Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 504

Vân Phong đứng yên tại chỗ đó, đôi mắt đen rũ xuống. Lời của Vân Tường vừa dứt, tất cả người Vân gia đều trở nên yên lặng, không ai lên tiếng mà chỉ nhìn Vân Phong.

Vân Tiêu Tiêu ngơ ngác mở miệng: “Đông đại lục…? Vân Phong, vậy mà ngươi lại đến từ Đông đại lục sao…”

Sắc mặt của Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đều trầm xuống mà đứng ở một bên. Trên chặng đường này, Khúc Lam Y đã luôn ở bên Vân Phong trải qua biết bao nhiêu lần trắc trở, trải qua vô số lần đứng ở ranh giới sống chết. Những gian khổ trên cả chặng đường này vốn không phải là điều mà những vị tiểu thư, thiếu gia sống an nhàn sung sướng ở Vân gia này có thể hiểu được. 

Vân Phong nâng mắt lên nở nụ cười: “Ta đến từ nơi nào không quan trọng, quan trọng là huyết mạch đang chảy trong cơ thể chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều là người một nhà trong cùng một dòng họ!”

Mắt đen của Vân Phong lướt qua mỗi người: “Các ngươi đã nghe rõ dã tâm của Bạch gia rồi, sự giúp đỡ và thân thiết trong nhiều năm qua đều là giả dối! Vân gia không phải là một gia tộc có thể để cho Bạch Chi Vu đùa bỡn!”

“Nói không sai!” Vân Giang dẫn đầu hô lên, đôi mắt sáng ngời tràn đầy lửa giận: “Vân gia, không phải là một gia tộc có thể tùy người lấn át. Nếu như Bạch gia đã đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không cần phải khách khí nữa! Các ngươi nói xem, có đúng không?” 

Lúc này cảm xúc của tất cả mọi người trong Vân gia đều bị kích động đến đỉnh điểm. Sự tín nhiệm nhiều năm đã bị hủy hoại hoàn toàn ngay tại giờ phút này, chỉ còn lại lửa giận hừng hực đang thiêu đốt lồng ngực.

“Không sai! Đoạn tuyệt với Bạch gia. Từ nay về sau, Vân gia không còn quan hệ gì với Bạch gia nữa!”

“Không chỉ như thế, loại tiểu nhân Bạch gia đó cũng không thể buông tha được!” 

Mọi người trong Vân gia đều tràn đầy căm phẫn mà hô lớn. Trong lòng mỗi người ngoại trừ phẫn nộ còn có nỗi nhục bị lừa gạt, biết người biết mặt không biết lòng, vậy mà lại tin tưởng nhầm loại tiểu nhân xấu xa này. Thế hệ trẻ tuổi của Vân gia nghĩ đến đã từng gọi Bạch Chi Vu bằng tên gọi Bạch bá bá thật thân thiết, ai nấy đều muốn phỉ nhổ.

“Bạch bá bá? Đúng là trước kia ta bị mù rồi!”

“Tên khốn Bạch Chi Vu đó! Không thể không lột một lớp da của Bạch gia!” 

Trong đám đông giận dữ, Vân Lăng yên lặng đứng ở đó, sắc mặt càng lúc càng càng âm trầm. Vân Tiêu Tiêu khẽ nắm lấy cánh tay của Vân Lăng: “Lăng ca ca, huynh vẫn ổn chứ… Bạch Chi Vu vốn không đáng để huynh như vậy vì lão ta. Lão ta hoàn toàn không xứng với một tiếng tôn xưng bá bá của chúng ta! Lăng ca ca, muội biết huynh rất đau lòng, nhưng mà…”

Vân Tiêu Tiêu nói được một nửa, Vân Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt là một vẻ kiên nghị, đôi mắt đen sáng ngời hữu thần nhìn Vân Phong, chớp lóe vài cái. Tiếp theo thân thể đột nhiên bước về phía trước, Vân Tiêu Tiêu ngây người: “Lăng ca ca, huynh muốn làm gì?”

Vân Lăng không có chú ý đến Vân Tiêu Tiêu, mà bước ra từ trong đám người, đi đến trước mặt Vân Phong. Mọi người trong Vân gia nhìn thấy gã ta bước ra đều trở nên yên tĩnh. 

Vân Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người cúi đầu lớn tiếng hô: “Một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm của Vân gia bị mất đó có liên quan đến ta, là ta! Đã nói cho Bạch Chi Vu biết nơi cất giữ của khoáng thạch cực phẩm, là ta! Nói cho lão nghe thời gian thủ vệ thay ca, cũng là ta! Tin tưởng mọi lời nói của lão không chút nghi ngờ, lần cuối cùng lão đến Vân gia là chĩa mũi nhọn về phía Vân Phong, mà ta lại tin!”

Vân Lăng đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra vẻ hối hận, nhưng phần nhiều lại là sự kiên trì, kiên trì chấp nhận lỗi lầm của bản thân, trước mặt tất cả mọi người không đùn đẩy, không kiếm cớ cho mình.

“Chuyện này đều không liên quan đến Vân Phong. Nguyên nhân đều là bởi vì ta mà Vân gia mới mất đi cả trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm đó!” Vân Lăng quay người về phía ba vị trưởng lão: “Ba vị trưởng lão, chuyện này đều là vì con mà ra. Cho dù là hình phạt như thế nào, Vân Lăng đều không một câu oán hận!” 

“Lăng ca ca…” Vân Tiêu Tiêu thật sự không thể ngờ được tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Vân Lăng.

Mọi người trong Vân gia đều không nói gì, chỉ vô cùng kinh ngạc mà nhìn Vân Lăng. Thế nhưng ba vị trưởng lão lại nở nụ cười vui lòng, đứa nhỏ Vân Lăng này đúng là không để cho họ thất vọng.

Vân Tường cười ha ha, tay đột nhiên vỗ lên vai Vân Lăng: “Tốt lắm tiểu tử, đúng là ngươi không làm cho bọn ta thất vọng.” 

“Có, có ý gì vậy?”

Vân Lăng ngạc nhiên nhìn ba vị trưởng lão và cả Vân Tường, không phải là họ nên tức giận sao? Nên cảm thấy vô cùng  thất vọng với mình mới đúng chứ? Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì gã ta, Vân gia mới bị mất đi cả trăm mảnh cực phẩm khoáng thạch, mới mất đi tư cách tham gia Đại hội bình chọn lần này! Gã ta chính là người đã dẫn sói vào nhà đó! Tại sao… Tại sao họ lại không có một chút trách cứ nào?

Vân Phong nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Vân Lăng mà khẽ cười một tiếng: “Vân Lăng, không nhìn rõ lòng dạ người khác không chỉ có mình ngươi, đại đa số người của Vân gia đều mơ hồ. Bị Bạch Chi Vu lợi dụng cũng không phải là lỗi của ngươi, tín nhiệm là không có sai, có sai chính là sai ở người đã phụ lòng tín nhiệm này. Nếu như nói về lỗi lầm, mỗi một người của Vân gia đều không thoát khỏi trách nhiệm này, không phải sao?” 


Mắt đen của Vân Lăng lóe lên: “Vân Phong, ta vẫn luôn có suy nghĩ thù hận ngươi, tại sao bây giờ lại đứng ra nói giúp ta?”

Vân Phong lại cười: “Cho dù ngươi có thù hận ta thì ta cũng có thể thông cảm. Nói cho cùng, ta và ngươi vẫn là người một nhà.”

Khóe miệng Vân Lăng nhúc nhích vài cái, Vân Tường lại vỗ vỗ vai gã ta: “Nếu như lần này không phải là vì ngươi, lão khốn khiếp kia cũng sẽ không lòi đuôi ra nhanh như vậy. Ba vị trưởng lão đã phải dùng hết tâm tư để lột mặt nạ giả dối của lão ta. Lần này Vân Lăng ngươi cũng đã giúp được không ít!” 

“Nói như vậy thì Lăng ca ca chính là công thần rồi!” Vân Tiêu Tiêu vui vẻ kêu lên một tiếng.

Vân Tường gật đầu cười, Vân Phong cũng gật đầu: “Không sai. Lần này có thể nói Vân Lăng chính là công thần.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia cười rất vui mừng. Những người trẻ tuổi của Vân gia cũng xông lên vây quanh, xoa đầu Vân Lăng loạn cả lên: “Tiểu tử ngươi lấy công chuộc tội rồi. Lần này ngươi chính là công thần đó!” 

Trong lòng Vân Lăng đã hoàn toàn rối rắm. Gã ta vốn là tội nhân, là tội nhân tội ác tày trời của Vân gia, nhưng mà sao bây giờ gã ta lại trở thành công thần rồi… Từng đợt cảm xúc phức tạp không ngừng dâng lên trong lòng. Cảm nhận được sự thông cảm và khoan dung của tất cả mọi người trong Vân gia, Vân Lăng ngước mắt lên, im lặng nhìn sang Vân Phong, truyền đạt sự biết ơn. Vân Phong nhìn ánh mắt chân thành của Vân Lăng cũng biết là khúc mắc trong lòng gã ta đã hoàn toàn được xóa bỏ rồi.

“Tuy nói một trăm khoáng thạch cực phẩm lần này đã khiến cho Bạch gia lộ ra bộ mặt thật, nhưng Đại hội bình chọn lần này nên làm thế nào đây?”

Sau khi mọi người giải tỏa hết khúc mắc trong lòng thì lại không tránh khỏi lo lắng về vấn đề này. Cho dù lần này gã ta lấy công chuộc tội, nhưng mà nếu như Vân gia bởi vì gã ta mà mất đi tư cách tham gia lần này, tất nhiên là gã ta sẽ áy náy cả đời. 

Ba vị trưởng lão đều cười ha ha không nói gì, Vân Tường thì rất thần bí mà ném lại cho mọi người một câu: “Yên tâm, Vân gia sẽ tham gia Đại hội bình chọn lần này.”

“Nhưng mà trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm kia…” Làm sao để gom góp được đây? Đây là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người của Vân gia.

Vân Phong cười cười: “Một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm không phải là vấn đề. Bây giờ tuy là đã biết được bộ mặt thật của Bạch gia, nhưng cũng không phải là thời cơ tốt nhất để vạch mặt lão ta. Mọi thứ sẽ chờ đến sau khi lấy được tư cách của Đại hội bình chọn rồi nói sau.” 

“Bọn ta cũng có ý này. Cách Đại hội bình chọn còn thời gian một tháng, trong khoảng thời gian này sẽ không cho Bạch gia thêm bất cứ cơ hội nào nữa.”

Vân gia đại trưởng lão lên tiếng, mọi người của Vân gia đều gật đầu, để phòng ngừa Bạch gia chó cùng rứt giậu, một tháng này vẫn là nên yên lặng mà giấu đi sẽ tốt hơn.

Sau khi hoàn toàn lột bỏ mặt nạ dối trá của Bạch gia, mọi người trong Vân gia đều đồng lòng. Thái độ đối với Vân Phong từ sự tò mò lúc đầu trực tiếp chuyển biến thành tôn kính. Mặc dù bọn họ còn chưa có biết rõ gian nan trên chặng đường này của Vân Phong, nhưng mà mọi thứ mà nàng đã làm vì Vân gia, đã đủ chứng minh nàng thật lòng với Vân gia, đó không phải là giả vờ. Nàng thật lòng muốn tốt cho Vân gia, suy nghĩ cho tất cả mọi người trong Vân gia. 

Bây giờ mọi người trong Vân gia cũng hiểu được, vì sao trong thời gian này ba vị trưởng lão lại coi trọng Vân Phong đến vậy, ngay cả Vân Tường cũng có quan hệ tốt với nàng, đều là bị thu hút bởi nhân cách của Vân Phong.

Tình hình hiện giờ của Vân gia là một cảnh tượng tốt đẹp. Mọi người đều đoàn kết nhất trí trở mặt hoàn toàn với Bạch gia, càng chiến đấu nỗ lực hơn cho Đại hội bình chọn sắp tới. Lần này, nhất định Vân gia sẽ phải đạt được hạng nhất, trở lại Nội vực.

Vân Lăng đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, trong lòng vô cùng bội phục Vân Phong, thường xuyên cùng với Vân Tiêu Tiêu đến thỉnh giáo Vân Phong. Ba người đều là Triệu hồi sư, Vân Phong lại là tứ hệ, thực lực cũng ở trên bọn họ rất nhiều, tất nhiên là phải thỉnh giáo. Vân Phong cũng vui vẻ kể lại kinh nghiệm của bản thân cho hai người nghe. Thế hệ trẻ của Vân gia cần sự trưởng thành và tôi luyện không ngừng, ở phương diện này nếu nàng có thể giúp được thì càng tốt hơn. 

Dưới sự chỉ dẫn của Vân Phong mà Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu cũng đã lĩnh hội được ít nhiều, đều vui mừng không thôi. Vân Phong cũng âm thầm quan sát tư chất của mọi người trong Vân gia. Nàng còn nhớ câu nói của Vân Tường lúc trước, toàn bộ thực lực của Vân gia không biết tại sao đều bị kìm hãm. Theo lý mà nói thì huyết mạch của Vân gia ưu tú như vậy thì sẽ không thể như thế được. Sau khi dò xét tỉ mỉ, quả nhiên Vân Phong phát hiện được một chút ẩn tình bên trong. Trong cơ thể của đại đa số người Vân gia đều tồn tại một thứ bí ẩn, thứ này không giống với dược tễ Hắc Khương gia của Vân Phong, so với dược tễ mà nói thì ẩn giấu càng sâu hơn, lại càng không dễ bị người khác phát hiện ra. Theo thời gian và sự tăng trưởng của thực lực, tác dụng cản trở lại càng lúc càng lớn hơn, cũng chính là thứ này đã hạn chế nâng cao thực lực của đại đa số người Vân gia. [Bản dịch sớm nhất tại iread.vn]

Kim Đỉnh dịch cũng đang lặng lẽ phát huy tác dụng. Nhưng Vân Phong lại phát hiện, dưới sự trợ giúp của Kim Đỉnh dịch, loại tác dụng cản trở này vẫn rất rõ ràng. Sau khi cho ra kết luận này Vân Phong đã khẳng định, đây không phải là thủ đoạn của Bạch gia. Với tư chất của Bạch gia thì hoàn toàn không có năng lực này. Trước khi bị trục xuất ra khỏi Nội vực, có vẻ như Vân gia đã bị như thế này rồi. Mà hình như ba vị trưởng lão của Vân gia cũng không hề suy nghĩ kỹ hơn, cũng chỉ cho rằng nguyên nhân là do huyết mạch của Vân gia bị suy kiệt.

Sau khi Vân Phong dò xét được thứ bí ẩn này cũng không có nói lại cho ba vị trưởng lão biết. Nàng còn cần phải xác nhận, còn cần nghiên cứu. Thủ đoạn này nếu không phải do Bạch gia sử dụng, vậy thì có khả năng nhất chính là… những người khác ở Nội vực. 

Nội vực… Đồng tử đen của Vân Phong co lại. Nếu như là những người nào đó ở Nội vực cũng có thể nói là hợp lý, bằng không Vân gia cũng sẽ không bị trục xuất ra khỏi Nội vực. Trong Nội vực này, chắc hẳn có một số người nào đó hận Vân gia đến thấu xương, mới dùng đến thủ đoạn độc ác này.

“Tiểu Phong Phong, xem ra chỉ cần huyết mạch Triệu hồi sư này còn có thể thức tỉnh, thì Vân gia ở nơi nào cũng sẽ là cây đinh trong mắt người khác, hận không thể trừ khử cho nhanh.” Sau khi Khúc Lam Y biết được sự thật này cũng nhíu mày. Điều mà Vân gia gặp phải nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn, lại có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân gia.


“Có lẽ là không trừ khử được, cho nên mới dùng loại thủ đoạn như vậy. Dù sao Vân gia cũng là đại gia tộc.” Khúc Lam Y lạnh lùng cười cười: “Huống hồ Đại hội bình chọn lần này đương nhiên Vân gia sẽ đứng nhất. Sau khi Vân gia trở về Nội vực, có một số người nào đó sẽ phải trợn tròn mắt rồi.” 

“Tình huống của Nội vực có lẽ càng phức tạp hơn, nguy hiểm hơn. Vân gia trở về Nội vực cũng không thể nói là chuyện tốt được.”

Khúc Lam Y mở miệng, những lời này cũng không phải là vô lý. Vân gia đã đứng vững trên khu vực này, mặt nạ của Bạch gia cũng đã bị vạch trần, có Vân Phong ở đây còn ai có thể dễ dàng xâm chiếm Vân gia? Nếu như Bạch gia thật sự là chó cùng rứt giậu, kết cục cũng sẽ không tốt cho lắm. Ở nơi này, Vân gia đúng là có thể trải qua những ngày tháng yên ổn.

“Mặc dù lời nói của chàng cũng có vài phần đạo lý, nhưng Vân gia không thể giậm chân tại chỗ. Không chỉ là mấy người trong Nội vực kia, còn có tổ chức thần bí, bọn họ vẫn đang dòm ngó Vân gia. Nếu như Vân gia giậm chân tại chỗ thì chỉ có thể mặc người chém giết!” 

“Là ta lo lắng quá mức. Tiểu Phong Phong nói rất đúng. Chỉ có đứng ở nơi càng cao, người khác cho dù có tâm tư dòm ngó đến cũng không dám ra tay một cách dễ dàng. Ngược lại chính là mặc người chém giết.” Khúc Lam Y đến bên cạnh Vân Phong, nhìn nàng một cái thật sâu: “Ta chỉ lo lắng, nàng sẽ quá mệt mỏi.”

Môi đỏ của Vân Phong cong lên: “Chẳng phải chàng đã nói, sẽ ở bên cạnh ta bất cứ lúc nào sao?”

Khúc Lam Y khẽ sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười dịu dàng, chậm rãi cúi xuống, trán tựa lên trán của Vân Phong: “Không sai, ta sẽ ở bên nàng.” 

Môi đỏ của Vân Phong càng cong hơn, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đưa tay ra ôm lấy Khúc Lam Y, đôi mắt đen tràn đầy tình cảm ấm áp: “Có câu này của chàng, là đã đủ rồi.”

Khúc Lam Y cười, ôm cả người Vân Phong vào trong lòng, ôm lấy nàng thật chặt, khóe miệng Vân Phong mang theo nụ cười mà tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn. Hai người chỉ yên lặng dựa sát vào nhau, không cần nhiều lời, cả hai cũng biết được rằng bất cứ lúc nào, tim của họ cũng đều ở cùng nhau.

Trong một tháng, Bạch Chi Vu ở Bạch gia chờ rồi lại chờ, nhưng vẫn không thấy bên Vân gia truyền ra tin tức giật gân nào. Bạch Chi Vu không tránh khỏi có chút nôn nóng. Chuyện gì đây? Chẳng phải toàn bộ người Vân gia đã chĩa mũi nhọn về phía Vân Phong rồi sao? Theo như phỏng đoán của lão thì không lâu nữa, toàn bộ Vân gia sẽ đuổi Vân Phong đó rời khỏi Vân gia, lão sẽ có thể ngư ông đắc lợi rồi. Nhưng mà sao mấy ngày nay trôi qua lại không hề có động tĩnh gì? Không lẽ bên Vân gia đó lại xảy ra biến cố? 

Bạch Chi Vu chờ đợi ở Bạch gia rất nôn nóng bất an, cuối cùng cũng có chút ngồi không yên. Không được, lão phải đích thân đến Vân gia nhìn xem. Bạch Chi Vu vừa muốn đứng dậy rời đi thì Bạch Khánh Phong đã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy phụ thân của mình muốn đi ra ngoài, Bạch Khánh Phong vội vàng kêu lên một tiếng: “Phụ thân, có người Nội vực đến!”

“Người của Nội vực đến rồi!”

Bạch Chi Vu ngây người, lúc này mới muộn màng phát hiện hôm nay là ngày giao nộp trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm. Bên Nội vực có người đến đây chắc hẳn là đến để thu những khoáng thạch cực phẩm này: “Biết rồi, con đến Vân gia tìm hiểu một chút đi, bây giờ Vân Phong đó ra sao rồi!” 

Bạch Khánh Phong lập tức cúi đầu xuống nói một tiếng “Vâng” rồi ra ngoài. Bạch Chi Vu đứng tại chỗ tự suy tư một lúc, nếu như người của Nội vực đã đến rồi thì tất nhiên lão không thể chậm trễ, trước tiên vẫn nên đặt những chuyện khác qua một bên. Lần này có thể lấy ra được trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm, ngoại trừ Bạch gia của lão cũng chỉ còn có Khương gia mà thôi.

Bạch Chi Vu vội vàng đi tới nơi chỉ định mà mọi lần sứ giả Nội vực đều đến, Khương gia chủ đã sớm đứng đợi ở nơi đó, nhìn thấy Bạch Chi Vu thì lạnh lùng cười một tiếng. Bạch Chi Vu lại chỉ ha ha mà khẽ cười, bước tới: “Quả nhiên là Khương gia chủ. Đại hội bình chọn lần này hai nhà chúng ta xem như là đối thủ rồi.”

Khương gia chủ nhìn nụ cười giả tạo của Bạch Chi Vu thì rất khinh thường mà hừ một tiếng: “Bạch gia chủ khá là nhàn rỗi. Không phải là Vân gia xảy ra chút chuyện sao? Thân là bạn tốt như ngươi, sao lại không nghĩa khí mà giúp đỡ đi?” 

Bạch Chi Vu cười ha ha: “Một trăm khoáng thạch cực phẩm cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu Bạch gia có thể giúp được thì cũng đã giúp rồi.”

“Hừ! Bạch gia thân thiết với Vân gia như thế, sao không nhường danh ngạch lần này cho họ, chẳng phải là sẽ càng thể hiện được tình bạn của Bạch gia chủ ngươi sao?”

Khương gia chủ nói xong cười ha ha một tiếng. Sắc mặt Bạch Chi Vu trở nên cứng đờ, cuối cùng cũng chỉ có thể giật giật khóe miệng không nói gì nữa. 

Hai người đều đợi ở bên ngoài, còn chưa đến lúc tất nhiên sẽ không vào được. Hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa, không khí có chút lạnh lẽo. Ngay lúc này, Khương gia chủ nhìn thấy một bóng người ở phía xa xa, khẽ liếc nhìn Bạch Chi Vu một cái: “Bạch gia chủ, không nghĩ đến Bạch gia đối xử với Vân gia không chỉ là tốt bình thường, trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm cũng lấy ra được!”

“Ý của ngươi là… gì…” Bạch Chi Vu có chút không hiểu lời nói của Khương gia chủ. Lão quay đầu nhìn một cái, người đang chậm rãi đi tới chẳng phải là Vân gia nhị trưởng lão sao? Người Bạch Chi Vu cứng đờ tại chỗ, Vân gia nhị trưởng lão đến nơi này để làm gì?

Vân gia nhị trưởng lão đến gần, Khương gia chủ lạnh lùng hừ một tiếng: “Vân gia cũng coi như là tốt số rồi.” 


Nhị trưởng lão khẽ cười một tiếng không nói lời nào, đôi mắt đen nhìn về phía Bạch Chi Vu. Bây giờ Bạch Chi Vu hoàn toàn choáng váng, nhưng mà cũng may đầu óc rất linh hoạt: “Nhị trưởng lão đến đây làm gì vậy?” Bạch Chi Vu nở một nụ cười cứng ngắc.

Nhị trưởng lão cười ha ha, Khương gia chủ ở một bên lạnh nhạt mở miệng: “Bạch gia chủ, câu hỏi này của ngươi đúng là có chút ngu ngốc. Đến nơi này tất nhiên là để tham gia Đại hội bình chọn rồi, không phải sao?”

Bạch Chi Vu bất giác đổ mồ hôi đầy người. Vân gia đến đây tham dự Đại hội bình chọn, nhưng bọn họ lại kiếm đâu ra một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm? Hơn nữa còn là trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. 

“Người ở bên ngoài, vào đi!” Một giọng nói du dương vang lên từ bên trong.

Khương gia chủ dẫn đầu đẩy cửa đi vào, tiếp đến là Vân gia nhị trưởng lão, Bạch Chi Vu với sắc mặt âm trầm cũng đi vào. Sau khi ba người bước vào trong, cửa cũng được tự động khép lại.

“Ồ, lần này có chút ngoài dự kiến, lại có thể nhìn thấy được Vân gia.” 

Người ngồi ở đó lười biếng nói một câu, ánh mắt lướt đến Vân gia nhị trưởng lão một cái. Nhị trưởng lão chỉ nở nụ cười không nói gì, thân thể vẫn đứng thẳng tắp ở chỗ đó, nhìn trông có vẻ nghênh ngang.

“Được rồi. Nếu đã vào đây rồi, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị xong một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm rồi.” Người đến lại nói thêm một câu.

Cổ tay của Khương gia chủ vừa xoay một cái lập tức lấy ra một chiếc nhẫn giao nộp lên. Tiếp theo Bạch Chi Vu cũng làm như thế. Vân gia nhị trưởng lão cũng lấy ra một chiếc nhẫn, Bạch Chi Vu trừng lớn hai mắt, đúng là có thật! Đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì? 

Sau khi ba nhà giao nộp xong khoáng thạch cực phẩm, người đó kiểm tra xong thì cười cười hài lòng: “Không tồi, một trăm khoáng thạch cực phẩm không thừa không thiếu. Ba gia tộc các ngươi đều giành được cơ hội tham gia Đại hội bình chọn lần này. Còn có hai mươi mấy ngày nữa Đại hội bình chọn sẽ được cử hành. Tới lúc đó các ngươi sẽ phải có biểu hiện tốt, bằng không cho dù đến được Nội vực cũng sẽ rất nhanh lại bị trục xuất ra. Vân gia nhị trưởng lão, nếu quá miễn cưỡng sẽ không tốt lắm đâu.”

Đáy mắt của Vân gia nhị trưởng lão đột nhiên xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, mở miệng nói một câu: “Mấy điều này không cần ngươi hao tâm tổn trí, chỉ cần làm tốt chuyện ngươi cần làm là được rồi.”

Sắc mặt của người đến lập tức trầm xuống. Khương gia chủ và Bạch Chi Vu nghe được trong lòng cũng kinh ngạc. Ở nơi này cũng chỉ có ba vị trưởng lão của Vân gia kia mới có can đảm trách cứ người đến từ Nội vực. Đổi lại là bọn họ cũng không có lá gan này, chính là cho cũng không dám dùng. 

“Hừ! Ta cũng muốn nhìn xem lần này Vân gia sẽ như thế nào. Được rồi, đều ra ngoài hết đi!” Người đến cười khẩy cũng không có dùng thân phận Nội vực để lấn át Vân gia nhị trưởng lão, chắc là cũng không dám làm thế.

Ba vị gia chủ đi ra ngoài, Khương gia chủ lập tức đi về không quay đầu lại. Vân gia nhị trưởng lão cũng muốn rời đi nhưng lại bị Bạch Chi Vu gọi lại: “Nhị trưởng lão!”

“Bạch gia chủ, có việc gì sao?” Vân gia nhị trưởng lão lạnh nhạt hỏi. 

Bạch Chi Vu nghi ngờ nhìn ông: “Chẳng phải Vân gia đã mất trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm đó rồi sao? Các ngươi…”

Vân gia nhị trưởng lão lạnh lùng cười cười: “Tất nhiên bọn ta có cách của mình. Còn có việc gì nữa không?”

Bạch Chi Vu âm thầm nghiến răng. Vân gia nhị trưởng lão xoay người rời đi, Bạch Chi Vu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của ông. Rốt cuộc Vân gia đã làm thế nào để gom đủ cả trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm? Lão đã lấy hết toàn bộ không chừa lại mảnh nào rồi mà, không lẽ trong này có sai sót gì đó? Hay là có cao nhân âm thầm giúp đỡ Vân gia? Nếu đúng là có cao nhân, lão không thể nào hỏi không ra, lão không thể nào không biết được. Rốt cuộc là có chuyện gì? Mất đi sự uy hiếp từ một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm này, Bạch Chi Vu có thể nói là đã đi nhầm một bước lớn. Vân gia tham gia Đại hội bình chọn lần này, nếu như thật sự có thể quay về Nội vực, Bạch gia còn có thể ra tay sao? 

Bạch gia chủ tức giận trở về nhà. Cũng không biết rốt cuộc trong chuyện này đã xảy ra sai sót gì. Mọi thứ vốn dĩ nên đi theo trình tự của lão, nhưng sao Vân gia lại…

“Phụ thân!” Bạch Khánh Phong đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Bạch gia chủ có vẻ mặt âm trầm, mắt không tự chủ mà lóe lên, cúi thấp đầu buồn bực nói: “Bên Vân gia vẫn giống như thường ngày. Vân Phong vẫn là tâm điểm bị chỉ trích.”

“Không đúng!” Bạch gia chủ đột nhiên hô to một câu, thân thể của Bạch Khánh Phong không nhịn được run lên. Đôi mắt bốc lên lửa giận của Bạch gia chủ nhìn Bạch Khánh Phong: “Nhất định bên Vân gia đã xảy ra biến cố!” 

Bạch Khánh Phong đứng ở đó không nói lời nào, Bạch gia chủ nôn nóng đi qua đi lại không ngừng tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là đã sai sót ở chỗ nào? Mọi thứ đáng lẽ đã được nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc đã sai sót ở chỗ nào?”

“Phụ thân, rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Không biết là ai đã cho Vân gia một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm. Vân gia đã lấy được tư cách tham dự Đại hội bình chọn lần này rồi!” Lúc Bạch Chi Vu nói chuyện, gân xanh nổi đầy trên trán, gương mặt càng thêm hung tợn. 

Bạch Khánh Phong không tránh khỏi ngơ ngác một chút: “Vân gia tham gia Đại hội bình chọn cũng không có nghĩa là bọn họ có thể vào được Nội vực…”

“Với những thành tích của Vân gia sao lại không thể vào được Nội vực?” Bạch Chi Vu ngây người, sau đó lại cười ha ha: “Ta cũng đã quên mất, lần Đại hội bình chọn này không chỉ dựa vào thực lực, mà còn có nhiều phương diện nữa. Cho dù Vân gia có vị Triệu hồi sư tứ hệ đó thì thế nào? Trong Đại hội bình chọn lần này sẽ có cuộc so tài dược tễ, ha ha ha! Tốt!”

Bạch Khánh Phong im lặng không nói, sắc mặt của Bạch Chi Vu cuối cùng cũng tốt hơn: “Con phải chú ý động tĩnh của Vân gia bất kỳ lúc nào, một khi có tin tức lập tức báo cáo lại!” 


Bạch Khánh Phong gật gật đầu, đẩy cửa đi ra, đi đến một góc không người mới lấy ra một miếng âm bài. Âm bài lóe lên vài cái rồi kết nối được, Bạch Khánh Phong thấp giọng mở miệng: “Phụ thân sẽ còn cho người để ý Vân gia.”

Âm bài lóe lên, một giọng nói trong veo truyền đến: “Biết rồi.”

Bạch Khánh Phong yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Chuyện mà ngươi nói, có thật sự nắm chắc được không?” 

Âm bài lóe lên, một tiếng cười trầm thấp vang lên: “Bạch Khánh Phong, ngươi cũng nên tự tin vào bản thân mình chứ.”

Sắc mặt Bạch Khánh Phong dừng một chút, tiếp theo sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Ta không quan tâm người khác thế nào, ta chỉ quan tâm đến Tiểu Tường ra sao thôi.”

Tiếp theo âm bài lóe lên vài cái: “Biết rồi.” 

Bạch Khánh Phong cắt đứt liên hệ trên âm bài, cất kỹ âm bài rồi ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn bầu trời. Bốn phía im ắng không tiếng động, trên không thỉnh thoảng có dấu vết do chim bay qua, trước mắt Bạch Khánh Phong hiện ra khuôn mặt khí thế hào hùng của Vân Tường.

Tiểu Tường, Tiểu Tường, Tiểu Tường…

Bên trong đình viện của Tổng bộ Vân gia mà Vân Phong đang ở, Vân Phong ngồi một mình giữa đình viện, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn vào âm bài trên tay. 

“Vân Phong!”

Tiếng gọi vang lên, Vân Phong ngước mắt lên nhìn qua, là Vân Tường. Cất âm bài trong tay đi, Vân Phong cười dịu dàng nhìn nữ tử rất anh tuấn này đi qua đây.

“Sao vậy? Sao ngươi lại cười khi nhìn ta?” Vân Tường không nhịn được nhìn lại bản thân mình, không hề phát hiện ra có cái gì không ổn, có chút khoan khoái mà bước đến trước mặt Vân Phong: “Ngươi làm gì vậy? Hôm nay Vân Lăng và Tiêu Tiêu không có đến làm phiền ngươi sao?” 

Vân Phong cười ha ha: “Hôm nay không có.”

Vân Tường nhìn vào trong thám thính một chút: “Người trong lòng của ngươi đâu rồi? Không có ở cùng ngươi sao?”

Vân Phong cười ha ha: “Trước tiên khoan nói chuyện này đã. Vân Tường, nói đến người trong lòng, chẳng lẽ ngươi không có sao?” 

Vân Tường khẽ sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt, sau đó sắc mặt sầm xuống nhanh chóng xóa bỏ khuôn mặt đó đi: “Không có, ta không có người trong lòng nào hết.”

Vân Phong cười thầm trong lòng. Đường tình cảm của người Vân gia thật đúng là rất thô, chắc hẳn lúc trước Lam Y cũng đã phải tốn không ít tâm tư để khiến nàng thông suốt. Nàng cảm thấy tội nghiệp cho Bạch Khánh Phong đó, gánh vác thân phận người của Bạch gia lại càng thêm khó hơn. Hơn nữa đường tình này của Vân Tường đã thô đến mức thành một sợi lớn, đáy lòng Vân Phong khẽ mặc niệm cho Bạch Khánh Phong.

“Không nói cái này nữa, bây giờ đang gặp phải một vấn đề lớn.” Sắc mặt của Vân Tường tràn ngập u sầu. 

Vân Phong hơi ngây người, cũng nghiêm túc theo: “Sao thế, lại xảy ra chuyện gì nữa à?”

“Ừ! Đại hội bình chọn lần này lại có ba mục. Lôi đài, ma thú tất nhiên không có vấn đề. Nhưng mà vấn đề chính là ở chế dược…” Nói đến đây, lông mày của Vân Tường đã nhíu chặt lại: “Bạch gia ở phương diện chế dược này có được một nhân vật thiên tài. Nghe nói bây giờ hắn ta đã có thể chế tạo được dược tễ cấp bậc đại sư ba sao. Còn có Dược tễ sư của Khương gia, chỉ sợ là đại sư ba sao cũng không thành vấn đề, nhưng mà Vân gia…” Vân Tường nói đến đây có chút ngượng ngùng: “Vân gia trên phương diện chế dược cũng không có thành tựu gì… Ta đến là muốn hỏi ngươi một chút, có quen biết với Dược tễ sư lợi hại nào không… Cứu giúp một chút…”

Vân Phong cười, hóa ra nàng ta xoắn xuýt như vậy là vì vấn đề này. Người đang đứng trước mặt nàng ta chính là một Dược tễ sư rồi, còn phải đi mời viện trợ bên ngoài làm gì nữa? Dược tễ cấp bậc đại sư ba sao thì cũng không phải là nàng chưa từng làm thành công. Nếu như Nhục Cầu tỉnh lại thì… Dược tễ cấp bậc tông sư đối với nàng mà nói cũng không thành vấn đề! 

Nhìn thấy Vân Phong mãi không nói lời nào, Vân Tường có chút ủ rũ: “Ôi… Nếu như hạng mục này mà để trống thì Vân gia tuyệt đối không thể trở về Nội vực…Thật đáng ghét! Nếu như lúc trước ta học chế tạo dược tễ thì tốt rồi!”

Vân Phong nhìn bộ dạng buồn rầu của Vân Tường mà cười ha ha: “Đại hội bình chọn này không có nói là không thể thi đấu lần nữa đúng không?”

Câu nói này của Vân Phong khiến cho Vân Tường đột nhiên ngẩng đầu lên: “Điều này cũng không có nói đến… Vân Phong, không lẽ ngươi, ngươi, ngươi…” Vân Tường lộ ra vẻ mặt kích động nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha ha: “Giao cho ta là được.” 

“Đúng là ta có chút nghi ngờ, không biết có phải ngươi là do lão già nào đó chuyển thế vào không… Sao mà cái gì cũng biết! Ta sẽ lập tức đi nói cho ba vị trưởng lão nghe!”

Vân Tường mạnh mẽ vỗ vai Vân Phong một cái, vẻ mặt vui sướng nhanh chóng quay người rời đi. Đôi mắt Vân Phong mang theo ý cười nhìn bóng lưng rời đi của nàng ta, mắt đen hơi lóe sáng.

Đại hội bình chọn lần này Vân gia cần phải giành được hạng nhất, trở về Nội vực với phong thái cao quý. 

Bình Luận (0)
Comment