Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 416

Edit: Mavis Clay

"Khụ khụ khụ!" Nam nhân trùm mũ ho khan vài tiếng, bàn tay của Vân Phong đang nắm chặt ở cổ khiến hắn ta cảm thấy khó thở, vài giọt máu tụ lại ở khí quản khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, Vân Phong hơi tăng sức, vài giọt liền bắn ra khỏi miệng hắn, gương mặt đã trắng bệch ngày càng tái hơn, đôi môi dính chút máu làm tăng thêm vẻ âm tà.

"Nhẫn khế ước của Thanh Thanh, ngươi phun ra đây cho ta!" Giọng nói của Vân Phong rét lạnh đến thấu xương, bàn tay nắm chặt lấy cổ hắn ta, cảm thụ sự lạnh lẽo từ làn da của hắn truyền tới, chiếc mũ che hết gương mặt của hắn, chỉ để lộ mỗi miệng, "Hừ!" Ngón tay tái nhợt thò vào trong hắc bào moi móc thứ gì đó, một hồi lâu lôi ra một chiếc nhẫn màu xanh, Vân Phong lập tức đoạt lấy, nhanh chóng cất đi.

"Khụ khụ! Ngươi còn muốn gì nữa?" Cổ họng của hắn bị bóp nên giọng càng khàn khàn hơn. Khi nãy hắn đang tính chạy trốn thì bị Vân Phong chụp lấy, hiện giờ muốn vùng lên thoát ra là không thể nào. Trên không đã bị ba con ma thú khống chế, muốn chạy thoát khỏi nàng, trừ phi phải dùng lại đạo công kích vừa rồi đánh văng Vân Phong ra lại, may ra mới có cơ hội chạy trốn! Nội tâm của nam nhân trùm mũ hỗn loạn, không ngờ hắn lại có thể thua trong tay nữ nhân này, chẳng lẽ nhất định dùng chiêu đó sao? Tóm lại, trước hết phải rời khỏi đây đã!

Ngón tay giấu trong tay áo bên người thầm chuyển động, trong đầu Vân Phong đang có rất nhiều thắc mắc nên không để ý tới, nàng đang rất cần đáp án!

"Khắc văn trên bộ đồ của ngươi đại diện cho cái gì?" Vân Phong nhìn chằm chằm nam nhân trùm mũ, hắn ta sững sờ, chợt mỉm cười, "Ngươi muốn biết?"

"Nói!" Vân Phong tăng lực, hắn ta khó chịu ho khan vừa tiếng, "Nếu muốn biết đến như vậy, thì sao không tự mình tìm đáp án?" Hắn ta như đang muốn thử nghiệm tính nhẫn nại của Vân Phong, nhưng nàng thì chẳng rảnh mà phí thời gian với hắn! Bàn tay lại tăng sức hơn, như muốn hãm sâu vào trong da thịt của hắn, hiện rõ từng vệt ngón tay!

"Phun hết toàn bộ những gì ngươi biết ra đây!"

"Khụ khụ!" Khí quản của hắn ta bị nghẹn lại, nàng hơi thả lỏng ngón tay, hiện giờ hắn chưa thể chết được, nàng vẫn còn nhiều chuyện cần câu trả lời! "Nam nhân sáng lập nên Hách Liên gia ở Đông Đại Lục, có phải ngươi cũng có liên quan không?"

Đôi mắt hắn ta đột nhiên sáng lên, đầu Vân Phong nóng như bị sốt! "Hử? Sao ngươi lại ở chung với lão ta?"

Ngón tay Vân Phong vô thức tăng sức, trống ngực đập thình thình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! "Lão ta đang ở đâu?"


Hắn ta cười tà tứ, "Không biết."

Lòng Vân Phong nhói lên, "Không biết? Ngươi cho là ta sẽ chấp nhận đáp án đó sao!" Ngón tay dùng sức, cổ của nam nhân trùm mũ lại hõm sâu thêm vài phần! Chỉ cần Vân Phong tăng thêm chút sức nữa thôi, đầu và thân của hắn sẽ mỗi phần một nơi!

"Ưm!" Sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, nhưng trên môi vẫn nở như cũ, Vân Phong đột nhiên cười rộ lên, "Không muốn nói cũng được, ta vẫn có cách khiến ngươi phải mở miệng."

Ngón tay bên người hắn ta từ từ di chuyển vào trong áo bào, dường như đã tìm được thứ gì đó, một tiếng “răn rắc” của thứ gì đó vỡ vang lên, Vân Phong lập tức biến sắc, chỉ cảm thấy không gian quanh nam nhân trùm mũ chợt trở nên vặn vẹo!

"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!" Hắn ta cất giọng cười to, lực vặn vẹo của không gian bốn phía tăng lên, dù Vân Phong có tấn thăng tới cấp bậc tôn giả thì cũng chẳng chống cự lại Không Gian Chi Lực này, nếu bị hút vào đó thì nàng chẳng có chút cơ hội sống sót!

Ba Điện Chủ đứng trên không trung thấy nguồn năng lực của Không Gian Chi Lực kia thì lập tức biến sắc, họ nhìn nhau, ngay cả bọn họ nếu bị lọt vào đó cũng khó mà bảo toàn tính mạng!

"Chủ nhân!" Lam Dực từ trên không lao xuống, cố gắng kéo Vân Phong ra khỏi Không Gian Nữu Khúc, chật vật lượn vài vòng trên không trung cuối cùng cũng đưa nàng ra được, cảm nhận được lực vặn không gian khủng khiếp của nó, sắc mặt Lam Dực đại biến, "Sức mạnh này rốt cuộc là…"

Mộc Thương Hải đứng trong đám đông lập tức nhắm hai mắt lại, lúc hắn mở mắt ra, con ngươi màu xám trắng sáng lên khác thường, tiếng cười của nam nhân trùm mũ đã dừng lại, từ từ đứng dậy từ dưới hố, không gian bên người hắn vặn vẹo, cả người hắn đang dần bị hút vào không gian đó, "Tiểu tử, đừng làm chuyện dư thừa!" Hắn hướng giọng nói khàn khàn về phía Mộc Thương Hải, trên trán Mộc Thương Hải bắt đầu có vài giọt mồ hôi chảy xuống, con ngươi màu xám co chặt lại, hắn chỉ cảm thấy một sự đau đớn từ nơi mắt phải truyền tới.

Cả không gian méo mó hoàn toàn, Vân Phong biết hắn ta đang dùng thủ đoạn để bỏ chạy, nhưng nàng lại chẳng thể làm được gì để ngăn cản cả! Không, hắn không thể đi, chưa trả lời cho nàng biết thì hắn vẫn chưa thể đi được! Vân Phong rướn người định xông tới, sự phẫn nộ đã khiến nàng mất đi lý trí, nàng phải tìm được tung tích của tàn hồn của tổ tiên!

"Chủ nhân!" Tiểu Hỏa và Lam Dực thấy Vân Phong định xông tới, lập tức tới ngăn lại, Lam Dực níu cánh tay của Vân Phong lại, Tiểu Hỏa ngăn trước mặt Vân Phong, Yêu Yêu cũng bơi tới, quấn đuôi cá lấy người nàng, cơ thể mát lạnh của Yêu Yêu khiến tâm trí của nàng tỉnh táo lại phần nào.

"Ha ha ha, chỉ có các ngươi thì không thể chống lại chúng ta được đâu! Vân Phong, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta, ta sẽ ghi nhớ!" Giọng nói của hắn tà áccả người đã chìm sâu trong Không Gian Nữu Khúc, một luồng ám Nguyên Tố nồng đặc tản ra từ cơ thể hắn, đôi mắt Vân Phong ửng hồng, bàn tay dùng sức bóng vào hư không, hủy diệt toàn bộ đám Ám Nguyên Tố kia!


Không gian trở về với tình trạng ban đầu, nam nhân trùm mũ đã hoàn toàn biến mất!

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Vân Phong nắm chặt tay, hắn đã chạy thoát rồi, nàng đã để hắn trốn mất!

Mộc Thương Hải đứng trong đám người khẽ nhắm đôi mắt, một giọt máu chảy ra từ trong hốc mắt màu xám, Khúc Lam Y thoáng liếc nhìn hắn, "Ngay cả khi có mặt Diệu Quang ở đây, ông ta cũng chẳng ngăn cản được hắn ta đâu. Không Gian Chi Lực đó, hoàn toàn trên cơ năng lực của ngươi."

Mộc Thương Hải đưa tay che đi con mắt tổn thương của mình, lạnh lùng nói, "Ta biết rõ chứ, nhưng chỉ muốn thử giúp nàng."

Khúc Lam Y im lặng, Mộc Thương Hải ôm lấy mắt xoay người, "Đừng nói chuyện này cho muội ấy biết!”

Khúc Lam Y không nhìn hắn, chỉ ừ một tiếng, Mộc Thương Hải rời khỏi đám người, chớp mắt đã không thấy người đâu. Trận tỷ thí này đã phát triển ngoài tầm dự kiến của mọi người, Vân Phong là Triệu Hồi Sư cấp bậc tôn giả, ma thú khế ước kinh dị của nam nhân trùm mũ, còn có sự xuất hiện của Yêu Yêu, và kết quả là nam nhân trùm mũ đã bỏ chạy, mọi thứ xảy ra như một giấc mộng, khiến mọi người phải tự hỏi, đây đều là sự thật sao?

Đã là tỷ thí thì đương nhiên phải có kết quả, nam nhân trùm mũ đã bỏ chạy, Vân Phong điềm nhiên trở thành người thắng cuộc. Linh vừa tuyên bố kết quả, mọi người dường như chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, sững sờ nhìn Vân Phong đang đứng giữa không trung, còn có lôi đài đã bị hủy diệt gần hết, cuối cùng có người thốt lên, "Ôi thực là hấp dẫn quá đi! Cấp bậc tôn giả, Triệu Hồi Sư cấp bậc tôn giả đó!"

Mọi người đổ mồ hôi hột, bừng tỉnh, cấp bậc tôn giả! Triệu Hồi Sư cấp bậc tôn giả! Vân Phong! Mọi người như uống nhầm phải thuốc, hô hào tên của nàng, nhưng Vân Phong đứng trên không chẳng để ý tới những chuyện đó, Yêu Yêu đã quay về vóc dáng của một cô bé, an tĩnh nằm trong lòng Vân Phong, nàng đứng đó một hồi lâu để bình tâm, đang tính xoay người rời đi thì đột nhiên có ba bóng dáng chắn ngang trước mặt nàng.

Vân Phong nhướn mày, "Ba Điện Chủ tìm ta có việc gì sao?"

Hạo Nguyệt Điện Chủ bật cười, vô cùng hài lòng nhìn Vân Phong, "Ta biết ngay là trên người nha đầu ngươi có dị bảo mà, chưa nói tới thực lực yêu nghiệt, ngay cả ma thú theo bên mình cũng khiến người khác phải kinh ngạc.”


Nhận thấy ánh mắt háo hức của ba người trước mặt đang hướng về Yêu Yêu trên người mình, sắc mặt Vân Phong âm trầm, khuôn mặt gầy nhom của Tông Lâm Điện Chủ cười hề hề, "Con Hải Yêu này trông có vẻ chưa khế ước với ngươi, tiểu nha đầu, nếu như ngươi không phải Thủy Hệ thì cũng vô dụng, có muốn thương lượng không?"

Hạo Nguyệt Điện Chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ nghe vậy thì biến sắc, lão đầu này thực sự nói ra rồi sao!

"Hừ! Ngươi tham lam thật đấy, cái gì cũng muốn có." Ánh mắt nàng lạnh lẽo, lòng tham của con người thực sâu không thấy đáy.

"Tiểu nha đầu, ngươi chưa khế ước với con Hải Yêu này thì nó vẫn là vật vô chủ."

Hạo Nguyệt Điện Chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ không khỏi cảm thấy lúng túng, mặc dù bọn họ cũng rất có hứng thú với con Hải Yêu này, nhưng lại không mặt dày như Tông Lâm Điện Chủ như vậy, bọn họ còn có thân phận của mình.

"Lão già! Ta là của Tiểu Phong đấy!" Yêu Yêu nhe răng với Tông Lâm Điện Chủ, gương mặt nhỏ nhắn dữ tợn, đuôi cá quấn chặt hông của Vân Phong hơn, Tông Lâm Điện Chủ sững sờ, "Vân Phong, ngươi..."

"Tránh ra!" Vân Phong không muốn dây dưa với ba người này thêm nữa, lần đầu tiên Tông Lâm Điện Chủ bị quát lớn như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, "Vân Phong! Đừng tưởng rằng ngươi là Triệu Hồi Sư cấp tôn giả thì ta không dám động vào ngươi!"

"Nếu ngươi muốn thì cứ việc ra tay đi. Hai vị đứng bên cạnh nếu thấy chán thì cũng có thể vào hợp sức góp vui." Một giọng nói lười biếng vang lên, Khúc Lam Y bước tới bên cạnh Vân Phong, Yêu Yêu thấy Khúc Lam Y thì mỉm cười, dáng vẻ vô cùng thân thiện, hắn đưa tay sờ tai cá của Yêu Yêu, ánh mắt cà lơ phất phơ nhìn về phía đối diện.

"Lão phu không phải là người mà ngươi có thể quát tháo, tiểu tử!" Tông Lâm Điện Chủ hoàn toàn nổi giận, Hạo Nguyệt Điện Chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ cũng tức giận, dù sao ba người họ cũng là Điện Chủ, có thân phận và địa vị, lời nói khiêu khích vừa rồi của Khúc Lam Y khiến bọn họ có cảm giác có gì đó không đúng ở nam nhân này.

"Tiểu tử, ba người chúng ta không ăn không ngồi rồi như vậy." Hạo Nguyệt Điện Chủ nói, mặc dù lời nói vừa rồi của Tông Lâm Điện Chủ quả thực có chút xấu hổ, vậy thì Khúc Lam Y chỉ cần khiêu khích lão ta là được rồi, đâu liên quan gì đến hắn và Thiên Tuyết Điện Chủ!

Vân Phong cảm thấy phiền muộn, đâu chỉ có lời nói không biết xấu hổ của Tông Lâm Điện Chủ, còn có ánh mắt tham lam muốn chiếm lấy Yêu Yêu của Hạo Nguyệt Điện Chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ nữa, những điều đó khiến nàng càng thêm cảm thấy phiền não, Khúc Lam Y bật cười, "Mặc dù Tiểu Phong Phong đã bước vào cấp tôn giả, nhưng một người mới tấn thăng chắc chắn sẽ không bằng với những người đã đạt cấp tôn giả lâu năm như các vị, nhưng đừng quên, bên cạnh Tiểu Phong Phong vẫn còn hai con ma thú đồng cấp, và một Yêu Yêu có thể bạo phát sức mạnh bất cứ lúc nào, hơn nữa, nàng còn có ta.”

Sắc mặt ba người họ nhắn nhó, bọn họ quên mất rằng, Vân Phong chính là Triệu Hồi Sư, nàng không chỉ có một mình! Ba người nhìn Tiểu Hỏa và Lam Dực đang mặt mày hầm hè đứng cạnh, trong lòng thầm suy tính, Hạo Nguyệt Điện Chủ cười, "Vân Phong, chúng ta chỉ muốn bàn ít chuyện với ngươi, lời nói vừa rồi của Tông Lâm Điện Chủ quả thật có hơi quá."


Thiên Tuyết Điện Chủ cũng gật đầu, "Mong Vân Phong đừng để ý, thật sự chúng ta chỉ muốn thương lượng với ngươi."

"Có chuyện gì thì nói sau đi." Khúc Lam Y khoát tay, trong mắt lộ rõ sự chán nản, "Giờ thì ba vị có thể nhường đường được rồi chứ?"

Chân mày của ba người họ giần giật, hơi lùi về sau vài bước, Khúc Lam Y dẫn Vân Phong với ba ma thú đi thẳng, Tông Lâm Điện Chủ đen mặt, "Hay cho một Vân Phong phách lối! Còn có tên tiểu tử thối kia, lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với lão phu!"

"Đừng phán xét người khác, lời nói của ngươi cũng dày mặt không ai bằng đâu." Hạo Nguyệt Điện Chủ nhắn nhó nhìn Tông Lâm Điện Chủ, Thiên Tuyết Điện Chủ lạnh lùng nhìn lướt qua lão, "Mặc dù Hải Yêu kia vẫn chưa khế ước, nhưng không có nghĩa tương lai Vân Phong sẽ không làm vậy."

"Hừ! Chỉ cần chưa khế ước thì vẫn là vật vô chủ, vật vô chủ thì sao lão phu không thể giành chứ!"

Trong lòng Hạo Nguyệt Điện Chủ thầm mắng, quả nhiên là một kẻ không biết xấu hổ! Da mặt dày không ai bằng!

"Cho dù ngươi có muốn cũng giành được à? Đừng quên Vân Phong đã tới tôn giả rồi, dù chỉ mới vào thôi, nhưng đã là cùng thế giới với chúng ta." Thiên Tuyết Điện Chủ lạnh giọng, Tông Lâm Điện Chủ cười khà khà, "Đừng nói ta da mặt dày, hai người các ngươi thì không có tham vọng chắc? Vừa rồi chẳng phải vừa nhìn thấy Hải Yêu trong lòng đã sinh ý rồi sao?"

Hạo Nguyệt Điện Chủ giật khóe miệng, Tông Lâm Điện Chủ nói, "Ba người chúng ta liên thủ với nhau, chẳng lẽ còn sợ không giành được sao?"

"Liên thủ? Hải yêu chỉ có một, chẳng lẽ ta và Thiên Tuyết Điện Chủ làm không công không ngươi chắc!" Sắc mặt Hạo Nguyệt Điện Chủ khó coi, Thiên Tuyết Điện Chủ lạnh mặt, "Ta không muốn đắc tội với Triệu Hồi Sư cấp tôn giả, muốn liên thủ tùy các người, thứ cho ta không theo cùng." Thiên Tuyết Điện Chủ xoay người rời đi, Hạo Nguyệt Điện Chủ gãi gãi đầu, "Hừ, ta cũng không rảnh như vậy, ta cũng không theo." Hạo Nguyệt Điện Chủ cũng xoay người rời đi, Tông Lâm Điện chủ giật nhẹ khóe miệng, thân hình khô đét quay đi.

Thay vì cố chấp muốn đắc tội với một Triệu Hồi Sư cấp tôn giả, chi bằng triệu nàng về dưới trướng của mình, vậy thì chẳng phải sẽ có được tất cả sao? Chủ ý này của ba người rất được, nhưng còn phải xem Vân Phong có nể mặt không đã.

Rõ ràng, Vân Phong sẽ chẳng xem nặng mấy người này bao nhiêu phần. Mặc dù Vân Gia phát triển ở Tụ Thủy Trấn, nhưng còn có một số việc khiến nàng phân vân. Cơ hội đương nhiên không thiếu, tỷ như chủ ý mà ba Điện chủ đưa tới, huống chi hiện giờ Vân Phong vẫn chưa quyết định cái gì, cứ để ba người bọn họ đấu đá nhau đi, nếu muốn lựa chọn, đương nhiên là phải lựa chọn con ngựa sau cùng, như thế thì mới không bị thua thiệt.

Buổi tỷ thí kết thúc với năm người thắng cuộc, sau đó dường như Liên Minh đang vội vã chuẩn bị cái gì đó, nhưng Vân Phong không quan tâm làm gì. Ba Điện Chủ dùng mọi cách mời mọc Vân Phong, nhưng nàng làm như không thấy, ba người họ vấp phải khó khăn cũng không nôn nóng, vẫn cố chấp không buông tay, dù sao Triệu Hồi Sư cấp tôn giả hiếm như vậy, bỏ qua một nhân tài như Vân Phong thực sự rất đáng tiếc!

Bình Luận (0)
Comment