Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 392

Trên bầu trời Vô Tận Hải xẹt qua mấy vệt sao băng, nhanh chóng thoáng qua địa vực của Giao Nhân tộc, để lại một vết dài, còn kèm theo tiếng cười trong suốt của một thiếu nữ! Tràng cười kia vừa vang lên, địa vực Giao Nhân tộc liền chộn rộn, điên cuồng!

"Đó là nhân loại!" Lệnh truy sát của Giao Nhân tộc vẫn còn, tất cả Giao Nhân vốn cho là Vân Phong đã sớm rời khỏi Vô Tận Hải, lại không ngờ hôm nay, sau ba năm, nàng ta vẫn còn ở đây!

"Đuổi theo!" Bính lính Giao Nhân tộc tản ra, toàn bộ ùa lên, đuổi theo mấy vệt sáng trên không trung, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, rốt cuộc là nhân loại này chui từ đâu ra vậy?

Lệnh truy sát của Giao Nhân tộc không hề có tên, bởi vì sau mấy chuyện phát sinh liên tiếp, Tư Văn nhận ra rằng mình không hề biết tên của Vân Phong, chỉ thi thoảng nghe Tư Tình nhắc đến “Tiểu Phong”, nhưng Tư Văn lại không nói. Chỉ miêu tả vẻ ngoài của Vân Phong mà hạ lệnh truy nã, nhưng động tĩnh của Vân Phong lớn như vậy, khả năng không bị phát hiện là rất thấp.

Mấy vệt ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, bay thẳng tới biên giới của Vô Tận Hải, mặc dù địa vực của Giao Nhân tộc cách chỗ đó một đoạn, nhưng cũng không phải là quá sâu trong Vô Tận Hải, cũng có thể nói là nằm ở khu vực ngoài của Vô Tận Hải. Hàng loạt binh lính Giao Nhân đuổi theo không buông, cuối cùng hội tụ lại cùng một nơi, tạo thành một lực lượng lớn.

Phía trước là mấy vệt sáng kéo dài, theo sát phía sau là một đám người đông nghẹt, muốn đuổi nhưng đuổi không kịp, dù sao thực lực của Vân Phong đã là quân chủ tột cùng! Mấy binh lính này có nằm mơ cũng đừng hòng đuổi được Vân Phong!

Một chạy một đuổi, Vân Phong khẽ nghiêng đầu nhìn một mảng lớn lúc nhúc đi theo mình, khóe miệng cười khinh thường, Khúc Lam Y khẽ hừ lạnh lùng, "Chúng ta có cần thả chậm tốc độ một chút chơi họ không?"

Yêu Yêu trong ngực Vân Phong không nói gì, mắt mở to nhìn đám Giao Nhân tràn đầy oán hận và căm tức phía sau, trong lòng nàng quan trọng nhất chỉ có Vân Phong! Vân Phong cười khẽ, "Không cần phí thời gian với bọn chúng, nếu đã muốn đuổi thì cứ để cho bọn họ đuổi đi!" Thân hình lại chợt lóe, trong nháy mắt lại lướt thêm trăm mét, Khúc Lam Y và Lam Dực đồng loạt bật cười, chính xác, muốn đuổi theo như vậy thì cứ đuổi đi!

Đám người Vân Phong không màng thế sự bay nhảy, đại đội Giao Nhân phía sau đuổi theo mệt không thể tả, có vài binh lính không chịu được nữa ngừng lại, "Đây là cái tốc độ gì vậy? Quá nhanh!"

"Căn bản là không thể nào đuổi kịp!"

Binh lính đang đuổi theo thấy có người dừng lại, liền la to, "Dừng lại làm gì, còn không mau đuổi theo! Vương đã hạ lệnh, nhất định phải bắt nhân loại kia lại!"

Mấy tên lính đã dừng lại thở hồng hộc nhìn nhau, đều thấy được đáy lòng thổn thức của đối phương, đành nâng tinh thần lên đuổi theo, đuổi theo cũng tốn lực lắm chứ chưa nói tới việc quay lại! Chắc chỉ có nhị vị trưởng lão Tử Huyền và Thương Lân làm được, nếu không chỉ bằng đám người bọn họ, không được rồi!

Cứ như vậy một đám người đông đen đuổi nhau ngang qua Vô Tận Hải, Vân Phong bay thẳng một đường ra ngoài, đại đội phía sau lại lúc nhúc chen lên, khiến Giao Nhân tộc ở phía dưới thấy mà kinh sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, khi biết được một đám người như vậy chỉ vì muốn đuổi theo nhân loại kia, toàn địa vực liền cảm thán, nhân loại này thực có năng lực, một đám người đông như vậy mà cũng không bắt được họ!

Qua một tháng truy đuổi, tốc độ của Vân Phong vẫn không hề dừng lại, vẫn phi thường như vậy, nhưng đám người Giao Nhân tộc đã chịu không nổi, từng nhóm người dừng lại thì một đám người khác lại vươn lên, khi dừng khi đuổi, tất cả đều xoay quanh Vân Phong, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại càng ngày càng xa.

Quy mô truy đuổi lớn như vậy làm cả địa vực Giao Nhân tộc xôn xao cả lên, binh lính tuần tra bắt đầu lập quân doanh truy bắt, còn có ba nhân loại mà Vân Phong gặp lúc vừa vào Vô Tận Hải sau ba năm này đã trở lại, ba năm trước bị Vân Phong lấy đi chất thuốc biến hình khiến họ cay cú khá lâu, sau ba năm ngủ đông cuối cùng cũng bán lại chất thuốc biến hình, lại vội vàng đi vào, vơ vét chút bảo bối.

Ba người đã quen với công việc theo đường cũ từ từ đến gần, nhưng bọn hắn lại khá bất ngờ, không thấy có bóng quân lính! Lúc trước khi bọn họ tới đây, mặc dù là vùng biên giới của Giao Nhân tộc, nhưng vẫn thấy có bóng dáng của lính tuần tra, lần này một mống cũng không có! Điều này khiến ba người vốn làm việc cẩn trọng bắt đầu thấy lớn gan.

"Kỳ lạ, chẳng lẽ Giao Nhân tộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ bạo phát nội loạn? Hay là ngoại tộc tập kích? Nếu như vậy thì chúng ta sẽ có thấy nhiều thứ để nhặt!" Một tên cười bỉ ổi, nhưng nụ cười đó chẳng kéo dài được bao lâu đã hóa sang kích động.


"Chuyện gì xảy ra?" Ba người họ thất thanh, thân thể đã hóa thành Giao Nhân rục rịch, mặt đất rung động, rồi đến cả thế giới dưới biển cùng rung động!

"Xảy ra chuyện lớn!" Một người trầm mặc kết luận, sau đó dường như nhận ra cái gì, liền hét lớn, "Các huynh đệ, trốn mau! Mau trốn đi!"

Ba người vội vàng vung đuôi trốn ra phía sau tảng đá, hoàn hảo nơi này là biên giới, có nhiều tảng đá như vậy để cho họ trốn, ba người trốn xong không dám ho he ra ngoài bước nào, kinh nghiệm ba năm trước bị Giao Nhân tộc đuổi giết vẫn còn đó, nếu không nhờ nha đầu kia, chỉ sợ bọn họ đã sớm…

Đột nhiên nghĩ tới Vân Phong ba năm trước đây, ba huynh đệ nhìn nhau một cái, iểu nha đầu kia không chừng đã sớm bỏ mạng ở nơi nào đó rồi, cho dù nàng có mạnh đi chăng nữa, một mình du đãng dưới Vô Tận Hải, hơn nữa còn đột nhập, chắc chắn là tìm chết, chỉ là thật thấy tiếc cách điều chế chất thuốc biến hình!

Một người tình cờ ngẩng đầu, thấy mấy vệt sao băng xẹt qua trên đầu mình, ánh sáng chói mắt khác thường khiến người ta kinh ngạc, "Trong biển mà cũng có sao băng?"

"Nói bậy gì vậy?"

"Không phải, ngươi mau ngẩng đầu kìa!"

Hai người khác lập tức ngửa cổ, ba đôi mắt cùng nhìn lên…

"Cha mẹ ơi! Thật có sao băng! Ta thấy rồi, không chỉ có một ngôi!"

"Mẹ mi, bị đần à! Đây là đáy biển! Thấy quỷ mới gặp được sao băng!"

"Không giống sao băng lắm… ta thấy giống như người thì hơn..." Một người trong đó tự lẩm bẩm, tiếp đó là một tiếng cười sang sảng của thiếu nữ vọng từ trên bầu trời, ba người đồng loạt rùng mình! Giọng nói này…!

Động đất càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, ba người lập tức hồi hồn, giọng nói đó và chấn động kia hình như là càng ngày càng tới gần bọn họ thì phải! Ba người mở to hai mắt! Nguy rồi! Chẳng lẽ bọn họ lại gặp phải tình cảnh của ba năm trước? Ba người lập tức chẳng quan tâm tới chuyện gì nữa, tính chạy bán sống bán chết, vậy mà vừa mới lộ đầu, phía sau đã có một đám người đông kịt phi lên!

Cả ba người đều thấy choáng váng, cứ như vậy lộ đầu ra tảng đá mà nhìn, đôi mắt nào cũng mang vẻ giật mình, chẳng trách chẳng thấy lính tuần tra ở đâu, thì ra toàn bộ đều ở đây. Nhưng mà thần linh của ta ơi, nhiều binh lính Giao Nhân như vậy tụ cùng một chỗ là định làm gì vậy?

"Đuổi theo nhân loại kia!"

"Đuổi theo mau!"

Đám lính Giao Nhân ùn ùn kéo lên, đá đổ hết tất cả mọi chướng ngại vật, giống như một bầy ngựa hoang đạp qua cỏ trên thảo nguyên, đất đá và bụi bặm tung bay, hình ảnh ấy khiến ba cái đầu nhìn ra ngu ngốc. Ánh mắt ba người nhìn theo đại đội cứ như vậy rời đi, lúc này mới thở ra một hơi.

"Là tiểu nha đầu đó! Trời ạ, nhỏ đó chưa chết!"


Người vừa nói đột nhiên bị một quyền đánh lên đầu, hắn liền không phục hỏi lại sao đánh ta, vẻ mặt hai người khác vặn vẹo nhìn hắn, nghĩ tới ba năm trước bất giác tự nhiên thấy sợ!

"Xem ra chúng ta cho nha đầu đó biến hình chất thuốc là đúng rồi!" Một người trên mặt toát mồ hôi hột, người vừa bị đánh hỏi tại sao, lập tức được nhận thêm một quyền nữa.

"Con mẹ nó! Ngươi bị đần à? Ba năm ở dưới Vô Tận Hải không hề bị phát hiện ra chút nào, để một đám Giao Nhân như vậy đuổi theo mà còn cười được, đó là nhân vật nào! Dù là những cường giả, cũng chẳng được như vậy! Nếu như lúc đó có thể biết được tên của nàng…" Ngay lập tức hắn ngậm miệng, tên? Cho dù có biết tên của cường giả ấy, bọn hắn làm gì có can đảm để kết giao?

Cuối cùng sau một tháng, Vân Phong đã thấy được ranh giới của Vô Tận Hải và thế giới nhân loại, lá chắn đen tuyền vẫn nằm ở nơi đó, chỉ cần vượt qua ranh giới kia là nàng có thể rời khỏi thế giới này! Đứng trước lá chắn Vân Phong đột nhiên dừng lại, nhìn Yêu Yêu trong ngực, Yêu Yêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ của Vân Phong, "Không rời đi!" Câu nói đó khiến trong mắt Vân Phong toàn là ý cười, đưa tay sờ đầu của Yêu Yêu, "Được, không rời đi."

Đoàn người cứ như vậy đứng trước lá chắn đen tuyền, phía sau đám lính Giao Nhân cũng đã đuổi tới, ai nấy đều mệt đứt cả hơi, mấy tên dẫn đầu thở hổn hển, mặt đỏ bừng hầm hè nhìn Vân Phong, tay vẫn không quên giơ lên vũ khí, nói lời uy hiếp, "Nhân… Nhân loại! Ngươi… chạy… không thoát đâu! Mau… mau… khoanh… tay chịu… trói!" Nói có một câu mà thở tới mấy lần, Khúc Lam Y nghe vậy không khỏi bật cười.

Người vừa nói cũng nhận thấy sự mất thể diện của mình, khom người thở mạnh không dám lên tiếng nữa, trong lòng mắng mỏ: con bà nó, cứ đuổi theo như vậy thật tốn sức, làm sao bắt nàng ta lại được chứ?

Vân Phong khẽ mỉm cười với đội quân Giao Nhân đang mệt đứt hơi kia, đôi môi đỏ mọng mấp máy, "Chuyển lời tới Tư Văn, ta đưa Yêu Yêu đi.”

Đám lính vừa nghe thấy thấy thì đồng loạt kinh ngạc! Trong ngực nàng ta chẳng phải là hài tử của Vương sao? Hay cho sự tự tin đó của nhân loại, đã dám mang con của Vương ra ngoài, lại còn nói ra được những lời đó!

"Nhân… nhân loại! Ngươi… thật là to gan!" Cuối cùng cũng hít thở được bình thường, Giao Nhân dẫn đầu gầm lên, ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, "Dựa vào ngươi, không có cách nào có thể ngăn ta lại, cáo từ!" Nói xong, thân thể chợt lóe đi bay vào lá chắn màu đen, đội quân Giao Nhân thấy thế, trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức chen nhau bay lên, nhưng bọn họ có nhanh thế nào đi chăng nữa, đám người Vân Phong nháy mắt đã nhảy vào ranh giới đen tuyền!

Cả đám Giao Nhân đứng trước ranh giới màu đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn màn chắn mà chẳng biết làm gì, Hải Tộc không thể nào tùy tiện rời khỏi Vô Tận Hải, trừ phi là phải có cách gì đó xóa bỏ hơi thở trên người mình đi, đây là một quy tắc tuyệt đối!

"Chúng ta trở về!" Giao Nhân dẫn đầu gằng giọng nói, tức đến muốn cắn nát cả hàm răng của mình, đuổi theo lâu như vậy, cuối cùng tất cả chỉ là trò đùa của nhân loại kia!

Đoàn người Vân Phong đã đi qua ranh giới đen, coi như đã rời khỏi khu vực của Vô Tận Hải, Yêu Yêu chẳng có một chút lưu luyến nào, thái độ của Giao Nhân tộc với Vân Phong khiến nàng hoàn toàn thất vọng, cho dù thân phận là người của Giao Nhân tộc, nhưng ngoại trừ Tư Văn, Yêu Yêu không hề có bất kỳ một chút hảo cảm nào.

Tư Văn là Vương của Giao Nhân tộc, với chuyện của Vân Phong phải ra tay nhanh gọn, nhưng hắn đã mấy lần trợ giúp Vân Phong, mặc dù chỉ là âm thầm, nhưng có thể thấy hắn không hề bị mờ mắt, cũng cảm kích ân tình mà Vân Phong đã đối xử với Yêu Yêu, người của Giao Nhân tộc mà nàng để trong mắt cũng chỉ có Tư Văn. Vốn có thể để lộ hơi thở loài người trước khi rời đi, nhưng Vân Phong bỏ ý định đó đi, làm như vậy thì chẳng khác nào mang lại phiền phức cho Tư Văn, Yêu Yêu theo nàng rời khỏi Vô Tận Hải, tính ra nàng cũng thiếu một phần nợ với Tư Văn.

Mọi người xông ra từ mặt biển, làm những giọt nước bắn ra tán loạn, lấp lánh dưới ánh nắng, làm mấy chú cá ở ngoài hải vực cũng hết hồn mà nhảy lên, mọi người lao ra khỏi mặt nước bay trên không trung, mang theo một vệt dài nhẹ.

Vân Phong hít mạnh vài ngụm, vẫn là không khí giúp cho loài người như nàng cảm thấy thoải mái, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt thật sảng khoái, Yêu Yêu vừa rời khỏi biển liền hóa thành hình thái con người, thân thể tiểu thiếu nữ rúc vào ngực Vân Phong, mỉm cười ngọt ngào với nàng.

"Cần phải trở về, Tụ Dung Dịch hẳn là xong rồi." Vân Phong nói nhỏ, năm đó chế dược viện trưởng đã cam kết trong vòng ba năm, Vân Phong lại ở đây thêm một năm, Tụ Sung Dịch hẳn là đã hoàn thành, nếu như không có bất gì cái gì ngoài ý muốn thì sẽ thành công, lúc đầu chế dược viện trưởng nói sau khi chế xong sẽ mang tới cho Vân gia, cũng đã đưa qua.


Mọi người lập tức không trì hoãn thêm nữa, chạy thẳng vào vạn thú sơn mạch, lại có thêm một đội quân bay lên trên bầu trời, làm mấy đứa trẻ đang đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn lên trời reo lên, "Mau nhìn kìa! Ban ngày lại có sao băng!"

Lão giả đứng một bên gõ đầu đứa trẻ, "Cái gì mà sao băng! Không phải ngươi muốn trở thành cường giả sao? Đó chính là bóng dáng của cường giả bay qua không trung!"

Ánh mắt của đứa trẻ kia lập tức lấp lánh nhìn lên bầu trời nơi những vệt sáng đã sớm biến mất, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, hắn muốn trở thành cường giả như thế, để có thể mỹ lệ bay qua bầu trời như thế!

Vân Phong nhanh chóng lên đường, tốc độ sau khi đã đạt được tới quân chủ tột cùng đã nhanh hơn trước nhiều, đường đi qua Tây Đại Lục lại ngắn đi vài ngày, qua một tháng, cuối cùng đoàn người Vân Phong đã tới được Vạn Thú Sơn Mạch, trên đường đi Vân Phong cũng thả Tiểu Hỏa ra, đương nhiên lúc mới ra có khó chịu một chút, dù sao lúc còn ở Vô Tận Hải hắn có rống giận thế nào nàng cũng chịu thả hắn ra, Tiểu Hỏa bộc lộ sự bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo cạnh Vân Phong.

Nhóm người năm người đi cuối cùng đã tới được rìa của Vạn Thú Sơn Mạch, vượt qua dãy núi này chính là Đông Đại Lục! Từ lúc rời khỏi Vô Tận Hải tới giờ đã qua ba tháng, thời gian năm năm của Quang Diệu chỉ còn lại có chín tháng, Vân Phong chỉ hy vọng Tụ Dung Dịch đã thuận lợi hoàn thành. Và Vạn Thú Sơn Mạch cũng chính là một cửa ải vững chắc luôn đứng ở đây.

"Chúng ta đi." Vân Phong đứng trên không trung, hơi thở vương giả của quân chủ tột cùng không hề đè nén chút nào, mạnh mẽ lan tràn, Tiểu Hỏa, Lam Dực cũng không che giấu hơi thở nữa, Khúc Lam Y càng như thế, bốn vị quân chủ tột cùng đồng hành, nếu là người hay ma thú có suy nghĩ sẽ tránh đi chỗ khác, nếu không lũ tiểu quỷ trong rừng cũng khó mà sống.

Bốn người tỏa hơi thở cường đại chung quanh, bước vào bầu trời Vạn Thú Sơn Mạch, đoàn người vừa bước vào, tựa như một viên đá ném vào hồ nước tĩnh lặng, dấy lên một tầng sóng!

"Ngao~!" Từng tiếng gào thét giận dữ truyền đến, tàn bạo, hơi thở tràn đầy sát ý đánh vào mặt, Vạn Thú Sơn mạch sôi trào, chỉ là bởi vì Vân Phong đến! Tiểu Hỏa tức giận gầm thét người, lam cánh cũng phát ra một tiếng vang lên Ưng gáy, nhưng căn bản ép không được những thứ này rục rịch ngóc đầu dậy, đã muốn từ chỗ sâu hiện ra thân hình  bọn ma thú!

Một nơi nào đó sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch, lão giả tang thương nghe thấy được hơi thở của Vân Phong thì đột nhiên sững sờ, những khoảnh khắc náo động tiếp đó của Vạn Thú Sơn Mạch khiến cả người ông căng thẳng! Một bóng dáng lập tức phi ra ngoài, ngẩng đầu lên trời, gầm lên một tiếng thét xé toạc bầu trời Vạn Thú Sơn Mạch!

Vân Phong nghe thấy tiếng gầm thì khẽ nheo mắt, cảm nhận được những hơi thở đang chộn rộn cũng đã bị đè ép lại mấy phần, nhưng chỉ là mấy phần, "Còn không mau đi!" Một tiếng hét to vang lên! Vân Phong nói nhỏ với một hướng, "Đa tạ!" Rồi bóng dáng của mọi người lại chợt lóe, lướt đi về phía trước.

Nam nhân trung niên đứng đó, lau từng giọt mồ hôi đang rơi lộp bộp trên trán, "Nhân loại kia đã có thể đạt tới cấp bậc như vậy, chỉ mới không nhìn thấy có ba năm mà thôi, tốc độ này thật là…”

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, cả người nam nhân trung niên lập tức căng cứng, xoay người lại, cung kính với lão nhân từ đâu bước ra trong một góc vắng, "Tiên sinh." Những giọt mồ hôi như hạt châu lại rớt xuống, trong lòng cảm thấy thật lo lắng, tiên sinh còn ở đây mà lũ ma thú kia đã kiềm chế không nổi, nếu như tiểu nha đầu kia còn đi qua thêm mấy lần nữa, không chừng Vạn Thú Sơn Mạch này sẽ có bạo động mất! Làm gì có nhân loại nào lại dám đi ngang qua ngang lại nơi này không chỉ một hai lần như vậy chứ!

Lão giả cười nhạt, trong đôi mắt lóe lên sự cơ trí, "Làm phiền ngươi, nha đầu là quả thực là rất phiền rồi."

Nam nhân trung niên giật nảy mình, "Lời tiên sinh dặn, đây là chuyện ta phải làm!" Mồ hôi trên mặt lại rơi thêm vài giọt.

Lão giả bật cười, ngồi lên một cái ghế trúc, chậm rãi lắc lư cái ghế, ông nhắm hai mắt lại, nam nhân trung niên thấy vẻ ngoài điềm đạm của lão giả như vậy, lập tức âm thầm lui ra ngoài, trong lòng chỉ thầm mong Vân Phong đừng có đi ngang qua đây nữa.

Lão giả an nhàn nằm híp mắt, để ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán cây vẩy xuống, từ xa nhìn lại chỉ giống như một ông già bình thường đang nằm phơi nắng, nhưng ánh mặt trời chiếu lên người ông lại có bóng đen khác thường, những hình bóng đen khổng lồ, mang một âm ảnh khiến người ta có cảm giác bị đè nén, khóe miệng của lão nhân mỉm cười, lung lay trên ghế trúc, nhẹ giọng nói nhỏ, "Quân chủ đỉnh… Nha đầu này quả nhiên không để ta thất vọng. A Kim, lần sau ngươi gặp lại được nàng, ai thua còn chưa biết được đâu."

Có người khác giúp một tay, Vân Phong vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch tương đối thuận lợi, trên đường cũng có vài kẻ không biết điều chạy tới khiêu khích, nhưng cũng bị Lam Dực và Tiểu Hỏa giải quyết gọn gàng, mấy ma thú cấp thấp chỉ biết rụt mình trong vỏ, một chút dũng khí băng ra cũng không có. Qua mấy trận náo động nhỏ, cuối cùng Vân Phong cũng đã bước lên lãnh địa của Đông Đại Lục.

Mới đó đã rời khỏi đây ba năm mới về lại, Vân Phong đã lâu không về nên trong lòng chộn rộn, chạy thẳng tới Mộc thành! Nếu nàng đoán không nhầm, phụ thân mặt than chắc hẳn vẫn còn ở đó, chế dược viện trưởng có thể đã mang Tụ Dung Dịch về tới!

Mọi người còn lại ai cũng có thể hiểu tấm lòng của Vân Phong, Tụ Linh Thảo đã nằm trong tay, chỉ còn mỗi Tụ Dung Dịch thôi là Vân Phong đã có thể nhờ Diệu Quang khiến Mộc Thương Hải sống lại! Đây là lời hứa của nàng, để người mà lần đó nàng đã không thể bảo vệ sẽ sống lại một lần nữa!


"Sẽ ổn thôi." Khúc Lam Y nói nhẹ, Vân Phong gật đầu, trên đường không ai nói gì nữa về thẳng tới Mộc Thành, với tốc độ của Vân Phong trong vòng nửa tháng đã lặng lẽ về được Mộc Thành, Mộc gia cách xa ba năm đang ở trước mắt, mọi người lặng yên không tiếng động đáp xuống sân của Mộc gia, Vân Phong vốn cho là sẽ không ai biết nàng quay trở lại, dù sao nàng đã đạt tới cấp quân chủ tột cùng, người khác dò xét không ra hơi thở của nàng, nhưng không ngờ lại thấy là sai rồi.

Bây giờ chính là thời gian ngủ trưa, Mộc Tiểu Cẩm nằm nghỉ trưa vừa dỗ Vân Khinh Thần vừa ngủ, mỗi ngày tên tiểu tử này đều ngủ khoảng 1 – 2 tiếng, nhưng hôm nay có nói Vân Khinh Thần thế nào nó cũng không chịu ngủ, thân thể nhỏ bé cứ lăn lộn trên giường không yên, Mộc Tiểu Cẩm có dỗ như thế nào cũng vô dụng, đúng lúc nàng đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên Vân Khinh Thần giật mình bật dậy, nhảy phốc người xuống giường, dọa sợ Mộc Tiểu Cẩm.

"Cô cô! Cô cô…!" Vân Khinh thần vừa gọi vừa giãy nảy muốn xuống giường, Mộc Tiểu Cẩm mới đầu còn không hiểu nó đang nói gì, nhưng khi Vân Khinh Thần bị mẫu thân không cho bước xuống giường, mắt to đột nhiên ngập nước bất mãn, lo lắng nói với mẫu thân của mình, "Cô cô! Con muốn cô cô!"

Mộc Tiểu Cẩm khẽ sửng sốt hồi lâu, thấy sự nôn nóng trong đôi mắt trong veo của con trai mình, đột nhiên hiểu ra cái gì! Nhắc tới cũng lạ, giữa Vân Khinh thần và Vân Phong dường như có một loại cảm ứng gì đó, tình cảm đối với Vân Phong cũng rất đặc biệt, nếu bảo Vân Khinh thần chọn người mà mình thích nhất, Vân Khinh Thần chắc chắn sẽ do dự một lúc lâu giữa Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm.

Mộc Tiểu Cẩm lập tức ôm lấy con trai vội vã xuống giường, Vân Khinh Thần đã ba tuổi nên thể trọng cũng không nhẹ, khi còn bé còn có thể ôm vào trong ngực, nhưng từ lúc được ba tuổi toàn là được Vân Thăng ôm, Mộc Tiểu Cẩm muốn ôm đương nhiên phải cố sức, quan trọng là nhi tử của mình, Mộc Tiểu Cẩm ra khỏi gian phòng, đúng lúc đó Vân Thăng lại gần, thấy thê tử của mình ôm con chạy ra liền vội vã bước lại.

"Tiểu Cẩm, đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Thăng lập tức tiếp lấy Vân Khinh Thần trong tay Mộc Tiểu Cẩm, nàng thở nhẹ một hơi, còn Vân Khinh thần thì quơ tay lắc chân lung tung tứ phía, ngón tay mập mạp chỉ về một hướng, "Phụ thân! Cô cô! Cô cô!"

Vân thăng sững sờ, Mộc Tiểu Cầm còn chưa thở lại được bình thường đã lôi kéo tay của Vân Thăng còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi về phía Vân Khinh Thần vừa chỉ, nhìn vào hướng mà Khinh Thần chỉ, cuối cùng Vân Thăng cũng hoàn hồn, một tay dắt Mộc Tiểu Cẩm, tay còn lại ôm lấy con trai của mình, chân lướt như bay.

"Phong nhi trở lại?" Giọng nói của Vân Thăng khẽ run, ba năm, ba năm này không hề bình thường chút nào, người của Vân gia đã cố gắng liên lạc với Vân Phong thông qua ngọc bội truyền tin nhưng chẳng thu được kết quả gì, ai lại có thể nghĩ tới nàng đang ở Vô Tận Hải chứ?

"Tất nhiên rồi." Giọng Mộc Tiểu Cẩm cũng hơi run rẩy, mỗi lần nhìn thấy được Vân Phong đều dài nằng nặc, mỗi một lần gặp lại đều không nén được kích động, Vân Khinh Thần không ngực vẫn không ngừng chỉ, khi Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm trước sự chỉ dẫn của Vân Khinh Thần đi qua nhiều khúc cua quanh co cuối cùng cũng tới được chỗ sân, thì đúng lúc đó Vân Phong đáp xuống.

"Đại ca? Tiểu Cẩm?" Vân Phong vừa đáp xuống đất thì nhìn thấy ba người ló đầu từ một góc khuất, trong lòng không nhịn được kinh ngạc, chẳng lẽ là do cảm ứng huyết thống? Mình về không tiếng động cũng bị phát hiện?

"Cô cô!" Vân Khinh Thần ở trong ngực Vân Thăng kêu to một tiếng, uốn éo muốn nhảy khỏi người Vân Thăng, Vân Thăng vội vàng nhẹ nhàng đặt nhi tử xuống, Tiểu Khinh Thần lon ton chạy về phía Vân Phong.

Vân Phong lập tức buông Yêu Yêu trong ngực ra, dang hai tay đón lấy thân thể nhỏ bé của Vân Khinh Thần, thân thể ấm áp nhào vào ngực của nàng, đôi mắt đen của nó nhìn nàng, hết sức nghiêm túc nói với Vân Phong, "Cô cô, con không có khóc!"

Đáy lòng của Vân Phong liền mềm nhũn, nàng kích động trong lòng, Khúc Lam Y ôm lấy Yêu, cùng Lam Dực lùi lại về phía sau, một tay Vân Phong ôm Vân Khinh Thần, một tay bẹo má nó, "Không hổ là nam nhân Vân gia ta, có chí khí!"

Tiểu Khinh Thần thích chí cười đến phồng hai má, bộ dáng dễ thương ấy chọc cười Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm lẳng lặng nhìn diễn biến trước mắt, thân là một người mẹ đồng thời là chủ mẫu đương gia của Mộc gia, mấy năm nay việc làm ăn thuận lợi phát đạt, tư thái nhu nhược năm đó đã không còn xuất hiện bao giờ nữa, thậm chí ngay cả trước mặt người của Vân gia cũng ít khi nào để lộ, nhưng ở trước mặt Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm lại cảm thấy như trở về lại thời ấu, đôi mắt lại không khỏi đỏ lên.

"Phong nhi, trở lại là tốt rồi." Vân Thăng nói dịu dàng, Vân Phong nhìn đại ca của mình, ba năm không gặp, hắn đã ngày càng thành thục trầm ổn hơn, thực lực cũng đã bước vào thời kỳ tăng trưởng vững chắc, Vân Phong mỉm cười ngọt ngào với Vân Thăng, quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Cẩm, "Tiểu Cẩm, còn nhớ lời hứa mà ta từng nói với ngươi không?"

Đôi mắt của Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên mở to, Vân Thăng cũng nhìn về phía Vân Phong, "Phong nhi là muốn nói tới… cái chết của Mộc Thương Hải…"

Vân Phong gật đầu, "Người có khả năng cứu sống Mộc Thương Hải muội đã tìm ra, mà thứ còn thiếu chỉ còn có Tụ Dung Dịch, chế dược viện trưởng đã đáp ứng trong vòng ba năm sẽ chế tạo thành công chất thuốc này, qua nhiêu đó thời gian, chắc là chất thuốc đã được đưa tới Mộc gia."

Sắc mặt của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên có chút kỳ quái, hai người nghi hoặc nhìn Vân Phong, điều đó khiến lòng nàng trầm xuống, Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi lắc đầu nhìn Vân Phong, "Tiểu Phong, Tụ Dung Dịch gì? Đâu có ai đưa thứ này tới."

Đáy mắt của Vân Phong lóe lên một tia sáng, nàng hiểu rằng, mọi thứ chưa chắc đã có thể thuận buồm xuôi gió như vậy!

Bình Luận (0)
Comment