Edit: Mavis Clay
Từ phía xa nhìn về hướng bắc của Trọng Nguyên là một dãy cái tòa nhà cao tầng, bên ngoài tòa nhà có vài nhân viên canh giữ, hôm nay là ngày cuối cùng Ngoại Vực thông với Trung ực, mặc dù dòng người vẫn còn nườm nượp tiến vào Trọng Nguyên, nhưng đại đa số đều là tiến vào đầu trường quyết đấu, mà từ bên trong đấu trường chẳng có bao nhiêu người đi ra mà nắm được tư cách trong tay. Đoàn người Vân Phong đi tới trước tòa nhà, ở đây trông khá là hoang vắng lạnh lẽo, mấy thủ vệ có dấu hiệu gà gật, nhưng sau khi thấy nhóm người Vân Phong thì vẫn miễn cưỡng tỉnh táo tỉnh dậy.
"Này này! Tỉnh dậy đi, có người đến kìa!" Thủ vệ bừng tỉnh hô lên, những người khác liền mở hai mắt, trên gương mặt vẫn mang nhiều vẻ mệt mỏi, nhưng cả người vẫn thẳng tắp, "Tên!" Thủ vệ rống lớn một tiếng, Vân Phong mở miệng trả lời, "Phong Vân."
Mấy thủ vệ nghe vậy thoáng sửng sốt, "Phong Vân? Ngươi chính là Phong Vân kia?"
Vân Phong giật nhẹ lông mày, cái tên nam nhân Ngụy gia kia hẳn đã rất giữ lời, bọn thủ vệ nghe thấy tên nàng lại biểu cảm ngạc nhiên đến vậy, đoán chừng là đã nghe qua. "Phải, ta chính là Phong Vân."
Mấy thủ vệ đưa mắt nhìn một lượt mấy người đi theo sau Vân Phong, "Ngụy đại nhân đã thông báo, ngươi chỉ được một danh ngạch ngoại lệ, nói đi, mang người nào đi vào?"
Vân Phong nghe vậy hơi nhíu mày, những người sau lưng nàng mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Mặc Trường Ca tiến lên, "Mấy vị tiểu ca, mấy người chúng ta không giống như người thuộc cấp bậc tôn giả sao?"
"Cái... cái gì? Tất, tất cả?" Bọn thủ vệ hơi kinh ngạc, trong lòng thầm đếm, có… có khoảng chừng tám người. Cấp bậc tôn giả cư nhiên hợp thành một nhóm, bọn họ rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
"Tám, tám…." Một thủ vệ lẩm bẩm, Vân Phong chỉ vào U Nguyệt bên cạnh, "Cái danh ngạch ngoại lệ kia ta để cho hắn, những người khác đều đã đạt cấp bậc tôn giả." Vân Phong, ba ma thú khế ước và Khúc Lam Y đều đã đạt tôn giả, Mộc Thương Hải có Không Gian Lực tương đương với cấp bậc tôn giả, còn Mặc Trường Ca thì có dùng chút thủ đoạn, hắn dừng lại ở quân chủ tột cùng đã một khoảng thời gian khá dài, khổ nỗi lại không có cơ hội để đột phá, tư chất của thân đệ Thiên Tuyết Điện Chủ đương nhiên không kém, thứ ở trên thân toàn là thứ tốt. Vân Phong không hỏi Mặc Trường Ca làm thế nào để né tránh được kiểm tra ở bên ngoài Trọng Nguyên, chỉ có thể nói rằng lá gan người này thực không nhỏ, làm việc mờ ám ở Trung Đại Lục lại không hề bị phát hiện.
"Các ngươi có thể tiến vào." Mấy thủ vệ lách mình nhường đường, nhóm người Vân Phong lừ lừ tiến vào, mấy thủ vệ vẫn ngoái đầu nhìn lại không ngừng, sau khi bọn họ đã hoàn toàn vào xong, mấy thủ vệ ghé tai nhau thầm thì, "Bọn họ là ai vậy, Phong Vân kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Ta chưa bao giờ thấy có nhiều tôn giả như vậy đi với nhau bao giờ."
"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Nhân vật cỡ này ở Ngoại Vực thì còn có chút tiếng nói, nhưng khi đến Trung Vực rồi thì cũng chỉ như đám vô danh tiểu tốt thôi."
"Nói cũng phải, chỉ là mấy người kia trông có vẻ không lớn tuổi lắm, chắc có lẽ là nhân vật nổi bật của đại gia tộc nào đó."
"Ai biết được, Phong Vân, Phong Vân… Danh tự này nghe cũng khá là khí phách, không biết sau khi vào được Trung Vực rồi, nàng sẽ đạt được những thành tựu như thế nào."
Đoàn người Vân Phong vào trong tòa nhà, đập vào mắt là một đại sảnh rộng lớn, ngay chính giữa đại sảnh là ba cái Truyền Tống Trận, ánh sáng nhàn nhạt từ trong Truyền Tống Trận tản ra, Vân Phong thậm chí còn có thể thấy một chút không gian đang vặn vẹo xung quanh của Truyền Tống Trận.
"Tại sao là ba Truyện Tống Trận?" Vân Phong nghi hoặc nhìn sang, Khúc Lam Y đánh mắt nhìn quanh đại sảnh, giờ phút này ngoại trừ mấy người bọn họ, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, "Ở kia có một bản hướng dẫn." Khúc Lam Y chỉ về một phía, ở một góc đại sảnh có dựng một tấm bảng hướng dẫn, bên trên có vẽ vài cái gì đó.
Vân Phong đi tới, cẩn thận tìm hiểu.
Trên mặt bản hướng dẫn này là một bản đồ sơ lược Trung Vực, cũng là thứ mà hiện giờ Vân Phong cần nhất, Trung Vực là một không gian hoàn toàn độc lập với địa vực, cả lục địa Trung Vực không hoàn toàn kết nối với nhau, mặc dù được đặt tên là Trung Vực, nhưng bên trong Trung Vực được chia làm ba bộ phận, cách nhau không xa lắm, nhưng vẫn độc lập nhau như những cái đảo.
Chẳng trách phương tiện di chuyển chính ở Trung Vực là Truyền Tống Trận, mặc dù trông trên bản đồ là cách nhau không xa, nhưng trên thực tế chính là vạn dặm. Giản đồ trên chỉ là ba cái đảo được sơ lược lại, ký hiệu tên chúng, còn lại thì chẳng nói thêm cái gì.
"U gia ở trên Phù Không Đảo." U Nguyệt chỉ chỉ hòn đảo nhỏ phía bên trái, Vân Phong gật đầu, U Nguyệt nhìn bức đồ giản đồ chợt thở dài, "Bản đồ này vẽ thực quá đơn giản, ba đảo Trung Vực trông vậy chứ rộng lớn vô ngần, ta đây nếu như trở về có một lần cơ hội, cũng muốn cùng các ngươi tới hai đảo kia một chuyến."
Ánh mắt Vân Phong tiếp tục dán vào bản đồ, ba Truyền Tống Trận được nối thông tương ứng với ba đảo, mỗi cái Truyền Tống Trận cũng có quy định rõ, một lần truyền tống chỉ có thể vận chuyển nhiều nhất hai người.
Đây không phải là vấn đề đối với Vân Phong, có Long Điện trong người, quan tâm có thể truyền được bao người làm gì chứ. Trên bảng hướng dẫn cũng không nhắc tới chuyện gì khác nữa, Vân Phong cẩn thận nhìn lại một lượt để chắc chắn rằng mình không bỏ sót cái gì, sau đó dời mắt đi, ba ma thú rất ăn ý hóa thành ba luồng ánh sáng quay lại không gian khế ước, Vân Phong đang dự tính đưa Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca vào Long Điện thì đột nhiên Mặc Trường Ca tiến về phía truyền tống trận nằm phía bên phải.
"Mực Trường Ca, ngươi làm gì vậy?" Khúc Lam Y gọi với lại, nhưng bước chân của Mặc Trường Ca vẫn không dừng lại, Vân Phong khẽ nheo mắt, hắn đã bước tới bên cạnh Truyền Tống Trận nằm bên phải, hắn khẽ nghiêng đầu, nháy mắt về phía mọi người.
"Khó khăn lắm ta mới có được một cơ hội tự do, đương nhiên là phải đi tham quan chung quanh một chuyến rồi." Dứt lời, chân của Mặc Trường Ca đã đặt vào trong Truyền Tống Trận. Cả người hắn lọt thỏm giữa trận, ánh sáng Truyền Tống Trận nhanh chóng chớp lóe lên.
Thân hình của Mặc Trường Ca mờ dần giữa luồng ánh sáng, hắn cười to với Vân Phong, "Yên tâm, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
"Mặc Trường Ca!" Khúc Lam Y lo lắng thốt lên, tiểu tử này quả nhiên thích gây phiền phức lại cho Vân Phong. Vân Phong tung Tinh Thần Lực ra tính đẩy hắn ra ngoài Truyền Tống Trận, nhưng không ngờ lại bị ánh sáng của trận bắn ngược lại trở về.
Ánh sáng của trận và Mặc Trường Ca dần biến mất. U Nguyệt thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm, nam nhân này có phải hơi làm loạn quá mức không...? Vân Phong cắn chặt răng, đúng là một tên ưa phiền phức.
Bây giờ Mặc Trường Ca đã biến mất ở trong Truyền Tống Trận bên phải, Vân Phong gặp phải tình huống chọn lựa, hoặc là đuổi theo Mặc Trường Ca, hoặc là tiếp tục cùng U Nguyệt trở về, Vân gia vẫn cần tới Thiên Tuyết Điện, không thể để Mặc Trường Ca gặp phải chuyện gì không may được, Vân Phong nghiến răng, hắn không thể an phận được một chút sao!
U Nguyệt thấy vẻ bối rối của Vân Phong, hắn biết nàng đang phân vân, "Phong nhi, muội cứ đuổi theo hắn đi, nếu đuổi kịp rồi thì tới Phù Không Đảo, truyền tống giữa ba đảo khá là dễ, lúc đó nhớ tới U gia tìm ta."
Đôi mắt Vân Phong chớp lóe, nàng sao có thể để U Nguyệt một mình trở về được? Nàng muốn phải đích thân nhìn thấy hắn bình an trở về U gia mới được. Vậy mà Mặc Trường Ca kia lại… "Ta sẽ đuổi theo hắn." Mộc Thương Hải lên tiếng, nhìn Vân Phong, "Muội đi cùng cậu ta đi, ta đuổi theo hắn cho."
"Mộc Thương Hải…?" Vân Phong kinh ngạc nhìn hắn, Mộc Thương Hải tươi cười, “Có Khúc Lam Y đi theo muội ta cũng cảm thấy yên tâm rồi, ta sẽ đuổi theo cái tên ấm đầu kia, sau đó lôi cổ về đây cho muội." Mộc Thương Hải nói xong, chân đã nhấc lên bước về phía Truyền Tống Trận bên phải, ánh sáng của nó nhanh chóng lóe lên, "Bảo vệ tốt bản thân." Mộc Thương Hải nói xong, thân thể nhanh biến mất giữa trận.
U Nguyệt sững sờ, trong lòng có chút phức tạp, hắn có thể cảm nhận được tâm ý của hai nam nhân kia đối với Vân Phong, muội muội này của hắn có nhiều nam nhân ưu tú vây lượn chung quanh như vậy, điều này thật sự là… Tâm tình hắn rất phức tạp. U Nguyệt không khỏi có chút tự giễu, hắn phức tạp cái gì chứ, nghiêm túc mà nói, hắn và Phong nhi không hề có máu mủ ruột thịt, nhưng cảm xúc như vậy là sao? Chẳng lẽ hắn thực sự cảm thấy mình chính là một Nhị ca chân chính sao?
Mộc Thương Hải biến mất dạng, đến ngay cả cho Vân Phong một cơ hội cự tuyệt cũng không có, Khúc Lam Y không khỏi thở dài, "Để cho hắn đuổi theo Mặc Trường Ca cũng được, với thực lực của Mộc Thương Hải nàng cũng không cần quá lo lắng. Sau khi tìm được Mặc Trường Ca rồi hắn sẽ tới U gia tìm nàng thôi."
Vân Phong nghe xong do dự gật đầu, để Mộc Thương Hải đuổi theo Mặc Trường Ca, chuyến này chỉ đành có mỗi Khúc Lam Y đi với nàng. Vân Phong đưa Khúc Lam Y vào Long Điện, thấy Khúc Lam Y đột nhiên biến mất U Nguyệt chẳng nói gì, hắn biết nàng có rất nhiều thứ âm tàng bất lộ.
"Nhị ca, chúng ta đi thôi." Vân Phong mỉm cười, U Nguyệt gật đầu, hai người nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương bước vào Truyền Tống Trận, trong nháy mắt trận được mở ra, ánh sáng bao lấy thân thể hai người, một cỗ lực Không Gian Nữu Khúc mơ hồ được tạo thành, Vân Phong biết, lối đi không gian đã được mở ra.
Tinh Thần Lực nhanh chóng xông ra từ trong cơ thể, bao phủ luôn cả U Nguyệt, Vân Phong không biết lần truyền tống này sẽ có giống như lần trước hay không, nhưng dù sao đề phòng vẫn hơn, vì U Nguyệt vẫn chưa đạt tới cấp bậc tôn giả.
Không gian vặn vẹo lực đã đem thân thể hai người kéo vào trong đó, Vân Phong lao lao nắm chặt U Nguyệt bàn tay, chậm rãi nhắm lại tròng mắt đen, thân hình của hai người cũng ở đây trong ánh sáng chậm rãi biến mất, trong đại sảnh lần nữa quy làm một mảnh yên tĩnh.
Lần truyền tống không gian lần này thuận lợi hơn tưởng tượng của Vân Phong rất nhiều, căn bản mà nói không có gì phiền phức, giữa chừng cũng có chút hoảng loạn nhưng chỉ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đến được nơi cần đến, trong khoảnh khắc chân Vân Phong vừa đáp xuống đất, nàng biết, thời gian truyền tống đã xong.
Lối đi không gian cũng có phân cấp cao thấp tốt xấu, lần trước do Lăng Thiên Túc xé không gian trong tình huống đổi mạng nên mới tạo ra tình trạng không ổn định, Vân Phong chỉ dùng Truyền Tống Trận một lần đã có thể xác định được nó nằm ở một cấp bậc khác, tính ổn định đương nhiên không thể so sánh, không hề có chút nguy hiểm nào, nếu như dùng nhiều lần mấy cái Truyền Tống Trận như loại của Lăng Thiên Túc, e là chẳng có ai dám dùng Truyền Tống Trận nữa mất.
Vân Phong mở hai mắt ra, việc đầu tiên là xem thử có U Nguyệt bên người hay không, sau khi nhận thấy hắn vẫn bình an vô sự, nàng lập tức thả Khúc Lam Y từ trong Long Điện ra, không gian truyền tống đối với Long Điện không hề có chút ảnh hưởng, nói ra cũng khá là lạ.
"Xem ra chúng ta đã tới Trung Vực rồi." Khúc Lam Y từ trong Long Điện đi ra, nhìn cảnh sắc bốn phía chung quanh, Vân Phong cũng vậy, bốn bề là một mảnh rừng cây xanh tốt, hình như bọn họ bị truyền tống đến một nơi quá vắng vẻ.
"Xem ra, địa điểm mà Truyền Tống Trận đưa tới là ngẫu nhiên." Vân Phong nhìn cảnh sắc bốn phía chung quanh, đưa ra kết luận, nếu như không phải là ngẫu nhiên, bọn họ đã phải xuất hiện ở nơi đông người, tối thiểu cũng phải là thôn xóm, nhưng bây giờ lại là rừng hoang núi vắng.
"Ngẫu nhiên cũng tốt, chỗ này không có ai, rất thích hợp cho chúng ta." Khúc Lam Y cười, Vân Phong gật đầu, quay đầu nhìn sang U Nguyệt, "Nhị ca, ca có cần về U gia gấp không?"
"Phong nhi, muội đang có ý tưởng gì à?"
Vân Phong gật đầu, mắt nhìn vào rừng rậm sâu thẳm, mặc dù không biết đây là đâu, nhưng chỉ cần không có ai quấy rầy, với tình huống của bọn họ vô cùng thích hợp."Muội quả thực có chút ý định, hôm nay chúng ta đã tới Trung Vực, thực lực ở Trung Vực chỉ là mức khởi đầu, mặc dù muội không quan tâm tới quyền lợi, địa vị, nhưng muốn dễ đi lại ở Trung Vực, thực lực tài nghệ không thể bỏ lơ được."
Ở Đông Tây Đại Lục trải qua nhiều chuyện như vậy, Vân Phong hiểu rất rõ, chỉ có cường giả mới có thể tự do có một góc trời của mình.
Vân Phong tiếp tục nói, "Huống hồ đạt tới cấp bậc tôn giả, con đường tu tập đương nhiên không thể giống như trước đây, nếu muốn có đột phá, nếu muốn vượt qua cấp bậc này, nhất định phải tự tìm một con đường mới, Tôn Giả trở lên là một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Nhị ca trở về U gia đương nhiên không thể chỉ là quân chủ tột cùng, ít nhất cũng phải là cấp bậc tôn giả, nhị ca thấy thế nào?"
U Nguyệt bật cười, đưa tay xoa đầu Vân Phong, "Được, tất cả đều nghe theo Phong nhi, đột phá thực lực quả thực là chuyện cấp bách nhất hiện giờ."
Vân Phong vui vẻ gật đầu, "Ở đây không có ai, không gian cũng yên tĩnh, rất thích hợp tu luyện. Chúng ta cứ ở đây tu luyện chờ cơ hội đột phá."
U Nguyệt đồng ý cái rụp, nhưng mà vừa nghĩ tới thời gian tu luyện sẽ dài, không khỏi có chút than vãn, "Ta đoán chừng, thời điểm lúc chúng ta rời khỏi đây, có khi đã qua mấy chục năm?"
Khúc Lam Y cười, "Yên tâm yên tâm, không cần biết là bao lâu, khó nói lắm, chỉ là lấy tư chất của Tiểu Phong Phong mà nói, căn bản sẽ không lâu như vậy."
U Nguyệt cũng cười, "Nói cũng phải! Cô muội muội này của ta tư chất quả thực quá mức tuyệt vời, chắc chắn là ai cũng phải bất ngờ một phen."
Vân Phong mỉm cười, nàng không biết lúc này cần bao nhiêu thời gian, nàng chỉ xác định là lúc rời khỏi đây là phải đột phá cấp bậc tôn giả, nàng bây giờ mới chỉ tôn giả tiền kỳ, con đường này nên làm thế nào để thuận lợi vượt qua, đây chính là một thử thách đối với nàng.
Ba người họ quyết định ở chỗ này thực hiện công cuộc đột phá thực lực, dĩ nhiên là phải tìm một chỗ thích hợp trước, rồi mới có thể hạ xuống, cũng khá may là tìm được một chỗ khuất, nó giống như một cái sào huyệt của cự thú cũ bị bỏ hoang, nằm trong một lòng núi vô cùng kín đáo, trong sơn động còn có cam thảo, không khí vắng lạnh, khô ráo, ba người nhất trí cho rằng đây là một địa phương rất thích hợp, lập tức quyết định ở lại đây, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tiến vào cấp bậc tôn giả, con đường tu luyện càng thêm gian nan, mặc dù có tầng mười Long Điện nồng đậm linh khí trợ giúp, nhưng tác dụng đối với Vân Phong càng ngày càng thấp. Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, Vân Phong càng cảm nhận được rõ ràng, nồng độ của nguyên tố trong không khí của lãnh thổ này cao hơn gấp mấy lần Đông Tây Đại Lục. Nói cách khác, nồng độ của nguyên tố trong không khí lúc này có thể so được với cả Long Điện.
Vân Phong thầm tính, nói như vậy là tốc độ tu luyện của Trung Đại Lục cũng cao hơn Đông Tây Đại Lục gấp rất nhiều lần. Chẳng trách cao thủ ở Trung Đại Lục nhiều đến như vậy, còn cấp bậc tôn giả chỉ là cấp bậc lót đường. Cách thức Vân Phong tu luyện chính là tiến hành khai thông Tinh Thần Lực với các loại nguyên tố trong không khí, sau đó dung hợp, từ đó đạt tới mức độ thống nhất hơn, nồng độ nguyên tố trong không khí càng cao, đối với vốn Tinh Thần Lực dồi dào như Vân Phong, chính là như hổ thêm cánh.
Nhưng cấp bậc tôn giả không phải chỉ dựa vào điểm này là có thể nhẹ nhàng vượt qua, đạt tới cấp bậc này rồi, mỗi khi muốn bước thêm một bước đều phải ra sức hơn, Vân Phong hiểu rõ điều đó, cho dù nồng độ nguyên tố trong không khí rất cao, nhưng đối với nàng mà nói, như vậy vẫn quá chậm.
Thời gian đang trôi qua nhanh chóng, ba người họ lẳng lặng ở trong sơn động này tu luyện, quanh thân Khúc Lam Y bao phủ một tầng Quang Nguyên Tố nhàn nhạt, còn U Nguyệt lại là một chiến sĩ, một tầng chiến khí bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, quanh thân Vân Phong là năm loại nguyên tố xoay tròn, trông vô cùng đẹp đẽ phi phàm.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này của Vân Phong, chắc chắn sẽ thất kinh, năm màu nguyên tố không ngừng xoay quanh Vân Phong, dung hợp một cách hài hòa, nguyên tố này hòa với nguyên tố bên cạnh, tạo thành một dải sáng ngũ sắc, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối, nhưng bên trong sơn động màu sắc vô cùng lung linh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua nửa năm, cả ba người vẫn đang ở trong trạng thái tu luyện, một khi đã tiến vào trạng thái tu luyện, nhu cầu sinh lý bình thường trở nên cực kỳ thấp, chỉ cần năng lượng vận chuyển quanh thân là đủ rồi, trong vòng nửa năm, trong sơn động vẫn luôn trong tình trạng tĩnh lặng, ba người ngồi nhắm mắt, trên mặt mang vẻ bình thản tự nhiên, nhưng trong sơn động đang có những thay đổi thầm lặng.
Trên mặt tường trơn nhẵn vốn không có gì, sau khi qua nửa năm, bất ngờ dần chảy ra một chất lỏng màu vàng, nó vô cùng mỏng và nhạt, nhưng lại ánh lên sáng ngời dưới ánh sáng, trông như ánh mặt trời chiếu xuống, thậm chí trong đêm tối chất lỏng vàng này còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ba người vì đang nhắm mắt nên không hề phát hiện ra điều này, nhưng không có nghĩa qua một hồi cũng vậy, họ đã dần cảm nhận được có cái gì đó.
Vân Phong là người nhận ra đầu tiên, càng ngày nàng càng cảm nhận được nồng độ nguyên tố trong không khí đang lớn dần lên, mặc dù tốc độ tăng trưởng rất thấp, nhưng hiệu quả lại ngày càng tăng, tốc độ tu luyện của nàng cũng nhờ đó mà tăng theo, khiến cho nàng cảm nhận được một sự thoải mái chưa từng có. Sau nửa năm, Vân Phong đã đạt được cấp tôn giả trung kỳ, tốc độ này phải nói là vô cùng kinh thiên.
Vào một đêm khuya, đôi mắt đen vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, một tia sáng xẹt qua đáy mắt, năm màu sắc quanh thân Vân Phong từ từ tản đi, nàng đưa mắt nhìn sang Khúc Lam Y và U Nguyệt vẫn đang nhắm mắt tu luyện, nàng im lặng đứng lên, lập tức nhận ra được sự thay đổi trong hang động.
"Những thứ này… là gì?" Vân Phong nhìn vách động đã khác trước, trên nó đang chảy ra một chất lỏng màu vàng, tản ra tia sáng màu vàng nhạt vô cùng rõ ràng trong đêm tối, Vân Phong tò mò bước tới, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ thử, vuốt nhẹ, trong nháy mắt tiếp xúc với lớp chất lỏng này, nàng lập tức nhận ra bên trong nó chứa một năng lượng nguyên tố cực lớn.
"Năng lượng nguyên tố lại có thể nồng đậm đến vậy?" Vân Phong kinh ngạc nhìn dung dịch ánh màu vàng kim trên ngón tay, không lâu sau lại có chuyện kinh ngạc hơn xảy ra, chất lỏng màu vàng kim kia thấm qua đầu ngón tay đi thẳng vào cơ thể của nàng.
Vân Phong có thể cảm nhận được năng lượng nguyên tố nồng đậm từ dung dịch kia đang truyền vào người nàng, không gian Tinh Thần Lực trong nàng như một con mãnh thú đói, mộp hớp nuốt vào toàn bộ lượng nguyên tố kia.
Vân Phong ngay lập tức nhắm hai mắt lại ngồi xuống thảm, thâm nhập vào không gian tinh thần lực của bản thân, xem xét toàn bộ tình hình bên trong, tinh thần lực đang sôi trào mãnh liệt như thủy triều cắn nuốt lấy năng lượng nguyên tố, toát ra một tầng sáng vàng nhạt, ngay sau đó, màu vàng nhạt tự động di chuyển, dường như đang quần động, từ từ khuếch tán với tinh thần lực của Vân Phong, nàng có thể cảm nhận được rất rõ, sức mạnh tinh thần dưới sự khuấy động của dịch màu vàng, càng ngày càng trở nên tinh thuần.
Vân Phong bất động không làm gì, chỉ an tĩnh quan sát, màu vàng dần dung hợp với tinh thân lực của nàng, sự khuếch tán ngày càng yếu dần theo nồng độ của chất lỏng, cuối cùng hoàn toàn hòa vào không gian tinh thần lực mênh mông của nàng, cùng lúc đó, Vân Phong đột nhiên cảm thấy dường như mình đã bước lên nấc thang tấn thăng mới.
Trước lúc hấp thu được dung dịch màu vàng này, thực lực của Vân Phong mới chỉ là khởi đầu tôn giả trung kỳ, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn hấp thu nó, thực lực Vân Phong tiến thêm hẳn được một bước dài. Chỉ trong một thời gian ngắn vậy thôi mà thực lực đã có thể tiến bộ đến như vậy.
Vân Phong mở hai mắt ra, nhìn vào dung dịch vàng óng ánh trên tường, trái tim không khỏi nóng lên, nhưng nàng vẫn chưa đến thử lần thứ hai, nàng biết, thứ có tác dụng tấn thăng thực lực mạnh mẽ không nên ham nhiều, nếu tham lam sẽ không có được hiệu quả tốt, Vân Phong lục lọi trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc bình nhỏ, thu toàn bộ dung dịch màu vàng vào bên trong bình, Vân Phong nhận thấy, chất lỏng vàng bên trên bức tường vẫn đang không ngừng tiết ra, nhưng cũng chỉ dày có vài milimet, vô cùng ít ỏi.
Sau khi Vân Phong thu dung dịch vào bình xong, nồng độ nguyên tố trong không khí yếu đi rất rõ, nàng nhìn chất lỏng trong bình, thì ra nồng độ nguyên tố trong không khí có liên quan đến nó? Đưa mắt nhìn sang Khúc Lam Y và U Nguyệt vẫn còn đang nhắm mắt tu luyện, Vân Phong mở nắp bình ra lại, đặt xuống dưới đất, trong nháy mắt, nồng độ nguyên tố trong không khí lại thay đổi, Vân Phong cười rộ lên, cũng bắt đầu tiếp tục nhắm mắt tu luyện, sau cuộc thanh tẩy của dung dịch màu vàng này, lực lượng tinh thần tăng mạnh khiến nàng tấn thăng vô cùng nhanh, nhanh chóng đạt tới ngưỡng có thể đột phá được cấp bậc tôn giả.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua thêm một năm, chớp mắt đã qua một năm rưỡi, trong sơn động vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng khí thế dao động quanh thân ba người biến hóa vô cùng rõ rệt, dưới công hiệu đặc biệt của chất lỏng màu vàng, chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủn nàng đã có thể đạt tới được cấp bậc Tôn Giả tột cùng, U Nguyệt cũng đã có thể đột phá được tới Tôn Giả, trong khi đó Khúc Lam Y vẫn không có gì thay đổi nhiều, Quang Nguyên Tố quanh người hắn lúc sáng lúc tối, thi thoảng còn có Ám Nguyên Tố thoát ra, quấn lấy Quang Nguyên Tố, xung đột mãnh liệt, khiến cho vẻ mặt Khúc Lam Y thi thoảng hiện lên nét khó chịu.
Dung dịch vàng óng ánh lúc nãy sau khi được Vân Phong thu thập lại lặng lẽ chảy ra, trong vòng một năm đã bao phủ một tầng vàng kín mít, khiến nống độ nguyên tố trong không khí tăng lên khá cao, ba người vẫn đang chìm trong trạng thái tu luyện, nhưng rất nhanh đã có một vị khách không mời mà tới đánh tan sự yên tĩnh này.
Một bóng đen như gió lướt đến cửa sơn động, bóng hẹp kéo dài trên mặt đất, tiếng hít thở tham lam nặng nề khó nghe, đôi mắt nhìn lên tường động và những người đang tu luyện bên trong, đột nhiên bắn ra tức giận mãnh liệt.
"Nhân loại lớn mật! Dám trộm đồ của ta!"
Tiếng gầm giận dữ như cuồng phong quét tới, Vân Phong mở choàng mắt ra, lộn tay bắn một luồng tinh thần lực trong cơ thể ra ngoài, thổi tan luồng cuồng phong đang đánh tới. Bóng đen thấy công kích mình bị hóa giải, lập tức tức giận gào thét, cả người nhào tới trước Vân Phong, nàng nhanh chóng lách sang một bên, tránh đi bóng đen hẹp dài kia, trong khoảnh khác hai người giao qua nhau, tay Vân Phong bất ngờ vung lên, bắt được cái đuôi nhỏ phía sau bóng đen, dùng sức kéo mạnh, sức mạnh được cải tạo trong cơ thể bộc phát, bóng đen bị một lực mạnh đánh tới, văng ra ngoài. Nó nhanh chóng linh hoạt lộn một vòng trên không, cứ như vậy bám lên bức tường.
"Phong nhi! Sao vậy?" Động tĩnh bất ngờ khiến U Nguyệt tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì đã thấy Vân Phong đang choảng nhau với một bóng đen thon dài, trong một giây, bóng đen bị Vân Phong đánh văng ra ngoài.
Vân Phong không trả lời câu hỏi của U Nguyệt, nàng nhìn chằm chằm loài sinh vật y hệt như thằn lằn trên vách động, bây giờ đang là ban ngày, nhưng sơn động khá là âm u, ánh sáng lọt được tới đây không nhiều, khiến tầm nhìn của Vân Phong khá hạn chế, "Tư tư ~!" Ấm thanh liếm môi vang lên, kèm theo đó là tiếng va chạm mạnh, Vân Phong có thể thấy được nó đang lè lưỡi tham lam liếm lấy vách tường, Vân Phong tối tăm mặt mày, thứ đồ mà nó nói chính là dung dịch màu vàng kim này?
Sau khi liếm xong, thân hình bóng đen khẽ nhún xuống, sau đó bật lên, như một tia chớp lao xuống, lần này mục tiêu của nó không phải là Vân Phong, bóng nhỏ trên không trung khẽ chuyển, mục tiêu của nó chính là Khúc Lam Y vẫn còn đang nhắm mắt.
Vân Phong thầm kêu không ổn, Khúc Lam Y nhất định là đang gặp phải thời khắc quan trọng gì đó, nếu không động tĩnh lớn như vậy sao hắn vẫn chưa mở mắt ra? Nhưng tốc độ bóng đen kia cực kỳ nhanh, nàng trở tay không kịp, nhưng đột nhiên cùng lúc đó, đôi mắt vốn nhắm chặt choàng mở ra, bên trong là một màu đỏ như máu.