Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 474

“Nhân loại. Lão tử đang hỏi ngươi đó!”

Thân thể của nam nhân hết sức rách rưới mạnh mẽ cất bước về phía trước, đi về hướng Vân Phong, mấy mảnh vỡ trên người vẫn đang rung lắc không ngừng. Ba con ma thú vừa nhìn thấy liền muốn hành động nhưng lại bị Vân Phong ngăn lại, ý của Vân Phong là muốn ba con ma thú yên tâm chớ động.

“Không lập được khế ước.” Vân Phong thốt ra năm chữ. 

Nam nhân rách rưới không khỏi ngây người, sau đó mới muộn màng phát hiện đúng là như vậy, nhân loại này mới chỉ là Tôn Vương cấp tám, nó cũng đã là Tôn Hoàng rồi, sao mà khế ước được?

“Chủ nhân mà lập khế ước với ngươi mới lạ đó!” Tiểu Hỏa khó chịu khẽ quát một tiếng, nếu như trở thành đồng bọn với nhau như vậy, nó thật sự là phải ngửa mặt than trời rồi.

“Khốn khiếp, lão tử cũng quên mất điều này.” Nam nhân rách rưới đột nhiên vươn tay vò lung tung trên tóc mình, một mùi hương kỳ lạ truyền đến. 

Khóe miệng Vân Phong không kiềm được mà giật giật vài cái, ba con ma thú khế ước bất động thanh sắc mà lui về sau nửa bước, cách xa nó một khoảng cách, nam nhân rách rưới bắt đầu đi vòng quanh tại chỗ, trông như vô cùng nôn nóng, có vẻ như đang tự lẩm bẩm.

“Đi thôi.”

Vân Phong nói nhỏ một câu, không có ý định dây dưa với con thú này. Mặc dù con thuộc lôi hệ này không tồi nhưng trước mắt nàng vẫn chưa có năng lực lập khế ước, hơn nữa cho dù có… thì một loại cực phẩm như vậy hơi khó nắm bắt… 

“Đứng lại! Ngươi vậy mà lại dám không cần lão tử!” Nam nhân rách rưới đột nhiên phóng một ánh mắt tới, vô cùng nóng nảy, ngập tràn sự phẫn nộ vô cùng kích động, trong tay đã phát ra tiếng lôi điện mơ hồ, một dáng vẻ không vui lại muốn khai chiến lần nữa.

Sắc mặt của Vân Phong trầm xuống, sắc mặt của ba con ma thú khế ước cũng đều căng cứng lại. Ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, còn Tôn Hoàng cấp mấy thì chưa biết, nhưng vừa rồi bọn họ cùng hợp lực tấn công cũng không thể làm nó bị thương, có thể thấy được thực lực của nó mạnh đến cỡ nào.

Vân Phong biết cứng đối cứng thì sẽ không có điều gì tốt cả, nếu như chọc vào con này rất có thể nàng sẽ gặp phiền phức, bị một con ma thú như thế nhìn trúng, nên buồn hay nên vui đây? 

“Không phải là ta không cần ngươi, mà là ta không có năng lực lập khế ước với ngươi, điều này không thể miễn cưỡng được đâu.” Vân Phong bình tĩnh trả lời, nỗ lực làm dịu đi cảm xúc phẫn nộ của con ma thú ở đối diện.

Ánh mắt của nam nhân rách rưới đột nhiên lóe sáng: “Nói như vậy, nghĩa là ngươi đồng ý lão tử rồi hả?”

“Cho dù ta đồng ý cũng vô dụng, hiện tại chủ yếu là ta…” Vân Phong còn chưa nói xong, nam nhân rách rưới lại dùng hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời hét lên: “Ha ha ha, lão tử nói ngươi làm sao có thể từ chối được! Lão tử là nhân vật gì chứ, ha ha ha.” 

Khóe mắt của Vân Phong giật mạnh vài cái, có chút kích động muốn trợn ngược mắt. Nam nhân rách rưới cười xong, tầm mắt lướt đến: “Bây giờ ngươi không thể khế ước ta, không có nghĩa là sau này cũng không thể, lão tử có thể đợi!”

“Khốn khiếp! Ta không muốn đợi!” Vân Phong không kiềm được mà chửi thề một câu trong lòng, nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào, đợi đến khi có thể cũng sẽ có một khoảng thời gian để nàng đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng, có thể trong khoảng thời gian đó con ma thú này sẽ thay đổi ý định không chừng.

“Nếu ngươi có thể đợi, vậy thì tùy ngươi.” Vân Phong lạnh nhạt nói một câu, xoay người muốn đi, nam nhân rách rưới hai tay chống nạnh cười ha ha, cuối cùng sắc mặt đột nhiên trở nên tàn bạo: “Nhân loại, lão tử sau này nếu thay đổi ý định thì lão tử sẽ muốn giết ngươi đó.” 

Thần sắc của Vân Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, nam nhân rách rưới tiếp tục mở miệng: “Bởi vì người mà lão tử vừa ý, chỉ có thể có một người. Hơn nữa còn là một người duy nhất! Nếu như một ngày nào đó lão tử nhìn ngươi không vừa mắt nữa, lão tử sẽ tự tay giải quyết ngươi!”

Vân Phong đột nhiên nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng: “Xem ra nếu là vậy, thì không lập khế ước với ngươi thì tính mạng ta sẽ gặp nguy hiểm?”

“Ha ha ha, có thể nói như vậy, chỉ cần một ngày ngươi chưa lập khế ước với lão tử thì lão tử có thể trở mặt bất cứ lúc nào.” 

Vân Phong cười lên, nam nhân rách rưới nhìn thấy không khỏi ngây người, nhân loại này vậy mà còn có thể cười ra tiếng? Ha ha ha, tốt! Nếu là vậy thì nó mới không cảm thấy vô vị.

“Nếu ta đổi ý, cũng sẽ nhất định tự tay giải quyết ngươi.” Ánh mắt của Vân Phong cực kỳ sắc bén, tựa như lợi kiếm: “Ta còn nhiều chuyện muốn làm, cho nên, ta không thể chết được.”

Hai cặp mắt nhìn nhau như thế, không ai muốn nhân nhượng, cho dù là đối mặt với ma thú cấp bậc Tôn Hoàng thì Vân Phong cũng sẽ không một chút nhượng bộ. Nam nhân rách rưới cười ha ha, vải rách trên người lại run lên vài cái, vừa muốn nói gì đó nhưng sắc mặt lại đột nhiên biến đổi: “Có người!” 

Trên không trung cách đây không xa bất ngờ vang lên một tiếng hạc kêu vang dội, trong lòng Vân Phong biết nhất định là động tĩnh vừa rồi đã thu hút ngũ trưởng lão, người chạy đến để xem xét, nam nhân rách rưới lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Khốn khiếp, lại có nhân loại vào đây…”

Lại có? Vân Phong nhạy bén nắm bắt được một từ ngữ, không lẽ nó từng thấy Ngọc Cẩm: “Nhị Lôi, ngươi có từng nhìn thấy một tiểu cô nương trẻ tuổi, trên người mặc trang phục đệ tử của Tụ Tinh học viện, dáng dấp thấp bé, tay cầm vũ khí là song hoàn hay không?”

“Khốn khiếp, ngươi gọi lão tử là cái gì? Nhị Lôi? Vậy mà ngươi lại dám gọi lão tử là Nhị Lôi!” 


Tiểu Hỏa ở một bên hung hăng phi một cái: “Phi! Không có gọi ngươi là đồ ngốc là đã tốt lắm rồi.”

Lam Dực có chút nhịn không được muốn cười, chủ nhân vậy mà lại đặt một cái tên như vậy cho con này, Nhị Lôi… Cũng khá phù hợp với cá tính của nó, đúng là rất thực tế, chỉ có điều… cái tên này thật sự là, quá buồn cười rồi.

“Có từng thấy qua không?” Giọng điệu của Vân Phong đột ngột tăng lên, vô cùng sắc bén. 

Nam nhân rách rưới phản ứng không kịp lập tức gật đầu: “Từng thấy.”

“Rất tốt, ở chỗ nào?” Vân Phong lại hỏi một câu.

Nhị Lôi sững sốt một chút lại muộn màng phát hiện bản thân vậy mà lại trả lời, lập tức tức giận hét lên: “Khốn khiếp, lão tử tại sao phải nói cho ngươi nghe ở đâu chứ?” 

“Nói!” Ngữ khí của Vân Phong lại cao lên, chỉ một chữ thôi nhưng đã khiến cho Nhị Lôi hơi run rẩy: “Lão tử nhìn nàng ta không vừa mắt, ném nàng ta vào trong động rồi.”

Ngọc Cẩm xem ra cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng coi như không tệ, chỉ có điều câu tiếp theo của Nhị Lôi lại là: “Lão tử hận không thể một phát bóp chết nhân loại đó. Nhưng nếu động thủ với nàng ta thì sẽ bẩn tay, nên lão tử ném nàng ta vào trong ổ rắn rồi, ha ha ha!”

Nhị Lôi nói xong, không nhịn được chống hông cười điên cuồng: “Lão tử thật sự cảm thấy mình quá tài giỏi rồi, ha ha!” 

Ổ rắn… Ngọc Cẩm đúng là phải chịu đủ rồi, nhưng mà xem ra nàng ta cũng không thể kiên trì được lâu, cũng may ngũ trưởng lão tới rồi…

Vân Phong vừa nghĩ vậy thì trên không trung có một con Tiên hạc bay xuống trước mặt. Ngũ trưởng lão vội vàng nhảy xuống từ trên lưng Tiên hạc, nhìn thấy Vân Phong bình an vô sự thì không khỏi thở ra một hơi, nhưng khi nhìn thấy nam nhân rách rưới thì sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, tóm lấy Vân Phong kéo về phía sau mình.

Ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, không nghĩ đến sẽ gặp phải nhanh như vậy, lại còn để nha đầu này gặp trúng, nhưng mà nha đầu này không bị thương chút nào cũng không tệ, chỉ có điều không biết ma thú cấp bậc Tôn Hoàng này có tâm tư gì? 

Nhìn thấy ngũ trưởng lão kéo Vân Phong về phía sau, hai mắt nam nhân rách rưới lập tức nổi lửa: “Nhân loại, ngươi cút ra cho lão tử!”

Thần sắc ngũ trưởng lão ngưng trọng lại, thực lực của nó thế mà lại cao như vậy! Nha đầu này làm sao mà chọc phải nó vậy? Thế mà lại không bị thương chút nào, vẫn đứng được đến bây giờ.

Ngũ trưởng lão cũng không tránh ra, trong đầu ông đang suy nghĩ cách thoát thân một cách hoàn hảo, đoán chừng ông muốn thắng cũng rất khó. 

Vân Phong nhìn thấy ngũ trưởng lão cau chặt mày không nhịn được cười, đưa tay ra kéo tay áo của ngũ trưởng lão: “Sư phụ, nó là bạn của con.”

Cái… cái gì? Bạn? Ngũ trưởng lão hoàn toàn đơ ra, ma thú cấp bậc Tôn Hoàng là bạn của nha đầu này sao? Nàng có người bạn như vậy từ khi nào vậy? Mắt của nam nhân rách rưới hơi lóe lên, hừ một tiếng cũng không có vẻ khả nghi nào. Ngũ trưởng lão không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vân Phong: “Nha đầu, lời con nói là thật sao?”

Vân Phong gật gật đầu: “Nó đúng là bạn của con, bằng không thì con cũng sẽ không thể không bị thương tổn chút nào.” 

Ngũ trưởng lão mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng không thể giải thích được tại sao ma thú cấp bậc Tôn Hoàng không tấn công nhân loại, bình an vô sự cho đến bây giờ. Ma thú đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng thì cho dù là tính tình hay thực lực, những cường giả Tôn Hoàng cũng không dám xem thường. Tính tình của ma thú vốn là tàn bạo, giống như loại có thực lực rất cao này căn bản là có rất ít con tính tình ôn thuần. Nha đầu này vậy mà có thể làm bạn với ma thú cấp bậc Tôn Hoàng khiến ngũ trưởng lão vô cùng ngạc nhiên.

Thấy ngũ trưởng lão đã tin rồi, Vân Phong mới bước ra: “Sư phụ, bạn của con đã thấy Ngọc Cẩm, biết nàng ta ở đâu.”

“Thật sao?” Trong lòng ngũ trưởng lão lập tức vui vẻ, có thể tìm được Ngọc Cẩm thì là quá tốt rồi! 

Nhị Lôi đột nhiên nhíu mày nhưng cũng không nói gì, Vân Phong bước tới bên cạnh Nhị Lôi. Nhị Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Lão tử nể tình một tiếng bạn bè kia, không so đo vấn đề tên với ngươi nữa.”

Vân Phong cười ha ha: “Nể tình một tiếng bạn bè kia, dẫn chúng ta đến tìm nàng ta đi.”

Nhị Lôi lại khẽ hừ: “Thôi được, lão tử bán cho ngươi một nhân tình, nhưng mà nếu nàng ta chết rồi thì cũng không liên quan đến lão tử, là do nàng ta đáng đời.” 

Vân Phong gật đầu: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”

Ngũ trưởng lão cảm thấy hết sức ngạc nhiên, kích động, phức tạp. Ông còn không dám tùy tiện đến gần ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, rốt cuộc nha đầu này làm sao mà làm được như vậy? Hơn nữa ma thú kia dường như rất nghe lời... Xem ra ông phải học hỏi nha đầu này một chút.


Vân Phong thu lại ba con ma thú khế ước vào trong nhẫn, ngũ trưởng lão cũng thu hồi ma thú khế ước của mình, lấy âm bài ra lập tức liên lạc với tam trưởng lão. Sau khi biết tin Ngọc Cẩm thì tam trưởng lão cùng Thiên Quy lập tức chạy đến đây, chỉ chốc lát sau, tam trưởng lão và Thiên Quy vội vàng đến nơi. 

“Lão ngũ, đệ nói có tin tức của Ngọc Cẩm rồi, chắc chắn chứ?” Tam trưởng lão vừa đến liền vội vã nói một câu, nhưng ánh mắt vừa lướt qua liền dừng lại trên người Nhị Lôi, lập tức biến sắc. Cũng may là ngũ trưởng lão lập tức ra tay cản ông ta lại, thấp giọng nói một câu: “Đó là bạn của nha đầu Phong Vân.”

“Cái gì?” Tam trưởng lão trừng lớn hai mắt, bạn? Đây chính là ma thú cấp bậc Tôn Hoàng đó!

Ngũ trưởng lão nhìn thấy biểu cảm của tam trưởng lão thì bất đắc dĩ thở dài, sự kinh ngạc của huynh ấy cũng không ít hơn ông bao nhiêu. Tam trưởng lão nhìn nam nhân rách rưới kia đứng bên cạnh Vân Phong, trong lòng giống như trải qua sóng to gió lớn! Phong Vân này, rốt cuộc… 

Thiên Quy mặc dù không biết đứng bên cạnh Vân Phong là nhân vật gì, nhưng vẫn nhạy bén cảm giác được một loại khí tức không tầm thường, không khỏi đề phòng. Nhị Lôi nhìn thấy tam trưởng lão liền không kiềm được hừ một tiếng khinh thường, xoay người đi nhanh về phía trước. Vân Phong cũng không khỏi lắc đầu đi theo đằng sau, mà ngũ trưởng lão và tam trưởng lão còn có Thiên Quy  thì lại hết sức cẩn thận duy trì một khoảng cách đi theo phía sau.

“Lão ngũ! Đây là chuyện gì? Phong Vân sao có thể…” Giọng nói của tam trưởng lão không khỏi giảm thấp lại, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng rách rưới ở phía trước một cái, vô cùng cẩn thận mà hạ giọng nói: “Nhưng đây chính là… ma thú cấp bậc Tôn Hoàng đó!”

Thiên Quy ở một bên nghe được tim không khỏi nhảy dựng lên, ma thú cấp bậc Tôn Hoàng! Cấp bậc Tôn Hoàng! Phong Vân vậy mà có thể làm bạn với ma thú cấp bậc Tôn Hoàng! Đây không lẽ... không lẽ là năng lực đặc biệt của Triệu hồi sư? Nếu là gã ta, thì ngay cả tới gần cũng không thể! 

Thiên Quy khiếp sợ nhìn bóng lưng của Vân Phong, nhìn nàng và ma thú cấp bậc Tôn Hoàng đi với nhau nhưng vẫn có một thần thái thoải mái kỳ lạ, sự chấn động trong nội tâm chồng chất lên nhau. Nếu như gã ta ngày trước còn có một ý định theo đuổi thì bây giờ cũng đã đánh mất hoàn toàn, mặc dù thực lực của Phong Vân với mình bất phân cao thấp, nhưng nếu nói về trải nghiệm nhân sinh thì thật sự là cách xa cả phương trời! Bản thân gã ta đuổi không kịp, và cũng căn bản vô lực đuổi theo.

“Lão tam, huynh hỏi ta ta làm sao mà biết được. Lúc ta đến đây thì nha đầu này đã nói như vậy rồi, nếu như họ không phải là bạn bè, vậy huynh cho rằng ma thú cấp bậc Tôn Hoàng có thể để cho nhân loại bảo toàn tính mạng sao, hơn nữa còn là trong rừng cấm này?” Thần sắc của ngũ trưởng lão trở nên nghiêm túc nhìn về phía tam trưởng lão.

Tam trưởng lão lập tức im miệng không nói nữa, đúng vậy, vào lúc thành lập, Tụ Tinh học viện đã từng có ước định với mấy vị nào đó trong rừng cấm, đệ tử của Tụ Tinh không thể tự ý tiến vào trong rừng cấm, nếu không thì giết hết không tha. 

Ánh mắt tam trưởng lão lóe sáng nhìn Vân Phong, xưng bạn với ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, đoán chừng cũng chỉ có nàng làm được mà thôi.

“Nếu không phải nể mặt ngươi, ta cũng sẽ không khách khí với bọn họ.” Nhị Lôi đi đằng trước đột nhiên nói một câu.

Vân Phong ngước mắt lên liếc một cái: “Nói như vậy, ta có nên cảm động rơi nước mắt không?” 

“Đó là đương nhiên!” Nhị Lôi hất hất tóc, một cỗ mùi hương kỳ lạ lại truyền đến.

Vân Phong chỉ cảm thấy có chút khó ngửi: “Ngươi rốt cuộc đã bao lâu không tắm rửa rồi?”

Nhị Lôi lập tức trầm mặc, sau đó tựa hồ lại có chút ngượng ngùng: “Khốn khiếp, lão tử tắm hay không tắm liên quan gì tới ngươi?” 

Vân Phong hơi nhăn mũi, sau này nếu có cơ hội sẽ bắt nó tắm rửa, bị một con ma thú như vậy dính lấy nàng thật không biết nói cái gì cho phải. Nhưng mà thực lực của Nhị Lôi đúng là rất lợi hại, chỉ là không biết bản thể của nó là gì.

“Bản thể của ngươi là ma thú gì vậy?”

Vân Phong hỏi một câu, thật lâu vẫn chưa có câu trả lời. Vân Phong không nhịn được giật nhẹ khóe miệng, sẽ không phải giống với Tiểu Hỏa chứ? Lúc trước Tiểu Hỏa hóa hình cũng chính là như vậy, đối với ngoại hình nhân loại của mình xấu hổ không dám mở miệng, chẳng lẽ hình dáng ma thú của tên này khác xa với hình dáng con người? 

“Lão tử thích bộ dạng này, không mượn ngươi xen vào!” Nhị Lôi không khách khí thét lên một tiếng. Vân Phong cũng không có để ý đến, lúc lập khế ước cho dù nó không cho nhìn cũng không thể không nhìn.

Mọi người đi vào sâu trong rừng cấm cũng rất lâu, càng vào trong tam trưởng lão và ngũ trưởng lão càng căng thẳng, vẫn luôn nói thầm trong lòng, liệu có bị ma thú cấp bậc Tôn Hoàng này chơi một vố không? Nếu đúng là như vậy, thì mấy người bọn họ sẽ phải gặp phiền toái rồi.

“Chính là ở phía trước, nhưng mà mấy người bọn họ không được đi theo.” Nhị Lôi đột nhiên dừng lại nói một câu với Vân Phong. 

Đôi mắt đen của Vân Phong vừa lóe lên quay đầu lại nói: “Sư phụ, tam trưởng lão, Ngọc Cẩm ở ngay phía trước, con và bạn mình đến nhìn một chút, cứu nàng ra.”

“Không được! Ta cũng phải đi theo!” Ngũ trưởng lão lập tức bác bỏ, tiếp theo là tam trưởng lão cũng lắc đầu: “Phong Vân, cho dù nó là bạn của ngươi, nhưng nếu lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ gì mà ngươi không thể giải quyết, Ngọc Cẩm là đệ tử của ta, tất nhiên là ta phải đi!”

Tam trưởng lão chuyển hướng nhìn về phía Nhị Lôi: “Vị này… ta đi với người được chứ?” 


“Muốn đi hay không thì tùy! Chỉ có nàng ta mới được vào.” Nhị Lôi vô cùng khó chịu thét lên một câu, trong lúc lơ đãng Lôi nguyên tố mơ hồ phát ra, trong không trung vang lên tiếng rẹt rẹt.

Sắc mặt tam trưởng lão và ngũ trưởng lão ngưng trọng lại, cẩn thận tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: “Phong Vân, chuyện của Ngọc Cẩm đã có tam trưởng lão lo, về đây đi.” Ngũ trưởng lão bảo Vân Phong trở về, để nàng ở bên cạnh ma thú cấp bậc Tôn Hoàng kia vẫn không yên tâm được.

Vân Phong cười ha ha: “Sư phụ, tam trưởng lão, thật sự không sao đâu, các người cứ yên tâm đi.” 

Nhị Lôi hừ một tiếng, xoay người vào trong, kế tiếp Vân Phong đi vào theo. Thiên Quy sốt ruột muốn tóm Vân Phong quay trở về nhưng lại bị tam trưởng lão kéo mạnh về: “Để nàng đi đi, xem ra ma thú Tôn Hoàng kia thật sự không có ý làm hại nàng ta.”

Ngũ trưởng lão nhíu chặt lông mày, muốn đi theo nhưng lại lo lắng ma thú Tôn Hoàng kia nổi giận, tới lúc đó nha đầu Phong Vân sẽ gặp nguy hiểm mất: “Cũng được, chúng ta cứ đợi ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì, với thực lực của nha đầu đó thì việc chạy trốn cũng không phải vấn đề khó khăn.”

Ba người đợi ở bên ngoài, Vân Phong đi theo Nhị Lôi đi trực tiếp vào trong, chỉ chốc lát sau thì thấy được một hố sâu cách không xa lắm, nghe thấy tiếng kêu la gần như điên cuồng của Ngọc Cẩm: “Cứu mạng! Ai tới cứu ta đi! Đáng ghét! Tránh ra, a!” 

Nhị Lôi rất không vui nhíu chặt lông mày, Vân Phong từ từ đi tới đứng bên cạnh hố sâu, liền nhìn thấy trong hố có chằng chịt các loài rắn nhỏ bò khắp cả đáy hố. Loại rắn nhỏ này không có nguy hiểm gì, ít ra đối với Ngọc Cẩm mà nói căn bản không có bất cứ nguy hiểm nào đến tính mạng, chỉ có điều ở trong đó sẽ khiến người ta sởn hết gai ốc, có cảm giác ghê tởm buồn nôn. Dù sao bốn phía đều là những con rắn chằng chịt, âm thanh bò trườn còn có cả tiếng xì xì phát ra từ lưỡi rắn, nghe lâu sẽ khiến tinh thần người ta trở nên suy sụp.

Ngọc Cẩm phát giác được có bóng dáng mơ hồ bên cạnh hố, lập tức ngẩng đầu lên, vậy mà lại nhìn thấy Phong Vân! Lập tức hô lớn: “Phong Vân! Ngươi còn không mau kéo ta lên. Nhanh lên!”

Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh khiến cho Vân Phong nhíu mày, ung dung ngồi xuống bên cạnh hố: “Ngươi làm rõ ràng đi, ta cũng không phải là cố tình đến đây để cứu ngươi.” 

“Vậy ngươi…”

Đến để làm gì? Ngọc Cẩm vốn muốn hỏi, nhưng ánh mắt nhìn thấy bóng dáng của Nhị Lôi ở đằng sau, thân thể liền run lên, cao giọng hô lớn: “Thì ra ngươi và gã là đồng bọn với nhau! Phong Vân, có phải là ngươi cố tình để gã ném ta vào nơi kinh tởm này không? Ngươi thật hèn hạ, rất vô liêm sĩ! Vậy mà lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy. Ta phải nói cho sư phụ biết, ta muốn nói cho ngũ trưởng lão nghe, người mà ông ta thu làm đệ tử lại mặt người dạ thú như vậy! Ta sẽ để cho toàn bộ đệ tử của Tụ Tinh học viện biết, ngươi là một nữ nhân độc ác như thế nào!”

Ngọc Cẩm mắng đến nỗi thở hồng hộc, Vân Phong nghe thật thoải mái: “Xem ra, ngươi còn chưa nhận được bài học.” 

“Ngươi nói cái gì? Ngươi thấy chết không cứu mà còn có mặt mũi nói ta!”

“Thấy chết mà không cứu cũng phải xem ngươi có chết chưa, nếu như bây giờ ngươi sắp chết rồi, ta cũng sẽ suy nghĩ lại.”

“Ta muốn nói cho sư phụ biết, ta sẽ để cho Tụ Tinh khiến ngươi nổi tiếng. Ngươi mưu hại đệ tử đồng môn!” Ngọc Cẩm lớn tiếng gào thét, thật giống như Vân Phong không cứu nàng ta lên trước tiên là một tội ác tày trời. 

“Được, đã như vậy thì ta sẽ ngồi ở chỗ này để xem ngươi chết như thế nào.” Vân Phong nhàn nhạt thốt ra một câu, nếu như nàng ta một chữ cũng không nói, nàng sẽ suy xét đến việc kéo nàng ta lên.

“Phong Vân! Ngươi, ngươi ngươi…”

“Khốn khiếp, lão tử lúc trước nên bóp chết người! Nếu không phải là có quy định thì lão tử đã sớm lấy mạng chó của ngươi rồi, ngươi còn dám ở đây ồn ào!” 

Nhị Lôi hét lên một tiếng, toàn thân phát ra lôi điện vang lên tiếng rẹt rẹt. Sắc mặt của Ngọc Cẩm ở bên dưới không khỏi tái nhợt đi, cũng không dám nói một câu nào nữa.

Quan sát được một lúc, Ngọc Cẩm cuối cùng đã xác định Phong Vân đúng là đồng bọn của nam nhân kia, nếu đã là vậy… Thì có phải nàng ta nói những lời dễ nghe, Phong Vân sẽ để nàng ta lên, mặc kệ như thế nào đi nữa trước tiên phải rời khỏi đây rồi quay về Tụ Tinh mới đúng. Chỉ cần về đến Tụ Tinh, nàng sẽ phải biết tay!

“Phong, Phong Vân… Ta, ta sai rồi, ngươi có thể thả ta ra được không…” Ngọc Cẩm cuối cùng đã chịu thua. 

Vân Phong sao lại có thể không biết tâm tư của nàng ta, cũng lười so đo với nàng ta, nghĩ đến bộ dạng của tam trưởng lão vì nàng ta mà nổi trận lôi đình và lo lắng, không kiềm được lòng mà thở dài, cổ tay lập tức xoay chuyển, dây xích màu xanh lam phóng xuống hố sâu, cuốn lấy eo Ngọc Cẩm kéo nàng ta lên.

Ngọc Cẩm vừa lên đến nơi lập tức hít sâu vài hơi, khi nhìn thấy Nhị Lôi thì bất giác lui về sau một bước trốn sau lưng Vân Phong. Vân Phong không nói lời nào đi ra ngoài. Nhị Lôi nhìn thấy Cẩm Ngọc rất chi là chán ghét, trợn trắng mắt rồi đi theo Vân Phong ra ngoài. Ngọc Cẩm hết sức cẩn thận đi theo phía sau, trong đáy mắt ngập tràn lửa giận và oán hận vô tận. 

“Sư phụ, bọn họ đi ra rồi!” 

Thiên Quy chờ ở bên ngoài nhìn thấy bóng dáng của Vân Phong lập túc hô lên một tiếng. Tam trưởng lão và ngũ trưởng lão liền nhìn qua, sau khi nhìn thấy Ngọc Cẩm ở phía sau lưng Vân Phong thì đều bất giác thở phào. Nhưng khi Ngọc Cẩm nhìn thấy Thiên Quy và tam trưởng lão, đột nhiên chạy qua, rơi xuống hai dòng nước mắt, mở miệng nói câu đầu tiên không phải là kể khổ, không phải là xin lỗi, mà là vu oan.

“Sư phụ, đều là nàng… Tất cả mọi chuyện đều do Phong Vân làm ra! Là nàng sai khiến nam nhân kia bắt ta tới đây, nếu như đệ tử không tùy cơ ứng biến chỉ sợ là đã sớm chết ở nơi này rồi, sư phụ!”

Ngọc Cẩm khóc đến nỗi loạn hết cả lên, rất là đau lòng, thế nhưng tam trưởng lão và Thiên Quy vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngọc Cẩm, ngũ trưởng lão đứng ở một bên đã tức đến sắp bốc khói rồi. 

“Lão tam! Quản lý cho tốt cái miệng của đệ tử mình đi! Đừng ép ta mắng người!” Ngũ trưởng lão hét lên một tiếng.

Ngọc Cẩm ngây người, tam trưởng lão lạnh lùng nhìn Ngọc Cẩm, Thiên Quy cũng có biểu cảm như vậy.

Ngọc Cẩm lập tức trở nên luống cuống: “Sư phụ, lời con nói đều là sự thật, đều là Phong Vân… chính là nam nhân đó, là gã đã đem con đến đây, Phong Vân và gã là đồng bọn với nhau!” 


Vân Phong nhướn mày nhìn nhìn Ngọc Cẩm, chỉ cười cười mỉa mai, trên mặt của tam trưởng lão đều là thất vọng nhìn Ngọc Cẩm, cuối cùng hung hăng phất tay áo một cái: “Từ nay về sau ngươi tự xóa tên mình ở nơi này, xóa tên trong Nội viện, cút ra Ngoại viện đi!”

“Sư… sư phụ!”

Ngọc Cẩm choáng váng, nàng ta chẳng qua cũng chỉ nói Phong Vân một câu thôi mà, tại sao lại bị xóa tên rồi? Hơn nữa lại từ trong Nội viện! Nàng ta không muốn trở lại Ngoại viện kia. Quá mất thể diện rồi! 

“Ngọc Cẩm, muội…” Thiên Quy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

Ngọc Cẩm cuống lên: “Quy sư huynh, lời muội nói là thật, huynh phải tin muội, huynh nói giúp muội vài câu đi, huynh…”

“Đủ rồi! Lời muội nói nếu là sự thật thì chẳng phải ta và sư phụ đều biến thành kẻ ngốc rồi sao? Phong Vân chủ động xin đi vào rừng cấm để cứu muội, dọc đường đều là bọn ta đi cùng. Hơn nữa Hoa Linh đã sớm nói ra hết ngọn nguồn của mọi chuyện cho chúng ta biết rồi, tất cả đều là do muội tự gieo gió gặt bão, bây giờ lại đổ ngược lại lên trên người Phong Vân!” 

“Nhưng mà muội, muội… muội gặp phải nguy hiểm lớn như vậy…”

“Nguy hiểm? Nếu như muội thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ không phải là bộ dạng quần áo sạch sẽ, tóc không hề rối loạn như vậy!” Thiên Quy không nhịn được nổi giận.

Ngọc Cẩm nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng ta vốn là muốn Phong Vân bị xóa tên mà, sao bây giờ lại biến thành bản thân nàng ta rồi? 

“Trở về đi, thật xấu hổ mất mặt!”

Tam trưởng lão nói một câu, Thiên Quy thất vọng lắc đầu, Ngọc Cẩm chỉ ngây ngốc đi theo sau, có chút như người mất hồn.

Ngũ trưởng lão tức giận nói một câu: “Đã nên xóa tên nàng ta từ sớm rồi, mỗi ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.” 

Vân Phong cũng cảm thấy Ngọc Cẩm đúng là có chút oan uổng, đoán chừng là Nhị Lôi bắt nàng ta đi chỉ là tiện tay mà thôi, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ra tay với nàng ta. Ma thú cấp bậc Tôn Hoàng mà ra tay với nàng ta thì chính là tự hạ thấp mình, cho nên tùy tiện ném xuống một cái hố. Lại nói Nhị Lôi cũng từng nhắc đến cái gọi là quy định gì đó của nơi này, Ngọc Cẩm cũng chưa có đụng tới những quy định này, bằng không thì Nhị Lôi cũng sẽ không nhịn đến bây giờ.

Bị Nội viện trục xuất lại lần nữa trở lại Ngoại viện, đây chính là một chuyện vô cùng mất mặt, Ngọc Cẩm sau này sợ là phải chịu đủ rồi, đối với loại người như nàng ta, cũng là một bài học rất lớn.

Ngũ trưởng lão cũng đi ra ngoài. Vân Phong theo sau phát hiện nam nhân ngốc nghếch này vẫn đang đi phía sau mình thì không khỏi bật cười: “Làm sao? Thật sự muốn lập khế ước với ta à?” 

“Ha ha ha, lão tử nếu đã ưng ý ngươi rồi, thì ngươi cũng đừng hòng trốn được!”

Vân Phong không khỏi lắc đầu: “Vì sao lại phải là ta?”

Nam nhân rách rưới hơi sững sờ, cũng không biết rõ là chuyện gì, nhưng khi vừa nhìn thấy nhân loại này lần đầu tiên thì nó liền biết người này không đơn giản. Nó biết nếu như đi theo nàng thì cuộc sống sau này sẽ rất đặc sắc, cũng tốt hơn sống chán nản ở trong rừng cấm này cả đời. 

“Lão tử cũng đã nói, một ngày nào đó lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, thì sẽ tự tay giải quyết ngươi.”

Vân Phong cười ha ha, ba con ma thú khế ước truyền âm qua tâm trí: “Chủ nhân, người sẽ không thật sự lập khế ước với nó chứ?”

“Tiểu Phong! Đừng lập khế ước với nó, đừng mà đừng mà đừng mà!” 

“Chủ nhân, nghĩ lại đi mà!”

Vân Phong nghe ba con ma thú lên tiếng phản đối, thế nhưng trong lòng thì dâng lên một suy nghĩ không tệ. Tuy là tính tình có chút ngốc, tuy là bề ngoài quá mức lôi thôi nhưng mà lại làm cho nàng tràn ngập sự tò mò, trên đời này vẫn luôn tràn đầy những điều chưa biết và biến số, đường đi như vậy sau này cũng sẽ càng ngày càng thú vị, không phải sao?

“Nếu ngươi chọn ta rồi thì hãy nhớ kỹ một điều, quy chuẩn làm ma thú khế ước của ta.” Vân Phong xoay người, thốt ra một câu. 

Nhị Lôi đuổi theo: “Quy chuẩn?”

“Đúng, quy chuẩn làm ma thú khế ước của ta rất đơn giản, chính là nghe lời, phục tùng.”

Nhị Lôi đột nhiên nhướn mày, mặc dù có chút không cam lòng nhưng nó cũng hiểu một khi lập khế ước cũng chính là trạng thái này, cũng không nói gì. Vân Phong thấy đồ ngốc này không có phản ứng thì trên môi bất giác tràn ngập ý cười. 

Nhị Lôi suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng chấp nhận điều này: “Nhân loại, cũng nên nói cho ta biết tên của ngươi rồi.”

Vân Phong cười ha ha, nghiêng mặt qua một bên, một làn gió nhè nhẹ lướt qua đôi má thiếu nữ, đôi mắt đen mang theo ánh sáng mờ mờ, môi đỏ mọng hé mở: “Tên của ta, là Vân Phong.”

Phía sau rèm tóc rối loạn, một đôi mắt đột nhiên sáng lên, tràn đầy ánh sáng nhiệt huyết nhìn bóng lưng thiếu nữ đang đi về phía trước, Vân Phong, nàng vậy mà lại là… Vân Phong! 

Bình Luận (0)
Comment