Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 432

Edit: Mavis Clay

Tinh Thần Lực của Vân Phong tạo thành một bức tường thành vững chắc bao quanh Luyện Võ Trường, bao bọc lại Lăng Khiếu Vân và Lăng Gia Hoa ở trong, ngăn cách tất cả người Lăng gia ở bên ngoài. Nàng dâu Lão Nhị sau khi bị bắn ngược trở về, chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, mắt nhìn Vân Phong chằm chằm.

"Một người ngoài như ngươi, sao cứ liên tục nhúng tay vậy! Vân Phong, ngươi không có tư cách làm như vậy!"

"A a a a a a!"

Ở bên trong luyện võ trường vẫn liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lăng Gia Hoa, thân thể hắn bị Lăng Khiếu Vân bốc lên, thịt trên người không ngừng bị biến dạng, "Nương, cứu con, cứu con với!" Lăng Gia Hoa đỏ mắt nhìn nàng dâu Lão Nhị, trong con ngươi tràn ngập sợ hãi.

Nàng ta thấy dáng vẻ đó của hắn, hốc mắt đỏ lên, "Gia chủ! Gia Hoa sẽ chết mất!"

Lăng Thiên Túc vẫn một mực im lặng, đám người bị bức tường Tinh Thần Lực của Vân Phong chặn ở hoài cũng không chịu đứng yên, một số người trẻ tuổi bắt đầu muốn xông lên, nhưng đều bị tinh thần lực của nàng bắn ngược trở về.

Thấy Lăng Thiên Túc chỉ một mực im lặng, nàng dâu Lão Nhị lại vội vã chạy tới, không ngờ vẫn bị bắn ngược lại trở về.

"Nhị tẩu!" Lão Tam hô lên, nghiêng đầu sang phía đại ca của mình, "Đại ca, huynh không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn Gia Hoa chết được! Nhị tẩu chỉ có mỗi đứa con trai này, nếu như nó chết, nhà nhị ca sẽ…!"

Huyệt thái dương của Lăng Thiên Túc giật vài cái, nhưng vẫn không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Vân, trông hắn giờ phút này như rực rỡ hẳn lên, khiến nội tâm của ông nãy giờ vẫn kích động chưa thể bình phục lại.

"Quyết đấu sinh tử khó lường, Lăng Gia Hoa không chết, Lăng Khiếu Vân sẽ ổn chắc?" Vân Phong quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ, lão Tam lập tức quát lên, "Vân Phong! Nói cho cùng đây là chuyện của Lăng gia, ngươi là người ngoài thì nên biết thân biết phận mình đi!"

"Chuyện riêng? Nói vậy là các ngươi thừa nhận Lăng Khiếu Vân là người Lăng gia? Nếu không thì sao lại là chuyện riêng?" Vân Phong lạnh lùng nhìn, sau đó quay đầu đi, "Kẻ nào không phải chết, vậy thì cứ việc đến xem thử.”

Ngoài luyện võ trường vẫn còn mấy thanh niên muốn đột phá bức tường của Vân Phong để đi vào, nàng hừ một tiếng khinh thường, không muốn xuống tay lưu tình, mấy tên cậy mạnh chạm vào bức tường bị đánh bật một cách mạnh mẽ ra ngoài, ngã xuống đất hộc một ngụm máu tươi.

Người Lăng gia lập tức cả kinh, Lăng Thiên Túc cuối cùng cũng lên tiếng, "Cuộc quyết đấu này bất kỳ ai cũng không được phép nhúng tay. Chết trên võ trường cũng không được phép có một câu oán hận!"

"Nhưng nhà ta chỉ có mỗi Gia Hoa thôi! Lăng Thiên Túc! Ngươi thân là Gia Chủ lại không biết thương tiếc mạng của người nhà mình, ngươi không xứng để làm Gia Chủ. Thế nào, giờ Lăng Khiếu Vân đã thay đổi rồi, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với súc sinh này, nhưng ta biết, ngươi muốn cho thằng nhãi này thừa kế vị trí của mình. Mặc dù hắn có năng lực mạnh đến như vậy, nhưng đã bị trục xuất khỏi Lăng gia rồi, không có tư cách để tiến vào Lăng gia, cũng không có tư cách làm dơ bẩn thứ gì trong Lăng gia này."

"Tam tẩu, tẩu nói đủ chưa?" Lão Tam thấy nàng dâu Lão Nhị nói không biết suy nghĩ như vậy, lập tức kéo nàng ta lại, "Đại ca, do Nhị tẩu nổi nóng nên mới vậy thôi, huynh đừng để trong lòng…"

Nàng dâu Lão Nhị hất tay lão Tam ra, cả người gồng lên, "Sao chứ? Ta nói đúng mà! Lăng Thiên Túc! Ngươi mau nói thật đi, ngươi xứng làm người gia chủ sao? Dám bao che cho một kẻ đã bị trục xuất khỏi nhà, ngươi đừng đổ phân cho đầy hầm cầu nữa, nếu như ngươi không làm nổi thì hãy xuống đi, để cho người khác lên thay thế…!"

Mọi người tại đó vô cùng kinh hãi, nàng ta thở phì phò nói xong, ngực không ngừng phập phồng, gương mặt của Lăng Thiên Túc như bị một tầng mây che phủ, không thể nào đen hơn, nhưng vẫn không nói lời nào, Vân Phong khá là hứng thú nghe, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, đây chính là bi kịch của đại gia tộc sao?

"Phịch!" Giữa luyện võ trường vang lên một tiếng thật lớn, thân thể Lăng Gia Hoa từ trên trời rơi mạnh xuống mặt đất, Lăng Khiếu Vân thu tay về, sải bước đạp lên thân thể Lăng Gia Hoa, hắn hét thảm lên một tiếng, chỉ có thể để mặc cho Khiếu Vân đạp.

"Gia Hoa, Gia Hoa!" Trong mắt nàng dâu Lão Nhị giờ chẳng còn gì cả, chỉ còn Lăng Gia Hoa đang thoi thóp nằm trên mặt đất, mặc dù trong lòng nàng ta đã bắt đầu thấy có chút hối hận vì đã lên tiếng, nhưng lời đã nói ra rồi, không thể rút lại được nữa. Bây giờ ai muốn nàng cái gì cũng được, chỉ cần Gia Hoa không chết, cái gì cũng được! Kẻ đáng chết chính là thằng nhãi con Lăng Khiếu Vân kia.


Lăng Gia Hoa vừa bị Không Gian Nữu Khúc chèn ép qua, cả người toàn là vết thương, hơn nữa da thịt của hắn vốn mập mềm, khiến vết thương trên người nhếch nhác hơn thường, Lăng Khiếu Vân còn tới đạp hắn một cái, khiến cho một tia hơi sức của cùng của hắn cũng mất đi, chỉ có thể co quắp nằm trên mặt đất, thở hổn hển như một con heo mập sắp bị đưa lên thớt làm thịt, nàng dâu Lão Nhị thấy hình ảnh đó, hốc mắt đỏ lên, "Lăng Khiếu Vân! Tốt nhất ngươi đừng để lọt vào tay ta!"

Lăng Khiếu Vân cười lớn, không để ý tới lời nói vô nghĩa của nàng ta, trực tiếp tới trước mặt Vân Phong, "Vân Phong, chuyện này ngươi không nhất thiết phải nhúng tay vào đâu."

Vân Phong cười, "Ta chưa bao giờ muốn xen vào việc của người khác." Vung tay lên, bức tường trong suốt bao quanh luyện võ trường lại trở thành Tinh Thần Lực rút về trong người Vân Phong, Lăng Khiếu Vân nhìn nàng, "Ngươi giúp ta, ta sẽ ghi trong lòng."

Vân Phong mỉm cười, nàng dâu Lão Nhị bước dài tới, ôm Lăng Gia Hoa người đầy thương tích vào ngực, hắn rầm rì mấy tiếng, đôi mắt nhỏ tràn đầy oán hận nhìn Lăng Khiếu Vân, nếu như hai mẹ con họ có cơ hội, có năng lực, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lăng Khiếu Vân, nếu là lúc trước còn có khả năng này, nhưng bây giờ nửa điểm cũng không có.

"Lăng Khiếu Vân! Sao ngươi không chết quách đi chứ?” Sau khi kiểm tra thương thế của Lăng Gia Hoa, nàng ta gầm lên, sau đó xì một tiếng khinh miệt, "Đáng đời ngươi bị trục xuất, đáng đời ngươi là một phế vật! Cho dù bây giờ ngươi đã có năng lực thì cũng là một phế vật, sinh ngươi nuôi người đều là phế vật! A!"

Nàng ta vừa mới dứt lời, Lăng Khiếu Vân đột nhiên xoay người lại, gương mặt vốn bình tĩnh giờ đây vô cùng phẫn nộ! Bàn tay vung lên, trong nháy mắt có một cỗ lực bao vây nàng ta lại, đánh phăng ra ngoài, đập vào cây cột ở góc của luyện võ trường (luyện võ trường có 4 góc bốn cột), nàng ta phun ra một ngụm máu, cả người trượt xuống như con diều đứt dây.

"Nương, nương!" Lăng Gia Hoa thấy vậy, vùng vẫy muốn đi qua, nhưng hắn căn bản chẳng thể làm gì được, hung ác nhìn Lăng Khiếu Vân, "Ngươi dám đả thương nương của ta. Ngươi đúng là tên tiểu súc sinh có kẻ sinh nhưng không được nuôi dưỡng! A!"

Lại thêm một tiếng hét thảm!

Lăng Khiếu Vân ra tay rất nhanh, tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, trong lúc người Lăng gia còn đang chú ý tới thảm trạng của nàng dâu Lão Nhị, chợt cảm thấy có một bóng đen lướt qua, thân thể Lăng Gia Hoa bay vụt tới, bọn họ chỉ kịp nhìn thoáng qua gò má hiện đầy vẻ sợ hãi, còn có đôi mắt trợn to như muốn cả tròng ra ngoài.

"A a a!" Lăng Gia Hoa cao giọng thét lên thảm thiết, Lăng Khiếu Vân vung mạnh tay lên, lực không gian vô hình lại bắn ra. Chỉ nghe "Răn rắc!" Một tiếng, cả người Lăng Gia Hoa va mạnh vào cây cột, đầu của hắn cộng với thương tích có sẵn trước đó khiến hắn đập đầu vào cột chết không kịp ngáp.

Lăng Gia Hoa nặng nề rơi xuống mặt đất, nằm bên cạnh nàng dâu Lão Nhị, nàng ta vẫn còn một chút hơi thở, vẫn chưa chết, sau khi thấy thi thể của Lăng Gia Hoa, đôi mắt mở lớn, tóc tai bù xù, bộ dáng trông rất dọa người!

Lão Tam nhìn thấy cảnh này ngây người ra một lúc, sau đó tức giận rống lên, "Lăng Khiếu Vân, ngươi thật to gan!" Ông ta đưa tay tấn công, mấy người khác trong Lăng gia cũng lao người tới, Lăng Khiếu Vân cư nhiên dám đánh chết người Lăng gia trước mặt bọn họ. Rất nhiều người bị khơi lòng phẫn nộ. Lăng Khiếu Vân ở trong luyện võ trường cũng bừng bừng lửa giận không kém, không hề có vẻ gì là để ý tới những chỉ trích của những người xung quanh.

Kẻ nào muốn mắng chửi hắn thế nào cũng được. Súc sinh, phế vật, hắn không thèm để ý! Nhưng, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép vũ nhục mẫu thân của hắn.

Trong khoảnh khắc Lăng gia phi tới đánh hội đồng, Vân Phong đột nhiên đột nhiên bay xuống đứng cạnh Lăng Khiếu Vân, đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả người trong Lăng gia, đôi tay đan lại với nhau, một quả cầu nguyên tố lóng lánh đủ màu xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

Hỏa, Thủy, Phong, ba loại nguyên tố hòa lẫn với nhau, cắn xé, gầm thét, tạo thành những màu sắc mê hoặc người nhìn, không những thế, nó còn tản ra một thứ sức mạnh kinh khủng, bao phủ toàn trường!

Lăng Khiếu Vân trợn to mắt nhìn thứ trong lòng bàn tay của nàng, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, cái đó chính là… nguyên tố dung hợp? Nàng vậy mà lại có thể dung hợp các loại nguyên tố lại với nhau! Hơn nữa… dựa trên màu có vẻ có rất nhiều nguyên tố, nàng là đa hệ!

"Cái, cái này là gì vậy?"

"Không hiểu sao tự dưng ta có cảm giác sợ hãi… Các ngươi có cảm thấy như vậy không?"

"Vân Phong kia rốt cuộc có phải quái vật không vậy, các nguyên tố khác nhau mà cũng có thể dung hợp được, nàng ta không sợ sẽ tự bạo sao?"


"Ai biết! Nàng ta chắc chắn chính là kẻ điên!"

"Cho dù nàng ta có phải là kẻ điên hay không, các người có thấy rõ không, nàng dung hợp đến ba loại nguyên tố, nàng là đa hệ!"

Người Lăng gia lập tức dừng động tác tấn công, Lão Tam giương mắt nhìn Vân Phong, cảm nhận nguồn năng lượng kinh khủng phát ra từ quả cầu nguyên tố dung hợp trên tay của nàng, khiến tim của hắn run lên dữ dội.

"Quyết đấu vẫn chưa xong! Thế nào, người Lăng gia không muốn giữ chữ tín, muốn tạm thời đổi ý hay sao?"

Ai nấy trong Lăng gia nuốt bước bọt, cả người lui về phía sau nửa bước, cực kỳ dè dặt nhìn quả cầu nguyên tố mang nhiều màu sắc đang điên cuồng xoay tròn trên tay nàng, vẻ mặt Lăng Thiên Túc tối sầm hét lớn, "Lăng Gia Hoa đã chết, cuộc quyết đấu này đã kết thúc, Lăng Khiếu Vân, ngươi đi đi!"

"Đại ca! Không thể để súc sinh kia rời khỏi đây được!" Lão Tam nghe vậy vô cùng bàng hoàng, sao có thể để Lăng Khiếu Vân rời đi được chứ!

Lăng Thiên Túc nhìn quả cầu nguyên tố trên tay Vân Phong, da mặt giần giật vài cái, "Vân Phong, có chừng có mực."

Vân Phong cười ha hả, "Chỉ cần người Lăng gia tự biết mình, ta đương nhiên biết thế nào là điểm dừng." Bàn tay trắng noãn vung lên, quả cầu sặc sỡ lập tức biến mất như chưa có gì, người Lăng gia lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vân Phong vốn là muốn Lăng Khiếu Vân nhanh chóng rời đi, không ngờ hắn chỉ mới bước vài bước đã quay lại, đi thẳng về phía Lăng Thiên Túc, bước chân kiên định, không hề có ý định dừng lại. Trong mắt người khác, hành động đó của hắn chính là sự cố chấp.

Vân Phong không khỏi cau mày, Lăng Khiếu Vân đang làm gì vậy? Hắn không biết là xung quanh đang nhìn hắn à? Mặc dù hắn bộc phát năng lực không gian rất mạnh, nhưng một mình địch lại một đám là không thể nào, nàng chẳng thể giúp hắn được lần thứ hai đâu!

"Ngươi muốn làm gì?" Lão Tam thấy Lăng Khiếu Vân đi về phía này, cả người bất giác lui về phía sau, ngoại trừ Lăng Thiên Túc, tất cả những người đứng cạnh ông đều lùi lại ra sau, Lăng Thiên Túc bình tĩnh đứng đó, đôi mắt thâm trầm nhìn Lăng Khiếu Vân, hắn từ từ bước đến, dừng lại trước mặt Lăng Thiên Túc cách năm bước chân.

Hai cha con cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, Lăng Thiên Túc trầm giọng nói, "Cơ hội chỉ có một lần, nhân lúc ta còn chưa đổi ý, mau rời đi đi!"

Lăng Khiếu Vân trầm mặc một hồi, Khúc Lam Y nhíu mày, cơ hội thực sự chỉ có một lần, nếu hắn không hiểu mà nắm lấy, Khúc Lam Y sẽ không để Vân Phong giúp hắn lần thứ hai! Bóng lưng Lăng Khiếu Vân vững chãi, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Lăng Thiên Túc, "Lần này ta trở lạ Lăng gia chẳng vì thứ gì, không vì Lăng gia, không vì ông."

Huyệt thái dương của Lăng Thiên Túc nhảy lên, đôi môi run nhẹ, nhưng không âm thanh nào được phát ra.

"Lần này ta trở lại là muốn một cái đáp án." Lăng Khiếu Vân chậm rãi nói, âm thanh như một tiếng chuông vang lên trong đầu Lăng Thiên Túc, không ngừng vọng về, "Tại sao?" Đôi mắt Lăng Khiếu Vân lóe lên, thốt ra hai từ hỏi, tại sao.

Con ngươi đen của Lăng Thiên Túc rụt lại, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại thành quyền, gân xanh hoàn toàn nổi lên, như muốn phá mạch máu xông ra ngoài! Lăng Khiếu Vân nhìn ông chằm chằm, không biểu lộ bất cứ điều gì, cái hắn cần chỉ là một đáp án.

Vân Phong đứng im suy tư nhìn hắn, khẽ thở dài, Lăng Thiên Túc cứ như vậy cứng đờ đứng đó, hồi lâu cuối cùng cũng động môi, giọng nói khàn đi rất rất nhiều, "Chẳng vì lý do gì cả. Không vì một cái gì cả."

Lăng Khiếu Vân nghe vậy bật cười, "Ha ha ha ha ha! Được, ta nhận đáp án này, ông yên tâm, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bước vào Lăng gia nửa bước."


Trái tim của Lăng Thiên Túc như bị bóp chặt lại, một sự đau đớn lan tràn trong tim ông, cũng tốt, đứa trẻ này sẽ không tới Lăng gia nữa, cũng sẽ chẳng còn quan hệ gì với Lăng gia, đủ rồi, như vậy là đủ lắm rồi. (Mavis: edit đến đây mà thấy tội quá)

"Bây giờ rời khỏi Lăng gia đi." Lăng Thiên Túc ổn định tâm thần, lạnh lùng nói, Lăng Khiếu Vân châm chọc nhếch miệng, vẫn không nói gì.

Sắc mặt Lăng Thiên Túc đột nhiên đại biến, đưa tay nắm lấy Lăng Thiên Túc kéo ra sau lưng, lao người lên trước chắn trước mặt của hắn, đôi mắt của ông nhìn vào một góc khuất, lạnh lùng quát to. "Kẻ nào lén lút trốn ở kia, lăn ra đây cho lão phu!"

Tiếng quát của Lăng Thiên Túc thu hút sự chú ý của mọi người, hàng trăm ánh mắt liền hướng về một nơi nhìn lại, ở đó ngoại trừ khoản không vô tận thì chẳng có gì, Lão Tam hồ nghi nhìn đại ca mình, Lăng Thiên Túc cười lạnh, bàn tay bóp chặt vào hư không một cái, khiến mảnh không gian bị nhìn chằm chằm kia rách toạc.

Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải lập tức lại gần Vân Phong, Mặc Trường Ca thâm trầm nhìn chỗ Không Gian Nữu Khúc, bàn tay của Lăng Thiên Túc tăng sức, dường như muốn xoắn nát luôn không gian kia.

"Còn không lăn ra đây, ta xoắn nát chết ngươi." Lăng Thiên Túc tức giận gầm nhẹ, Không Gian Lực kinh khủng trong người phát ra, đúng lúc đó từ trong không gian bay ra một bóng người, làm ai nấy đều hết hồn.

"Khà khà khà, cần gì nóng tính thế, ta vừa mới tới thôi mà!" Từ trong Không Gian Nữu Khúc bước ra một bóng người, thân hình hắn lơ lửng, người trong Lăng gia vô cùng kinh ngạc. Còn Vân Phong đứng trong luyện võ trường trong nháy mắt bừng lửa giận.

Người đang lơ lửng trên không trung mặc một bộ áo choàng đen, trên đó khắc một dấu ấn kỳ lạ mà Vân Phong không thể nào quen thuộc hơn. Kẻ bắt đi tàn hồn tổ tiên, nam nhân trùm mũ, hôm nay lại xuất hiện thêm một tên nữa! Nhưng tên nam nhân này đeo trên mặt một chiếc mặt nạ, ngũ quan bên trên vẽ đầy hình thù kỳ dị, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy rất không thoải mái.

"Dấu ấn đó…" Mộc Thương Hải nói khẽ, gương mặt của Khúc Lam Y như phủ một tầng sương lạnh, "Xem ra, chúng ta thực sự đã lâm vào phiền phức của Lăng gia rồi."

Vân Phong chẳng hề nói một câu, nàng cắn chặt môi dưới của mình, đè nén sự phẫn nộ trong thâm tâm, tay nắm chặt quả đấm. Hay lắm, lại tới thêm một tên nữa, mặc dù trông có vẻ mục đích của hắn không phải là mình, nhưng nàng nhất định cũng phải nhúng tay.

"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Lăng gia!" Lăng Thiên Túc nhìn bóng người quỷ dị đứng trên không, mày rậm nhíu chặt lại, lưng đứng thẳng, trên mặt vô cùng giận dữ, có kẻ xâm nhập vào nơi này, vậy mà trưởng lão không gian lại không thông báo với hắn, sao hắn có thể vào đây được?

"Lăng gia chủ, ngươi là đang nghĩ hai lão già kia đang ở đâu sao?" Người đứng trên không khiêu khích nói, sau đó cười to lên, "Hai lão già đó đã sớm bị ta giải quyết rồi.”

"Ngươi nói cái gì?" Lăng Thiên Túc gầm lên giận dữ, người Lăng gia nghe xong kinh hãi không thôi. Trưởng Lão Không Gian đã chết! Điều này sao có thể! Không Gian Lực như một thanh kiếm xuất ra khỏi người Lăng Thiên Túc, khiến nam nhân đeo mặt nạ lung lay thân mình, vừa tránh vừa cười quỷ dị, "Lăng gia chủ, sao chúng ta không nói chuyện chút, có lẽ Lăng gia còn có thể sống lâu hơn một tý."

Ánh mắt Lăng Thiên Túc liền trầm xuống, lực xuống tay càng thêm mạnh mẽ, hắn lật ra một chiếc ngọc bài trong lòng bàn tay, ông bóp vỡ nó, không gian ở phía xa lập tức vặn vẹo, ba luồng Không Gian Lực uy mãnh đánh ngang trời.

Lại có thêm ba vị trưởng lão nữa chạy tới, lúc tới nơi thấy tên nam nhân đeo mặt nạ thì sắc mặt lạnh hẳn đi, Lăng Thiên Túc nhảy phốc người bay thẳng lên trời, cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp không gian.

"Huyết mạch Lăng gia nghe lệnh! Mau chóng rời khỏi nơi này!"

Nam nhân mặt nạ cười lớn, hắc bào trên người bay thành những đường cong, "Lăng gia chủ, muộn rồi.”

Vẻ mặt của Lăng Thiên Túc vẫn không đổi, "Cho dù toàn bộ huyết mạch Lăng gia có bị chôn vùi ở đây, ngươi cũng đừng mong có thể sống sót ra ngoài!”

Ba vị trưởng lão và Lăng Thiên Túc cùng phát công kích tấn công nam nhân kia, cả người hắn khựng lại trong thoáng chốc, "Hừ! Thật là khó dây dưa! Thứ năng lực này của Lăng gia chẳng có tác dụng bao nhiêu đâu… So với mấy tên huyết mạch rẻ bèo khác, ta cảm thấy hứng thú với Gia chủ ngươi hơn, hoặc là… tiểu tử kia."

"Câm mồm! Kẻ xâm lược cuồng vọng, chịu chết đi!" Ba trưởng lão đồng loạt tấn công, nam nhân đeo mặt nạ cười lên điên cuồng, áo bào trên người theo gió tung bay, kèm theo đó là tiếng cười càn rỡ của hắn truyền trong khắp không gian.

Biến cố này khiến Lăng gia đại loạn. Phần lớn người Lăng gia hiện giờ đều tập trung ở luyện võ trường, ngay lúc Lăng Thiên Túc xuống lệnh, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng. Cho đến khi ba vị trưởng lão xuất hiện, cho đến khi giữa không trung bắt đầu đánh nhau, người Lăng gia mới bắt đầu rục rịch bước đi.

"Thanh niên Lăng gia không cần phải ra tay, mau chóng rời khỏi đây!" Lão Tam đột nhiên hét lo, tron thời khắc này giữ lại huyết mạch Lăng gia mới là quan trọng nhất! "Toàn bộ người lớn tuổi trong Lăng gia ở lại, đối phó với kẻ xâm nhập!" Trong lúc Lăng Thiên Túc tham chiến, Lão Tam hiển nhiên trở thành người lãnh đạo, ngay lập tức một đám hoảng loạn sau khi nghe thấy lời của Lão Tam liền ổn định lại vị trí!


"Đi mau, đi mau!" Người trong Lăng gia từ lớn tới nhỏ lập tức phản ứng lại, mang theo người trẻ tuổi chạy đi, nhưng đám thanh niên đang bừng bừng nhiệt huyết lại vô cùng cố chấp, nỗi lòng của gia tộc sâu trong người bị kích thích trỗi dậy!

"Chúng ta không đi!" Đám người trẻ tuổi đó hằm hè, những người lớn tuổi thấy vậy chẳng quan tâm gì nữa, đánh chúng đến bất tỉnh nhân sự, rồi kéo toàn bộ rời đi, trong lòng các tiền bối đều biết, lần xâm nhập này hẳn không chỉ có một người, nếu không Gia Chủ sẽ không ra lệnh như vậy! Lăng gia, đã gặp phải đại tử nạn rồi!

"Muốn đi? Các ngươi một kẻ cũng không được phép rời đi!" Nam nhân đeo mặt nạ đứng trên không trung cười điên cuồng, Lăng Thiên Túc và ba vị trưởng lão toàn thân cứng đờ, bốn phía trong không gian đột nhiên rung động dữ dội, sau đó nứt toạc ra, bốn dáng từ đó chui ra ngoài. Bốn người này cũng mang trên mặt một chiếc mặt nạ, mặc một bộ y phục màu đen bên trên có cùng một khắc văn quỷ dị.

Trong khoảnh khắc bốn tên kia vừa bước ra, áo bào trên người nam nhân mặt nạ chợt phiêu động, cánh tay đưa ra ngoài, động tác dường như muốn ôm cái gì đó, mà hai người đứng ở hai bên cũng nhanh chóng đưa tay vỗ lên đó. Chỉ nghe "Ông!"  một tiếng, một bức tường không gian vô hình được tạo ra, bao trùm cả khu vực của Lăng gia!

"Không Gian Chi Lực! Sao các ngươi lại có thể nắm giữ được Không Gian Chi Lực!" Trưởng lão thấy màn này trợn to mắt, kẻ kia cười ha hả, "Lăng gia các ngươi lấy ở đâu, thì cũng ta cũng lấy được từ đó.”

Con ngươi của Lăng Thiên túc co rụt lại, đôi tay vung lên phía trước, hai đạo Không Gian Lực từ lòng bàn tay của ông tụ lại một chỗ, va mạnh vào bức tưởng ở bên trên, chỉ thấy nó rung lên dữ dội vài cái rồi vỡ tan tành. Tên nam nhân đeo mặt nạ và đồng bọn thấy được cảnh này thì đồng loạt giật mình, Lăng Thiên Túc nhỏ giọng nói, "Các ngươi, cũng chỉ là đồ giả mạo!"

Nam nhân mặt nạ nghe thấy lời nói vũ nhục của Lăng Thiên Túc, lập tức cao giọng gầm lên, "Động thủ! Tất cả đám người Lăng gia kia, còn có tên tiểu tử kia, không được bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào!"

"Ngươi dám!" Lăng Thiên Túc gầm lên, cả người xông lên phía trước, vẻ mặt của ba trưởng lão cũng vô cùng cuồng nộ, lại dám muốn tiêu diệt Lăng gia, bọn họ quyết không cho phép. Kịch chiến trên không trung vô cùng gay cấn, mà ở dưới chân nam nhân mặt nạ đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, lúc này ở bên trong bức tường phong tỏa, từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Lực ép không gian vô hình, trong nháy mắt cướp lấy vô số sinh mạng. Mặc dù trong Lăng gia cũng có một số người không có năng lực không gian, nhưng huyết mạch có năng lực thì lại đang yếu dần, dưới sát ý cuồng mãnh như vậy, khó có ai mà sống nổi.

Từng thân thể Lăng gia ngã xuống, làm nhà chính Lăng gia tràn ngập mùi máu tanh. Những người đã chạy khỏi được nhà chính của Lăng gia cũng khó tránh khỏi kiếp truy sát. Lăng Thiên Túc nghe tiếng la thảm thiết của những người trong nhà, còn có mùi máu tanh nồng đậm bay trong không khí, lửa giận tron lòng liền bốc lên.

"Dừng tay!" Lăng Thiên Túc rống giận, mặc dù ông biết vận mệnh sau này của Lăng gia, nhưng chỉ cần ngày nào ông còn đang ngồi trên vị trí Gia Chủ này, ông nhất định sẽ không để cho gia tộc gặp phải nạn diệt vong.

Nam nhân mặt nạ cười to, Lăng Thiên Túc bây giờ là bốn đánh năm, hai bên đều có năng lực điều khiển không gian giống như nhau, mặc dù có chút chênh lệch, nhưng số lượng chắc chắn là chiếm ưu thế hơn, hắn rất biết lợi dụng thời cơ. Cánh tay hắn ta đột nhiên mò về phía đầu của Lăng Thiên Túc, ông giật thót mình, muốn xoay người, nhưng lại phát hiện ra toàn thân mình cứng đờ, không thể nhúc nhích được.

Bàn tay của hắn đột nhiên siết chặt lại, đúng lúc đó, cổ tay hắn như có một sức mạnh vô hình gạt sang một bên, chưa dừng lại ở đó, nó còn mon men lên tấn công chiếc mặt nạ trên mặt hắn.

"Rắc rắc!" Phía dưới của chiếc mặt nạ xuất hiện một vết nứt nhỏ, lộ ra một phần da thịt của gương mặt hắn, cả người hắn bất giác lùi về phía sau, nghiêng đầu đối diện với một đôi mắt đen.

Lăng Thiên Túc nhìn Lăng Khiếu Vân đang đứng trước mặt mình, quát lên, "Ngươi cút đi cho ta!”

Lăng Khiếu Vân không lên tiếng, kiên định đứng trước mặt ông, "Ông đừng hiểu lầm, ta không phải đang giúp ông, ta chỉ không thích lấy nhiều khi ít thôi."

Lăng Thiên Túc cứng đờ, nam nhân kia chậm rãi vươn tay, khẽ chạm vào chiếc mặt nạ như để kiểm tra xem nó có còn ở đó hay không, sau khi phát hiện có một vết nứt nhỏ, hắn ta đột nhiên nghểnh cổ cười như điên.

"Ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi chắc chắn là người mà ta cần. Năng lực không gian ấy, thật khiến cho người ta hâm mộ…"

Lăng Thiên Túc không nói hai lời lướt qua Lăng Khiếu Vân, không quay đầu nói với hắn, "Lăng Khiếu Vân, ngươi đã muốn làm anh hùng, thì cũng đừng có mà để bị bắt đi, đừng khiến cho lão phu xem thường ngươi!"

Lăng Khiếu Vân nghe xong sững sờ, sau đó khẽ hừ lạnh, thân hình thanh niên sẵn sàng nghênh đón, khóe miệng từ từ nở một nụ cười, "Yên tâm đi, Lăng gia chủ, ta tuyệt đối sẽ không làm cho ông thất vọng!" Lăng Thiên Túc nghe vậy, gương mặt căng thẳng cuối cũng cũng dãn ra được một chút, từ từ nở nụ cười, hai cha con đứng sóng vai, nam nhân đeo mặt nạ cười ha hả, "Nếu cả hai cùng muốn theo ta thì được thôi!"

Lăng Thiên Túc và Lăng Khiếu Vân cùng cười lạnh, cả hai cùng mở rộng bàn tay của mình, hai luồng Không Gian Lực của thanh niên và người lớn hòa lẫn vào nhau, tạo ra vài vệt tia lửa, "Chỉ cần ngươi còn sống, thì tự tới mà lấy đi!"

 

Bình Luận (0)
Comment