Edit: Mavis Clay
Tất cả các Triệu Hồi Sư đến nơi mà Lăng Thiên Túc đã chỉ định, năm người đứng tụ thành một đội nhỏ, Linh từ từ bước tới cạnh Vân Phong, Lăng Thiên Túc vung tay lên, không gian xung quanh năm người lập tức uốn éo dữ dội, một luồng áp lực tuyệt đối lúc Lăng Thiên Túc đang thi thuật lan tràn, ngay cả Vân Phong đã đạt cấp tôn giả cũng không dám khẳng định, khả năng thao túng không gian của nàng có thể vượt qua được vị Lăng Thiên Túc này hay không.
Theo động tác của Lăng Thiên Túc, không gian chung quanh Vân Phong càng ngày càng vặn vẹo, đột nhiên nàng cảm thấy khả năng thao túng không gian của Lăng Thiên Túc này có chút gì đó rất giống với của Diệu Quang, chỉ là Diệu Quang thành thạo hơn, nắm giữ không gian thông thuận hơn ông ta.
Phong ấn được tháo bỏ, Vân Phong cảm nhận được có một loại khí tức khác thường xông ra, đúng lúc đó một cảm giác mềm mại ấm áp đặt lên tay của Vân Phong, giọng nói của Linh thoảng qua như cơn gió, "Vân Tiểu Thư, mong cô bình an trở về."
Vân Phong sững sờ, Linh nhanh chóng thu tay lại, cùng lúc đó, Lăng Thiên Túc hét lớn một tiếng, "Mở!"
Vân Phong chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh từ bốn phương tám hướng đè ép vào cơ thể của mình, khiến cả cơ thể nàng như muốn biến hình theo lực ép kia. Hơi thở tôn giả lập tức tràn ra, Vân Phong tối mặt, không gian lực kia dưới tác dụng của hơi thở tôn giả dần dần được hóa giải phần nào.
Lăng Thiên Túc nhìn Vân Phong lâu thêm một chút, nhưng rất nhanh sau đó, năm người đã biết mất khỏi khoản không.
Sức ép không ngừng truyền tới, bốn Triệu Hồi Sư khác đã bắt đầu thầm rên đau đớn, năm người xuyên qua Không Gian Nữu Khúc, chỉ có Vân Phong là không kêu lên tiếng nào, dưới sức ép mạnh đến như vậy, vẻ mặt của nàng cũng chỉ hơi nhíu mà thôi!
Không gian chung quanh không ngừng biến đổi. Ngay cả một người đã tới tôn giả như Vân Phong còn bắt đầu cảm thấy đuối sức, khả năng thao túng không gian của nàng vẫn còn rất hạn chế, nếu đổi lại là Mộc Thương Hải hay Diệu Quang ở đây, những thứ này hẳn không thành vấn đề.
Cuối cùng sức ép kinh khủng kia cũng từ từ biến mất, như vừa được tái sinh, năm Triệu Hồi Sư lao ra khỏi thông đạo như một mũi tên, ngoài Vân Phong ai nấy đều trông vô cùng nhếch nhác, quần áo trên người bị xé rách tơi tả, trên da thịt lộ ra ngoài của họ dính không ít vết thương, sắc mặt ai nấy nhợt nhạt, bề ngoài trông khá chật vật.
Trông lại Vân Phong, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, trên người không hề có vết thương nào, y phục trên người vẫn nguyên vẹn. Bốn Triệu Hồi Sư kia nằm trên mặt đất thở hổn hển, nếu hiện giờ mà bọn họ mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ không tự chủ được mà nôn.
Vân Phong điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu quan sát chung quanh, nơi bọn họ đang đứng là một triền núi, khá là cao, lưng núi cây cỏ um tùm, triền núi bên kia là một bình nguyên rộng lớn, thi thoảng còn có vài chú chim bay qua, trên bình nguyên còn có vài động vật đang nhàn nhã ăn cỏ,.
"Đây chính là trong không gian phong ấn?" Bốn Triệu Hồi Sư kia đã dần ổn lại, giống như Vân Phong bắt đầu tìm hiểu chung quanh, quan sát một hồi không khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ vốn tưởng rằng bên trong không gian phong ấn sẽ là một khoản không hoang vu, không ngờ lại là cảnh vật yên bình như thế này, nếu không phải tự mình đứng đây, e là không thể tin được trong nơi này lại có phong ấn một con cự thú năng lực khó lường.
"Chắc là nó, chúng ta quả thực bị đưa vào đây, chắc không sai đâu." Một Triệu Hồi Sư khác nói, nhìn vị trí của lưng núi mà mọi người đang đứng, "Ta thấy, năm người chúng ta được đưa tới đây, cũng nên thảo luận thử xem nên hành động như thế nào."
"Thảo luận? Còn cần thảo luận sao? Triệu Hồi Sư cũng đâu phải chỉ có một mình, căn bản không cần cùng hành động với người khác."
"Hừ! Vậy cũng tốt, đỡ phải nói chuyện phí lời với nhau."
Sắc mặt của mấy Triệu Hồi Sư khó coi nhìn nhau, nghề này khác với những nghề khác, có ma thú hỗ trợ nên khả năng tấn công không hề yếu, mặc dù vẫn chưa rõ thực lực của con cự thú kia ra sao, nhưng ai nấy đều có sự ích kỷ riêng của bản thân, không muốn thứ gì tốt lại phải cùng nhau chia sẻ, cự thú này chỉ có một con, đương nhiên là người nào tới trước được trước, người nào có năng lực thì chiếm lấy!
"Vân Phong, ngươi thấy thế nào?" Ai đó hỏi nàng, trong năm người thực lực của nàng là cao nhất, bốn người còn lại cùng lắm chỉ mới tới quân chủ, thực lực ở mức khá, Vân Phong là người mạnh nhất trong đám, đương nhiên có quyền lên tiếng hơn cả.
"Tùy các ngươi." Vân Phong nói nhạt, nàng cũng chẳng muốn thông hành cùng đám người này, tự thân một mình vẫn dễ hành động hơn.
"Nếu đã như vậy, thì tự lực cánh sinh đi!" Một Triệu Hồi Sư lên tiếng, cánh tay hắn vung lên, một luồng ánh sáng màu xanh bay ra từ nhẫn khế ước của hắn, hóa thành một con Cự Kiêu, Triệu Hồi Sư kia nhảy lên lưng Cự Kiêu, trông vô cùng tiêu sái.
"Hừ! Thể hiện cái gì chứ?" Ba Triệu Hồi Sư kia hừ lạnh khinh thường, một người đã đi, ba người cũng chẳng thể ở lại, lập tức triệu hồi ma thú của mình, mỗi người bay tản ra mỗi hướng, chớp mắt trên lưng núi này chỉ còn mỗi mình Vân Phong nàng.
Nhìn bốn người kia không nhịn được đi hết, Vân Phong cười nhạt, ngọc bội hình rồng xuất hiện trên lòng bàn tay, hai luồng sáng bay ra, là Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải, Khúc Lam Y nhìn chung quanh, "Bọn họ thật nôn nóng, chẳng hiểu đạo lý gì cả, lòng người thật sâu hiểm khó lường."
Vân Phong cười nhạt, nhìn cảnh tượng chung quanh, sườn núi, bình nguyên, không gian ở đây thực rộng lớn, cứ như vầy thì nàng thực sự không biết nên tìm con cự thú kia ở đâu, nàng nên bắt đầu từ chỗ nào đây?
Ngón tay của Mộc Thương Hải vuốt qua con mắt xám, cẩn thận nhìn một lượt rồi lắc đầu, "Không gian ở đây không có gì đặc biệt, xem ra phải tìm kỹ hơn."
"Tìm kỹ hơn? Ở đây rộng lớn như vậy, tìm lung tung thực sự rất phí thời gian." Khúc Lam Y sờ cằm của mình, "Nếu cự thú này hoạt động dựa trên lời nói của Liên Minh, chắc sẽ có để lại dấu vết.”
Vân Phong gật đầu, "Dấu vết hoạt động chắc khá rõ, nhưng là ở rừng cây hay bình nguyên?"
Ba người lại trầm mặc, chợt đôi mắt của Vân Phong sáng lên, lật tay một cái, ma thú hệ thổ mà bọn họ giành được lúc ở buổi đấu giá xuất hiện, vừa lấy nó ra, ba người lập tức kinh ngạc! Ma thú hệ thổ vừa xuất hiện, một mùi thơm khó tả bốc ra từ cơ thể của nó, mùi thơm đến nỗi khiến người khác phải chảy nước miếng, ngửi thấy mà thực sự chỉ muốn một ngụm nuốt trọn!
Ma thú sau khi bị gọi ra nằm co ro trên mặt đất, chẳng dám nhúc nhích, mùi hương trên người nó nhẹ nhàng phiêu tán theo gió. Khúc Lam Y khịt khịt mũi, nhe răng, "Cái mùi này hấp dẫn quá, làm ta thấy đói bụng thật."
Lúc trước nàng nhìn thế nào cũng chẳng thấy con ma thú này có gì đặc biệt, không ngờ ở trong không gian này lại phản ứng mạnh đến như vậy, mùi hương quyến rũ người khác ăn thịt thực rất nồng đậm! Ngay cả nàng cũng bắt đầu thấy hơi đói bụng, nàng nhìn chằm chằm vào con ma thú, đúng lúc đó, con ngươi màu xám của Mộc Thương Hải lóe lên, rồi hắn xoay người về một hướng.
"Bên kia có dị động! Mặc dù không gian dao động rất nhỏ, nhưng quả thực có tiếng động!"
Vân Phong và Khúc Lam Y liếc mắt nhìn nhau, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ! Xem ra công dụng của con ma thú này chính là, con mồi! Vân Phong đưa tay chộp lấy con ma thú, người nó hơi giật giật, để mặc cho nàng nắm mà chẳng dám có chút phản kháng. Ba bóng người đi về phía có dị động, trên sườn núi chẳng có ai cả, chỉ có một mùi hương phiêu tán theo gió.
Mùi hương dụ hoặc này mặc dù khá nhỏ, nhưng vẫn có thể truyền đi rất xa, chẳng mấy chốc, bốn bóng dáng của mấy Triệu Hồi Sư kia đã chạy lại. Lúc nghe thấy mùi hương, bọn họ cũng có chút nghi ngờ, ma thú của bọn họ nghe mùi hương đó thì dần bị mất khống chế, đây là lần đầu tiên bốn người họ gặp phải chuyện như vậy, nhận thấy ma thú của mình càng ngày càng vội vàng, trong đầu bọn họ thoáng qua một cái tên: Vân Phong.
Đây nhất định là do Vân Phong làm, Triệu Hồi Sư cấp bậc tôn giả kia chắc chắn đã làm một phương pháp đặc biệt gì đó! Mùi hương này không hề đơn giản! Bốn người lập tức đổi hướng, chạy theo hướng của mùi hương, bọn họ cũng chẳng ngốc, lúc đầu bọn họ chia ra vốn chỉ là để che mắt mà thôi, bọn họ đã có ý định âm thầm đi theo Vân Phong, có một Triệu Hồi Sư tôn giả đi trước mở đường, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ đi theo.
Mấy Triệu Hồi Sư vốn đang ở mỗi hướng đột nhiên quẹo hướng đi về một chỗ, đi về hướng của mùi hương! Mùi hương thơm dụ hoặc từ cơ thể của ma thú hệ thổ trong tay Vân Phong tản ra nhè nhẹ, mấy sinh vật ở đây nghe thấy mùi, bắt đầu xôn xao dao động nhè nhẹ!
"Tiểu Phong Phong, có thể thu vật này lại rồi." Khúc Lam Y nói thầm với Vân Phong, nếu cứ để con ma thú này ở ngoài như vậy, mùi hương trên người lại không ngừng tản ra, ngay cả hắn cũng bắt đầu không nhịn được muốn mài dao làm thịt rồi.
Vân Phong gật đầu, mặc dù chỉ thấy con ma thú này ngoài công dụng làm mồi ra thì chẳng còn tác dụng gì khác, nhưng chỉ cần phát hiện ra chỗ ở của con ma thú kia là được rồi, chắc có lẽ nam nhân trùm mũ kia cũng biết chuyện này, nhưng nếu rơi vào tay hắn ta thì chắc là làm mồi nhử tới cùng rồi*.
*Ý nói là hắn ta không quan tâm tới sự sống chết của con ma thú nhỏ này.
Thu ma thú vào lại vòng tay không gian của mình, mùi hương thật lâu vẫn chưa tan trong không khí, không ngừng hấp dẫn tham vọng trong lòng người khác, Vân Phong trấn định tâm thần, mùi dụ hương này nồng đậm đến vậy, ma thú hệ thổ này thực cổ quái.
Ba người chạy thẳng đến chỗ không gian có dị động, bốn Triệu Hồi Sư còn lại cũng bám theo không rời một ly, dần dần, tất cả đều chạy về một hướng như thủy triều. Ma thú hệ thổ đã bị Vân Phong thu lại, mặc dù mùi hương đã giảm bớt, nhưng có vẻ tác dụng vẫn còn, theo không khí chính là lưu động đã yếu bớt rất nhiều, bốn Triệu Hồi Sư khác hiểu, một khi mùi hương này mất đi, cơ hội duy nhất của họ cũng sẽ không còn.
Lỡ như có thứ gì tốt mà bị Vân Phong độc chiếm mất, bọn họ thực không cam tâm.
"Hừ! Quả nhiên vẫn bám theo." Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo nhìn về sau, khóe miệng khẽ nâng khinh thường, Vân Phong cũng cười lạnh, nàng đã đạt tới cấp bậc tôn giả, sao lại không cảm nhận được những hơi thở đó chứ? Huống chi nàng đã ghi hơi thở của họ vào Linh Mẫn Ngọc Bài, cho dù bọn họ có chạy tới đâu cũng không thoát khỏi con mắt của nàng.
Lấy Linh Mẫn Ngọc Bài ra, Vân Phong nhìn bốn điểm nhỏ từ bốn hướng khác nhau đang nhấp nháy dần tiến về phía họ, bốn Triệu Hồi Sư này không ngốc, biết chắc bám theo nàng sẽ có lợi, "Nếu muốn theo thì kệ họ đi." Vân Phong bàng quang nói một câu, cả người lao về phía trước, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải cười khẽ, hai người động thân mình tăng tốc đi theo!
"Đáng ghét thật! Chạy nhanh quá!" Bốn Triệu Hồi Sư thầm mắng, mùi hương dụ hoặc đang nhạt dần, theo lý mà nói bọn họ đuổi nhanh đến như vậy thì chắc chắn phải ngày càng gần mới đúng, nhưng đuổi theo lâu như vậy rồi mà mùi hương vẫn dần nhạt mất, ngay cả một chút bóng ảnh của Vân Phong cũng chẳng thấy được. Chỉ có thể nói là do tốc độ của Vân Phong vượt trội hơn bọn họ.
"Hừ! Đừng tưởng làm vậy thì ta không có cách khác!" Một Triệu Hồi Sư nói thầm, lật tay lấy ra một vật, hắn mỉm cười, nắm thật chặt vật đó trong tay. Nhưng đột nhiên có một bàn tay đen khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, trong nháy mắt kéo cả người hắn lên cao.
"Rắc rắc" Một loạt âm thanh như cành cây bị gãy, ma thú khế ước của vị Triệu Hồi Sư này quay đầu đuổi theo, nhưng đang đi trên đường thì cảm nhận được cái gì, lập tức rùng mình một cái, hai mắt sáng lên. Mối liên kết khế ước giữa Triệu Hồi Sư và ma thú đã bị giải trừ.
Từ trên không đến dưới đất, một đống cành cây bay ngổn ngang, một cánh tay lộ ra, máu tươi từ trên đó từ từ nhỏ xuống, tạo thành một vũng trên mặt đất, mùi máu tanh tản ra khắp không gian.
"Loạt xoạt", tiếng áo bào kéo lê trên mặt đất, một bóng người xuất hiện, cánh tay tái nhợt giơ ra khỏi áp bào, không ngừng lục lọi thi thể kia, lấy đi ngọc bài do Lăng Thiên Túc cung cấp cho hắn, hắn lại tiếp tục lục lọi, khóe môi nâng lên, lấy đi thứ trên tay mà khi nãy Triệu Hồi Sư kia vẫn chưa kịp dùng, áo bào sậm màu lại tiếp tục bay lơ lửng lên không trung, biến mất.
Ánh mắt của Vân Phong căng thẳng, trên Linh Mẫn Ngọc Bài vốn có bốn điểm bây giờ chỉ còn lại ba, chợt trong lòng nàng có dự cảm xấu. "Sao vậy?" Khúc Lam Y thấy sắc mặt của Vân Phong thì hỏi, nhưng nàng lắc đầu, "Không, không có gì."
Ba người tiếp tục đi về phía trước, Vân Phong vừa đi vừa chú ý liên tục tới Linh Mẫn Ngọc Bài, ba điểm sáng, hai điểm sáng, một điểm sáng. Chân mày của Vân Phong càng ngày càng nhíu chặt, sau khi điểm cuối cùng trên ngọc bài tắt đi, Vân Phong cũng đứng khựng lại.
"Tiểu Phong Phong?" Khúc Lam Y nghi hoặc, Mộc Thương Hải cũng hỏi, "Xảy ra chuyện gì à?"
Vân Phong nghiêm trọng nhìn ngọc bài trên tay, bốn điểm sáng bây giờ đã hoàn toàn biến mất, Linh Mẫn Ngọc Bài không bao giờ sai, vậy thì chỉ có một trường hợp, bốn Triệu Hồi Sư này đã chết, vùi mình trong không gian này.
"Bốn người khác, hình như chết rồi." Vân Phong chỉ tay lên ngọc bài, Khúc Lam Y nhận ra, vẻ mặt Mộc Thương Hải lạnh lẽo, "Trong thời gian ngắn đến như vậy mà khí tức bốn người biến mất cùng lúc, chẳng lẽ là..."
Sắc mặt Khúc Lam Y tối sầm, "Sao cũng được, nhưng bây giờ chúng ta không thể để kẻ đó tới nơi trước chúng ta được."
Vân Phong gật đầu, ba người lại tăng tốc. Có kẻ dùng thủ đoạn để lẻn vào, nhưng chẳng cần biết đó là ai. Vân Phong nhìn chằm chằm về phía trước, vùng không gian dị động cách đây không xa.
"Đến rồi!" Giọng nói lạnh lẽo của Mộc Thương Hải vang lên, thân hình chớp động, con ngươi màu xám lóe sáng, ở một không gian đằng xa chợt vặn vẹo! Cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một luồng khí màu đen từ từ thâm nhập vào đó, cùng dung hợp với Không Gian Nữu Khúc.
"Đúng là âm hồn bất tán." Khúc Lam Y nhìn trường bào phủ cả thân thể của người trước mặt, Vân Phong khựng người lại, cả ba đứng trên không trung, còn nam nhân trùm mũ thì cười nhẹ, "Ta cẩn thận đến thế nào cũng vẫn bị phát hiện, thực không vui chút nào."
"Quả nhiên mục đích của ngươi chính là cự thú ở đây." Vân Phong lạnh giọng nói, nam nhân trùm mũ cười ha hả, đưa cánh tay tái nhợt lên, ngón tay xương xẩu vuốt qua gương mặt của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Vân Phong.
"Vân Phong, lần trước ngươi dám làm hỏng chuyện của ta, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu."
"Chỉ một mình ngươi mà lại có thể vượt qua được cả ba chúng ta?" Khúc Lam Y cười lạnh, hắn ta nghe thấy thế cười rộ lên, "Một chọi ba, ta đâu có ngu." Vừa dứt lời, hắn ta thò tay vào trong áo bào lục lọi, nhưng Vân Phong sẽ không để hắn được thuận lợi xuất chiêu.
"Vụt!"
Vân Phong như một cơn sét vọt tới, dồn tất cả lực vào nắm đấm ở tay, lần này nàng muốn phế bỏ hoàn toàn tên nam nhân trùm mũ này. Tuyệt không để hắn có một cơ hội để chạy trốn.
"Bụp!"
Nắm đấm của Vân Phong nện mạnh vào cơ thể của nam nhân trùm mũ, nhưng gương mặt của hắn ta chẳng có vẻ gì là đau đớn, còn nàng thì có cảm giác như đang đánh lên một chiếc gối bông, hoàn toàn chẳng có chút lực nào.
Vân Phong lạnh mặt, mở nắm đấm ra, tụ lực lại năm đầu ngón tay, cào mạnh xuống.
Không được.
"Ha ha ha ha ha ha." Nam nhân trùm mũ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Phong, xổ ra một tràng cười vui vẻ, trường bào chợt nâng lên, trong nháy mắt quấn tới Vân Phong, nàng lập tức lui người lại, lật tay lấy ma trượng mà sư tôn cho ra. "Phong Nhận." Theo tiếng quát của Vân Phong, Phong Nguyên Tố nồng đậm xuất hiện, trường bào đang tung bay của nam nhân trùm mũ bị xé tơi tả!
Hắn ta lui người về sau, ánh mắt sáng rực nhìn ma trượng trên tay nàng, đầu lưỡi lè ra liếm láp đôi môi khô khốc, cả người hắn ta toát lên vẻ tham lam.
"Ma trượng cấp bậc tôn giả. Vân Phong, rốt cuộc trên người ngươi còn có bao nhiêu món đồ hấp dẫn nữa vậy, ta thực sự phấn khích lắm rồi."
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải bước tới bên cạnh Vân Phong, sắc mặt Mộc Thương Hải nghiêm trọng, "Không gian dao động rất mạnh, nếu như còn tiếp tục trì hoãn nữa, rất có khả năng sẽ có dị biến."
"Lần này ta nhất định bắt ngươi phải chôn thân ở đây." Khúc Lam Y nghiến răng nói, Vân Phong biết hắn tính làm gì, lập tức tóm chặt lấy tay hắn, "Hắn có thể vào được không gian này mà không bị ai phát hiện ra, chứng tỏ là hắn còn có hậu thủ, hơn nữa có thể đã chuẩn bị rất chu đáo, nếu không thì đã chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào như vậy."
Một chọi ba, Khúc Lam Y chính là khắc tinh của nam nhân trùm mũ, Vân Phong vừa nãy mới giao chiến với hắn ta mà hắn ta lại chẳng hề sợ sệt chút nào cả. Lần trước khi đánh với Khúc Lam Y hắn cố gắng bảo toàn tính mạng của mình, nhưng lần này thì hoàn toàn khác, hắn ta trông hoàn toàn ung dung.
"Ngao!"
Đột nhiên ở một nơi xa xôi nào đó truyền đến tiếng gầm tức giận, Vân Phong liền biến sắc. Xem ra cự thú kia đã hoàn toàn thức giấc rồi.
"Mau tránh ra." Mộc Thương Hải quát lên, nắm lấy tay Vân Phong kéo vụt sang bên, Khúc Lam Y nhanh tay tiếp lấy nàng, hai người nhanh chóng lùi lại, còn Mộc Thương Hải cũng nhanh chóng né đi chỗ khác, một chỗ trong không gian đột nhiên nứt toạc, cả vùng không gian ở đó rung lên mãnh liệt.
"Ha ha ha, ha ha ha." Nam nhân trùm mũ cười như phát điên, đôi mắt phía dưới chiếc mũ nhìn chằm chằm vào vết rách của không gian, cản bản không hề có ý né đi. Vết nứt không gian kia dần mở rộng, một lực vặn xoắn mãnh liệt đến nỗi muốn nuốt trọn hết mọi thứ xung quanh.
"Không Gian Lực thật lớn." Vân Phong được Khúc Lam Y bảo hộ trong ngực, cảm nhận được sức mạnh của không gian, ngay cả nàng bị trúng phải cái đó cũng sẽ bị hút vào không thể chống cự. Vị trí mà nam nhân trùm mũ đang đứng chính là trung tâm của Không Gian Lực, không gian xung quanh rung động khiến quần áo trên người hắn tung bay.
Trong giọng cười điên cuồng của nam nhân trùm mũ chứa đầy sự hài lòng. Một khi hắn ta bị hút vào đó thì chỉ có con đường chết. Khi không gian vặn vẹo đến mức mạnh nhất, đột nhiên có một cái đỉnh đầu của con gì đó ló ra.
Thân thể nam nhân trùm mũ bị kéo lại, cánh tay bên trong hắc bào lộ ra. "Ha ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng đợi được tới lúc này." Ám Nguyên Tố nồng đặc xuất ra từ cơ thể hắn, thấm vào đỉnh đầu của con cự thú.
"Ngao ngao." Cơ thể bị Ám Nguyên Tố thâm nhập khiến cự thú đau đớn kêu lên, rống lên từng trận vang dài, cái đầu không ngừng quật trái quật phải, cố gắng vùng vẫy khỏi sự hành hạ kia, nhưng Ám Nguyên Tố vẫn cuồn cuộn truyền vào như tiếng cười điên cuồng của nam nhân trùm mũ.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Vân Phong thấy cự thú nheo mắt, dưới sự xâm nhập của Ám Nguyên Tố, nó đã hóa thành một màu đen thẫm.
Sau khi mắt cự thú hóa thành màu đen thẫm, cả thân thể nam nhân trùm mũ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại chiếc áo bào đen từ từ rơi xuống.
"Ngao." Đỉnh đầu cự thú đột nhiên nứt ra, nó ngẩng cao đầu, gào lên một tiếng gầm phẫn nộ và đau đớn, đôi mắt đen nhuộm đen nhìn chằm chằm vào Vân Phong. "Triệu Hồi Sư… Triệu Hồi Sư…"
Một cỗ hận ý đánh về phía Vân Phong, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải liền biến sắc, ngay lập tức Khúc Lam Y kéo Vân Phong ra phía sau, "Lão già. Có ta ở đây, ngươi đừng hòng đụng được tới nàng."
"Triệu Hồi Sư, để mạng lại đi." Cự thú rống lên ai oán, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Phong. "Ha ha ha ha ha, Vân Phong. Cho ta xin mạng của ngươi nhé." Âm thanh quỷ dị của nam nhân trùm mũ vang lên, Vân Phong nheo mắt nhìn kỹ mới nhận ra, ở giữa đỉnh đầu của cự thú có một người đang đứng, nhưng hình như là nửa người dưới đã hòa làm một với đỉnh đầu cự thú.
"Là trò quỷ của hắn, chỉ cần rút hắn ra khỏi đỉnh đầu của cự thú là được." Vân Phong lạnh giọng nói thầm, cánh tay giương lên, ba luồng ánh sáng từ nhẫn khế ước bay ra. Lam Dực, Tiểu Hỏa xuất hiện với hình thái ma thú, thân hình to lớn của Sư Ưng và Hỏa Vân Lang vươn tới phía trước, cự thú nhìn thấy chúng thì phẫn nộ ngập trời.
Đôi mắt lam của Yêu Yêu vừa nhìn thấy cự thú thì lập tức tuôn sóng nước trong người, sức mạnh viễn cổ bùng lên, hóa thành một mỹ nhân ngư với chiếc đuôi dài lớn, gia nhập vào cuộc chiến.
Cự thú động đậy kịch liệt khiến không gian chung quanh nó nứt vỡ nhiều hơn, cái đầu giãy đến nỗi muốn long ra khỏi cổ, động tác của nó ngày càng dữ dội, vết nứt của không gian cũng theo đó mà ngày càng hở ra nhiều hơn.
"Cứ như vầy thì không ổn. Chỉ cần sơ ý một chút thôi là có thể bị lưc hút kia kéo vào." Khúc Lam Y chắn cho Vân Phong chống lại lực hút, tình huống hiện giờ hoàn toàn bất lợi cho Vân Phong, nam nhân trùm mũ có vẻ đã hợp nhất với cự thú, khống chế lấy nó, đồng thời bọn họ còn phải cẩn thận với lực không gian do cự thú gây ra.
"Nếu nó bị đẩy ra ngoài, không gian ở đây chắc chắn sẽ bị hủy diệt.” Mộc Thương Hải chạy tới cạnh Vân Phong, con ngươi trong đôi mắt co lại, từng đợt dao động của không gian hắn nhìn thấy rất rõ. Cũng chỉ có hắn đoán được chính xác tình trạng của không gian.
"Cách duy nhất hiện giờ là phải kiềm chế nó lại." Đôi mắt của Vân Phong ánh lên. Ba con ma thú đang quần lấy cự thú, thân thể của nó nằm giữa không gian lực, hiện tại nó khó có thể hành động dễ dàng, trước mắt là vẫn có khả năng đánh ngang cơ.
Một khi cự thú tự đào thoát được khỏi không gian này, tất cả mọi người sẽ bị lực hút kia hút vào, thân thể sẽ bị xoắn nát trong chớp mắt. Biện pháp duy nhất trước mắt là khiến con cự thú này bình tĩnh lại đã.
Vân Phong nắm chặt bàn tay, tay còn lại ôm lấy chiếc nhẫn mà sư tôn để lại, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, Tinh Thần Lực từ từ thấm vào chiếc nhẫn, ngay sau đó, tất cả mọi âm thanh chung quanh đều biến mất.
Lại là cảnh sương mù dày đặc chung quanh, lần này Vân Phong không chút do dự tiến về phía trước, cho đến khi một cái cọc gỗ xuất hiện trước mặt thì nàng dừng lại, bàn tay trắng noãn không chút chần chừ vỗ mạnh lên đó.
"Tạch tạch tạch tạch tạch tạch." Từng âm thanh liên tiếp vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.