"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" U gia chủ khó hiểu nhìn Triệu đại thiếu gia đang hầm hừ đòi trả thù, chẳng lẽ bọn họ có chút ân oán cá nhân? U gia chủ nhìn thoáng qua Vân Phong, nghĩ xem có thể hóa giải được ân oán cá nhân này không.
"Kiến Nhân hiền chất, có gì từ từ nói, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ?”
U gia chủ từ tốn nói, không ngờ lại bị Triệu Kiến Nhân ném lại cho một tiếng hừ lạnh: "U gia chủ, ông không biết chuyện đã xảy ra, tốt hơn hết là đừng nên nhiều lời. Ta chỉ hỏi ông, ả ta có quan hệ gì với U gia hay không?"
Câu này khiến những người đứng đầu U gia thoáng bối rối, rõ ràng là Triệu gia đang tức giận, nếu không thì cũng sẽ không kéo nhau tới tận đây. Đối với U gia vừa mới có chỗ đứng trong Nhạc thành mà nói, bọn họ không nên dính tới những phiền phức thế này, bây giờ muốn đứng ngoài cuộc nhưng lúc nãy bọn họ vừa nói là người của mình, thay đổi như vậy thật quá nhanh rồi.
U gia Gia chủ cười cười, trong lòng cũng lúng túng không biết nên làm sao, chỉ có thể giật giật khóe miệng: "Kiến Nhân hiền chất, chuyện rốt cuộc là sao, sao không kể nghe một chút?"
Triệu Kiến Nhân bừng bừng lửa giận nhìn Vân Phong, thấy bộ dáng bình thản của nàng, ngọn lửa trong lòng càng bốc cao hơn: "Ngươi đánh nhị đệ Triệu Kiến Trung của ta đến tàn phế, món nợ này ngươi đừng mơ có thể thoát. Hôm nay ta thề nhất định cũng phải đánh cho ngươi đến tàn phế mới thôi!"
"Cái gì?" Những người trong U gia nghe vậy lập tức cả kinh, ai nấy đều hướng mắt nhìn sang Vân Phong. Đánh Triệu nhị thiếu gia tới tàn phế? Đây, đây chẳng phải chính là một mầm tai họa sao? U gia tuyệt đối không thể dính tới người như vậy được!
"U Nguyệt, nếu như đã trở về rồi thì vào trong trước đi." Một vị trưởng bối của U gia quát lên.
U Nguyệt sững sờ, nhất thời chân bất động không nhúc nhích.
"U Nguyệt! Ngươi không nghe thấy à?"
U Nguyệt mím môi, lúc này hiển nhiên U gia đã lựa chọn rũ bỏ quan hệ, điều này khiến cho gã có chút thất vọng. Mặc dù Vân Phong không hề có ân tình gì với U gia nhưng với gã thì có. Gã có thể tiến vào Trung vực, trở lại U gia, một đường bình an tới đây, tất cả đều nhờ có Phong Nhi giúp hắn. U gia có lý do để rũ bỏ quan hệ với nàng, nhưng gã thì không thể.
Vân Phong nắm nhẹ bàn tay U Nguyệt: "Nhị ca, huynh cứ vào trước đi, chuyện này vốn từ muội mà ra, nên để muội giải quyết."
"Nhưng…" U Nguyệt lắc đầu, tỏ rõ ý không muốn đi.
Khúc Lam Y ở bên cạnh mất kiên nhẫn, nói nhỏ: "Tiểu Phong Phong không muốn làm khó ngươi, huống chi với thực lực của ngươi thì có thể giúp nàng được bao nhiêu? Chi bằng đi vào trong sớm, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ý của U gia hay sao?"
Vẻ mặt của U Nguyệt cứng đờ: "U gia có thể làm vậy với Phong Nhi, nhưng ta thì không."
Vân Phong cười, lay nhẹ cánh tay gã: "Nhị ca, yên tâm vào đi, Triệu Kiến Nhân này căn bản không làm hại nổi muội đâu. Muội hiểu ý của nhị ca, muội cũng chỉ để ý tới nhị ca mà thôi, về phần U gia thì muội chẳng có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ có đối xử với muội như thế nào, muội cũng chẳng quan tâm."
Hô hấp U Nguyệt hơi ngưng lại. Tại sao, tại sao nàng cứ đối xử như vậy với gã? Luôn chân thành, gần gũi như vậy. Mặc dù bọn họ chỉ là huynh muội kết nghĩa, nhưng trong lòng dường như đã xác định đối phương chính là người thân, từ trong đáy lòng luôn dâng lên cảm giác muốn bảo vệ người kia.
"Được, ta đi trước." U Nguyệt gật đầu, thân phận của gã hiện giờ rất khó xử, U gia muốn phủi sạch quan hệ, gã lại là người U gia, thực lực của gã thì chẳng thể giúp gì được cho nàng. Thay vì ở ngoài làm vướng bận hai người họ, chi bằng cứ thuận theo ý U gia mà đi vào trong.
U Nguyệt lưu luyến nhìn Vân Phong thêm một lần nữa rồi xoay người đi tới cửa chính. Mấy lão đầu U gia thấy gã đi tới, đáy lòng thầm thở phào.
U Gia chủ ngước mắt nhìn Vân Phong, sau đó quay sang cười với Triệu Kiến Nhân: "Kiến Nhân hiền chất, nếu là chuyện riêng giữa người này và Triệu gia, có phải nên đi kiếm chỗ khác không? Dù sao nơi này cũng là… chỗ của U gia. Nếu như các người mà tranh chấp ở chỗ này, hình như không ổn cho lắm."
Triệu Kiến Nhân cười ha hả: "Triệu gia đã hiểu ý của U gia chủ. Ngươi, đã có gan gây tổn thương cho nhị đệ ta, hẳn có gan hứng chịu hậu quả, có giỏi thì đừng chạy, đi theo ta."
Triệu Kiến Nhân gầm lên, cả người nhảy phốc lên cao. Vân Phong và Khúc Lam Y cười lạnh, hai người cũng nhảy lên khỏi mặt đất, đuổi theo Triệu Kiến Nhân.
Người của Triệu gia đến gây chuyện nhanh chóng rời đi, sau khi Vân Phong và Khúc Lam Y rời đi, cả U gia lại khổi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, lòng bàn tay mấy lão U gia đổ đầy mồ hôi. Ra vào Nhạc thành, U gia luôn cực kỳ thận trọng, có thể thấy được vị trí đạt được ngày hôm nay của U gia đều là dựa vào nhân vật thiên tài kia, căn cơ và tích lũy tất nhiên là kém với mấy nhà khác. Mặc dù U gia được chen chân đứng vào, nhưng chỗ đứng lại khá bất ổn. Gần đây U gia đang tìm kiếm một gia tộc nào đó có thể kết thành đồng minh, nếu như vào lúc này mà chọc giận tới Triệu gia, e là phiền toái sẽ không ngừng rơi xuống U gia.
"Vừa trở về đã khiến U gia suýt chút nữa rước phải phiền phức rồi!" Trưởng bối U gia bước tới trước mặt U Nguyệt trách cứ. Cả người gã đứng cứng ngắc ở đó, nghe những lời khiển trách của trưởng bối, trong lòng vô cùng không thoải mái.
"Nhìn mấy người mà ngươi mang về kìa, không ngờ lại kết thù oán với Triệu gia, còn đánh phế Triệu nhị thiếu gia nữa chứ. Nếu không phải U gia nhanh chóng tránh đi, e là bây giờ đã bị cuốn vào rồi."
"Cho dù có là một Triệu hồi sư thực lực khá cao thì cũng chẳng thể hiện cái gì cả, dù sao cũng không phải là người của U gia, sẽ không để cho U gia ta sử dụng."
"Lúc nãy mấy người còn nói Phong Nhi là người của mình mà!" U Nguyệt không nhịn được phản bác lại, mấy trưởng bối U gia nhăn nhó nhìn gã.
U Gia chủ đi tới, ánh mắt sắc bén như dao: "Đó là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, tình huống đã khác rồi, lời đã nói qua rồi thì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa."
"Cái gì?" U Nguyệt trợn trừng mắt, nhìn đám trưởng bối đứng đầu U gia, thật khó tin đây là những lời mà những người đứng đầu một gia tộc nói ra. Từ nhỏ U Nguyệt đã bị đưa ra Ngoại vực, mặc dù từ nhỏ hoàn cảnh đã rất gian khổ, thậm chí nhiều lúc làm bạn với cái chết, nhưng quan niệm về gia tộc trong lòng gã luôn thuần khiết. Nên nói là những năm U Nguyệt ở Ngoại vực, hoàn cảnh tu luyện phức tạp nhưng thế giới tình người lại hoàn toàn trống rỗng.
Những chuyện ngươi lừa ta gạt, tranh đấu âm hiểm, luôn vì tư lợi của đại gia tộc, gã chưa từng tiếp xúc, cũng chưa hề nghĩ tới.
U giả chủ phất mạnh ống tay áo, lướt qua người U Nguyệt: "Chuyện này mà được giải quyết thì không sao, nếu như Triệu gia không giải quyết được, ngươi nên bỏ người muội muội mà ngươi nhận này đi.
Người U Nguyệt khẽ run lên, tại sao lại như vậy? Đám người của U gia đi ngang qua gã, ánh mắt mang theo những ý vị khó hiểu. Một người trong số đó khẽ lẩm bẩm: "Chỉ là cấp bậc Tôn Giả đỉnh phong mà thôi, nhưng lại gây ra phiền phức to bằng trời, đúng là nhiều chuyện.
Đồng tử U Nguyệt co mạnh. Đám người của U gia đã đi vào trong sơn môn, những người thanh niên xem náo nhiệt cũng nhìn U Nguyệt bằng những ánh mắt khác nhau. Lần đầu tiên U Nguyệt cảm thấy gia tộc của mình lại xa lạ như thế, lần đầu tiên cảm thấy mình và nơi này hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Đám thanh niên của U gia chỉ chỉ chỏ chỏ vào U Nguyệt, thi thoảng còn cố tình thì thầm lớn tiếng cho gã nghe thấy.
"Vừa trở về đã gây phiền phức cho gia tộc rồi, tự dưng còn nhận người ta là muội muội nữa, đúng là rảnh rỗi mà."
"Đúng thế, nếu chỉ vì hắn mà Triệu gia có cái nhìn không tốt với U gia, hắn sẽ là tai tinh (1) của U gia!"
"Đã bị đưa ra Ngoại vực rồi thì ở lại đó luôn đi, còn trở về đây làm gì chứ? Tôn Giả đỉnh phong thì có là cái gì chứ, cho dù có trở về cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như là thiên tài giống như người đó thì còn được, chậc chậc…"
Đám thanh niên nhìn U Nguyệt với ánh mắt khác thường, giọng nói vô cùng giễu cợt. Cả người U Nguyệt căng cứng, ghi lại toàn bộ những lời nói châm chọc kia trong lòng, sâu trong đáy lòng gã vô cùng khổ sở. Những người bị đưa ra Ngoại vực phải chịu nhiều khó khăn gian khổ thế nào, đám người này sẽ không bao giờ hiểu được. Những người bị đưa đến Ngoại vực đã trải qua sự nỗ lực như thế nào, những người này sẽ không biết. Tất cả những gì mà người bị đưa ra Ngoại vực trải qua trong quyết đấu, những người này sẽ không biết. Những người này sẽ chỉ biết ở đây cười nhạo châm biếm, căn bản là không hiểu quan niệm gia tộc trong lòng mình rốt cuộc là gì.
U Nguyệt không khỏi nắm chặt nắm đấm, cho dù gã là tai tinh, gã cũng sẽ không ném bỏ muội muội kết nghĩa, cho dù Phong Nhi đã gây phiền phức với Triệu gia, hắn cũng sẽ cùng gánh vác với muội ấy. Lần đầu tiên U Nguyệt hoàn toàn cảm nhận được bộ mặt lạnh lùng của đại gia tộc, đặc biệt là trong vấn đề đối đãi với Vân Phong. Gã mặc kệ người khác như thế nào, gã vô cùng kiên định với tâm niệm của bản thân, nếu đã nhận Phong Nhi làm muội muội, gã chính là ca ca của muội ấy.
Phía bên Vân Phong, Triệu Kiến Nhân vẫn không ngừng bay về một chỗ cao, dường như đang dùng tốc độ để thị uy với Vân Phong, để nàng biết được sự lợi hại của mình vậy. Vân Phong và Khúc Lam Y nhàn nhã theo sau, nhìn thấu sự nhỏ mọn của hắn ta.
"Tôn Vương cấp ba, cũng coi như có chút tài cán, nhưng chỉ chút tài cán này cũng lấy ra chơi, Triệu gia chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi." Khúc Lam Y khinh thường nói một câu.
Vân Phong cười ha ha, nàng không lo tên Triệu Kiến Nhân kia, người mà nàng quan tâm chính là U Nguyệt. Nàng hiểu thái độ của U gia, nhưng U Nguyệt sẽ bị kẹt vào thế khó.
"Nàng đang lo lắng cho tên U Nguyệt kia?" Khúc Lam Y hỏi.
Vân Phong gật đầu: "Dưới tình thế của U gia, chúng ta hiểu hành động của bọn họ, nhưng e là khổ cho nhị ca rồi, huynh ấy vừa trở lại U gia đã gặp phải chuyện như vậy, ta thật thiếu sót."
"Hừ, ta còn tưởng là cái gì, nàng nghĩ nếu không có chuyện này, U gia sẽ đối xử với hắn như người bình thường trong tộc à? Tiểu Phong Phong, năm đó đám người bọn họ bị đưa ra khỏi Trung vực, chẳng lẽ nàng không thấy còn có một ý nghĩa khác sao?"
Vân Phong nhíu mày: "Chắc không đến mức như thế chứ? Một gia tộc cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vứt bỏ huyết mạch của mình như vứt giày được!"
Khúc Lam Y nhếch khóe môi đầy mỉa mai, đôi mắt nhìn về phía trước: "Vân gia khác với mấy gia tộc khác. Nàng ở Vân gia đương nhiên sẽ không hiểu được mặt đen tối này. U gia đưa huyết mạch ra khỏi Trung vực, nói dễ nghe là để bọn họ tự đi trải nghiệm tu luyện, nói khó nghe thì là bọn họ vứt bỏ con cháu của mình."
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, nếu như một gia tộc đã nhẫn tâm vứt bỏ huyết mạch của mình, vậy thì người cai quản gia tộc này đúng là lãnh huyết vô tình.
"Trăm năm trước U Nguyệt bị đưa ra ngoài, khi đó có lẽ U gia khó khăn không nổi bật, nhưng hiện giờ nếu đã đạt được địa vị đó, đối với những huyết mạch bị đưa ra Ngoại vực, nàng thấy bọn họ có chút gì gọi là quan tâm không? U Nguyệt trở lại, người mà đám người U gia quan tâm không phải là hắn, mà chính là nàng. Hiện giờ U gia có được một thiên tài, ta không rõ hắn đạt đến trình độ nào, nhưng U gia chủ yếu là dựa vào hắn, ngoại trừ nhân vật trời phú kia, những kẻ khác, U gia nhìn không thuận mắt."
"Được ăn ngon một lần, dĩ nhiên là muốn lần thứ hai." Vân Phong cười lạnh, bắt đầu hiểu lòng người U gia.
Khúc Lam Y cũng cười lạnh: "Cho nên khi nói về những gia tộc lớn, ít thể hiện thật lòng có thể khiến người ta kính nể. Vân gia thì lại là một ngoại lệ."
"Các ngươi nhàn nhã quá nhỉ, còn có lòng rảnh rỗi ở đằng sau tán gẫu nữa." Triệu Kiến Nhân thấy Khúc Lam Y và Vân Phong đi phía sau hàn huyên, cảm thấy bực tức. Hai người kia thật không coi hắn ta ra gì, lần này hắn ta đến để trả thù, vậy mà bọn họ lại dám không để tâm đến.
Triệu Kiến Nhân đột ngột dừng lại, lúc này cả người hắn ta đang đứng tít trên cao. Phía trên còn có ngọn núi cao hơn trăm thước, phía dưới là một vách núi dựng đứng, ngọn núi tầng hai nơi U gia tọa vị đã cách xa khỏi tầm mắt, trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Vân Phong và Khúc Lam Y cũng dừng lại trước vách đá. Triệu Kiến Nhân cầm một thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía Vân Phong: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi chịu tự phế, Triệu gia sẽ tha cho ngươi lần này!"
Khúc Lam Y nghe xong cười lớn, nói: "Ngươi là tiện nhân, nhị đệ của người là tiện chủng, Triệu gia quả nhiên là sinh ra một đám đê tiện."
"Ngươi nói cái gì?" Trên trán Triệu Kiến Nhân nổi gân xanh.
Vân Phong cười nhạt: "Triệu Kiến Nhân, ngươi nói Triệu Kiến Trung bị ta đánh thành tàn phế, lúc đó ra ra tay rất có chừng mực, cùng lắm thì hắn chỉ gãy xương sống mà thôi, với thực lực của Triệu gia, chẳng lẽ không mời nổi một Dược tễ sư chữa cho hắn sao?"
"Ngươi ra tay với nhị đệ của ta, chính là không coi Triệu gia chúng ta ra gì. Đả thương nhị đệ của ta xong rồi nói trị thương là hết chuyện sao?"
"Đó là do tiện chủng kia khiêu khích chúng ta trước, cũng là do tiện chủng kia ra tay với chúng ta trước. Triệu Kiến Nhân, chẳng lẽ ngươi cho chúng ta phải đứng im để bọn chúng đánh ư?"
"Ta mặc kệ là ai ra tay trước, ta chỉ biết là các ngươi đả thương nhị đệ ta, Triệu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nói đi, ngươi tự phế hay để ta ra tay?"
Đôi mắt Vân Phong lạnh lẽo. Tự phế? Nực cười! Triệu Kiến Trung này thật xứng danh tiện chủng, làm một kẻ tàn phế cũng không phụ cái danh này của y.
"Ngươi ra tay? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã."
"Ha ha ha ha, mạnh miệng lắm, thù đánh nhị đệ, ta sẽ đòi lại." Triệu Kiến Nhân vung trường kiếm trong tay, phát ra một luồng chiến khí cường đại. Vân Phong hơi nheo mắt, nhìn dáng vẻ có lẽ là vũ khí cấp bậc Tôn Vương. Nàng lật tay, lấy ra ma trượng cấp bậc Tôn Giả.
Triệu Kiến Nhân nhìn thấy vũ khí trong tay nàng, cao giọng cười to: "Ha ha ha, vũ khí cấp bậc Tôn Giả? Ta còn tưởng sẽ là vũ khí cấp cao gì, hóa ra chỉ là thứ hạ phẩm này. Lần này, để ta ra tay thay ngươi."
Khúc Y Lam nhàn nhã tránh sang một bên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Đánh giá thấp Tiểu Phong Phong, lát nữa đáng đời nhà ngươi."
Tôn Vương cấp ba mà thôi, Tiểu Phong Phong dư sức đối phó, vừa đúng lúc nên luyện cho thuần thục, hắn chỉ cần làm một khán giả tốt là được rồi.
Triệu Kiến Nhân nắm trường kiếm phi tới. Đối với chiến sĩ mà nói, cấp bậc Tôn Vương đã không còn là so đấu bằng sức mạnh thuần, khi đạt tới Tôn Vương là chiến khí có thể bộc phát ra ngoài. Rõ ràng nhất là chiến khí còn có thể dung hợp được với vũ khí, từ đó gia tăng uy lực.
Vân Phong lật ma trượng trong tay, nhiệt độ xung quanh ma trượng được tụ lại ngày càng cao, Hỏa nguyên tố đỏ tươi không ngừng nhảy nhót, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một quả cầu trước mặt nàng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Ma trượng của Vân Phong là sư tôn cho, mặc dù chỉ là cấp bậc Tôn Giả nhưng khả năng thao túng nguyên tố vô cùng mạnh. Điểm này Vân Phong thấy dù là ma trượng cấp bậc Tôn Vương, thậm chí là Tôn Hoàng cũng chưa chắc có thể bằng được. Có sự trợ sức của ma trương, nàng đã thuộc nằm lòng việc khống chế mức độ thu phóng nguyên tố rồi, nàng chỉ cần hạ bút thành văn thôi.
Nhiệt độ từ hỏa cầu tản ra nóng đến mức khiến không khí xung quanh bắt đầu gợn sóng. Thế nhưng Triệu Kiến Nhân không quan tâm, một ma trượng cấp bậc Tôn Giả có thể tạo ra một quả cầu lửa lợi hại đến mức nào chứ?
"Hỏa cầu." Vân Phong khẽ hô. Hỏa cầu cực lớn đang chờ tấn công lập tức gào thét bay về phía Triệu Kiến Nhân.
Triệu Kiến Nhân cười lớn, múa trường kiếm trong tay: "Ngươi cho là chỉ cần một thanh ma trượng cấp bậc Tôn Giả rách nát là có thể đối phó được với ta sao? Nằm mơ đi."
Hỏa cầu to lớn còn chưa lại gần Triệu Kiến Nhân, hắn ta đã vung trường kiếm cắt nó thành vô số mẩu Hỏa nguyên tố to nhỏ. Hắn ta thấy hỏa cầu lớn bị mình cắt nát trong nháy mắt, không khỏi cao ngạo: "Hỏa cầu chẳng qua chỉ như thế thôi, sao có thể chống lại trường kiếm lợi hại của ta. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn cho Triệu gia một sự đền bù."
Triệu Kiến Nhân nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi run lên, một cảm giác nguy hiểm từ trong tiềm thức lập tức ập đến, hắn ta bất giác liếc nhìn xung quanh. Hỏa nguyên tố bị hắn ta cắt đứt lúc này đều vây quanh người hắn ta, xung quanh hắn ta đã là một biển lửa. Nhiệt độ cao nóng bỏng khiến không khí xung quanh uốn nếp, Triệu Kiến Nhân nhìn tình huống xunh quanh mà cảm thấy có chút mơ hồ.
"Ngươi làm trò hề gì đây?" Triệu Kiến Nhân la hét, trường kiếm trong tay lại vung lên nhưng Hỏa nguyên tố vốn đâu phải thực thể, nguyên tố bị tản ra lại từ từ tụ hợp lại. Triệu Kiến Nhân nổi giận, định dùng một chiêu tiêu diệt toàn bộ đám Hỏa nguyên tố phiền phức này, nhưng đám Hỏa nguyên tố xung quanh người hắn ta đột nhiên thay đổi, một đốm lửa màu đỏ lóe lên, xuất hiện trước mặt hắn ta.
Triệu Kiến Nhân còn chưa kịp phản ứng, màu đỏ nóng bỏng trước mặt đột nhiên bị một bộ móng vuốt xé rách, tiếp đó là một cái đầu sói màu đỏ khổng lồ xuất hiện, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn ta. Triệu Kiến Nhân lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
"Ma, ma thú…" Triệu Kiến Nhân ngây ngốc. Sao ở đây lại có ma thú? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ ả ta là…?
Hỏa nguyên tố hóa thành một với thân sói, chỉ có đôi mắt màu đen và hàm răng trắng kia là nổi bật khác thường: "Để xem rốt cuộc là kiếm của ngươi cứng, hay là hàm răng của bổn đại gia lợi hại. Grừ…!"
Một tiếng sói tru đánh thức thần trí của Triệu Kiến Nhân. Đây không phải là ảo giác, đây là một con ma thú hàng thật giá thật! Triệu Kiến Nhân nhanh chóng lùi về sau, Hỏa nguyên tố quanh người đang từ từ tiếp cận hắn ta, trường kiếm trong tay đột ngột vung lên, đúng lúc đỡ được hàm răng của Hỏa Vân Lang đang nhào đến.
"Keng…"
Hàm răng bén nhọn của Hỏa Vân Lang cắn phập vào trường kiếm trong tay Triệu Kiến Nhân, hắn ta chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, tiếp đó là một cảm giác đau thấu tim. Hắn ta nắm kiếm trong tay, nhận ra sức lực của ma thú này thực sự quá kinh người.
Hàm răng bén nhọn lóe lên vài điểm sáng, dưới ánh lửa chiếu rọi ánh lên tia sáng quỷ dị. Cả người Triệu Kiến Nhân đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn ta biết mình không thể buông tay được, có chết cũng không thể buông tay, một khi buông tay thì mạng hắn ta cũng không còn.
"Đáng ghét… thế mà lại có ma thú…" Triệu Kiến Nhân nghiến răng, nắm chắc trường kiếm của mình. Đôi mắt của Hỏa Vân Lang đột nhiên sáng lên, tiếp đó một luồng lực cường đại truyền từ trường kiếm tới lòng bàn tay của Triệu Kiến Nhân, hắn ta cảm giác được hổ khẩu (2) của mình bị xé rách, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trước mặt.
"Cạch…"
Mắt Triệu Kiến Nhân mở to như mắt ếch, trân trối nhìn trường kiếm trong tay mình, thân kiếm đã bị hàm răng của Hỏa Vân Lang cắn gãy. Hỏa Vân Lang mở miệng nhả ra nửa đoạn kiếm trong miệng, tay Triệu Kiến Nhân không ngừng run rẩy. Sao có thể? Đây chính là vũ khí cấp bậc Tôn Vương, cứ như vậy… mà bị cắn gãy! Chuyện này là không thể nào
Chuyện này tất nhiên là có thể, thực lực của Tiểu Hỏa đã là Tôn Vương cấp năm, vũ khí mà Triệu Kiến Nhân cầm quả thực đúng là cấp Tôn Vương, nhưng phẩm chất lại không cao, một Tôn Vương cấp ba có thể được cầm một món vũ khí cao cấp tới đâu chứ?
"Gãy rồi… cứ như vậy mà gãy…" Triệu Kiến Nhân nhìn đến thất thần. Dù sao cũng là vũ khí cấp bậc Tôn Vương, cũng không phải là thứ dễ dàng có được, vũ khí cấp bậc Tôn Vương mà hắn ta tâm đắc lại bị gãy như vậy.
"Grừ!" Một tiếng sói gầm vang lên, toàn bộ Hỏa nguyên tố vây quanh Triệu Kiến Nhân đã biến mất. Vân Phong lạnh lùng đứng trước mặt hắn ta, Tiểu Hỏa ở bên cạnh mở to miệng, định xông thẳng tới cắn hắn ta.
"Đừng!" Mất đi vũ khí, Triệu Kiến Nhân bất giác lui về sau. Ma thú có thể cắn nát vũ khí Tôn Vương trong tay hắn ta, có thể cắn chết hắn ta không phải là việc khó. Hắn ta nhanh chóng lui về sau, Tiểu Hỏa bừng bừng khí thế xông tới, miệng sói có thể một phát là nuốt hắn ta vào.
"A!" Triệu Kiến Nhân chỉ có thể điên cuồng lui về sau, dĩ nhiên đã quên chỗ hắn ta đang đứng chính là một vách núi sâu vạn trượng. Hắn ta lại cứ liều mạng lùi về sau như vậy, rất nhanh đã lui tới chỗ mép vực đá. Trượt chân một cái, cả người hắn ta chật vật ngã xuống, phát ra một tiếng hét thảm.
Tiểu Hỏa nhảy phốc lên đứng trên chỗ vách đá, giơ móng vuốt ra móc lấy ống tay áo của Triệu Kiến Nhân, kéo hắn ta lên chỗ đất bằng cạnh vách đá. Hắn ta chưa kịp tỉnh hồn, sắc mặt trắng bệch muốn vùng vẫy bò lên, vậy nhưng Tiểu Hỏa lại cười một tiếng ác liệt, lắc móng vuốt, cả người hắn ta lơ lửng trên không trung, lắc qua lắc lại mấy cái.
"Đừng lắc! Đừng lắc nữa!" Triệu Kiến Nhân sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Mặc dù đến cấp bậc Tôn Vương là có khả năng ngự không, nhưng trong tình huống kinh hoảng như vậy, Triệu Kiến Nhân chỉ biết sợ hãi, cái gì hắn ta cũng quên hết.
Vân Phong chậm rãi bước tới mép vực, ngồi xổm người xuống, gương mặt tái nhợt của Trệu Kiến Nhân phản chiếu trong mắt nàng, nàng khẽ nhếch môi: "Hình như ta quên nói cho ngươi biết, ta là một Triệu hồi sư."
Đôi môi của Triệu Kiến Nhân run rẩy: "Triệu, Triệu hồi sư, Triệu hồi sư…"
"Triệu Kiến Nhân, hình như ngươi quên là mình có năng lực ngự không rồi nhỉ?"
Một câu nói của Vân Phong khiến cho hắn ta như sực tỉnh khỏi giấc mộng. Đúng vậy, sao hắn ta lại có thể quên chứ, ở trên không trung căn bản là hắn ta chẳng sao cả. Một tia sáng vừa vụt qua đáy mắt của Triệu Kiến Nhân, vừa muốn tách móng vuốt của Tiểu Hỏa ra thì Vân Phong lại đột ngột ra tay, một chưởng mạnh mẽ đập thẳng lên ngực hắn ta.
"Ngươi... ngươi…" Triệu Kiến Nhân trợn mắt ếch nhìn Vân Phong, chỉ cảm thấy ngực truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, mà tốc độ của dòng lạnh kia nhanh chóng thâm nhập vào huyết dịch, len lỏi qua các bộ phận của cơ thể. Điều càng khiến hắn ta kinh ngạc hơn là hướng mà dòng lạnh kia chạy tới chính là khí mạch của hắn ta.
Tiểu Hỏa thấy Vân Phong ra tay, móng vuốt sói buông lỏng, cả người Triệu Kiến Nhân rơi thẳng xuống vách đá. Gương mặt hắn ta đờ đẫn, lập tức vận chiến khí muốn duy trì năng lực ngự không, nhưng lại phát hiện ra chỗ khí mạch của bản thân giống như một mảnh lục địa băng lạnh. Chiến khí trong mạch như đã bị đóng băng hoàn toàn, tốc độ lưu chuyển còn chậm hơn cả rùa.
Triệu Kiến Nhân ngây ngốc, cứ như vậy rơi từ trên cao xuống, kèm theo đó là tiếng thét vang vọng đất trời: "Không…!"
Tiểu Hỏa đứng trên mép vực, mắt sói nhìn điểm đen đang không ngừng rơi xuống: "Chủ nhân, rơi xuống từ trên đây xuống, hắn sẽ ra sao?"
Ý lạnh xẹt qua mắt Vân Phong: "Không chết được, giống nhị đệ của hắn, cùng lắm là nửa tàn phế mà thôi."
Tiểu Hỏa cười ha ha một tiếng, đuôi sói vui vẻ đung đưa mấy cái, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ chui vào nhẫn khế ước của Vân Phong. Khúc Lam Y cũng bước tới ghé đầu nhìn xuống dưới: "Chậc chậc, chọn chỗ nào không chọn, lại đi chọn chỗ cao thế này, đúng là tự gây nghiệt thì khó sống."
"Lần này, tiện nhân kia được khiêng về, Triệu gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa rồi." Vân Phong khẽ nhếch môi lạnh lùng.
Khúc Lam Y lắc đầu: "Tiểu Phong Phong, e là lần này Triệu gia sẽ còn căm tức hơn, hai thiếu gia bị nàng đánh đến nửa tàn phế rồi."
"Tức hơn cũng không tồi, Triệu gia đưa tới bao nhiêu tên thiếu gia, ta sẽ đánh phế bấy nhiêu tên."
"Nếu như là Triệu gia chủ ra tay…" Giọng Khúc Lam Y trầm xuống. Đương nhiên không thể xem thường thực lực của Triệu gia chủ, Triệu gia có thể giữ vững được địa vị ngày hôm nay ở Nhạc thành, thực lực của gia chủ cũng phải là cấp bậc Tôn Hoàng. Đối với Vân Phong chỉ mới lên Tôn Vương cấp năm, Tôn Hoàng vẫn là một cấp bậc không thể khiêu chiến.
"Ra tay? Đương nhiên ta sẽ không để cho hắn có cơ hội ra tay."
Khúc Lam Y nghi ngờ nhíu mày: "Không để cho Triệu gia chủ có cơ hội ra tay, chẳng lẽ…?"
Vân Phong mỉm cười, mắt nhìn xuống phần lớn khu vực Nhạc thành dưới chân, sương mù mờ ảo bao trùm thân núi của Nhạc thành khiến nó mang vẻ hư không. Một ngọn gió thổi qua khiến vạt áo Vân Phong khẽ lay động, gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng, đôi môi giương nhẹ: "Nếu như ta là một vị Dược tễ sư khí thế lớn, thì sẽ ra sao?"
Đôi mắt Khúc Lam Y lóe lên, hắn bật cười, gương mặt tuấn tú cúi xuống đặt một nụ hôn lên má nàng: "Đương nhiên là… cả Nhạc thành sẽ phải cúi đầu rồi."
Thân là Nhạc thành nơi ở của tứ đại gia tộc, khu đấu giá trước nay đều là một nơi nườm nượp người đến người đi, có rất nhiều đồ hiếm, tin tức đều được truyền ra từ nơi này. Có thể nói đây là một nơi chế tạo truyền kỳ, rất nhiều đồ không ngừng xuất hiện ở nơi này, rất nhiều người cổ quái hiếm lạ từng đến đây.
Khi Vân Phong và Khúc Lam Y bước vào khu đấu giá, nơi này đang lúc bận rộn. Cũng không tùy tiện đến đại sảnh, Vân Phong và Khúc Lam Y yên tĩnh đứng trong đại sảnh khu đấu giá một lúc. Mặc dù khu đấu giá cũng có nhân viên tiếp đón, nhưng công việc đang bận rộn, không có ai chú ý đến hai người họ.
Sau một lúc quan sát, Vân Phong kết luận khu đấu giá này có chút đặc biệt. Trong khu đấu giá của Đông Tây đại lục, chỉ có người bán để lại hàng hóa, sau khi đạt được số lượng nhất định sẽ mang đi đấu giá, nhưng nơi này thì không chỉ có như vậy. Trong khu đấu giá này không chỉ có người bán ghi danh, còn có nơi để người mua ghi danh. Vân Phong bước tới chỗ người mua ghi danh xem thử, thấy phía trên có điền các kiểu thông tin nhu cầu, mỗi một phương diện đều có, nhung nhu cầu về thuốc là nhiều nhất.
"Ngươi cần gì?"
Khi hàng người xếp hàng đến lượt Vân Phong, nàng nhìn tờ danh sách đăng ký trên tay nhân viên: "Trong khu đấu giá có người cung cấp thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư không?"
Nhân viên ghi danh thoáng sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Phong: "Ngươi nói là ngươi cần thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư?"
Vân Phong gật đầu, nhân viên ghi danh nhìn nàng thêm một chút, nói: "Thuốc cấp bậc đại sư rất hiếm thấy, trong Nhạc thành này, mấy chục năm cũng chưa chắc có một lọ. Dược tễ sư cấp bậc đại sư quá hiếm, nếu như ngươi cần gấp, mời ngươi tới chỗ khác vậy."
Vân Phong cười, đứng dậy rời đi. Nhân viên ghi danh nhìn nàng thêm vài lần. Khúc Lam Y bước tới cạnh nàng, tươi cười: "Mấy chục năm cũng chưa chắc có một lọ thuốc cấp bậc đại sư. Tiểu Phong Phong, lần này nàng ra tay, chắc hẳn Nhạc thành sẽ bị kinh động."
"Hai thiếu gia của Triệu gia đã bị tàn phế, không thể tìm ra được thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư, Triệu gia chủ hắn là nóng lòng đến điên rồi."
Sự thật quả đúng như vậy. Triệu Kiến Nhân nửa sống nửa chết được đưa về Triệu gia, Triệu gia chủ thấy đại nhi tử của mình về với bộ dạng như vậy, lửa giận ngút trời. Triệu Kiến Nhân không để ý đến tình trạng của mình, trong đầu toàn là lửa giận đối với Vân Phong. Đương nhiên cũng vì oán hận trong lòng quá nặng, U gia cũng bị vạ lây. Triệu gia chủ lập tức muốn đến U gia tính sổ: "Chỉ một U gia thôi, tưởng rằng cho thể so với Triệu gia ta? Thế mà lại dám ra tay độc ác như thế. Lão phu phải lật đỉnh núi của chúng lên!"
Cũng may có người khuyên can, bây giờ việc cấp bách nhất không phải là đi trút giận, mà là mau chóng tìm cách chữa trị cho hai thiếu gia. Không phải là Triệu gia không có Ma pháp sư thủy hệ, nhưng tốc độ trị liệu của Ma pháp sư thủy hệ khá chậm, Triệu gia chủ chỉ sợ hai nhi tử của mình gặp chuyện bất trắc giữa chừng. Vì thế đoán chừng bây giờ chỉ có thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư mới có hiệu quả nhanh chóng. Kết quả nhận được rất rõ ràng, khu đấu giá có thuốc sinh mệnh, nhưng cấp bậc đại sư thì không có, vốn dĩ cũng chẳng có ai cung cấp.
Triệu gia chủ lập tức bốc hỏa, ngọn lửa kìm nén trong lòng bùng lên, chuyện tìm U gia tính số đành hoãn lại, trước hết phải để cho tình trạng của hai đứa con ổn định rồi hãy nói.
Triệu gia chủ vừa phái người canh chừng tin tức của khu đấu giá mọi lúc, vừa phái người tìm kiếm bên ngoài Nhạc thành. Mặc dù vẫn có Dược tễ sư cấp bậc đại sư tồn tại, nhưng căn bản là không dễ mời, Triệu gia chủ cũng vì điều này mà phiền não. Với lại Dược tễ sư cấp bậc đại sư chỉ có mấy người như vậy, trừ khi là người của một trong tứ đại gia tộc, nếu không thì căn bản là không thể mời được.
Bên phía Triệu gia đang như kiến bò trên chảo nóng, bên phía Vân Phong vẫn an nhàn chờ đợi thêm mấy ngày. Đương nhiên nàng biết Triệu gia phái người tới khu đấu giá canh chừng tin tức, kiên nhận đợi mấy ngày, đã đến lúc nàng nên ra tay rồi.
Vân Phong bước tới chỗ người bán ghi danh. Người xếp hàng bán đồ cho khu đấu giá không nhiều, dù sao không phải người có đồ không cần thiết trong tay thì sẽ không đưa đến khu đấu giá. Nhân viên ghi danh nhìn Vân Phong một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Bán đấu giá thứ gì?"
Vân Phong cười hì hì, nói: "Thuốc."
Nhân viên ghi danh lười biếng ngáp một cái: "Cấp bậc thuốc là gì? Nếu là trung cấp thì đừng đến đây, ngoài tiệm thuốc có cả đống rồi."
Vân Phong vẫn mỉm cười như cũ, nói: "Thứ ta đấu giá là thuốc sinh mệnh, cấp bậc đại sư."
"Cái, cái gì?" Nhân viên ghi danh lập tức không ngồi vững, suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống, hai mắt quan sát Vân Phong: "Ngươi xác định thứ ngươi bán đấu giá là… thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư?"
"Ngươi nói nhảm cũng nhiều thật." Khúc Lam Y ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu.
Nhân viên ghi danh nhìn dáng vẻ vẫn luôn mỉm cười của Vân Phong. Mặc dù cô nương này rất trẻ tuổi, nhưng cả người có một khí thế tông sư mơ hồ. Gã ta đứng bật dậy: "Xin người chờ một chút."
Nhân viên ghi danh lập tức rời đi, vội vã chạy đến phía sau. Không lâu sau, một nhân viên quản lý cùng gã ta đi đến. Lúc nhìn thấy Vân Phong, nhân viên quản lý cũng quan sát trước, sau đó cung kính mở miệng: "Vị đại nhân này, mời đi theo ta. Liên quan đến thứ người muốn bán đấu giá, chúng ta vẫn cần bàn bạc chi tiết."
Vân Phong gật đầu, đứng dậy đi theo nhân viên quản lý, Khúc Lam Y cũng đi bên cạnh. Hành động này thu hút sự chú ý của những nhân viên khác, ai nấy cũng tò mò xì xào to nhỏ, còn nhân viên ghi danh vừa rồi phụ trách tiếp đón Vân Phong thì miệng kín như bưng, một từ cũng không nói.
Vân Phong và Khúc Lam Y đi theo nhân viên quản lý vào trong một căn phòng ở khu đấu giá. Sau khi ngồi xuống, nhân viên quản lý cười nói: "Vị đại nhân, nên gọi như thế nào đây?
"Phong Vân."
Nhân viên quản lý thoáng sững sờ, sau đó cười mấy tiếng: "Phong đại nhân, tại hạ là người tổng phụ trách ở đây, cũng có năng lực giám định nhất định, vẫn xin Phong đại nhân lấy đồ muốn đấu giá ra, chúng ta cũng tiện đánh giá thật giả."
Vân Phong xoay cổ tay, trong bàn tay xuất hiện một lọ thuốc sinh mệnh, màu thuốc phát ra ánh sáng nhẹ nhè. Vị tổng phụ trách này nhìn một cái, đáy mắt liền xẹt qua một tia sáng, sau đó nhận lọ thuốc trong tay Vân Phong, cầm trong tay cẩn thận quan sát, vẻ mặt lại càng cung kính hơn nữa.
"Phong đại nhân, dám hỏi thuốc này là chính tay Phong đại nhân chế tạo? Hay là bằng hữu hoặc thân hữu của Phong đại nhân chế tạo?
Vân Phong nhướn mày, không trả lời câu hỏi này. Người tổng phụ trách ngượng ngùng cười, nói: "Câu hỏi này hơi quá rồi, vẫn mong Phong đại nhân lượng thứ, dù sao thì có thể quen biết một vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư, nghĩ thôi đã là một chuyện khiến người hưng phấn rồi…"
Vân Phong cười nhạt một tiếng: "Sao nào, lọ thuốc này chắc là hàng thật giá thật?"
Người tổng phụ trách lập tức gật đầu: "Lọ thuốc này quả thực là thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư, chắc hẳn là loại nguyên chất nhất, hiệu quả cũng nhanh chóng nhất. Phong đại nhân, không biết người muốn định giá bao nhiêu?"
Lúc người tổng phụ trách nói câu này, hai mắt sáng lên, hết sức cẩn thận đặt lọ thuốc sinh mênh này lên bàn, xoa xoa tay, nói: "Theo kinh nghiệm trước đây của ta, lọ thuốc sinh mệnh này chính là cấp bậc đại sư, có thể định mức giá…"
Vân Phong xua xua tay: "Ta không cần tiền vàng."
Người tổng phụ trách hơi ngẩn ra: "Khụ khụ, nói cũng phải. Phong đại nhân muốn dùng cái gì để trao đổi lọ thuốc này? Khoáng thạch… hay là thứ khác?"
Vân Phong cười: "Rất đơn giản, ngươi giúp ta tung tin tức về thứ này ra ngoài, có người mua đến tìm, bảo hắn ta đích thân đến gặp ta, ta sẽ bàn bạc với hắn ta."
Người tổng phụ trách lại ngẩn ra: "Chuyện này, chuyện này cũng có thể, vậy xin Phong đại nhân để lại địa chỉ."
Cất thuốc sinh mệnh xong, Vân Phong và Khúc Lam Y rời khỏi khu đấu giá, tùy tiện tìm một quán trọ ở trong Nhạc thành để ở. Vân Phong tin, chắc chắn không đến một ngày là tin tức này sẽ làm nổ tung Nhạc thành. Quả nhiên, tin tức thuốc sinh mệnh cấp đại sư xuất hiện ở khu đấu giá Nhạc thành được lan đi, các gia tộc lớn nhỏ ở Nhạc thành sôi nổi trong nháy mắt. Sự xuất hiện của thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư cũng có nghĩa là một Dược tễ sư cấp bậc đại sư hoặc là người liên quan đến người này xuất hiện ở Nhạc thành. Rốt cuộc người này là ai?
Khu đấu giá ngậm miệng kín như bưng, nếu như không phải có ý muốn mua loại thuốc này, căn bản là không biết tin tức gì từ khu đấu giá, cho dù là muốn mua, khu đấu giá cũng chỉ cung cấp tên và địa chỉ mà thôi. Vậy nhưng người muốn mua loại thuốc này nhất định phải hối lộ mức thù lao khả quan mới có thể có được những tin tức này. Mức thù lao khả quan này đã chặn được phần lớn người tò mò ở ngoài cửa.
Triệu gia nhận được tin tức này trong thời gian nhanh nhất, Triệu gia chủ lập tức kích động đến mức mặt mày đỏ gay: "Mau, mau đến khu đấu giá."
Triệu gia lập tức phái người đến khu đấu gia thăm dò tin tức, nhưng điều khiến người ta không nghĩ đến là trong số những gia tộc chú ý đến tin tức này trong Nhạc thành, có Cung gia ở Phù Không đảo, một trong tứ đại gia tộc, lão đại ở Nhạc thành này.
"Ngươi nói khu đấu giá xuất hiện thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư?"
"Vâng, gia chủ! Tin tức này hoàn toàn chính xác, là tổng phụ trách của khu đấu giá đích thân tung ra."
"Phái người đến khu đấu giá thăm dò tin tức, bất luận người bán đưa ra yêu cầu gì, đều đồng ý với hắn."
"Vâng."
Người ngồi trên ghế đứng đầu nhắm mắt suy tư, sau giây lát lại mở mắt ra, trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư, bất luận người bán đấu giá là Dược tễ sư hay là người có liên quan đến người này, đều không thể dễ dàng buông tha được."
***
(1) Tai tinh: ngôi sao mang lại tai ương.
(2) Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.