu Mẫn, con nói xong chưa? Nói xong rồi thì trở về đi." Phụ nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không hề giận vì lời cô bé kia đã nói, Hạ Tiểu Mẫn cao ngạo quay đầu lại, cứ như vậy mà mang theo đám người kia rời đi, chỉ để lại một khung cảnh tan nát.
Hai mẫu tử lẳng lặng đứng, một khắc này đã không còn bất kì căn phòng nào trong đình viện, Hạ Thanh cắn chặt môi, thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy, phụ nhân thở dài một tiếng bất lực, Vân Phong đáp xuống đất, đi ra khỏi không gian.
Phụ nhân nhìn thấy Vân Phong thì hơi giật mình, lại thở ra: "Cũng may cô nương không có chuyện gì, thật sự xin lỗi, xem ra ngay cả chỗ ở cũng không còn rồi." Phụ nhân nhẹ giọng cười, Hạ Thanh vẫn mang khuôn mặt quật cường đứng ở kia, Vân Phong lắc đầu: "Phu nhân có ơn cứu mạng với ra, ta không thể trách móc gì được."
Phụ nhân cố nặn ra một nụ cười, đẩy đẩy Hạ Thanh: "Thanh Thanh, mang tỷ tỷ đến nhà Vương thẩm ở một đêm đi."
"Phu nhân, người không đi sao?" Vân Phong nhìn phụ nhân, phụ nhân mở miệng nói: "Ta sẽ không đi, ta sẽ qua đêm trên đống cỏ kia, ngày mai lại tìm người đến giúp."
Hạ Thanh vừa nghe lập tức lắc đầu: "Con không đi, con muốn ngủ trên đống cỏ kia với nương."
"Nói bậy gì đấy, nhanh lên đi!" Phụ nhân đẩy Hạ Thanh, nhưng cô bé vẫn kiên cường đứng ở kia, Vân Phong lắc đầu: "Đống cỏ như thế này thì ai có thể ngủ được, nếu đã nhận ân tình của người, vẫn để tại hạ đáp lại thôi."
Phụ nhân vừa định lắc đầu nói không cần, cũng không để lời của Vân Phong trong lòng, dù sao nhìn từ bên ngoài Vân Phong cũng chỉ là một hài tử vừa mới lớn, phụ nhân vừa muốn mở miệng, Vân Phong đã có hành động, hai chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay trắng noãn, phụ nhân không nhịn được mà trừng mắt nhìn.
"Cô nương, người...!" Giọng nói của phụ nhân mang theo chút run rẩy không hiểu lý do, Hạ Thanh cũng thấy được chiếc nhẫn trên tay Vân Phong, đột nhiên kêu lên, đôi mắt lại phóng ra ánh sáng chói mắt: "Nhẫn khế ước!Triệuhồisư, tỷ làtriệuhồisư!"
Vân Phong cười nhạt, ngón tay khẽ vuốt hai chiếc nhẫn, khẽ mở miệng: "Tiểu Hoả, Lam Dực." Vừa gọi một tiếng, đột nhiên hai luồng sáng lại phát ra từ bên trong nhẫn khế ước, dần đáp xuống đất, hoá thành hai bóng dáng, Hạ Thanh vừa thấy mắt lại sáng lên, d i e n d @ a n# l e @ q u y d#@o n miệng đã há thành hình chữ o, trong mắt phụ nhân cũng tràn đầy sự kinh ngạc và không thể tin.
Một nam tử dáng người tuấn mỹ cao ráo xuất hiện từ trong không trung, trong đôi mắt ánh lên sắc xanh hiền hoà, một bên má có khắc văn mang theo chút thần bí, sau đó, sắc đỏ bên cạnh lại tản đi, vốn dĩ Vân Phong còn cho rằng sẽ nhìn thấy bản thể ma thú của Tiểu Hoả, dù sao tên này cũng chưa bao giờ hoá hình, song sau khi ánh sáng đỏ biến mất, Vân Phong chớp chớp mắt, nhìn bóng người đang đứng trước mắt, trong đôi mắt ấy đều là sự kinh ngạc.
"Hoả huynh, huynh hoá hình rồi." Lam Dực ở bên cạnh nói một câu, bóng người bên cạnh lại thẹn quá hoá giận mà nói lại: "Ngươi cho rằng bổn đại gia tình nguyện sao? Nếu không phải là do thực lực vẫn chưa khôi phục, bổn đại gia mới không thèm hoá hình!"
Vân Phong tiếp tục đi lên phía trước, tay xoa đầu Tiểu Hoả đã hoá thành hình người, một đầu tóc màu hồng, cặp mắt đen sáng ngời, Vân Phong đánh giá Tiểu Hoả trước mặt một chút, nhìn thấy hắn còn thấp hơn mình một cái đầu, dáng vẻ hoá hình của Tiểu Hoả lại là một cậu bé đáng yêu vậy sao?
"Đó, đó là ma thú sao?" Giọng nói của Hạ Thanh truyền đến. Mắt không ngừng đánh giá trên người của Tiểu Hoả, nàng biết ma thú, nhưng cũng không phải là dáng vẻ này nha, rõ ràng đây chỉ có người thôi.
Mắt của Tiểu Hoả đảo qua, cặp mắt hung bạo kia có phần doạ Hạ Thanh, cả người không nhịn được mà co rúm lại một chút, Tiểu Hoả hừ một tiếng, cực kì khinh thường dời mắt đi.
"Triệuhồisư... Đại nhân." Phụ nhân đắn đohồilâu, cuối cùng cũng mở miệng gọi Vân Phong, Vân Phong quay đầu cười với phụ nhân: "Đừng gọi ta như vậy, gọi Vân Phong là được rồi."
Cho dù ở đâu,triệuhồisưvẫn luôn là người cao quý nhất, số lượngtriệuhồisưở Tây Đại lục vẫn rất thưa thớt, tuy cộng lại có thể hơn trăm, nhưng đều chia đều đến ba điện, cũng chỉ còn lại mấy vị, huống hồ khu vực ba điện thống trị lại rộng lớn như vậy, cứ phân bố như thế, rất khó gặp đượctriệuhồisư.
Thôn Ẩn Nguyệt, nghe tên đã biết là một địa phương nhỏ, có thể gặp đượctriệuhồisưtrong này, phụ nhân cũng biết là khó bao nhiêu, thật sự không thể tưởng tượng được cô gái này lại làtriệuhồisư! Sự kinh ngạc trong lòng phụ nhân vẫn chưa biến mất, mắt vẫn đánh giá hai ma thú trước mặt, cũng hiểu thực lực của Vân Phong sâu không thể lường được.
"Vân tỷ tỷ...! Bọn họ đều là ma thú sao?" Hạ Thanh chớp mắt, tò mò hỏi một câu, Vân Phong cười ha ha, tiến lên kéo Hạ Thanh sang, phụ nhân nhìn thấy Hạ Thanh tiếp cận hai người kia thì không hiểu sao lòng lại sợ hãi, sợ hai ma thú kia sẽ làm con của mình bị thương.
"Muội nhìn kỹ xem." Vân Phong kéo Hạ Thanh đến trước mặt Lam Dực và Tiểu Hoả, tuy trong lòng có chút e ngại, nhưng Hạ Thanh vẫn lấy hết dũng khí, đánh giá cẩn thận, Lam Dực vô cùng ôn hoà cũng không phóng ra quá nhiều khí tức của ma thú, nhưng tất nhiên Tiểu Hoả lại khác, tuy hắn hoà thân thành hình người bề ngoài là một thiếu niên, nhưng không lúc nào là không đầy rẫy khí tức hung tợn.
"Nhìn cái gì!" Tiểu Hoả bực bội gậm lên một câu, tay đan vào nhau đặt sau đầu, lạnh lùng quay mặt, Hạ Thanh hơi rụt người, đột nhiên cười lên.
Tiểu Hoa cắn chặt răng: "Con người, ngươi cười cái gì?"
Hạ Thanh dịu dàng cười với Tiểu Hoả: "Ta có tên, gọi là Hạ Thanh."
Tiểu Hoả ngẩn ra, sau đó lại khinh thường quay đầu đi. Vân Phong cười ha ha, tay lại xoa đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng mất tự nhiên mà giật nhẹ khoé môi, răng nanh sói vẫn tồn tại như trước, hơi loé sáng, nếu người khác sờ đầu của hắn, Tiểu Hoả đã cắn tên đó rồi.
"Chủ nhân có gì phân phó?" Lam Dực ở cạnh hỏi một câu, Vân Phong cười, chỉ vào hai gian phòng đã bị huỷ: "Cũng không có chuyện lớn gì, ta thiếu hai người này một nhân tình rất lớn, hiện tại cũng nên trả rồi."
Tiểu Hoả và Lam Dực gật đầu, không nói hai lời đã mất dạng, Vân Phong cười nhạt với phụ nhân: "Phu nhân không cần lo lắng."
Phụ nhân hoàn toàn ngây người, trong đầu vẫn chưa thể tỉnh táo,triệuhồisưđấy,triệuhồisưcòn nói thiếu mình nhân tình, hiện tại còn để ma thú hỗ trợ xây nhà sao? Loại đãi ngộ này, trongthiênhạ cũng chỉ có các nàng nhận được đi!
Dù sao Hạ Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ, quăng mất tâm lý khẩn trương lúc đầu, cũng không còn quá nhiều e ngại với Tiểu Hoả và Lam Dực, hai người lấy tốc độ vô cùng nhanh để sửa sang lại nhà cửa, Tiểu Hoả hoá thành hình người cũng có vẻ thuận tiện, chẳng qua nhìn Hạ Thanh vẫn luon ríu rít ở bên cạnh mà vô cùng khó chịu, vẫn luôn mang dáng vẻ không kiên nhẫn.
Vân Phong và Hạ Thanh cũng bắt tay vào giúp, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cãi nhau của Hạ Thanh và Tiểu Hoả, phụ nhân đứng phía xa nhìn, lòng vẫn luôn lâm vào trong sự chấn động, nhìn dảng vẻ của Hạ Thanh, ánh mắt phụ nhân loé lên, bỏ qua ý nghĩ trong lòng, có phải bà đã muốn nhiều quá rồi không?
Rất nhanh, hai căn nhà gỗ đã được dựng xong, so với căn nhà tranh lúc đầu thì hai căn nhà này còn kiên cố hơn nhiều, phụ nhân cũng không biết phải nên cảm tạ như thế nào, có thể đểtriệuhồisưtự ra tay giúp mình xây nhà, chỉ sợ bà có nói ra cũng không có ai ti.
Hạ Thanh nhìn nhà cửa đã được xây xong mà tung hô mộthồi, sự nhiệt tình của cô bé cũng khiến khuôn mặt của Vân Phong ngập tràn ý cười, rất nhanh đã đến buổi tối, phụ thân cẩn thận chuẩn bị thức ăn, dù sao cũng có hai ma thú cuất hiện bất ngờ, không biết bọn họ có ăn không.
"Vân Phong cười nhạt: "Không sao, bọn họ ăn được." Một câu đã xoa dịu đi tâm tình căng thẳng của phụ nhân, Hạ Thanh vui vẻ ngồi bên người Vân Phong,triệuhồisư, vị tỷ tỷ này lại làtriệuhồisư! Trong lòng Hạ Thanh lại bắt đầu rộn rạo, một ý niệm cũng bắt đầu len lói trong lòng!
"Nhục Cầu đâu rồi?" Tiểu Hoả hỏi thầm một câu, sau khi Vân Phong hôn mê Nhục Cầu cũng đã tự giác tiến vào trong trữ vật không gian, vừa dứt lời, Vân Phong đã cảm thấy có một vật nhỏ đang chui ra từ trong trữ vật không gian, bay đến trên vai của nàng.
"A!" Hạ Thanh hoảng sợ, nhưng sau khi thấy rõ Nhục Cầu trên vai Vân Phong, trong mắt đều ngập tràn sự yêu thích, dáng vẻ đều mong chờ có thể chạm vào một chút.
Vân Phong cười ha ha, có kinh nghiệm trước kia của Mộc Tiểu Cẩm, nàng cũng không dám dễ dàng giao Nhục Cầu cho người khác nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Hạ Thanh: "Nó không thích người lạ lại gần đâu."
Hạ Thanh vô cùng tiếc nuối, phụ thân ở cạnh lại chần chờ, Nhục Cầu trên vai Vân Phong, tuy phụ nhân không biết nhiều lắm nhưng vẫn có thể nhận ra đó cũng là ma thú.
Nhục Cầu không ngừng cọ người lên mặt Vân Phong, nhìn dáng vẻ xem ra cũng có chút lo lắng cho nàng, Tiểu Hoả ở bên cạnh nhịn không được trợn trắng mắt: "Chủ nhân có thể có chuyện gì được chứ!"
Tầm mắt của Nhục Cầu chuyể sang, khi vừa thấy Nhục Cầu lại sửng sốt, khuôn mặt đáng yêu vừa sững lại một chút đã kêu lên vô cùng vui vẻ, tiếng trước còn lớn hơn tiếng sau: Na na, na na ki a!"
Đột nhiên mặt Tiểu Hoả đỏ lên, ngũ quan của thiếu niên thoáng qua chút bối rối, không ai có thể nghe hiểu lời Nhục Cầu nói, ngoại trừ Tiểu Hoả, xem ra Nhục Cầu đã nói gì làm hắn ngại rồi.
"Cục thịt nhà ngươi, ta sẽ ăn ngươi!" Cuối cùng Tiểu Hoả thẹn quá hoá giận, cả người vừa nhảy lên, một tiếng sói gầm đã trào ra từ trong cổ họng, phụ nhân vừa nghe được thì mặt cũng trắng bệch, cũng khắc sâu thêm một điều, dù nhìn có phần giống với con người, nhưng quả thật bọn họ vẫn là ma thú.
Đột nhiên Nhục Cầu nhảy lên, hai người đuổi theo nhau, bắt đầu chơi trò đuổi bắt, Lam Dực bất đắc dĩ thở dài một câu, Vân Phong cũng cười, nếu Tiểu Hoả là người, chắc chắn sẽ là một cậu bé xấu xa.
Hai người ở bên này chơi vô cùng vui vẻ, những người còn lại trong phòng lẳng lặng ăn cơm, Vân Phong đặt chén đũa trong tay xuống, mắt nhìn thẳng vào phụ nhân: "Phu nhân, có chuyện gì cần ta giúp không?"
Tay cầm bát đũa của phụ nhân run lên, Hạ Thân nhìn mẫu thân mình không nói gì, phụ nhân chậm rãi cười, vô cùng bi thương: "Đây là việc nhà, sao lại không biết xấu hổ mà nhờ đại nhân ra mặt chứ."
Vân Phong gật đầu lqd nói mình đã biết: "Phu nhân nói cũng đúng, việc này người ngoài nhúng tay vào cũng không tốt, tuy nhiên ở nơi này có chút không ổn, sao không chuyển đến trong thôn đi?"
Có lẽ nơi Hạ Thanh và nương lqdon cô bé ở là bên ngoài thôn Ẩn Nguyệt, bên ngoài thôn này, có nói là vùng hoang dã cũng không quá.
Sắc mặt của phụ nhân lại trắng hơn một chút, Hạ Thanh lại buông bát đũa trong tay: "Người Hạ gia không cho chúng ta trờ về."
Vân Phong không hỏi gì nhiều, nhìn thấy phụ nhân không có ý nói nàng cũng không cần phải tiếp tục hỏi, một bữa cơm cứ trôi qua như vậy, dường như Tiểu Hoả và Nhục Cầu cũng có chút mệt mỏi, Nhục Cầu nhảy lên đầu Tiểu Hoả, cứ ngồi như vậy, Tiểu Hoả cũng chẳng muốn quản nó. Màn đêm hạ xuống, Vân Phong nằm trên giường, lẳng lặng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Hiện tại nàng đã mất liên lạc với Khúc Lam Y, trong khoảng thời gian ngắn nàng nên ở đây, có lẽ Khúc Lam Y cũng sẽ tìm đến cũng không chừng, cứ ở đây chờ một thời gian trước, cũng hiểu trước một chút tình hình ở Tây Đại lục, tinh thần lực của mình còn chưa khôi phục đến tình trạng tốt nhất, đợi đến khi khôi phục hoàn toàn rồi đi cũng không muộn, còn có hai mẫu tử này, việc các nàng có ơn cứu mạng với mình cũng không phải là nói quá, bản thân bị ngất, ma thú bình thường cũng có thể đưa mình vào chỗ chết, nếu không có các nàng, có lẽ nàng đã mất mạng thật rồi, ân cứu mạng này, cũng nên đáp lại toàn tâm.
Cứ lẳng lặng nằm như vậy, bỗng nhiên trong không khí truyền đến mộthồitiếng bước chân rất nhỏ, Vân Phong nhanh chóng ngồi dậy, mắt nhìn vào cạnh cửa, tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài, sau đó một tiếng nói nhỏ vang lên: "Tỷ tỷ, tỷ chưa ngủ sao?"
Là Hạ Thanh sao? Vân Phong xuống giường mở cửa ra: "Đã trễ thế này, tìm tỷ có việc gì sao?
Hạ Thanh đứng ngoài cửa có chút do dự, Vân Phong cười nhẹ kéo cô bé vào rồi đóng chặt cửa: "Nói đi, tìm tỷ có chuyện gì?"
Tiểu cô nương cúi đầu im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên quỳ "Phịch" một tiếng xuống đất, Vân Phong đứng ở nơi đó, đôi mắt đen loé lên, vẫn thản nhiên.
Chương 3.3:
"Tỷ tỷ, nhận muội làm đồ đệ đi!" Hạ Thanh đỏ mặt thấp giọng nói một câu, tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cả người cũng run lên.
"Sao lại muốn bái tỷ làm thầy?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, Hạ Thanh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm: "Bởi vì tỷ tỷ làtriệuhồisư, muội cũng muốn trở thànhtriệuhồisư!"
Vân Phong cười, khoé môi mang theo một chút ý lạnh không rõ, mắt nhìn thẳng Hạ Thanh: "Tại sao lại muốn thànhtriệuhồisư? Vinh quang? Địa vị? Hay người khác sẽ khúm núm trước mình?"
Hạ Thanh lắc mạnh đầu: "Muội không cần những thứ đó! Muội chỉ muốn mạnh hơn! Muộn muốn có sức mạnh để bảo vệ mẫu thân!" Giọng nói non nớt không ngừng vang vọng trong căn phòng, một câu nói chắc nịch của Hạ Thanh lại khiến ý lạnh trên khoé môi của Vân Phong hạ xuống, trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng dịu dàng.
"Sức mạnh để bảo vệ người thân sao... Lý do này không tệ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tràn ngập sự kiên định: "Muội phải bảo vệ nương! Không cho bất kì kẻ nào làm người bị thương tổn!"
Vân Phong đi qua, cúi người đỡ Hạ Thanh dậy, xoa đầu cô bé: "Trở thànhtriệuhồisưcũng không phải là việc dễ dàng."
Mắt Hạ Thanh sáng lên: "Tỷ tỷ... Nói như vậy, tỷ đã đáp ứng muội rồi sao?"
Vân Phong cười ảm đạm: "Tỷ chưa thu đồ đệ bao giờ, xem như muội là người đầu tiên khai sơn rồi."
Hạ Thanh cười hì hì, không thể nào kìm nén được sự kích động trong lòng, Vân Phong cười: "Thanh Thanh, vùng lân cận của thôn Ẩn Nguyệt có ma thú hay lui tới không?"
Hạ Thanh suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Có, bên cạnh bờ màsưphụ từng ngất đi, đệ tử đã từng thấy ma thú."
Vân Phong hài lòng cười, Hạ Thanh ngây thơ hỏi một câu: "Sưphụ, người hỏi chuyện này làm gì?"
Khoé môi Vân Phong nhếch lên: "Tất nhiên là muốn kiểm tra một chút, tới cùng con có tiềm chất để trở thànhtriệuhồisưhay không."
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh liền mang Vân Phong đến chỗ bên cạnh dòng suối lúc trước gặp được nàng, Tiểu Hoả và Lam Dực vừa đến bên cạnh dòng suối nhỏ cũng không nhịn được mà căng thẳng, Vân Phong nhìn cảnh sắc của đỉnh núi đối diện, vô cùng âm trầm u ám, thôn Ẩn Nguyệt cũng giống với Xuân Phong trấn, là mảnh đất phụ cận nơi ma thú thường xuyên lui tới.
Dòng suối nhỏ này cách thôn Ẩn Nguyệt không xa, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách thì cũng không còn gì khác, Vân Phong nhìn kĩ một chút, dòng suối nhỏ kéo dài chảy về một phía, bên này cũng không có hơi thở của ma thú.
"Sưphụ, đi theo đệ tử!" Hạ Thanh kéo tay Vân Phong đi về phía trước, Tiểu Hoả và Lam Dực đi theo bên cạnh, còn Nhục Cầu lại ngoan ngoãn đứng trên vai Vân Phong, cặp mắt to tròn đầy tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Một đường đi về phía trước, dòng suối nhỏ kia càng trở nên rộng hơn, đến trước một chỗ sơn động, Hạ Thanh chỉ vào: "Sưphụ, đệ tử đã từng thấy ma thú ra ngoài từ bên trong."
Vân Phong gật đầu, nhất định phía sau sơn động này có một khoảng trời riêng, có lẽ sẽ lại có một Mê Vụ sâm lâm thứ hai cũng không chừng, vừa muốn mang Hạ Thanh vào trong, chỉ thấy một giọng nói quen thuộc đã truyền đến.
"Tiểu tiện nhân nhà ngươi, sao lại ở đây?"
Mặt Hạ Thanh đỏ lên, Vân Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Tiểu Mẫn mấy ngày hôm trước đang đứng cách đây không xa, sau khi nhìn thấy Hạ Thanh, lại mang vẻ mặt đầy giận dữ đi tới, sau lưng cô bé đó là một nam nhân vô cùng bỉ ổi, nhìn thấy trên ngón tay hắn ta mang theo nhẫn, mắt Vân Phong hơi nheo lại.
"Ngươi có thể tới đây thì tại sao ta lại không thể?" Hạ Thanh đáp lại một câu, Hạ Tiểu Mẫn thấy Hạ Thanh dám cãi lại, lập tức tiến lên muốn ra tay, mắt Vân Phogn lại trở nên lạnh lùng, cầm cổ tay Hạ Tiểu Mẫn.
"Ngươi là ai! Đừng xen vào chuyện của người khác, tránh sang một bên đi!" Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt với Vân Phong, dùng lực rút tay về, mới vừa rồi lực Vân Phong dùng không hề nhỏ, Hạ Tiểu Mẫn chỉ cảm thấy nơi cổ tay rất đau, vừa nhìn đã thấy sưng lên.
"Đây là nhà ngươi sao? Có gì làm dấu không?" Vân Phong hỏi một câu, tên nam nhân bỉ ổi ở phía sau đi ra, Hạ Tiểu Mẫn vô cùng uất ức kêu lên: "Sưphụ, người phải trút giận cho đệ tử!"
Nam nhân cười ha ha, biểu tình lại càng bỉ ổi hơn, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn mình đang đeo, cố ý để lộ ra, Hạ Thanh vừa thấy đã kinh ngạc: "Triệuhồisư!" Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thanh thì vô cùng hài lòng, nhưng vẻ mặt của Vân Phong lại không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nam nhân kia bị nhìn đến mức dựng lông rồi.
"Nếu biết ta làtriệuhồisưthì cũng nên hiểu hậu quả khi chọc ta tức giận đi. Ta không muốn ra tay, các ngươi cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Hạ Thanh có chút lo lắng nhìn Vân Phong, Vân Phong chỉ cười trấn an cô bé, trên đời này sao lại có nhiềutriệuhồisưnhư vậy, huống hồ vẫn là trong một cái thôn nhỏ bé này? Cótriệuhồisưnào lại chịu thiệt làmsưphụ ở cái thôn nhỏ này không?
Tiểu Hoả và Lam Dực đứng một bên, hai ma thú đều mang hình người, nam nhân không không quan tâm, chỉ nhiều hơn vài người mà thôi: "Không nghe thấy sao! Nếu đã hiểu rồi thì tránh ra cho ta!" Vẻ mặt của nam nhân kia bắt đầu trở nên hung ác, Hạ Tiểu Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng đắc ý.
Hạ Thanh không muốn Vân Phong gặp thêm phiền phức vì mình,sưphụ đã có thể nhận mình làm đồ đệ đã là miếng bánh thịt trên trời rơi xuống với cô bé rồi, nếu mình còn làm Vân Phong phiền hơn, Hạ Thanh thật sự không hề muốn, cho dù trong lòng rất khó chịu, trong lòng phải chịu vũ nhục, Hạ Thanh cũng vô cùng nhẫn nhịn mà lui về một bước nhường đường, không nghĩ tới Vân Phong là nắm lấy tay cô bé.
"Sưphụ?" Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn Vân Phong, Vân Phong cười với Hạ Thanh, mang vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Hôm naysưphụ sẽ dạy con một bài đầu tiên, trước mặt đối thủ, tuyệt đối không lùi bước."
Hốc mắt Hạ Thanh hơi nóng lên, gật mạnh đầu với Vân Phong, Hạ Tiểu Mẫn nhạy bén nghe được các Hạ Thanh gọi Vân Phong, kêu lên một tiếng đầy kì quái: "Sưphụ? Ngươi nói nàng ta làsưphụ ngươi sao?"
Hạ Thanh quay đầu nhìn Hạ Tiểu Mẫn: "Không sai, nàng ấy làsưphụ của ta, Vân Phong!"
Hạ Tiểu Mẫn khinh thường cười, trong mắt cô bé Vân Phong cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, có tư cách gì để làmsưphụ của người khác? Nhìn dáng vẻ lại không giống nhưsưphụ của cô bé, đó mới làtriệuhồisư, làtriệuhồisưmà Hạ gia đã bỏ ra một số tiền lớn để mời về từ Đại thành!
Nếu nàng ta làsưphụ của ngươi, không bằng đểsưphụ của ta đấu vớisưphụ của ngươi một lần xem." Hạ Tiểu Mẫn cao giọng, cười khinh bỉ với Hạ Thanh: "Nếusưphục của ngươi thua, ngươi hãy quỳ xuống đập đầu cho ta, nói mình là tiểu tiện nhân, nói nương ngươi là đồ tiện nhân!"
"Còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã ác độc như vậy, ngươi cũng coi như một đoá hoa kỳ lạ rồi." Vân Phong lạnh lùng nói một câu, mặt Hạ Tiểu Mẫn lại đỏ lên: "Có bản lĩnh thì tỷ thí vớisưphụ của ta đi! Ngươi có thể thắngtriệuhồisưsao?"
Nam nhân bỉ ổi kia cũng cười ha ha, chẳng qua tiếng cười này lại quá khô khốc, khoé mối Vân Phong nhếch lên, ngón tay lướt nhẹ cằm mình: "Nếusưphụ của ngươi thua, ngươi cũng phải làm chuyện tương tự."
Hạ Tiểu Mẫn sửng sốt: "Hừ! Chờ ngươi thắng rồi nói sau!"
Hạ Thanh kéo tay Vân Phong, ~~ Vân Phong vỗ đầu nàng: "Còn chưa tinsưphụ sao?"
Hạ Thanh gật mạnh đầu, tất nhiền cô bé tin tưởngsưphụ, trong mắt Hạ Thanh, tuy Vân Phong chưa từng thật sự ra tay, nhưng có thể khế ước hai ma thú thì đã vô cùng mạnh mẽ rồi!
"Ma thú của ngươi đâu?" Vân Phong nhíu mày nhìn nam nhân đối diện, nam nhân cười một tiếng quái dị, gọi một tiếng "Ra ngoài!" Một màu vàng hiện lên từ trong nhẫn, là một con thằn lằn cát dài, nhưng con thằn lằn này lại vô cùng hiền lành, ngay cả dáng vẻ hung ác của ma thú cũng không còn lại chút nào.
Tiểu Hoả và Lam Dực vừa nhìn thấy đều lạnh lùng cười, Vân Phong cũng hiểu hoàn toàn, nhìn con thằn lằn như sủng vật trên mặt đất kia, ý lạnh lướt qua đáy mắt: "Thì ra là thế."
"Ta làtriệuhồisưđấy! Hiện tại nếu muốn chịu thua thì vẫn còn kịp!" Nam nhân cười ha ha, nhìn nàng với vẻ đắc ý, lúc mắt quét đến chiếc nhẫn trên tay Vân Phong, bỗng nhiên cười ha ha: "Ngươi cũng làtriệuhồisưsao? Ma thú đâu?Triệuhồira đây đi! Không lẽ chiếc nhẫn kia chỉ để trang trí thôi sao?"
Hạ Tiểu Mẫn nghe thấy thế thì lại cảm thấy căng thẳng,sưphụ của đồ tiện nhân kia cũng làtriệuhồisưsao? Sao có thể?
Vân Phong không nói gì, Tiểu Hoả ở bên cạnh đứng trước người Vân Phong, cặp mắt đen nhánh kia nhìn nam nhân trước mặt: "Bổn đại gia đứng ngay trước mặt ngươi, mắt ngươi mù rồi sao?"
Nam nhân kia lại cười càn rỡ hơn, nhìn tiểu hoả trước mặt, tên tiểu chính thái này, cười đến mức có chút không thở nổi: "Ha ha ha ha! Lại còn là bổn đại gia? Một đứa trẻ như ngươi mà vẫn tự xưng là bổn đại gia sao? Ta chưa xưng mình là gia gia thì đã không tệ rồi! Ha ha ha ha!"
Trong mắt Tiểu Hoả hiện lên sát ý, bỗng nhiên há miệng, một tiếng sói gầm vang lên từ bên trong, nam nhân đang cười to bỗng chốc lại im bặt, chính xác mà nói thì cả người đã đứng cứng ngác ở kia, bỗng nhiên sắc mặt của Hạ Tiểu Mẫn trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoả, vừa rồi mình không nghe lầm chứ! Lúc nãy cậu bé kia phát ra một tiếng sói gầm, nàng không nghe lầm chứ!
"Đã nghe rõ giọng của bổn đại gia rồi chứ?" Tiểu Hoả khẽ nhếch môi, con thằn lằn trên mặt đất kia đã sớm bị tiếng gầm này doạ đến mức run nhẹ, liên tục trốn về phía sau, miệng nam nhân kia lắp bắp vài cái, cứ như vậy mà không nói được bất cứ lời nào, hắn đã hoàn toàn câm rồi, nhưng Hạ Tiểu Mẫn cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng chói tai: "Ma, ma thú!, Tiểu Hoả lại gầm lên một tiếng, dứt khoát doạ Hạ Tiểu Mẫn ngã ngồi trên mặt đất.
"Cũng chỉ có một chút nhẫn, vẫn là một thứ trang trí mà thôi." Vân Phong lười nhác nói một câu, lập tức sắc mặt của nam nhân lại trở nên trắng xanh, mẹ ơi, lần này hắn gặp phải hàng thật rồi! Hắn chỉ muốn mượn cái danhtriệuhồisưnày một chút thôi, dù sao thuần thúsưcũng không kháctriệuhồisưbao nhiêu, chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi mà, Hạ gia lại cho nhiều bạc như vậy, miếng dưa béo bở này ai lại không lao vào chứ! Vốn dĩ ở thôn nhỏ này hắn ta như cá gặp nước, vốn cho rằng tiểu nha đầu này cũng không có gì, tất cả đều là người cùng đường, lại không nghĩ rằng, hắn xui xẻo biết bao nhiêu, ở ngôi làng nhỏ như vậy cũng có thể gặp đượctriệuhồisư! Mà còn là mộttriệuhồisưkhông thể trêu chọc.
Ma thú có thể hoá hình, đó phải là thất cấp trở lên rồi!
"Đại nhân!Triệuhồisưđại nhân! Ta sai rồi, ta sai rồi!" Lập tức nam nhân kia quỳ sấp tren mặt đất, liên tục dập đầu, Hạ Tiểu Mẫn nhìn thấy mà sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Người đang làm gì vậy! Người cũng làtriệuhồisưmà còn cần phải sợ nàng ta sao!" Lập tức Hạ Tiểu Mẫn căm tức gầm lên một câu, nam nhân vừa đập đầu vừa nói: "Hạ tiểu thư, ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn thôi, ta cũng không phải làtriệuhồisư, ta chỉ là một thuần thúsưmà thôi!"
"Cái gì?" Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt, kẻ mà Hạ gia bỏ ra một số tiền lớn để mời về lại là một tên giả mạo!
"Vì miếng ăn cũng không còn cách nào khác, vốn tưởng rằng sẽ không bị phát hiện, lại không ngờ hôm nay lại gặp phải chính chủ,triệuhồisưđại nhân ơi, ta không có quan hệ gì với Hạ gia cả!"
Mặt Hạ Tiểu Mẫn đã hoàn toàn xanh mét ngồi ở kia, không nói lên được lời nào, trò cười này mà lan ra thì đúng là thật mất mặt!
"Triệuhồisưđại nhân, người đại nhân đại lượng, xin người tha cho ta đi!" Nam nhân không ngừng dập đầu, Tiểu Hoả cũng bĩu môi khinh thường.
"Na na!" Nhục Cầu kêu một tiếng, Tiểu Hoả ở bên gật đầu: "Nói không sai, một kẻ ngu xuẩn."
Ngũ quan của nam nhân vặn vẹo một chút, tuy nhiên giữ mạng lai vẫn quan trọng hơn, Vân Phong vẫy tay ý bảo hắn ta có thể đi, nam nhân thấy thế, cũng không quan tâm đến tình huống của Hạ Tiểu Mẫn thế nào, nhanh chân bỏ chạy.
"Sưphụ thật lợi hại!" Hạ Thanh cười hì hì, Vân Phong lại có chút bất đắc dĩ, nàng còn chưa ra tay nam nhân kia đã không chịu được rồi, cho dù là giả mạo cũng phải giả cho giống một chút chứ, mắt quét về phía Hạ Tiểu Mẫn, Vân Phong nhíu mày: "Còn nhớ điều mình mới nói chứ?"
Mặt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, cắn môi không mở miệng, Hạ Thanh thấy vậy lắc đầu: "Cứ như vậy đisưphụ."
"Hạ Thanh, ngươi không cần phải giả làm người tốt! Hôm nay ta nhận tội! Ngươi chờ đó cho ta!" Hạ Tiểu Mẫn đứng lên hét lớn với Hạ Thanh, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà chạy mất. Vân Phong nhìn bóng dáng của Hạ Tiểu Mẫn, lòng trầm xuống, chỉ sợ mọi chuyện vẫn còn chưa xong, chẳng qua nếu muốn đả thương đồ đệ của nàng thì cũng nên cân nhắc khả năng của mình một chút rồi.