Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 383

Edit: Mavis Clay

Thanh niên Giao Nhân đang hoang mang sợ hãi đột nhiên quay đầu, đôi mắt bất mãn hoảng sợ lo lắng lập tức nhìn sang Vân Phong, thời khắc Thương Vũ vừa nhìn thấy Vân Phong lập tức quát to, "Ngươi là nhân loại!"

Vân Phong lúc này mới sực nhớ lúc nãy trong lúc vội vàng đã quên ăn biến hình chất thuốc, cứ lấy vẻ ngoài nhân loại như vậy mà chạy vội tới, trong lòng thầm ảo não một lúc nhưng cũng không được lâu, trước tiên cần phải đưa được Thương Vũ an toàn rời khỏi Trừng Hải đã!

"Ngươi dám lấy thân phận con người xâm nhập vào Vô Tận Hải!" Thương Vũ như đã quên cả sợ hãi, đôi mắt mang sự bất mãn, chán ghét và tức giận nhìn vào Vân Phong.

Vân Phong lạnh lùng nhìn hắn, "Nếu như ngươi muốn bỏ mạng ở đây, có thể tiếp tục nói!"

Thương Vũ lúc này mới giật mình, sắc mặt không khỏi sợ hãi lại, Vân Phong và Thương Vũ duy trì khoảng cách nhất định, "Chúng ta mau mau đi ra ngoài." 

Thương Vũ nghe xong lại không hề cử động tý nào, Khúc Lam Y bên cạnh cười lạnh khinh thường, "Tất cả tùy quyết định của ngươi, chúng ta cũng không thể đợi lâu."

"Ngươi…!" Thương Vũ mở to mắt, trong lòng tràn ngập sự kinh hoảng và tức giận, bộ dáng của đám người Vân Phong trước mặt chính là nhân loại! Loài người lại dám xâm nhập vào địa bàn của Giao Nhân tộc trong Vô Tận Hải, bọn họ thế mà lại không hề phát hiện ra! Dù là Tư Văn cũng không nhận ra sao? (Mavis: Chúc mừng, anh có một vị vương rất bao che người ngoài:v)

Vân Phong thấy Thương Vũ vẫn còn đứng đó do dự, trong lòng thầm mắng đồ ngốc, cứ cho nàng là nhân loại đi, chờ ra đến Trừng Hải rồi muốn làm gì thì làm không được sao? Khúc Lam Y ném cho Vân Phong một ánh mắt, Vân Phong gật đầu, xoay người tính rời đi, Thương Vũ thấy Vân Phong cứ như vậy quyết tuyệt rời đi thì trong lòng lại càng sợ hơn, "Đợi đã nào...!"

"Nghĩ lại rồi à?" Khúc Lam Y nhíu mày hỏi, những lời này khiến Thương Vũ cảm thấy có chút khó xử, "Nhân loại! Chờ đến khi ra khỏi được Trừng Hải rồi, đừng nghĩ tộc ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi! Hiện giờ ta không so đo với các ngươi!" Thương Vũ thầm nghĩ muốn gây khó dễ một phen, nhưng hơi thở áp bức kia đã đuổi theo hắn suốt cả chặn đường, hơn nữa Tử Lãnh không hiểu sao cũng đã bỏ mạng! Hắn bất chấp tất cả mới trốn thoát được, nhưng trong lúc cuống cuồng lại chạy ngược vào sâu trong Trừng Hải, nếu không phải gặp được Vân Phong hắn đã không biết phải làm thế nào rồi!

Dù là loài người nhưng dù sao cũng tốt hơn là hắn chỉ có một mình! Nếu chủ nhân của hơi thở kia muốn, cũng có mấy nhân loại này ra cản giùm! Thương Vũ do dự một hồi, nói một câu ngoan độc rồi theo sau lưng Vân Phong, đôi mắt luôn kiêng kỵ nhìn bốn phía.


"Ngươi và Tử Lãnh sao vậy?" Thương Vũ một đường đi theo Vân Phong ra ngoài, đột nhiên nghe Vân Phong hỏi vậy, lập tức ngây người, như trong nháy mắt quay lại thời điểm ấy, "Tử Lãnh… Hắn đã chết."

Ánh mắt Vân Phong khẽ trầm xuống, quả nhiên là chết rồi, sự chính xác của Linh Mẫn Ngọc Bài vốn rất cao, một khi hơi thở đột nhiên biến mất, cũng thể hiện cho việc đã bỏ mạng. Thương Vũ nói câu đó xong cũng không bao giờ lên tiếng nữa, Vân Phong cũng không hỏi nhiều, có hỏi nàng cũng sẽ chẳng biết được đáp án, bây giờ chuyện gấp nhất là làm sao ra khỏi Trừng Hải nhanh nhất có thể!

"Lại tới gần!" Giọng Khúc Lam Y trầm thấp, Vân Phong nghiêm nghị gật đầu, hơi thở khiến người ta áp bức sợ hãi đã chạy tới, sắc mặt của Thương Vũ trắng thêm mấy phần, đáy mắt tràn ngập vẻ hốt hoảng khác hẳn hắn thường ngày, có thể thấy hơi thở kia ngay cả hắn cũng cực kỳ khiêng dè!

"Chủ nhân cẩn thận!" Lam Dực đột nhiên hét lớn, hai cánh sau lưng lập tức mở rộng, cả người bay tới ngăn sau lưng Vân Phong, nàng cảm nhận rõ được có một luồng năng lượng đánh về phía này, là đang thử dò xét!

"Ngươi là…Ngươi lại là Triệu Hồi Sư!" Thương Vũ thấy đôi cánh sau lưng Lam Dực, còn có tiếng gọi “chủ nhân” kia, lồng ngực đã bị sự thực này bóp nghẹt lại đến run rẩy! Hắn vốn cho là chỉ là một nhân loại không biết trời cao đất rộng thôi, lại không ngờ rằng lại là Triệu Hồi Sư!

Vân Phong nhìn Thương Vũ mà giật nhẹ khóe miệng, Lam Dực thay Vân Phong đỡ công kích, tuấn nhan lạnh lùng, "Lam Dực, không cần che phía sau ta, vừa rồi chỉ là thử dò xét, mấy người chúng ta đi cùng nhau, nó muốn giết chết hết là không thể nào!"

Lam Dực gật đầu, Vân Phong nói cái gì thì chính là cái đó. Lui lại bên cạnh Vân Phong, Lam Dực không thu hai cánh lại, phòng ngừa bất trắc có thể kịp thời bảo vệ Vân Phong, dù sao cũng vừa mới qua một ít đại chiến, Vân Phong đã sử dụng ba loại dung hợp nguyên tố, tinh thần lực tiêu hao hơi quá độ, sắc mặt đến giờ vẫn chưa hồng hào trở lại.

Thương Vũ phức tạp nhìn Vân Phong, sắc mặt lúc xanh lúc hồng, Triệu Hồi Sư lại dám đi tới Vô Tận Hải, lại dám vào cả Giao Nhân tộc, nàng rốt cuộc muốn gì! Chẳng lẽ muốn Giao Nhân trở thành đầy tớ của nàng ta? Đừng mơ tưởng!

Trong mắt Thương Vũ ánh lên một tia ngoan độc khó thấy, Lam Dực nhạy bén cảm nhận được vẻ mặt của hắn, lập tức gầm lên, "Đừng hòng đụng đến chủ nhân của ta!"

Vân Phong cười lạnh, "Thương Vũ, thu lại ý xấu trong lòng ngươi đi."

Thương Vũ thoáng đỏ mặt, "Tâm tư của ngươi, người ngoài đường cũng biết!"


"Hừ! Ngươi cho là chỉ có tộc Giao Nhân của ngươi là thủy hệ ma thú sao?" Khúc Lam Y khinh thường nhìn Thương Vũ, nếu không phải là chuyện có liên quan tới Yêu Yêu, Vân Phong quan tâm tới sự sống chết của hắn làm cái khỉ gì! Cũng sẽ không cố tìm cách xâm nhập vào địa bàn của Giao Nhân tộc, càng sẽ không trả lại Yêu Yêu! Nào ai có khả năng trả lại ma thú của mình chứ?

"Loài người, các ngươi cứ mạnh miệng đi! Đợi đến khi ra ngoài ta xem các ngươi nên làm thế nào!" Thương Vũ oán hận nói, đồng thời cũng thu lại ý xấu trong lòng, tình huống hiện giờ không thích hợp cho hắn ra tay, đối phương có tới ba người, hắn hoàn toàn bất lợi, hơn nữa chủ nhân của hơi thở kia quá mức nguy hiểm, ngộ nhỡ xuất hiện dị động, không may là hắn sẽ chết ở đây, giống như tên ngốc Tử Lãnh kia!

Nghĩ đến cái chết của Tử Lãnh, Thương Vũ có chút hả hê, Hồng Kỳ, Bạch Kỳ và Lam Kỳ từ lâu vốn đã không vừa mắt lẫn nhau, Tử Lãnh là người trẻ tuổi tinh anh nhất của Hồng Kỳ, là thống lĩnh của đám người trẻ tuổi! Nếu như Tử Huyền biết Tử Lãnh chết trong Vô Tận Hải không biết sẽ như thế nào! Tử Lãnh đã chết, đám trẻ tuổi Hồng Kỳ còn có kẻ nào là đối thủ của hắn sao? Tư Văn mặc dù là Tân Vương, nhưng mọi thứ vẫn chưa hẳn là vậy!

Nghĩ tới đây khóe miệng Thương Vũ khẽ nâng lên một nụ cười mơ hồ, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, có lẽ đây cũng là một cơ hội.

Đoàn người nhanh chóng chạy ra khỏi Trừng Hải, rừng cây rậm rạp không ngừng xẹt qua mọi người, Thương Vũ cũng không nói gì chạy bán mạng, tầm mắt quét qua Yêu Yêu trong ngực Vân Phong, không nhịn được kinh ngạc, rốt cuộc nhân loại này có quan hệ gì với hài nhi của Tư Văn? Ngoại hình của Yêu Yêu hoàn toàn giống với Lam Kỳ, nếu Yêu Yêu là con của Tư Văn và Vân Phong, thì hình dáng cũng phải có chút khác biệt, hình dáng hoàn toàn là Lam Kỳ Giao Nhân của Yêu Yêu đương nhiên bác bỏ thẳng thừng ý nghĩ đó trong lòng Thương Vũ.

Vân Phong trầm mặc nhìn con đường trước mắt, tinh thần lực chậm rãi lan ra, những khí tức quỷ dị vẫn không ngừng chậm rãi đi theo sau lưng, điều này khiến Vân Phong vô cùng căng thẳng, hoặc đánh nhau một trận, hoặc là đừng đi theo nữa, cứ đi theo không nhanh không chậm như vậy, khiến cho nàng chẳng dám ngừng lại, cứ liều mạng chạy về phía trước.

Vân Phong không thèm dùng biến hình chất thuốc nữa, Thương Vũ đã nhìn ra thân phận của nàng thì cũng không cần giấu nữa, Thương Vũ chỉ cần ra được bên ngoài, không bao lâu sau trên dưới Giao Nhân tộc sẽ đều biết nàng là nhân loại, thay vì cứ giấu đầu hở đuôi không bằng cứ quang minh chính đại để lộ. Về phần thái độ của Giao Nhân tộc, cũng phải xem thái độ của Yêu Yêu đã, chắc cũng không đến nỗi nào.

Ý định của Thương Vũ Vân Phong sao lại không thể nhận ra được chứ? Để hắn còn sống ra ngoài là một phiền phức, hắn còn muốn  lợi dụng mình để nói chuyện, chỉ có thể để cho hắn hoàn toàn rơi vào khoảng không.

Mọi người mấy ngày không ngủ không nghỉ không ngừng chạy đi, cuối cùng cũng dần đến gần bìa ngoài của Trừng Hải.

Trong thời gian Vân Phong và những người khác bay vào Trừng Hải, khu vực Trừng Hải thuộc Giao Nhân tộc lập tức bị Tư Văn hạ lệnh phong tỏa. Tất cả các trưởng lão và tinh anh của Hồng Kỳ, Bạch Kỳ, Lam Kỳ  đều tụ tập bên ngoài Trừng Hải, vẻ mặt của Tam Đại Kỳ Tộc lo lắng nhìn vùng biển vô tận. Mấy người kia đi vào Trừng Hải đã nhiều ngày rồi, trong lòng Tư Văn giờ đã rối như canh hẹ rồi, đến giờ vẫn chưa biết được tình hình ra sao, ngay cả Tử Lãnh và Thương Vũ cũng chẳng có chút tin tức gì!


Tư Văn thân là Giao Nhân Tộc Vương nên chỉ có thể cố gắng đè nén toàn bộ cảm xúc trong nội tâm của mình, sắc mặt âm trầm đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trừng Hải không hề rời đi nửa giây. Mấy trưởng lão và người trẻ tuổi Lam Kỳ Giao Nhân lo lắng nhìn, thầm thì nghị luận ầm ĩ.

Trưởng lão Hồng Kỳ và Bạch Kỳ cũng tụ tập ở đây, lần này người đi vào chính là Tử Lãnh và Thương Vũ, Tử Huyền và Thương Lân thấy hai người kia vào lâu rồi mà vẫn chưa ra thì sắc mặt vô cùng khó coi, ban đầu cho bọn họ vào chỉ là làm cao mà thôi, chứ chẳng hề thật sự muốn họ đi tìm hài tử của Vương, Tử Lãnh và Thương Lân vốn nghĩ hai người kia sẽ hiểu ý họ, lại không ngờ đi vào rồi không trở ra nữa.

Hồng Kỳ  Tử Huyền đen mặt, ngược lại Thương Lân sắc mặt tốt hơn chút, tính tình Tử Lãnh kích động hiếu thắng, Thương Vũ có vẻ chững chạc đại khí hơn. Thương Lân thấy vẻ mặt đen thui của Tử Huyền trong lòng thầm vui vẻ, mấy ngày qua Tử Huyền vẫn không nói gì, nhưng thời gian càng trôi vẻ mặt của hắn càng đen, cuối cùng tới một ngày, một tin tức truyền tới khiến Tử Huyền vô cùng tức giận!

Tử Lãnh đã chết!

Nhìn thấy điểm sáng linh hồn đã biến mất khỏi ngọc bài, đáy mắt Tử Huyền toàn là lãnh khí, bao trùm lên tứ phía khiến mấy người Hồng Kỳ khiếp sợ, Tử Huyền khẽ dùng sức, ngọc bài trong tay vỡ vụn!

Tử Lãnh, nhân vật tinh anh nhất của Hồng Kỳ đã chết, cứ như vậy chôn vùi trong Trừng Hải!

Hồng Kỳ và Bạch Kỳ sau khi biết chuyện ấy cũng vô cùng khiếp sợ, đôi đồng tử của Tư Văn rụt mạnh, Tử Lãnh mà lại chết! Tin tức này quả là một sự đả kích lớn đối với Hồng Kỳ! Tư Văn đi qua an ủi mấy câu, Tử Huyền lạnh mặt không nói gì, Thương Lân cũng bước tới, nhưng hắn vừa đi qua thì Tử Huyền đột nhiên động thủ!

"Ngươi làm gì vậy?" Thương Lân nhanh chóng né qua tránh công kích của Tử Huyền, lập tức căm tức gầm nhẹ, Hồng Kỳ và Bạch Kỳ thấy thế sửng sốt nhìn!

"Ta làm cái gì? Thương Lân! Tử Lãnh chết chắc chắn là chuyện tốt do Thương Vũ làm!"

Những lời này khiến trái tim mọi người rung lên một cái! Sắc mặt Thương Lân lập tức vặn vẹo khó coi, "Tử Huyền! Ta thấy ngươi già quá nên đầu óc hồ đồ rồi! Tử Lãnh chết liên quan gì đến Bạch Kỳ tộc bọn ta?"

"Đừng chối bỏ quan hệ! Tử Lãnh và Thương Vũ cùng nhau tiến vào Trừng Hải! Bằng không Tử Lãnh sao lại có thể chết ở trong đó? Nhất định là có liên quan tới Thương Vũ!"

"Tử Huyền! Đừng ngậm máu phun người! Tử Lãnh chết là chuyện của bản thân hắn! Đừng có đổ lên đầu người khác!"

Tư Văn lạnh mặt nhìn hai người cãi cọ, trong lòng lại cuồn cuộn, Tử Huyền giờ đã nội kích công tâm, một mực chắc chắn chuyện là do Bạch Kỳ, Thương Lân cũng bị làm cho thẹn quá hóa giận, Tư Văn thấy hai Kỳ sắp đánh nhau, lạnh nhạt mở miệng, "Mặc dù Tử Lãnh và Thương Vũ cùng đi vào Trừng Hải, nhưng không có nghĩa là hai người sẽ hành động chung một nhóm."


Tử Huyền cứng họng, Thương Lân thở phì phò nói, "Vương nói không sai, Tử Lãnh và Thương Lân chắc chắn đã tách ra, nếu không sẽ không mất mạng như vậy!"

Tử Huyền ngoan độc quét mắt sang, Tư Văn nói, "Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, cũng không loại bỏ khả năng hai người đã đi chung với nhau."

Thương Lân ngẩn ra, cuối cùng Tử Huyền cũng bình tĩnh lại không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng hắn thoáng qua một ý nghĩ, cơ hồ giống như Tử Huyền, nếu không phải vì cứu đứa con không rõ lai lịch của Vương kia, Tử Lãnh ( Thương Vũ)* cũng không đến nỗi phải đi vào Trừng Hải!

*Ý nghĩ chung của hai vị trưởng lão hai Kỳ.

Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, Tư Văn đang ở vị trí Vương, Tử Huyền và Thương Lân cũng chẳng dám nói điều đó ra khỏi miệng. Cứ như vậy, người Hồng Kỳ và Bạch Kỳ cứ như vậy giằng co nhiều ngày, không khí vẫn vô cùng căng thẳng.

Thương Vũ mãi vẫn chưa ra, tâm tình của Thương Lân cũng bắt đầu gấp gáp, Tử Lãnh thấy cười lạnh trong lòng, bộ dáng chờ xem kịch vui. Tư Văn mặt vẫn vô cảm, thời gian càng trôi qua hắn càng tỉnh táo.

Trong lúc không khí đang căng cứng đến cực điểm, chỉ cần một thời điểm để bùng cháy, mọi người đột nhiên nhìn thấy có mấy bóng dáng đang chạy như điên ra ngoài Trừng Hải, trong biển cây trập trùng, Bạch Kỳ tộc mơ hồ thấy được bóng dáng quen thuộc, vẻ mặt ai nấy đều kích động.

Cuối cùng mấy bóng dáng kia cũng vọt ra ngoài hoàn toàn, vẻ mặt của các Giao Nhân sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy bóng dáng kia.

"Là Thương vũ! Còn có… nhân loại!" Người của Bạch Kỳ kinh hãi thét lên, đám người đang ra ngoài chính là Thương Lân và nhóm Vân Phong, tin Thương Vũ còn sống nhanh chóng bị đám Giao Nhân bỏ qua, trong mắt chỉ còn thấy có Khúc Lam Y và Vân Phong, còn có đôi cánh sau lưng Lam Dực!

Tư Văn híp mắt, nàng lại dám lấy hình dáng nhân loại đi ra ngoài, giờ thì tốt rồi, dưới con mắt của ba Kỳ tộc, hắn có muốn cũng chẳng thể nào giúp được nàng!

"Nhân loại… lẫn vào Vô Tận Hải?" Tử Huyền lạnh lùng nhìn Vân Phong, khi thấy Thương Vũ vẫn bình an không chút tổn hại thì khẽ nheo mắt, trong miệng nghiến răng kẽo kẹt, yêu khí tản ra khiến vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Thương Vũ thấy đã sắp ra khỏi được Trừng Hải thì thở nhẹ một hơi, nhất là khi thấy Bạch Kỳ tộc đang đứng còn có Thương Lân, vẻ mặt kinh hoảng cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, sắc mặt vui mừng muốn phi tới, đột nhiên lại cảm thấy có một luồng năng lượng mạnh mẽ đánh ập vào lưng hắn!

Bình Luận (0)
Comment