Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 447

Edit: Mavis Clay

*Hay ngày nay chúng ta còn gọi bằng một cái từ thân thương hơn là “sân si”:v

Tam Trưởng Lão cẩn thận trị liệu cho thanh niên đang hôn mê, sau một hồi cuối cùng hắn cũng từ từ bình phục lại, cả ba người kia thấy vậy thở nhẹ ra, thấy đệ tử yêu quý nhất của mình đã ổn, Tam Trưởng Lão bắt đầu rảnh tay hỏi chút chuyện mà ông muốn biết.

"Vừa rồi có phải có người tới đây không?” Tam Trưởng Lão chậm rãi đặt nam nhân đầy máu nằm trên cỏ khô, ánh mắt nhìn qua chỗ vách đá rộng lớn đã bị phá vỡ, một tia sáng trong mắt lóe lên, sắc mặt của thanh niên kia mặt dù vẫn còn tái, nhưng hô hấp đã ổn định lại, không còn nằm trong tình trạng mạng treo lơ lửng như hồi nãy nữa.

Ba người nhìn lẫn nhau, cuối cùng Hoa Linh lên tiếng, "Vừa rồi quả thực có người đi qua đây."

"Đó chính là người đả thương Quỳ sư huynh!" Ngọc Hà nói lớn, ánh mắt của Hoa Linh và Lạc Hành hơi chớp động, nhưng hai người không lên tiếng phản bác lại, trong lòng bọn họ Vân Phong thực sự chính là người đã đả thương Quỳ sư huynh, rõ ràng đã ra tay cứu giúp, cho dù bọn họ có không giữ lời, nhưng vẫn cam kết cho nàng chỗ tốt rồi, nàng lại còn làm như vậy. Tính cách Hoa Linh và Lạc Hành vốn rất hiểu lẽ, nhưng về điểm này vẫn có chút bất mãn với hành động của Vân Phong.

Tam Trưởng Lão lập tức giận dữ, "Người đó có bộ dáng ra sao?"

"Là một nữ tử trẻ tuổi, trông khoảng hai mươi, bên cạnh nàng còn có hai nam nhân." Ngọc Hà nhanh chóng đáp lại, mắt nhìn sang Hoa Linh và Lạc Hành, cả hai người nhìn nhau một cái rồi tán đồng, Tam Trưởng Lão cười lạnh, "Chỉ có nhiêu đó? Đến một cái tên cũng không có sao?"

"Chúng ta, chúng ta không biết…" Hoa Linh lí nhí nói, lúc này mới sực nhớ là chưa hỏi Vân Phong tên gì, Tam Trưởng Lão lườm một lượt ba người đệ tử, làm bọn họ chột dạ cúi đầu, "Người đó có thâm cừu đại hận gì với các ngươi? Tại sao lại cố tình đả thương Thiên Quỳ, còn ba người các ngươi lại bình yên vô sự?"

"Con... con…." Đầu Hoa Linh và Lạc Hành cúi thật thấp, gương mặt dần nóng lên, thương thế của Quỳ sư huynh đương nhiên không liên quan tới Vân Phong, nhưng một chưởng kia của nàng cũng đã khiến huynh ấy bị thương không nhẹ, Tam Trưởng Lão giơ bình dược tề trống không lên, "Thứ này từ đâu có được?"

Ba người thấy vậy, ánh mắt lóe lên, "Cái, cái này là của người đó cho…" Hoa Linh nói, Tam Trưởng Lão lập tức cau chặt mày, "Chuyện rốt cuộc là sao, nói rõ cho ta! Nếu như nói sai một ly, ba người các ngươi ai cũng đừng hòng bước vào được Học Viện Tụ Tinh nửa bước."

Ngọc Hà nghe vậy hốt hoảng ngẩng đầu lên, "Tam Trưởng Lão, không liên quan gì tới con! Tất… tất cả những gì con nói là sự thật!"

Tam Trưởng Lão khẽ híp mắt nhìn Hoa Linh và Lạc Hành, lúc này Hoa Linh mới lên tiếng kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc đó, nghe xong, vẻ mặt Tam Trưởng Lão thâm trầm khó đoán, hay cho một kẻ khó lường, đã lấy ra chất thuốc sinh mạng, đã cứu người, còn có đạo lý lấy mạng lại. Nhình bình dược trống không trên tay, da đầu Tam Trưởng Lão khẽ run lên, có thể có được chất thuốc cấp bậc Đại Sư chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, nếu như người kia mà là một Dược Tề Sư cấp cao thì…


"Tam Trưởng Lão, con phát hiện ra thứ này." Ngọc Hà muốn dời lực chú ý của Tam Trưởng Lão để tranh công, lấy bình đựng dung dịch vàng óng ra đưa tới trước mặt ông, tuy chỉ có một vài giọt, nhưng đủ khiến Tam Trưởng Lão kinh ngạc.

"Đây là Kim Đỉnh Dịch! Ngươi lấy được ở đâu?" Tam Trưởng Lão cầm lấy bình từ tay Ngọc Hà, ánh mắt bừng sáng, trong bình chỉ có chừng hai ly* Kim Đỉnh Dịch sóng sánh, ánh lên hào quang màu vàng nhạt, ba người họ lần đầu tiên thấy bộ dạng hào hứng như vậy của Tam Trưởng Lão, ai nấy đều sửng sốt.

*Ly: milimet; Phân: centimet; Thước: Mét. (Vì đây là truyện cổ trang nên mình nghĩ nên đổi lại đơn vị này sẽ hợp lý hơn.)

"Kim Đỉnh Dịch? Đây là cái gì?" Ngọc Hà hỏi, ánh mắt tò mò nhìn bình nhỏ, Tam Trưởng Lão liếc mắt, "Từ đâu lấy được thứ này?"

"Là ở trên thành sơn động này, hình như là chảy xuyên qua từ vách đá." Giọng Ngọc Hà chắc nịch, Tam Trưởng Lão lách mình bước vào chỗ vách đá đã bị phá hủy, vừa tiến vào thi ông vô cùng ngạc nhiên, phía sau này còn có một lối đi khác. Không chút chần chừ, ông đi thẳng vào thông đạo, trên đường còn quan sát tình trạng của nó, rất nhanh đã đi một mạch tới cuối, vừa đến cuối, hai mắt Tam Trưởng Lão đột nhiên trợn to.

Đây là, đây là…

Mười mấy gốc cây Kim Đỉnh đứng thẳng ở đó, Tam Trưởng Lão chạy vội tới chỗ mấy cây thấp bé trước mặt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nhìn chung quanh, lật tay lôi ra một âm bài.

"Tam Trưởng Lão, có gì chỉ giáo?" Một giọng nói vọng ra từ âm bài, Tam Trưởng Lão nói vội, "Ta hỏi ngươi, cây Kim Đỉnh có hình dáng thế nào?"

"Cây Kim Đỉnh? Ngươi hỏi thứ này làm gì?"

"Rốt cuộc cây Kim Đỉnh có hình dáng ra sao?”

"…Hình dáng của cây Kim Đỉnh không có mấy người được nhìn thấy, theo như lời người thấy được thì, đó là một loài cây thấp bé, sinh trưởng thành cụm ở chỗ nhỏ hẹp, phát triển trên đá…"

Ánh mắt Tam Trưởng Lão càng lúc mở càng lớn, ánh mắt nóng rực nhìn về phía hơn mười gốc cây trước mặt, âm bài bên kia thoáng ngập ngừng, "Đợi đã, ngươi hỏi cái này chẳng lẽ là do tìm được cây Kim Đỉnh rồi hả? Ha ha, đừng có đùa, cây Kim Đỉnh nào dễ kiếm như vậy chứ? Đây chính là thứ mà biết bao nhiêu người mơ ước.”"


"Ta nghĩ là ta tìm thấy rồi, trước mặt ta quả thực chính là cây Kim Đỉnh." Câu nói này Tam Trưởng Lão có chút run rẩy, bên kia âm bài đột nhiên im bặt, một lát sau mới nói, "Ngươi nói ngươi tìm được? Ngươi vậy mà tìm được cây Kim Đỉnh? Vậy Kim Đỉnh Dịch ngươi cũng đã chạm qua rồi sao?"

Tam Trưởng Lão bần thần nhìn chiếc bình trong tay, tuy chỉ có một chút xíu, nhưng đây quả thực chính là Kim Đỉnh Dịch. Tam Trưởng Lão đánh mắt nhìn quanh, con ngươi đột nhiên co rụt lại, mười cái hố to bị đào trước đó đạp vào mắt ông.

"Kẻ thấy có phần! Nếu ta đã biết được thông tin này, Tụ Tinh phải chia cho ta một gốc cây. Ngươi cũng biết mà, thứ này đối với người tu luyện các ngươi mà nói, nó chỉ mang lại tác dụng hỗ trợ nhất định mà thôi. Nhưng đối với Dược Tề Sư thì nó chính là một bảo bối. Hơn nữa còn có tới mười gốc cây ở đó, chia cho ta một gốc cây là không quá."

Tam Trưởng Lão hồi lâu không nói gì, mắt nhìn mười hố to trên đất, "Đã có người đào đi rồi."

"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Đào đi? Chẳng phải ngươi nói có mười cây sao?"

Tam Trưởng Lão nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm túc nói với âm bài, "Trước lúc ta tới được đây, đã có người đào đi mười cây Kim Đỉnh.”

"Phụt… Ngươi nói bao nhiêu? Mười, mười cây? Một người đào đi mười cây? Như vậy có quá tham rồi không? Ta chỉ cần một cây thôi đã hài lòng lắm rồi, mười cây…"

"Được rồi, khoan nói với ngươi, có thể chia cho ngươi một cây, nhưng chất thuốc cung cấp cho Tụ Tinh phải được tăng gấp đôi."

"Mẹ nó, cái lão già kia, thật đúng là biết trả giá. Ngươi biết một giọt Kim Đỉnh Dịch có thể khiến dược hiệu tăng lên gấp mấy lần, ngươi còn để cho ta tăng gấp bội. Quỷ hút máu sao?"

Không quan tâm tới tiếng la ó trên âm bài nữa, Tam Trưởng Lão cắt đứt liên lạc, nhìn mười cây Kim Đỉnh trước mặt, người này cũng thật lạ, tại sao chỉ đào đi mười gốc mà không lấy đi toàn bộ, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ lấy đi hết dành về dùng mới đúng. Hay do người này không hề biết đây là cây Kim Đỉnh, tùy tiện hành động mà thôi? Mặc kệ là loại nào, bóng người mang cây Kim Đỉnh đi không hiểu sao lại cùng hòa làm một với bóng người kia trong đầu Tam Trưởng Lão, người kia có thể đã thấy.

------Truyện được đăng tại Diendan------

Phù Không Đảo là một trong Tam Đảo của Trung Vực, diện tích rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Vân Phong, trên Phù Không Đảo chia làm bốn thành ở bốn vị trí, còn lại là một số thôn trấn được xây dựng ở vòng quanh thành, trong bốn thành có Tứ Đại Gia Tộc uy danh hiển hách, trên Phù Không Đảo, Tứ Đại Gia Tộc đại diện cho quyền lực và địa vị, một số người thấy người của Tứ Đại Gia Tộc đều phải di đường vòng, không đụng tới được thì tốt nhất là nên né xa.


Đây chính là những tin tức thu thập được khi tới một thị trấn nhỏ của Vân Phong, đương nhiên nàng cũng có hỏi một chút thông tin của Học Viện Tụ Tinh, nàng khá là bất ngờ, quả nhiên như Hoa Linh từng nói, Học Viện kia rất nổi tiếng ở Trung Vực. Trên mỗi đảo của Trung Vực đều có một cơ cấu học thuật khổng lồ, và Học Viện Tụ Tinh chính là cơ cấu này trên Phù Không Đảo, song song với nó là hai học viện nổi danh khác, thiên tài trên đảo đều được học tập ở đây, cũng là nơi mà rất nhiều thanh thiếu niên muốn đặt chân tới.

Khác với Đông Tây Đại Lục, Tây Đại Lục thì Vân Phong vẫn còn vài phần chưa quen, nhưng đối với Đông Đại Lục, Chiến sĩ, Ma Pháp Sư đều có địa phương được xây dựng đào tạo riêng, nhưng Học Viện Tụ Tinh lại tổng hợp hết những ngành đó, trong đó cũng không thiếu Triệu Hồi Sư.

Thiên tài và nhân tài phải nói là đều tụ tập ở đó cả, mà trưởng lão của Học Viện Tụ Tinh chính là một trong số những đại nhân vật, ngay cả Tứ Đại Gia Tộc cũng phải nể mặt họ vài phần. Lời Hoa Linh nói cũng không hề giả, Tam Trưởng Lão của Học Viện Tụ Tinh quả thực có năng lực, nếu không phải gặp chuyện quá khó giải quyết, ông chỉ cần phất tay một cái là giải quyết xong.

Suốt cuộc hành trình nhóm người không nói một lời, đi một mạch tới U gia, theo lời U Nguyệt nói, U gia chỉ là một gia tộc bình thường, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, trên đường mọi người tới U gia lại nhận được thêm được một tin tức kinh người nữa, U gia đã rời khỏi trấn nhỏ này đến một trong tứ thành của Phù Không Đảo.

"Các ngươi không biết sao? U gia xuất hiện một thiên tài xuất chúng đấy! U gia sắp phất lên làm phượng hoàng rồi, còn nghe nói thiên tài này của U gia rất được trưởng lão của Học Viện Tụ Tinh ưu ái, không chừng sau này U gia sẽ còn thăng tiến thêm nhiều nữa!"

Người ở trấn mà trước đây U gia từng ở đây nói vậy, ai nấy đều nói với giọng hâm mộ, ghen tỵ, U Nguyệt nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối, Vân Phong cười trấn an, "Nhị ca, không ngờ U gia phát triển cũng rất khá, ca có thể an tâm rồi."

U Nguyệt gật đầu, năm đó bị đưa ra khỏi Trung Vjwc hắn không hề có nửa câu oán giận, hắn biết gia tộc là bất đắc dĩ nên mới làm vậy, bây giờ U gia đã quật khởi, xuất hiện được một nhân vật xuất chúng như vậy, đương nhiên từ đáy lòng hắn phải cảm thấy vui, "Phong nhi, nếu như muội có chuyện thì cứ đi làm trước đi."

Vân Phong lắc đầu, "Không sao, muội cũng muốn xem thử một trong tứ thành có hình dáng thế nào."

U Nguyệt mỉm cười, "Nhân vật thiên tài của U gia này, so với Phong nhi chắc chắn là thua xa rồi."

Vân Phong không nói gì, Khúc Lam Y bên cạnh hừ một tiếng khinh thường, cho dù có là thiên tài bậc nhất của Học Viện Tụ Tinh, tư chất cũng chưa chắc bằng Vân Phong đâu nhé.

Phù Không Đảo có tứ thành, thành mà U gia chọn gọi là Nhạc Thành, tới đây, cuối cùng nàng đã hiểu tại sao thành này lại được đặt tên là “Nhạc*”, tòa thành này được xây giữa một quần sơn*, từng dãy núi cao thấp chạy ngang qua thành, mỗi một cửa hàng hay đường phố đều được xây trên sơn đạo, toàn bộ gia tộc lớn nhỏ đều sống trong quần sơn này, đây là một tòa thành hoàn toàn được dựng lên bằng núi, nên nới này mới được gọi là Nhạc Thành.

*Nhạc: Núi cao, lớn; Quần sơn: quần đảo là nhiều đảo tụ tập với nhau, thì quần sơn là nhiều núi.

Sau khi rời khỏi không gian Truyền Tống Trận, Vân Phong nhìn những dãy núi chập chùng nhấp nhô của Nhạc Thành, trong lòng thầm trầm trồ, "Chúng ta tới quán rượu trước đi, hỏi thăm một chút tình hình ở đây."

Vân Phong tán đồng với ý kiến của Khúc Lam Y, ba người họ bắt đầu chuẩn bị tới quán rượu gần đó, bởi vì U Nguyệt chưa đột phá cấp bậc Tôn Giả, khả năng ngự không bị hạn chế, cả ba đành phải đi vòng vèo qua các đường quanh núi, trên đường gặp mấy người ngự không, bọn họ còn quay lại cười giễu cợt vài câu, gương mặt như muốn chọc tức.


Vân Phong chẳng thèm quan tâm, nhưng U Nguyệt lại có, thực lực của hắn chưa tới Tôn Vương, bị những Tôn Vương kia cười nhạo chẳng có gì đáng nói, nhưng Phong nhi đã là Tôn Vương cấp năm, không đáng để bị cười nhạo như vậy.

"Phong nhi, muội đừng quan tâm tới ta, cứ đi cùng với Khúc Lam Y đi." U Nguyệt nói, Vân Phong cười đáp, "Nhị ca, ca cho là ta sẽ để ý tới ánh mắt của đám người đó? Bọn họ chỉ là những kẻ có tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể làm được nhiêu đó mà thôi." Vân Phong liếc nhìn đám người đang ngự không trên kia, nhếch môi đầy châm chọc, Khúc Lam Y cười lạnh, "Hôm nay cười nhạo người khác, ngày mai kẻ đó sẽ bị người khác cười nhạo lại thôi."

U Nguyệt thấy thái độ của hai người giống nhau, im lặng không nói thêm gì nữa, ba người đi đường núi vòng vèo cuối cùng cũng tới được một quán rượu, U Nguyệt thở dốc nhẹ, dù sao con đường núi này đi lên thật không đơn giản, Khúc Lam Y và Vân Phong thì khác, hô hấp hai người họ vẫn bình thường, không hề có chút dấu hiệu mệt nhọc. Ba người họ bước vào quán rượu, nhưng đột nhiên có mấy thanh niên vẻ mặt lưu manh ngự không từ trên xuống, đáp xuống trước mặt ba người Vân Phong.

"Ba vị, lết bằng đường núi lên như vậy hẳn mệt lắm nhỉ?" Một người trong đám thanh niên cười với Vân Phong, giọng đầy cợt nhã, ánh mắt xấu xa nhìn nàng, "Có muốn mấy ca ca mời ngươi vài chén hay không?"

Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo quét qua, không thèm nói nửa tiếng với đám người này, bọn họ đi phía sau thường phát ra vài câu châm biếm, rõ ràng là cố ý để bọn họ nghe thấy, nhưng cả bai người dọc đường chẳng thèm để ý chút nào, lại không ngờ đám người kia vẫn cứ dây dưa không dứt.

U Nguyệt kéo Vân Phong lại gần, "Tránh ra! Chúng ta không cần!"

Mấy thanh niên kia bật cười ha hả, ánh mắt của thanh niên vừa rồi mở miệng lộ vẻ ác độc, "Phi! Một đám Tôn Giả lại dám hô to gọi nhỏ với đại gia ta. Ngươi biết đại gia ta là ai không?" Thanh niên nói xong, đột nhiên bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống U Nguyệt, "Như thế nào, hâm mộ ca ca chưa?"

"Đây chính là Nhị thiếu gia của Triệu gia, mời các ngươi đi vào uống một chén là cho các ngươi mặt mũi lắm rồi. Đừng có không biết tốt xấu."

"Triệu gia?" Vân Phong nhíu mày, nhìn thanh niên đang đứng tên không, thanh niên cười ha hả, "Thật đúng là không có mắt nhìn xa, vậy mà lại không biết Triệu gia ở Nhạc Thành?"

"Triệu gia, là một gia tộc nổi danh ở Nhạc Thành, Triệu gia là…"

"Một trong tứ đại gia tộc?" Vân Phong lạnh giọng hỏi, thanh niên đứng trên không và mấy người hầu đột nhiên lúng túng, "Mặc, mặc dù Triệu gia chưa được xếp vào hạng đầu, nhưng ththế nào cũng có thể tiến lên được hạng mười."

Khúc Lam Y cười lớn, "Chỉ là một con khỉ tự xưng vương, thật sự cho là mình có năng lực lắm sao?"

"Tiểu tử! Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói Triệu gia là khỉ?" Thanh niên đứng trên không gầm lên, Khúc Lam Y lười biếng giương mắt, nhìn lướt qua, "Luồn lên nhảy xuống, không phải là khỉ thì là gì?"

"Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt. Triệu gia là hạng người dễ cho các ngươi đánh giá sao? Mau xin lỗi!" Người hầu la lối, "Nếu không, các ngươi sẽ không được yên ổn đâu."

Bình Luận (0)
Comment