Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 404

Nam nhân mặc áo bào đột nhiên biến mất làm tình cảnh xung quanh hỗn loạn cả lên, rất nhiều Triệu Hồi Sư đưa mắt nhìn sang Vân Phong, vừa rồi trong khoảnh khắc tinh thần lực chạm vào nhau đã phản lại một lực lớn, Hạ Thanh nhìn vẻ mặt giận dữ và kiềm nén của sư phụ, lo lắng cầm lấy nắm đấm của nàng, lúc này mới nhận ra tay của nàng đang rung lên nhè nhẹ.

"Sư phụ…" Hạ Thanh khẽ gọi, đây là lần đầu tiên Hạ Thanh thấy nàng như vậy, lần đầu tiên thấy nàng mất khống chế cảm xúc như vậy, Hạ Thanh không khỏi cảm thấy lo lắng, Vân Phong chậm rãi buông lỏng bàn tay, cười nhẹ với Hạ Thanh, đưa tay vuốt tóc nàng, lúc này Hạ Thanh mới chậm rãi buông ra, để Khúc Lam Y nhẹ nhàng ôm Vân Phong vào lòng, có thể khiến sư phụ bình tĩnh lại chỉ có Lam Y ca.

"Cái gì, nữ nhân kia…" Một tiếng nói nhỏ thầm truyền tới, ánh mắt của Hạ Thanh hình lưỡi dao lườm sang, người vừa nói ra câu nói dở đó chính là Gia Tinh Vũ đang mặt mày trắng bệch đứng đằng kia, nhận thấy ánh mắt của Hạ Thanh, trái tim của nàng ta co rụt lại thật mạnh, chẳng dám ho he thêm nửa chữ.

Hàng người đăng ký dài ngoằng cuối cùng cũng rút ngắn lại, Khúc Lam Y đưa Vân Phong tiến tới phía trước, Mộc Thương Hải trầm mặc đi theo, lúc này Hạ Thanh mới thu tầm mắt lại đi theo, nhưng Gia Tinh Vũ, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược lại đứng ngây ra một hồi lâu mà không hề nhúc nhích, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Trong khoảng khắc trao đổi sức mạnh vừa rồi của hai người đã khiến trong lòng của các Triệu Hồi Sư yếu hơn dấy lên một cảm xúc, nó giống như những con trùng đông đúc không ngừng chui ra, cuồn cuộn không dứt, cuối cùng đầy ấp trong ngực! Đó là sự sợ hãi! Thực sự là sự sợ hãi đến tột cùng!

"Vừa nãy, các ngươi thấy rõ chứ?" Mục Thiếu Hoa cố gắng ổn định giọng nói của mình, nhưng hắn không thể, cho dù hắn có cố kiềm chế đến cỡ nào cũng không thể, giọng của hắn run lên bần bật.

"Đương nhiên là rõ, đó là thực lực… giữa các cao thủ." Thiên Dược Dược tái mặt nói, giọng nói thều thào yếu ớt.

Gia Tinh Vũ cắn chặt môi dưới của mình, cả người run rẩy, nếu như đổi lại là mình chống lại nam nhân mặc trường bào kia, không chừng trong nháy mắt đã bị bóp chết rồi!

"Ba người các ngươi bước lên nhanh coi!" Mấy người xếp hàng ở phía sau la làng lên, lúc này ba người mới vội vã tiến về phía trước, Thiên Dược Dược mở mắt to nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Phong, lầm bầm nói nhỏ, "Trước mặt nam nhân mặc áo bào đó, chúng ta chỉ nhỏ như con sâu cái kiến mà thôi."

Mục Thiếu Hoa cũng nhìn bóng lưng của Vân Phong chằm chằm, chân mày nhăn chặt đầy căng thẳng, "Có lẽ ở trước mặt nàng, chúng ta có tồn tại hay không cũng vậy."

Thân thể của Thiên Dược Dược run lên dữ dội, đúng vậy, trước mặt một người như vậy mà Vân Phong cũng có thể đánh trả, trong mắt nàng ba người họ các nàng chẳng là cái gì cả, cho nên mới có thể khinh thường Gia Tinh Vũ như không, mà vẫn luôn bình chân như vại.

Vì nàng căn bản không để ba người họ trong mắt!

Một cỗ nhiệt ấm áp từ sau lưng truyền tới làm dịu đi tâm hồn đang lạnh lẽo của Vân Phong, nàng mím chặt môi không nói nhiều, Khúc Lam Y cũng không hỏi nhiều, chỉ che chở nàng trong ngực mình, trong đôi mắt đen mơ hồ dần nổi lên một cơn bão.

Cuối cùng cũng đến lượt đoàn người Vân Phong, Hạ Thanh tiến lên phía trước ghi tên của mình lên danh sách, Vân Phong nhìn lướt qua danh sách, phía trên viết rất nhiều tên, số trang để ghi không hề ít.

"Nam nhân mặc trường bào vừa rồi khiến người khác thật không thoải mái…" Người quản lý ngồi lầm bầm, sắc mặt hơi khó chịu.

"Đúng đấy, lúc hắn đang bước tới đây trong lòng ta có cảm giác như muốn chạy trốn vậy." Một người khác hồi tưởng lại cảnh mới nãy, bên cạnh Hạ Thanh đã viết xong tên của mình, đôi mắt Vân Phong lóe lên tia u quang, cũng cầm bút lên nhẹ viết tên của mình, viết xong nàng xoay người rời khỏi chỗ ghi danh, Hạ Thanh vẫn đứng cười cười, "Sư phụ, người nên trở về trước thì hơn."

Vân Phong ngẩn ra, Hạ Thanh cười nói, "Sư phụ quay về nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con muốn đi dạo một vòng tý.”

Vân Phong biết Hạ Thanh đang lo cho mình, mà nàng cũng vừa giao thủ với người kia, vẫn còn một số thứ trong lòng vẫn chưa xua đi được, Vân Phong quả thực cần thời gian để bình tâm suy nghĩ lại, hôm nay vốn là muốn dẫn Hạ Thanh ra ngoài dạo một chút, nhưng kế hoạch biến hóa thật nhanh.

"Nếu như vậy, thì để cho..." Vân Phong vốn tính kêu Lam Dực ra đi cùng với Hạ Thanh, nhưng nó lắc đầu, "Sư phụ đừng lo, con đã thay đổi rồi! Con có thể tự bảo vệ được bản thân!”

Câu nói này của Hạ Thanh làm Vân Phong mỉm cười, thật khiến nàng phải kiêu ngạo và vui mừng, tiểu cô nương ngày nào nay đã trưởng thành rồi. Hạ Thanh thấy nụ cười ấy, trái tim không hiểu sao cảm thấy chua xót, cảm thấy có chút muốn khóc, một cảm giác được chấp thuận dâng trào trong lòng, khiến nàng vô cùng kích động.


"Tốt, đồ đệ của ta trưởng thành rồi." Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y đưa tay vò rối tóc Hạ Thanh, "Ta dẫn sư phụ ngươi về trước, tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, đừng làm gì quá sức nhớ chưa?"

Hạ Thanh chật vật thoát khỏi bàn tay của Khúc Lam Y, gò má hơi đỏ, "Biết rồi, muội sẽ không gây phiền phức cho sư phụ đâu."

"Ta có việc, đi trước." Mộc Thương Hải đột nhiên nói, không đợi Vân Phong kịp định thần đã lách mình vụt biến mất, sắc mặt của Vân Phong và Khúc Lam Y trầm xuống, suy tư nhìn chỗ mà hắn vừa rời đi.

"Vậy chúng ta đi về trước." Khúc Lam Y nói với Hạ Thanh, nàng gật đầu, Vân Phong nhìn Hạ Thành, nói, "Nếu có chuyện gì thì cứ việc gọi ta."

Hạ thanh cười khúc khích, "Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ vô cùng cẩn thận, con còn có Hoa Ưng nữa cơ mà!" Hạ Thanh huơ huơ ngón tay đeo khế ước giới chỉ của mình, trong lòng Vân Phong cũng yên tâm hơn phần nào, hai người bắt đầu rời đi, Hạ Thanh đứng đó nhìn bóng lưng hai người một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ kiên định.

Từ trong hàng người đang xếp, cuối cùng cũng nhanh chóng đến lượt của ba Triệu Hồi Sư đến từ Đông Đại Lục, Gia Tinh Vũ viết xong tên của mình nhanh chóng đi ngang một bên, sắc mặt vẫn rất khó coi, đến lượt Thiên Thược Dược, nàng viết xong tên mình có nhìn qua một số cái tên khác trong danh sách, đột nhiên bắt gặp một cái tên quen thuộc khiến nàng sững sờ.

"Sao vậy?" Mục Thiếu Hoa hỏi nhỏ, Thiên Dược Dược đã viết xong tên của mình rồi mà. Ngón tay của Thiên Dược Dược chỉ lên một cái tên phía trên, Mục Thiếu Hoa nhìn sang, sắc mặt hoàn toàn biến đổi! Chỉ có hai chữ xinh đẹp chiếm chưa tới một phần nhỏ trang giấy, nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn với hai người Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa, cả hai người kích động, nàng ấy đã đến rồi!

"Này! Hai người đã viết xong chưa vậy?" Gia Tinh Vũ thấy bộ dáng ngơ ngác của hai người thì cảm thấy vô cùng mất mặt, lớn tiếng gọi sang, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược nghe thấy hồi hồn lại, nhanh chóng đi tới bên cạnh Gia tinh Vũ, "Ngươi có biết là ai đã tới không?" Thiên Thược Dược hưng phấn nói thầm, vẻ mặt của Gia Tinh Vũ không hứng thú, ai tới thì liên quan tới nàng ta sao?

"Vân Phong, ta thấy tên của nàng ấy." Giọng của Mục Thiếu Hoa cũng rất kích động, Vân Phong, cái tên hiện giờ đang rất vang dội ở Đông Đại Lục! Hơn nữa bọn họ đều là Triệu Hồi Sư, ai cũng nhớ rõ cái tên này trong lòng! Gia Tinh Vũ sững sờ, Vân Phong? Nàng cũng tới đây?

"Thật hay giả?"

"Thật! Ta cũng thấy được tên của Vân Phong! Ta có thể nhìn thấy đc hàng thật rồi!" Vẻ mặt của Thiên Thược Dược kích động, Trong mắt của Mục Thiếu Hoa cũng ánh lên vài tia lấp lánh, Gia Tinh Vũ sau một hồi sửng sốt tỉnh lại hừ lạnh, "Chắc sẽ không phải là trùng tên chứ, cái tên này cũng không đặc biệt lắm."

Mục Thiếu Hoa khẽ cau mày, Thiên Thược Dược làm như không nghe thấy, "Thật tốt quá! Ta vẫn luôn muốn gặp được người thật, giờ thì có thể rồi!"

Trong đầu Mục Thiếu Hoa xẹt qua một bóng lưng mảnh khảnh, "Hình như chúng ta chưa từng hỏi tên của nàng ấy, cô nương đã giúp chúng ta ý."

Gia Tinh Vũ nghiêng đầu khinh thường, "Hỏi làm gì, tên của nàng ta liên quan gì tới chúng ta?"

Mục Thiếu Hoa nhíu mày không vui, tính khí nóng nảy của Gia Tinh Vũ thực không tốt tý nào, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không biết sao?

"Đó chẳng phải là Hạ Thanh sao?" Thiên Thược Dược nhanh chóng bay tới chỗ Hạ Thanh, nàng nghe thấy có người gọi tên mình ở đằng sau, liền nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là ba người bọn họ.

Thiên Thược Dược rất muốn lại chào hỏi, nhưng vừa nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Hạ Thanh lại chùn bước không dám tiến lên, Hạ Thanh thản nhiên nhìn ba người một cái, xoay đầu tiếp tục đi về phía trước, Gia Tinh Vu thấy thế không khỏi hừ lạnh, "Thái độ gì vậy? Làm như mình cao quý lắm không bằng!"

Hạ Thanh mắt điếc tai ngơ tiếp tục bước đi, Mục Thiếu Hoa cất giọng hô to, "Hạ Thanh, ngươi chờ một chút đã!"

Hạ Thanh đột nhiên dừng bước, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược đi tới, Gia Tinh Vũ lại nhỏ giọng lầm bầm, đứng ở xa không thèm động đậy, Hạ Thanh xoay người, "Tìm ta có việc gì sao?"


Thiên Thược Dược thấy hơi tổn thương, nàng hầu như không có bạn cùng tuổi, Hạ Thành là bằng hữu đầu tiên mà nàng nói chuyện vô cùng hòa hợp, vốn cho là bọn họ đã là bạn, nhưng chỉ vì tên Gia Tinh Vũ kia mà Hạ Thanh đã bắt đầu ghét nàng.

"Hạ Thanh, lời nói của Gia Tinh Vũ là lời nói của riêng nàng ta, mặc dù chúng ta đi chung với nhau, nhưng chúng ta khác với nàng ta." Mục Thiếu Hoa nói xong, mỉm cười với Hạ Thanh, "Chúng ta cũng rất hâm mộ ngươi khi ngươi có được một sư phụ tuyệt vời như vậy."

Thiên Thược Dược gật đầu, không ngờ những lời đó đã hóa giải địch ý trong lòng Hạ Thanh, còn cái Gia Tinh Vũ gì kia nàng hoàn toàn chán ghét, nhưng trông Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa thì không có như vậy, Hạ Thanh dần nở nụ cười, Thiên Dược Dược thấy thế nhanh chóng tới tiến tới nắm lấy tay Hạ Thanh, nàng cũng không hất ra.

"Vậy là chúng ta vẫn là bạn chứ?" Thiên Thược Dược vui vẻ hỏi, Hạ Thanh gật đầu, bỏ Gia Tinh Vũ sang một bên đi, nàng vẫn rất hài lòng khi có hai người này làm bạn, Mục Thiếu Hoa thấy Hạ Thanh cũng cười vui vẻ, nếu không phải là do chưa quen cuộc sống ở đây, hắn căn bản cũng lười để ý tới Tinh Vũ.

"Hạ Thanh ta cho ngươi biết! Triệu Hồi Sư sư lợi hại nhất ở chỗ chúng ta cũng tới!" Thiên Thược Dược vui vẻ nói, Mục Thiếu Hoa gật đầu phụ họa, Hạ Thanh phì cười nhìn vẻ mặt hai người, "Thật hay à nha! Triệu Hồi Sư lợi hại nhất, ta cũng muốn xem thử!"

"Hắc hắc, không biết so với sư phụ ngươi, hai người họ rốt cuộc ai mạnh hơn ai." Lời nói của Thiên Dược Dược làm Hạ Thanh hừ một tiếng, "Còn cần phải nói à, đương nhiên là sư phụ ta mạnh hơn."

Mục Thiếu Hoa cười lớn, "Vị Triệu Hồi Sư này cực kỳ lợi hại nhé, ở chỗ chúng ta không ai không biết, hơn nữa thực lực nghe nói cũng rất cường hãn."

Hạ Thanh xem thường, trong lòng nàng sư phụ luôn là người lợi hại nhất! Tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể khiến sư phụ thua trận! Thiên Thược Dược thấy bộ dáng không tin của Hạ Thanh, nói nhanh, "Ta nói thật đấy, vị Triệu Hồi Sư kia thật sự rất mạnh!"

"Trông vẻ mặt của nàng ta đâu có tin, là do trong lòng nàng ta cái sư phụ gì kia là mạnh nhất rồi!" Gia Tinh Vũ bước tới, lời nói của nàng ta làm Hạ Thanh lạnh mặt, nàng ta thấy vẻ mặt của Hạ Thanh như vậy liền mở giọng khiêu khích hơn, "Nếu sư phụ của ngươi quả thực mạnh mẽ tới vậy, thì tới lúc đó cứ để hai người so tài là biết thôi! Đến lúc đó lỡ sư phụ ngươi có thua trận thì cũng đừng quá đau lòng!"

Hạ Thanh lạnh lùng nhìn Gia Tinh Vũ, với thực lực hiện giờ của nàng có thể bóp chết nàng ta dễ như trở bàn tay, nhưng Vân Phong nói, ra tay với kẻ thực lực yếu hơn mình nhiều, là làm tổn hại tới tôn nghiêm của một cường giả. Mặc dù nàng không tự xưng mình là cường giả, nhưng ra tay với Gia Tinh Vũ nàng chẳng buồn làm, nhưng nếu ở trên lôi đài gặp phải nàng ta, đương nhiên nàng sẽ xuống tay không chút lưu tình.

"Sư phụ sẽ không thua." Hạ Thanh kiên định, Gia Tinh Vũ cười to, "Cứ tin như vậy đi! Vị Triệu Hồi Sư sư kia tên là Vân Phong, đừng để sư phụ của ngươi tìm nhầm người!"

"Gia Tinh Vũ, ngươi nói xong chưa?" Mục Thiếu Hoa tức giận rống lên, Nàng ta nói xong cảm thấy vô cùng thoải mái, Thiên Thược Dược lo lắng nhìn sang Hạ Thanh thì thấy vẻ mặt của nàng rất quái dị, sắc mặt nàng phức tạp nhìn ba người, "Ánh mắt đó của ngươi là sao?" Gia Tinh Vũ bị ánh mắt kỳ lạ đó nhìn, khó chịu gầm nhẹ.

"Vân Phong?" Hạ Thanh lặp lại lần nữa, Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa đồng loạt gật đầu, "Tên của vị Triệu Hồi Sư quả thực là Vân Phong, nhưng mà ngươi đừng có xen vào chuyện của nàng, sư phụ của ngươi..."

Hạ Thanh đưa tay cắt đứt lời nói của Thiếu Hoa, vẻ mặt vẫn rất cổ quái, "Các ngươi không biết tên của sư phụ?"

Thiên Thược Dược và Mục Thiếu Hoa sững sờ, đương nhiên là bọn họ không biết, cũng chẳng nhớ mà hỏi. Gia tinh Vũ hừ vài tiếng khinh thường, "Sư phụ ngươi tên gì chúng ta biết làm chi?"

Hạ Thanh nhìn đám người, bật cười, "Tên của sư phụ ta, chính là Vân Phong."

"Cái gì?" Thiên Thược Dược trợn tròn mắt, Mục Thiếu Hoa cũng sửng sốt, Gia Tinh Vũ còn ngạc nhiên hơn, há hốc không nói nên lời, Vân Phong! Tên của sư phụ nàng là Vân Phong! Chẳng lẽ bọn họ đã gặp trúng… bổn tôn*!

*Bổn tôn: Người thật, phiên bản thật sự 


"Trùng tên! Nhất định là trùng tên!" Gia Tinh Vũ thẹn quá hóa giận la lên, Hạ Thanh lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, nhưng đừng để cho ta nghe thấy lời ngươi chê bai sư phụ ta." Đột nhiên Hạ Thanh giương tay lên, một luồng ánh sáng màu lục bay ra từ nhẫn khế ước của nàng, khi ánh sáng lùi đi, một thiếu nữ với thân hình quyến rũ và gương mặt xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Hạ Thanh, "Chủ nhân."

Ba người kinh ngạc nhìn Hoa Ưng bên cạnh nàng, Mục Thiếu Hoa vừa nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoa Ưng liền hô lên, "Đừng nhìn thẳng vào mắt của nó!" Mục Thiếu Hoa hét lớn, lúc này Tinh Vũ mới giật mình dời mắt đi, sắc mặt có chút trắng.

Hạ Thanh chậm rãi nhếch môi, nhìn thẳng Gia Tinh Vũ, "Gia Tinh Vũ, ta rất háo hức khi gặp được ngươi ở trên lôi đài."

Nụ cười ấy đối nghịch với gương mặt thuần khiết của Hạ Thanh, khiến cho nàng mới còn nhỏ mà đã mang vẻ nguy hiểm, làm Gia Tinh Vũ run lên một cách khó hiểu, ma thú khế ước của nàng ta trông có vẻ vô cùng lợi hại, mà nàng thì… Gia Tinh Vũ ôm ngắn tay có chiếc nhẫn khế ước của mình, nói không nên lời.

Hạ Thanh xoay người, ánh mắt Hoa Ưng lạnh lẽo nhìn sang ba người, Thiên Dược Dược kêu lên với giọng điệu tiếc nuối, "Hạ Thanh…"

"Ta có việc, đi trước." Hạ Thanh nói rồi ra dấu tay với Hoa Ưng, trong nháy mắt Hoa Ưng đưa Hạ Thanh biến mất, để lại ba bóng người đứng ngây ở đó.

"Chủ nhân." Hoa Ưng đi theo cạnh Hạ Thanh, nó hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng hiểu trong lòng Hạ Thanh đang nghĩ gì, không khỏi có chút lo lắng.

"Ta biết ngươi muốn nói gì, mặc dù ta không thể chia sẻ với sư phụ được gì, mặc dù hiện giờ ta chưa giúp được gì cho sư phụ, nhưng mà..." Hạ Thanh nắm chặt bàn tay, trong đôi mắt lại ánh lên vẻ kiên định, "Nhưng, ta luôn có thể là điều mà sư phụ bận tâm!"

Gương mặt xinh đẹp của Hoa Ưng ngẩn ra, đôi mắt mị hoặc lộ ra ánh sáng ấm áp, "Vâng, tùy chủ nhân phân phó."

Vân Phong và Khúc Lam Y trở về lầu tiếp khách của Liên Minh, trên đường Khúc Lam Y luôn bảo hộ Vân Phong trong ngực, hai người vào tới đại sảnh của lầu, đi thẳng tới tầng bốn, vừa vào trong phòng, Khúc Lam Y đưa Vân Phong tới ngồi bên giường, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân Phong, "Có thấy khá hơn chút nào không?"

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, "Không sao."

Sắc mặt của Khúc Lam Y trầm xuống, ngồi bên cạnh nàng dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, Vân Phong muốn giãy ra nhưng lại bị Khúc Lam Y kiềm chặt lại, "Mấy thứ Ám Nguyên Tố kia đã bị tiêu diệt, ta sẽ không dùng Quang Nguyên Tố đâu."

Vân Phong thở nhẹ ra một hơi, vừa rồi trong khoảnh khắc nàng giao thủ với nam nhân kia, hắn ta đã dùng tay không bắt lấy tinh thần lực của nàng, Ám Nguyên Tố cũng qua đó truyền vào cơ thể của nàng, nếu không phải có Khúc Lam Y ở đây, chỉ sợ Vân Phong đã không giải quyết được chuyện này.

Nhiệt độ ấm áp của Khúc Lam Y bao quanh người, Vân Phong cảm thấy vô cùng thoải mái, thả lỏng người dựa vào ngực hắn, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, thân thể của Vân Phong cuối cùng cũng ấm dần trở lại, hai người chẳng ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.

"Là kẻ đáng ghét nào đã khiến nàng thay đổi chủ ý vậy?" Khúc Lam Y đặt tay lên hông của Vân Phong vuốt nhẹ, Vân Phong yên lặng một hồi mới lên tiếng, "Ừm, là khắc văn trên người hắn, ta đã từng thấy qua nó."

Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, bàn tay ôm Vân Phong hơi căng thẳng, "Đã từng thấy? Ở đâu?"

Ánh mắt của Vân Phong trầm xuống, nói sơ lược lại tình hình tối hôm đó, tuy chỉ là mấy chữ linh tinh nhưng Khúc Lam Y cũng hiểu được đại khái, hắn ôm nàng càng chặt hơn, nàng chậm rãi nói, "Nếu ta đoán không nhầm, người kia chắc có liên quan tới nam nhân mặc hắc bào! Tàn hồn của tổ tiên… ta nhất định phải đoạt lại cho bằng được!" Thiếu nữ cắn chặt răng, Khúc Lam Y đặt cằm trên vai Vân Phong, vòng nàng vào ngực mình.

"Người mà nàng cả thấy chán ghét lúc ghi danh, chắc sẽ gặp lại trên lôi đài, chỉ tiếc là ta không có tư cách để ghi danh, nếu không......" Đáy mắt đen của Khúc Lam Y lại ẩn ẩn hiện lên một tia hồng, giọng nói của Vân Phong làm tia hồng ấy nhanh chóng biến mất.

"Ta không lo chuyện sẽ đụng phải hắn, nỗi lo của ta là có lẽ mục đích của hắn khi tới đại hội này không hề đơn giản."

"Ý nàng nói mục đích của hắn… có thể là…"

Vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc gật đầu, "Mặc dù Linh không nói rõ lắm, nhưng cũng đủ thể hiện Đại Hội lần này không hề đơn giản, ta nghi ngờ người kia tới là vì thứ ở đằng sau Đại Hội."

"Có thể tới được vòng tiếp theo của lôi đài chắc chắn không phải là người thường, tụ hợp những người này một chỗ, rốt cuộc Liên Minh Triệu Hồi Sư muốn làm gì?" Khúc Lam Y chau mày, nhẹ giọng nói nhỏ, Vân Phong nhếch môi cười, "Ta không có hứng thú với mục đích của Liên Minh, chỉ cần đừng cản trở tới ta là được rồi."

"Tiểu Phong phong, tên kia có năng lực Ám Hệ, mọi thứ vẫn cần phải thật cẩn trọng!"


Vân Phong cười, không hề có tý e ngại hay lo sợ, chỉ có sự hưng phấn và sự tức giận đang đè nén! "Vậy cũng chẳng sao, ta chưa từng giao thủ thử với Ám Hệ Triệu Hồi Sư, lần này là một cơ hội tốt.”

Khúc Lam Y lắc đầu bất đắc dĩ, ôm chặt người trong lòng mình, cá tính nổi loạn của nàng thật không thay đổi chút nào, chỉ cần có kẻ dám bước qua ranh giới của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng không biết hắn có phải là ranh giới đó của nàng hay không.

Chợt nghĩ tới Mộc Thương Hải đã biến đi đâu mất, Vân Phong lại nhíu mày, Khúc Lam Y nhẹ đưa tay niết lỏng chân mày của nàng, "Ta hiểu rõ là nàng đang nghĩ tới Mộc Thương Hải, nàng nên có chút lòng tin với huynh ấy.”

"Không, ta chẳng nghi ngờ cái gì cả, ta chỉ sợ huynh ấy đuổi theo họ."

Khúc Lam Y bật cười, "Nàng nghĩ huynh ấy vẫn còn là con nít chắc? Huynh ấy tự biết có chừng mực, sẽ không tùy tiện dính tới phiền phức, đâu phải ai cũng tùy tiện làm càn như nàng chứ?"

Vân Phong hậm hực phản bác, "Làm càn? Ta làm càn hồi nào?”

Khúc Lam Y cười, làm lồng ngực sau lưng Vân Phong run nhẹ, cánh tay của nam nhân ôm chặt hơn, gương mặt mềm mại của Khúc Lam Y kề sát cổ Vân Phong, hơi thở ấm áp phả lên da thịt nàng, làm Vân Phong vừa rồi còn đang nghiêm túc nói chính sự bùng một phát xấu hổ.

"Khúc, Khúc Lam Y...." Vân Phong cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, nam nhân kia cứ ôm chặt nàng nàng như vậy, hơi thở ấm áp cứ liên tục phả lên da thịt của nàng, khiến Vân Phong cảm thấy nhột vô cùng. "Buông ra coi." Vân Phong chống cự, khóe miệng Khúc Lam Y giương lên, "Không buông.”

Không buông? Vân Phong vừa nghe thấy những lời vô lại đó gương mặt lại đỏ lựng lên, "Ta nói buông tay ra mau!" Dường như đã thẹn quá hóa giận, Vân Phong vùng vẫy tránh thoát, đôi mắt của Khúc Lam Y trầm xuống, cánh tay vòng chặt, thì thầm bên tai nàng, "Ta nói, không buông đấy."

Quanh mình không khí đột nhiên tăng lên mấy nhiệt độ, Vân Phong nghe khúc áo lam đã hơi âm thanh khàn khàn, hơi thở của đàn ông từ đầu đến chân đem lấy nàng hoàn toàn bọc lại, đây là thuộc về khúc quần áo xanh mùi vị, một loại tràn đầy hấp dẫn, mê người mùi.

"Khúc Lam, Khúc Lam Y…" Vân Phong hơi luống cuống, trước giờ cũng có lúc hai người thân mật như thế này, nhưng không khí lần này hoàn toàn khác với những lần đó, Vân Phong đột nhiên nhận ra, thời gian thoắt một cái đã trở thành quá khứ, nàng và hắn đã qua thời còn non trẻ, chính xác hơn, giờ nàng đã trở thành một phụ nữ, còn hắn đã là một nam nhân.

"Tiểu Phong Phong…" Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang bên tai, bờ moi của Khúc Lam Y cọ lên da thịt của Vân Phong, nhẹ nhàng ma sát, cảm thụ sự mềm mại của người trong lòng, mặt mày Vân Phong đã đỏ hết cả lên mà vẫn không biết nên làm gì.

Bàn tay ấm áp dần chuyển lên gương mặt đỏ bừng của Vân Phong, đôi mắt của nàng giờ phủ một tầng sương mù mờ mịt, ẩn chứa sự xấu hổ và bất lực, lúc nào cường chế Vân Phong biểu cảm của nàng cũng như vậy, khiến Khúc Lam Y không thể kiềm nén cảm giác muốn tiếp tục làm thêm.

Đôi môi phà khí nóng ấn xuống, một tay giữ chặt lấy gáy của Vân Phong, hoàn toàn nuốt xuống toàn bộ hô hấp của nàng, giờ phút này đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn nhận thấy gì ngoài hơi thở ấm áp của nam nhân đang ở trên môi mình kia, giống như cả thế gian chỉ còn có nàng và hắn, bàn tay ấm áp từ từ leo lên gương mặt của nàng, che đi hai mắt của nàng, Vân Phong nắm chặt áo của Khúc Lam Y, cảm nhận sự nhiệt tình của hắn, cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa.

Chật vật rời khỏi môi nam nhân, Vân Phong hít lấy từng ngụm khí, đôi mắt vẫn bị bàn tay che lấy, nàng đưa tay lên vạch ra thì bị Khúc Lam Y ôm vào lòng, gương mặt nóng bừng dán vào lồng ngực ấm áp, hai người lắng nghe nhịp tim của nhau.

Trái tim trong ngực Khúc Lam Y đập lên từng nhịp mạnh mẽ, Vân Phong an tĩnh nằm trong ngực hắn, hơi thở mạnh của Khúc Lam Y vang lên bên tai nàng, đôi lông mi dài run nhẹ, hai mắt chậm rãi mở ra, màu đỏ trong mắt đang từ từ rút đi.

"Khúc Lam Y?" Vân Phong muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại bị Khúc Lam Y ấn đầu lại vào trong ngực, "Sao vậy?" Giọng nói khàn khàn của nam nhân rung rung trong lồng ngực, nghe hơi buồn buồn. Vân Phong nghiêng đầu sang, lại muốn ngẩng lên nhưng lần này không bị ngăn lại nữa, Khúc Lam Y dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Vân Phong, làm gương mặt của nàng khó khăn lắm mới hạ nhiệt đột nhiên lại ấm lên.

Khúc Lam Y cười khẽ, tuấn nhan tuấn tú cúi nhẹ xuống hôn, lại ôm nàng vào ngực, "Nương tử của ta xấu hổ kìa."

Vân Phong trừng mắt, nhưng không phản bác lại, trầm thấp nói, "Sắc lang.”

Khúc Lam Y nghe thấy thế cười khúc khích, ôm chặt Vân Phong hơn, "Nương tử còn lạnh không? Nếu như còn lạnh, vi phu sẽ lập tức khiến nàng ấm lên.” Vân Phong nghe vậy cả người dựng hết cả lông mao, lập tức rút lui khỏi ngực Khúc Lam Y, lần này hắn không giữ lại nữa, Vân Phong mặt đỏ tới mang tai chạy ra ngoài.

Chờ cho tiếng cửa đóng lại, Khúc Lam Y kiệt sức đổ sụp xuống giường, hơi thở nặng nhọc, ngón tay thon dài xé toạc chiếc áo của mình, lộ ra một mảng lớn da thịt, đôi mắt đen trong nháy mắt hóa thành màu đỏ, như vừa bị máu tươi nhuộm qua!

Máu trong cơ thể không ngừng thét gào, Khúc Lam Y nắm chặt lấy miếng ngọc bội màu trắng trước ngực mình, mò tới khắc văn phía sau nó, "Ngươi cũng… không nhịn được sao?"

Bình Luận (0)
Comment