Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 532

"Lần này lại là linh hồn sao?" Giọng nói trong bóng tối mang theo sự tham lam vô cùng, thậm chí Vân Phong có thể cảm nhận được một luồng khí tức nóng hổi ập vào mặt. Cặp mắt khổng lồ đỏ tươi kia có vẻ nóng lòng không chờ đợi được, linh hồn thể của Phi Lăng bị Vân Phong đưa vào sớm đã ngây ngốc hóa đá rồi.

Tại sao trong cơ thể con người lại có không gian quỷ dị như thế này, chẳng lẽ trong thân thể ả ta có nhốt một con ma thú sao? Cự nhãn đỏ tươi này không thể nào thuộc về con người, nhưng trong cơ thể con người làm sao có thể nhốt ma thú chứ?! Điều này hoàn toàn phản ngược quy tắc. Rốt cuộc Vân Phong là người gì, hoặc là ả ta căn bản không phải là người.

Vân Phong tiện tay ném linh hồn thể của Phi Lăng về phía trước, linh hồn thể nửa trong suốt bay vèo đi, giống như bị một cái miệng lớn vô hình nuốt vào trong vậy. 

"Á…" Trong nháy mắt linh hồn thể của Phi Lăng đã biến mất trong bóng tối, tiếng kêu thảm cuối cùng của y không ngừng vang vọng trong không gian. Cự nhãn đỏ tươi để lộ ra một chút thỏa mãn, Vân Phong cười thầm, xem ra linh hồn của ma thú mới là thứ y thích nhất. Rốt cuộc thứ bị nhốt trong cơ thể là gì?!

Vân Phong không suy nghĩ quá lâu, cũng không có thời gian dư thừa để nàng suy nghĩ. Sau khi kẻ không biết tên ở trong cơ thể nàng nuốt linh hồn thể của Phi Lăng, một lực lượng bỗng dưng trào dâng trong cơ thể nàng, giống như là núi lửa sắp phun trào nham thạch vậy.

Lực lượng bạo phát ra do hấp thu linh hồn ma thú vượt xa tưởng tượng của nàng, nhất là thực lực của linh hồn Sư Ưng sáu cánh Phi Lăng cũng không thấp. Năng lượng khổng lồ sản sinh ra sau khi hấp thu khiến Vân Phong cảm thấy cơ thể sắp nứt ra, căn bản là khong chứa được quá nhiều. Giống như một dụng cụ chứa sắp bị chứa đầy, trừ khi bản thân dụng cụ chứa đó có thay đổi, nếu không thì dụng cụ sẽ bị thứ ở bên trong làm vỡ. 

Cơ thể vừa mới tiến vào Tôn Thần cấp hai căng cứng trong nháy mắt, Vân Phong chỉ cảm thấy cơ thịt toàn thân đều quấn chặt lấy nhau, khiến cho nàng bị đau. Nhưng lực lượng trong cơ thể này hoàn toàn không có xu thế giảm bớt, ngược lại còn càng lúc càng mãnh liệt. Vân Phong không nhịn được khẽ kêu một tiếng, mấy con ma thú khế ước đều giật mình khi cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể Vân Phong, luồng năng lượng này lại cường đại đến thế.

"Vân Phong làm sao vậy?" Phi Vân nhìn Vân Phong đứng trên cao, cặp mắt nhắm nghiền, sắc mặt hết sức không tốt, tư thế cũng có chút kỳ lạ, dường như đang cực lực áp chế cái gì đó. Thậm chí Phi Vân còn có thể nhìn thấy phần da thịt lộ ra ngoài không ngừng động đậy.

"Trong cơ thể chủ nhân xuất hiện một luồng năng lượng khổng lồ, người đang hấp thu…" Lam Dực bay đến bên cạnh Vân Phong, nhíu chặt lông mày. Khí tức của Vân Phong đang có sự biến hóa vi diệu, cùng với năng lượng trong cơ thể không ngừng trào dâng, khí tức của Vân Phong cũng xuất hiện sự chuyển biến càng lúc càng rõ ràng. 

"Nàng ta đây là…" Phi Vân kinh ngạc khi cảm nhận được khí tức không ngừng dao động của Vân Phong, đây rõ ràng là dấu hiệu thực lực sắp tấn thăng. Nàng ta mới tấn thăng Tôn Thần cấp hai không lâu, lẽ nào nhanh như vậy đã lại sắp tấn thăng nữa sao?

"Chủ nhân sắp tấn thăng rồi!" Khi nói câu này, vẻ mặt Lam Dực lại không có sự vui vẻ mà là tràn ngập lo lắng. Gã và mấy con ma thú khác đều biết rõ, lần này cũng không phải là nâng cao thực lực bình thường, mà là bất đắc dĩ nâng cao để dung nạp luồng lực lượng cường đại này. Miễn cưỡng nâng cao một cấp trong khi không có bất cứ tích lũy nào, nâng cao như vậy mang tính nguy hiểm cực lớn, có thể nói hễ không cẩn thận là nỗ lực của Vân Phong sẽ thất bại trong gang tấc.

"Nhanh như vậy…" Phi Vân trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên gã ta thấy tốc độ tấn thăng như vậy, tấn thăng cấp bậc Tôn Thần sao có thể nhanh như vậy chứ. Nhưng tốc độ như vậy không phải điều Vân Phong mong đợi, cũng không phải điều Vân Phong muốn. 

"A…" Khí tức của Vân Phong đột nhiên phóng ra ngoài cơ thể, ngay sau đó nàng kìm nén khẽ kêu một tiếng, giống như núi lửa yên lặng đã lâu cuối cùng cũng phun trào. Khí tức giống như nham thạch nóng hổi, mang theo lực lượng nóng bỏng kinh người. Lam Dực nhanh nhẹn đỡ lưng Vân Phong. Phi Vân hơi nheo mắt, nhìn trung tâm năng lượng bạo phát, quá kinh người, thật sự là quá sức kinh người!

"Không tốt!" Lam Dực cảm nhận được năng lượng tuôn trào ra từ cơ thể Vân Phong, từng lớp, từng lớp sóng, cơ thể con người yếu ớt dường như đã không kiên trì được nữa, y phục trên người Vân Phong gần như đều bị nhuốm máu. Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong sốt ruột không biết nên làm gì mới được, ba con ma thú khác cảm nhận được lực lượng cuồng mãnh trong người Vân Phong, trong lòng đều cả kinh. Chúng nên làm thế nào, rốt cuộc nên làm thế nào?

"Quang nguyên tố, Quang nguyên tố…" Trong đầu Lam Dực chợt lóe lên, lập tức truyền âm: "Ngọc bội màu đen của chủ nhân. Trong đó có Quang nguyên tố của Khúc Lam Y, nhất định có thể giúp được chủ nhân." 

Lam Dực vừa nói dứt lời, Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong mắt sáng lên, cơ thể béo trong lập tức nhảy lên rồi biến mất trong không gian, trực tiếp chui vào trong vòng tay không gian của Vân Phong. Nhục Cầu liếc mắt đã nhìn thấy ngọc bội màu đen nằm yên lặng ở đó, cơ thể nhỏ lao đến, móng vuốt túm chắc lấy, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay không gian.

"Phong Phong na!" Nhục Cầu cất tiếng gọi, móng vuốt nhỏ cầm ngọc bội đen liền đưa lên cổ Vân Phong. Ngay khoảnh khắc ngọc bội đen áp lên cổ Vân Phong, một luồng năng lượng nguyên tố ấm áp nhẹ nhàng chậm rãi tuôn ra từ trong ngọc bội đen, đi thẳng vào trong cơ thể Vân Phong.

Quang nguyên tố như bàn tay ấm áp của Khúc Lam Y,  lướt qua mỗi một tấc da nóng bỏng người Vân Phong, dường có một làn nước ấm áp lướt qua người Vân Phong, mang luồng nhiệt vô cùng khô nóng vừa rồi đi, trong hỗn loạn cực độ, khí tức của Vân Phong dần bình phục lại. Dòng năng lượng hệ quang tựa như một dòng suối nhỏ xinh đẹp chảy đến các vị trí trong cơ thể Vân Phong, làm thương tích của nàng bình phục, giảm bớt cơn đau do bị cưỡng hành đề cao năng lượng. 


Cảm giác được Vân Phong đã bình tĩnh lại, các ma thú khế ước đều thở phào thật mạnh, móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu vẫn đè lên cái ngọc bội màu đen,  thở phào một hơi, đôi mắt lo lắng nhìn Vân Phong. Giờ phút này toàn thân Vân Phong loang lổ vết máu, toàn thân đẫm máu như chết đi sống lại.

Quang nguyên tố trong ngọc bội đen chậm rãi chiếu ra, bản thân ngọc bội màu đen cũng mơ hồ tản ra một ít ánh sáng, Nhục Cầu nhìn thấy những tia sáng lốm đốm này, đôi mắt to tròn đột nhiên nheo lại, lập tức lấy cái ngọc bội trong móng vuốt nhỏ ra, thân hình lần nữa biến mất, để lại ngọc bội vào vòng tay không gian của Vân Phong.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong!" 

"Chủ nhân!"

Mấy con ma thú khế ước đều gọi Vân Phong, lúc nãy trong khi khí tức hỗn loạn điên cuồng, cả cơ thể Vân Phong tựa như bị mất khống chế.

"Phong Phong na..." Nhục Cầu bước ra, trông thấy Vân Phong vẫn không mở hai mắt ra, thì thào nói nhỏ, cái đuôi xù lông nhẹ nhàng quẹt quẹt lên má Vân Phong, móng vuốt nhỏ cũng cạ cạ  vào một bên má Vân Phong. Lam Dực mang Phi Vân tới đây, Phi Vân thấy dáng vẻ của Vân Phong giờ phút này cũng hết sức kinh hãi. Đôi má Vân Phong khắp nơi đều loang lổ vết máu, da thịt trên người mặc dù không có vết thương, nhưng vết máu lại khiến người khác kinh sợ, tựa như vừa mới bước từ vũng máu ra vậy. 

“Phù…" Vân Phong chậm rãi thở ra một hơi, khí tức đã hoàn toàn ổn định, mắt đen chậm rãi mở ra, nhìn thấy đôi mắt xanh lam đầy lo lắng của Lam Dực và vẻ kinh ngạc của Phi Vân. Nhục Cầu thấy Vân Phong tỉnh lại, thân thể nhỏ tiến lên cọ xát, Vân Phong nhìn thấy bộ dạng chật vật của bản thân hiện tại, trong lòng cũng có chút kinh hãi.

Năng lượng sinh ra sau khi hấp thụ linh hồn ma thú không ngờ lại nhiều cực đại vậy, lớn đến mức thực lực của nàng bị cưỡng hành đẩy tăng lên một cấp, đây là việc trước đây chưa từng có. Vân Phong nhìn cơ thể mình, ý niệm trong thời gian trước lại tăng cường thêm vài phần. Thân thể này lại sắp có thêm một lần cải tạo.

“Ta không sao rồi”. Vân Phong cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình đã được đề thăng tới Tôn Thần cấp ba, mặc dù là cưỡng ép đề thăng nhưng trước mắt thấy không có bất kỳ tác dụng phụ nào, bởi vì Vân Phong có căn cơ rất vững chắc, cho dù cưỡng ép đề thăng cũng sẽ không có nửa điểm hư yếu. Việc này là nhờ có sự kiên trì vững bước từ trước đến nay của Vân Phong. 

“Không sao là tốt rồi.” Lam Dực thấp giọng cười nói, Phi Vân ở bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Trước tiên là trở về tộc đã, Vân Phong, dáng vẻ của ngươi bây giờ có chút…”

Vân Phong cười, khẽ gật đầu, đôi mắt đen liếc nhìn phần chân tay đã bị cụt của Phi Lăng, chuyện nàng hấp thu linh hồn của Phi Lăng tốt nhất là không nên nói ra, Phi Vân nghĩ rằng Phi Lăng đã chết rồi, đến mức này là đã đủ. Ba người cùng lập tức trở về tộc Sư Ưng, dáng vẻ đẫm máu của Vân Phong khiến tộc nhân Sư Ưng không khỏi ngạc nhiên. Trong đó có bốn vị trưởng lão tinh ý phát giác ra được khí tức của Vân Phong có sự thay đổi, dù cảm thấy rất kinh ngạc nhưng cũng không nói gì nhiều. Phi Lăng đã chết, tai  họa ngầm của cả tộc Sư Ưng đã không còn nữa. Lão đầu Đề Cốc đã ra mặt rồi, như vậy hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng sẽ yên tĩnh một thời gian. Có thể nói rằng trong một khoảng thời gian dài, tộc Sư Ưng sẽ không gặp phải rắc rối gì nữa, mà Phi Vân sẽ tiếp nhận vị trí vương theo lẽ thường, trở thành tộc vương Sư Ưng mới.   

Phi Vân khi đăng cơ làm tộc vương Sư Ưng, việc đầu tiên làm chính là quang minh chính đại đi đến tộc Hoa Ưng, cưới con tiểu Hoa Ưng mà gã vừa ý, và mạnh mẽ xoá bỏ hôn ước trước đó của tộc Hoa Ưng và tộc Xích Ưng. Hôn ước giữa Hoa Ưng và Xích Ưng cũng không phải là hai vị tộc trưởng dùng lời nói lập thành như tên thiếu niên Xích Ưng lúc trước đã nói, mà là tộc Xích Ưng uy hiếp tộc Hoa Ưng để đạt được hôn ước này. Bây giờ Phi Vân đến cầu hôn với thân phận là tộc vương của tộc Sư Ưng, tộc Hoa Ưng tất nhiên sẽ tán thành cùng Sư Ưng kết minh, dù sao thì người ở Đề Cốc cũng đã vì tộc Sư Ưng mà ra mặt. 

Xích Ưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nuốt cơn giận này vào trong lòng. Tên thiếu niên Xích Ưng trước kia khiêu chiến Phi Vân giờ cũng tức đến tái mặt nhưng lại không dám nói bừa, dù thì thân phận đôi bên cũng là cách biệt một trời một vực. Sư Ưng sáu cánh không phải là người mà một tên Xích Ưng như hắn ta có thể so bì được.

Có tình nhân rồi cũng thành thân thuộc, bốn vị trưởng lão cũng đồng ý cho Phi Vân sớm định hôn sự, mau sinh con nối dõi tông đường, dù sao việc kéo dài huyết mạch là hết sức quan trọng, mặc dù Phi Vân ra sức mời Vân Phong ở lại tham gia hôn lễ, nhưng Vân Phong không có nhiều thời gian ở lại đây thêm nữa. Nàng phải nhanh chóng trở về Vân gia, thời gian năm năm đã sắp kết thúc rồi.

Dấu ấn kẻ phản bội trên mặt Lam Dực cũng được Phi Vân xoá đi. Mất dấu ấn, khuôn mặt Lam Dực càng trở nên anh tuấn hơn nhưng Vân Phong vẫn cảm thấy thấy thiếu sót gì đó, cuối cùng mới nghĩ trong lòng “dấu ấn ấy dùng để trang trí cũng không tồi”. 

Lam Dực cũng rời đi theo Vân Phong. Phi Vân cũng bất đắc dĩ, biết rằng Vân Phong còn chuyện khác quan trọng cần làm. Lúc Vân Phong sắp rời đi, Phi Vân để lại một lời hứa, sau này Vân Phong cần thì tộc Sư Ưng sẽ dốc sức giúp đỡ. Khi nghe lời hứa này, Vân Phong cười ấm áp, tộc Sư Ưng là một trợ lực rất lớn, những ngày tháng về sau nhất định sẽ giúp được Vân gia.

Vân Phong và Lam Dực liền khởi hành rời khỏi Ưng Sào, ngồi trên lưng Lam Dực, Vân Phong ngắm nhìn đồi núi trùng điệp và làn sương mỏng trong Ưng Sào, cặp môi đỏ cong lên, lần này nàng đổi được một lời hứa của Sư Ưng, cũng là giúp Vân gia kết giao được một vị minh hữu. Hơn nữa bản thân còn là Tôn Thần cấp ba, mặc dù có chút ngoài dự liệu, nhưng không có chỗ xấu.


"Chủ nhân, chúng ta sắp ra ngoài rồi!" Hai cánh Lam Dực vỗ lên một hồi, bay nhanh về phía trước. Vân Phong mỉm cười, cảm nhận được không gian xung quanh bỗng dưng có chấn động. Khi rời khỏi Ưng Sào thì trước mắt là một khoảng bầu trời cao nguyên. Không giống với cảnh vật bên trong Ưng Sào, làn gió nhẹ thổi tới, Vân Phong hít sâu một hơi. Năm năm đã trôi qua rồi, đã đến lúc nàng trở về tổng bộ Vân gia rồi. 

Lật lòng bàn tay một cái, âm bài xuất hiện, Vân Phong rót khí tức vào trong âm bài, nó cũng loé lên vài cái: “Ba vị trưởng lão, Vân Phong đang trên đường về nhà đây.”

Âm bài lại lóe lên vài cái, tiếng nói vui mừng của đại trưởng lão Vân gia truyền đến: "Nhóc con, chúng ta đợi ngươi trở về."

Vân Phong cất âm bài, ngọc bội hình rồng lại lần nữa xuất hiện: "Lam Dực, chúng ta sắp đi vào Long Điện, khởi hành đến Vô Vọng Chi Lâm!" 

Lam Dực đập cánh, thân thể bay nhanh lên trời, kêu lên một tiếng, một luồng ánh sáng lập tức bao trùm cả thân thể Sư Ưng cực lớn, trong nháy mắt biến mất trong không trung, sau đó ngọc bội hình rồng cũng chậm rãi nhúc nhích, rồi hoàn toàn biến mất.

---

Bên trong Nội vực, trong năm năm qua luôn sóng ngầm cuồn trào, cùng với ngày thế lực tiến giai đang tới gần, mỗi một gia tộc đều không khỏi khẩn trương hơn rất nhiều, thi thoảng cũng xảy ra việc thăm dò và đề phòng các gia tộc khác. Vân gia tam đẳng chính là đối tượng được mọi người trong Nội Vực không ngừng bàn tới. Lần này Vân gia có thể một bước lên trời, vẫn chưa xác định, bởi vì Vân Phong hành tung bất định. Rốt cuộc thì nhân vật chủ chốt này của Vân gia có thể xuất hiện vào lúc thế lực tiến giai không? Đây chính là mấu chốt thành bại của Vân gia. 

Mà sự tăng vọt về tổng thể thực lực của Vân gia trong vòng năm năm này  cũng là việc khiến các gia tộc khác kinh ngạc, đặc biệt là các gia tộc luôn nhắm vào Vân gia như Bách Lý, Vu gia, Ngải gia. Thấy được tốc độ phát triển của Vân gia đều thì nghiến răng nghiến lợi mà chẳng có cách nào khác, muốn tìm hiểu bí mật nào đã giúp Vân gia phát triển nhưng không thể đạt được. Thân Đồ gia vẫn không có bất kỳ động thái nào đáng kể, từ sau khi Vân Phong mất tích, Thân Đồ gia gần như là yên lặng,cũng không hề quan tâm đến sự biến hoá rõ ràng của Vân gia. Đây cũng là chủ đề được bàn tán nhiều trong Nội Vực, rốt cuộc Thân Đồ gia làm sao vậy?

Bề ngoài thì Thân Đồ gia không nóng vội, nhưng bên trong thì trong năm năm vừa qua Thân Đồ gia chủ lửa giận mỗi ngày một tăng. Mỗi một chút biến hoá của Vân gia lão ta đều thấy, tổng thể thực lực của Vân gia phát triển với tốc độ nhanh chóng khiến lão ta giận xanh mặt, tại sao lại nhanh như vậy, không phải là nhờ Kim Đỉnh thụ mà Vân Phong cướp đi sao, còn có cả phương pháp luyện ra Kim Đỉnh dịch nữa. Thân Đồ gia chủ mỗi ngày sắc mặt đều âm trầm, bảo kính bị vơ vét sạch sẽcứ như cái mũ xanh (1) đội lên đầu Thân Đồ gia, mãi không thể cởi ra được.

Thân Đồ gia chủ vẫn không từ bỏ ý định ở trong bảo kính bao vây Vân Phong và Triển Ly. Nhưng qua thời gian dài như vậy mà không thấy bóng dáng Vân Phong, Triển Ly, Thân Đồ gia chủ tức điên lên đành từ bỏ, cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cục tức này lại. Bảo kính bị cướp đi hết, đồ bị ướp đi hiển nhiên là về tay Vân gia. Lần thế lực tiến giai này Thân Đồ gia lỗ nặng rồi! 

Năm năm thoáng chốc qua đi, đáng ra Thân Đồ gia phát triển một bước lớn dưới sự trợ giúp của bảo kính, chứ không phải ít ỏi như hiện nay. Thân Đồ gia chủ ngập tràn hận ý với Vân Phong và Triển Ly, nếu như gặp lại hai người này thì bất kể giá nào lão ta cũng ra tay tiêu diệt. 

Đảo mắt một cái, thời gian đến ngày thế lực tiến giai chỉ còn lại không tới một tháng. Phương án cụ thể của thế lực tiến giai đã được thông báo, hơn nữa cũng được báo đến tất cả gia tộc. Quy định tổng thể giữ nguyên, nếu gia tộc muốn tham gia tiến giai thì chỉ cần khiêu chiến gia tộc khác, nếu chiến thắng sẽ được tăng thứ hạng, gia tộc thất bại sẽ bị giáng cấp, nếu như thất bại thì cũng dễ hiểu.

Gia tộc tam đẳng nếu như khiêu chiến thất bại thì sẽ không còn cấp bậc để hạ, đợi một gia tộc tam đẳng khác khiêu chiến thất bại, cả hai tiến hành khiêu chiến lại, kẻ thua cuối cùng sẽ phải đối mặt với vận mệnh bị đẩy ra khỏi Nội vực. 

Gia tộc khiêu chiến cũng không hẳn là sẽ an toàn tuyệt đối, bị khiêu chiến cũng bị đồng nghĩa với tham chiến, nếu như không có ai khiêu chiến và không khiêu chiến gia tộc khác thì thứ hạng sẽ không thay đổi.

Quy tắc sơ bộ là như vậy, điều cần chú ý là quy tắc khiêu chiến, ở Nội vực việc cạnh tranh giữa các thế lực không chỉ về thực lực, mà vì khảo nghiệm toàn thể trên dưới gia tộc trên nhiều phương diện, nhiều độ tuổi. Trong thế lực tiến giai không chỉ có người trẻ tuổi xuất chiến, những lão đầu sống cả một đời cũng phải lên võ đài chiến đấu.

Thế lực tiến giai chia làm năm phần, phần thứ nhất là tộc trưởng của hai gia tộc đối chiến, họ là đại diện cho mức độ lượng lực mạnh nhất trong gia tộc, là người có địa vị cao nhất, đại diện cho vinh quang của một gia tộc. 


Phần thứ hai là thi đấu về lực lượng trung kiên, hai gia tộc cử ra người mạnh nhất xuất chiến, đây cũng thuộc về loại thi đấu dùng lực lượng đệ nhị giai để chứng minh.

Phần thứ ba là thế hệ trẻ so thực lực, tương lai của gia tộc phát triển được bao xa, căn bản đều dựa vào thế hệ trẻ này. Nếu như thế hệ này có thực lực yếu kém thì tương lai của cả gia tộc vô cùng ảm đạm.

Ba phần thi đầu đều là kiểu thi thuộc về thực lực mọi tầng lớp trong gia tộc, cũng là lực lượng đối kháng, tuy nhiên nó không thể quyết định toàn bộ, mà còn có hai phần thi quan trọng khác. 

Phần thi thứ tư liên quan đến thực lực cá thể của gia tộc, một gia tộc không thể chỉ có lực lượng thuần tuý mà thôi, còn phải bồi dưỡng được nhân tài ở nhiều phương diện, như vậy gia tộc mới trường tồn huy hoàng. Phần lớn nhân tài tỉ thí đều tập trung ở phương diện dược tễ, dù sao thì giai đoạn để thăng đẳng cấp sau này, dược tễ chiếm vị trí rất quan trọng.

Phần thi thứ năm là so về căn cơ của gia tộc. Một gia tộc có thực lực, địa vị hùng hậu thì ắt không thể thiếu được căn cơ, nếu như không có thì gia tộc ấy cũng không có tư cách ngồi ở địa vị cao, cũng không khiến những người khác tâm phục khẩu phục.

Năm phần thi của thế lực tiến giai được truyền xuống, gia tộc khiêu chiến gặp phải khó khăn trùng điệp, còn gia tộc bị khiêu chiến cũng như vậy. Năm trận thắng ba, hơn nữa đã có quy định, mỗi người cử ra chỉ được tham gia một hạng mục, không được lặp lại, nhưng dùng chi viện thì được cho phép, chỉ cần hai gia tộc đó có đủ giao tình là được. Đây cũng được coi là là điểm không công bằng duy nhất trong thế lực tiến giai, chắc hẳn có rất nhiều gia tộc tốn bút mực một phen vì điều này. 

Quy tắc thế lực tiến giai vừa ra thì các gia tộc trong Nội vực đều không ngừng bàn tán. Chỉ có bảy gia tộc có tư cách tham chiến, các gia tộc khác chỉ được xem cuộc vui này. Lần thế lực tiến giai này có rất nhiều trò vui, ân oán giữa Thân Đồ gia và Vân gia có thể kết thúc trong lần gia tộc tiến giai này không?

Không đến một tháng, Vân Phong đã đến được bên trong Nội vực. Việc đâu tiên nàng làm sau khi về đến Vân gia chính là tham kiến ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão Vân gia thấy Vân Phong bình an trở về thì lòng đều hết sức vui mừng, đặc biệt là càng ngạc nhiên hơn sau khi phát hiện thực lực của Vân Phong bạo tăng.

“Nha đầu nhà ngươi, ra ngoài được năm năm mà đã đến được Tôn Thần cấp ba rồi sao!" Tam trưởng lão Vân gia nhìn Vân Phong, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng bất ngờ. Nhị trưởng lão Vân gia ở bên cạnh gật đầu cười ha hả: “Thôn Thần cấp ba… thật quá là tuyệt diệu, nha đầu này cũng có không ít lần kỳ ngộ nhỉ!" 

Vân Phong cười ha ha: “Năm năm nay quả thật là có kỳ ngộ."

Đại trưởng lão Vân gia cười ha ha, ánh mắt nhìn lướt qua Vân Phong từ trên xuống dưới, phát hiện nàng không một chút tổn hại, cuối cùng cũng đặt tảng đá lớn xuống. Trong năm năm này bọn họ đã lo lắng không ít cho nha đầu này, mặc dù biết thực lực của nàng ta xuất sắc hơn người, nhưng vẫn không an tâm.

Vân Phong không đề cập nhiều về tình hình của mình, thực vì quan tâm đến chuyện thế lực tiến giai, ba vị trưởng lão nói ra tình hình cụ thể  một cách chi tiết, sau khi cẩn thận nghe xong trong lòng Vân Phong cũng đã nắm rõ được sơ lược. Năm hạng mục này Vân gia chiếm ưu thế đại đa số, tộc trưởng tranh tài ắt phải là đại trưởng lão, đứng thứ hai cũng không thành vấn đề, thế hệ trẻ tuổi có Vân Tường, về mặt dược tễ  thì có nàng. Theo lý thì Vân gia nên nắm chắc chiến thắng, nhưng yêu cầu đặc biệt cho phép ngoại viện cũng đã khiến cho cuộc  đấu xảy ra chuyển biến rất lớn. 

“Ngoại viện này cũng tiện cho các gia tộc hợp nhất lại với nhau, tài nguyên có thể cùng hưởng." Vân Phong lạnh lùng nói: “Còn có quy tắc không thể tham gia trùng lặp cũng đã hạn chế sự phát huy của người có thực lực."

Ba vị trưởng lão Vân gia đều gật đầu, với thực lực Tôn Thần cấp ba của nha đầu Vân Phong này, trong thế hệ trẻ tuổi, nàng căn bản là không có đối thủ. Cho dù là làm đối thủ của tộc trưởng các gia tộc, phần lớn cũng không làm khó được Vân Phong. Quy tắc không được  tham gia thi đấu trùng lặp này khiến cho Vân Phong chỉ có thể từ bỏ việc so đấu với thế hệ trẻ tuổi, chuyên công dược tễ, về dược tễ thì hiển nhiên không ai địch lại nàng.

“Nếu như ta đoán không lầm thì Vu gia và Ngải gia chắc hẳn có một gia tộc khiêu chiến với Quý gia, Phương gia sẽ khiêu chiến Bách Lý gia, Bách Lý gia và Quý gia cũng sẽ không muốn khiêu chiến với Thân Đồ gia, nhưng cũng không tránh khỏi bị cuốn vào, người khiêu chiến với Thân Đồ gia chỉ có Vân gia chúng ta." 

Ba vị trưởng lão Vân gia gật đầu, họ đồng ý với suy nghĩ của Vân Phong, trong lần tiến giai này không ai là không liên quan cả, đều sẽ bị cuốn vào, Vu gia, Ngải gia, Bách Lý gia hợp nhất lại với nhau, tất nhiên phải trợ giúp Thân Đồ gia diệt trừ phe đối lập, đá bất kỳ kẻ nào trong Vân gia, Quý gia và cả Phương gia ra khỏi Nội vực lần nữa, nhưng với tâm tư của Thân Đồ, thề rằng nhất định sẽ đá Vân gia ra.

“Năm năm không có ngươi, Thân Đồ gia chủ không ít lần tức giận." Tam trưởng lão Vân gia cười ha ha: “Những thứ tốt như thế đều bị mất đi, Thân Đồ gia chủ chỉ cần nghĩ đến là ăn không ngon ngủ không yên."

Vân Phong nhếch môi cười, lấy ra các loại binh khí và toàn bộ dược tễ lấy đi từ Thân Đồ gia lúc trước, ba vị trưởng lão Vân gia thấy lượng đồ lấy được nhiều như thế cũng giật mình, xem ra Vân Phong thật sự đã moi hết sạch sẽ.   

“Những vũ khí và dược tễ này có thể phân phát xuống dưới. Đồ của Thân Đồ gia không dùng thì thật phí." Vân Phong cười một cách quỷ quái, ba vị trưởng lão Vân gia cũng gật đầu: “Kim Đỉnh thụ có lẽ không là vấn đề lớn nhỉ?"


“Ha ha, cách mà nha đầu nhà ngươi nói có thể thực hiện được, nếu không thì trong vòng năm năm thực lực của người nhà Vân gia cũng sẽ không đột phá đến như thế." Nhị trưởng lão Vân gia thấp giọng cười, Vân Phong gật đầu, hữu dụng là tốt, từ đây về sau, thực lực của toàn thể Vân gia tất phải sẽ tăng lên mạnh mẽ hơn.

“Vân Tường phải chăng đã đột phá?” Thời điểm Vân Phong đến Vân gia, Vân Tường chính là Chiến sĩ Tôn Hoàng cấp chín, trải qua năm năm và còn có sự tương trợ của Kim Đỉnh dịch, nàng ta nên có đốt phá, cho dù không đột phá thì cũng đã đạt tới Tôn Hoàng cấp chín đỉnh phong, gần sát ranh giới đột phá. 

“Thực lực của Tiểu Tường đạt đến Tôn Hoàng  cấp chín đỉnh phong, khoảng thời gian này dường như đã gần tới bậc thềm của cấp bậc Tôn Thần.” Đại trưởng lão Vân gia nhẹ giọng cười, tự hào nói, nếu như Vân Tường có thể đột phá đến cấp bậc Tôn Thần, đối với Vân gia mà nói đó là một chuyện đại hỷ.

Tôn Hoàng cấp chín đỉnh phong… đạt tới bậc thềm tất nhiên là tốt, nếu tấn thăng ở thời điểm này  thì thứ Vân Tường cần một sự trợ lực! Vân Phong cười thầm trong lòng, cũng may nàng đã trở lại, ít nhiều có thể giúp nàng ta một chút.

Vân Phong lại cùng ba vị trưởng lão Vân gia trò chuyện một lát, nói đơn giản là một chút về trải nghiệm của bản thân trong năm năm qua. Việc có được lời hứa của tộc Sư Ưng làm cho ba vị trưởng lão Vân gia đều giật mình một phen, họ cũng không ngờ rằng Vân Phong lại có thể đến được địa bàn của tộc Sư Ưng, bọn họ vẫn đều chưa đi qua Ưng Sào. 

Cùng ba vị trưởng lão trò chuyện một hồi, Vân Phong liền đứng dậy cáo từ, khi đi ra ngoài đại điện đã có một bóng dáng thon dài ở đó đợi từ sớm, gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Mộc Thương Hải dường như hơi căng thẳng, đôi mắt dị sắc nhìn Vân Phong, Vân Phong cười một cái nhẹ với gã. Năm năm nay Mộc Thương Hải cũng trợ giúp Vân gia không ít, nàng vẫn chưa nói với gã tiếng cảm ơn nào.

“Vân Phong, muội đã trở lại rồi." Mộc Thương Hải nói, trong giọng nói có chút kiềm chế, bàn tay nắm chặt lại, dường như đang kìm chế cảm những cảm xúc không tên đang cuồn cuộn trong lòng. Vân Phong khẽ cười đi tới: “Năm năm nay, rất cảm ơn huynh."

Đôi mắt dị sắc của Mộc Thương Hải lóe lên: “Không có gì, đây là những việc ta nên làm." 

Vân Phong cười ha ha: “Ta vẫn phải cảm ơn ngươi."

Mộc Thương Hải dùng đôi mắt dị sắc của mình  quan sát người đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Khí tức của muội so với lúc trước có phần khác biệt,  thực lực của muội đã tăng lên rồi ư?"

Vân Phong gật đầu cười: “Ừ, trong năm năm nay có  chút kỳ ngộ, được thưởng chút ít, đây ta đã là Tôn Thần cấp ba." 

Tia sáng lóe qua đáy mắt Mộc Thương Hải, Tôn Thần cấp ba! Trong vòng năm năm ngắn ngủi mà lại đạt tới Tôn Thần cấp ba, tốc độ của Vân Phong không khỏi quá kinh người rồi.

“Năm năm qua huynh thế nào rồi?" Vân Phong mỉm cười nhìn Mộc Thương Hải, mỗi lần nàng trở về người khác đều hỏi nàng như thế nào, ra sao, ngược lại nàng có chút không quan tâm người khác đã trải qua những gì. Mộc Thương Hải giật khóe miệng có vẻ hơi cứng ngắc, trái tim lạnh như băng bỗng đập mạnh một cái: “Năm năm qua ta sống rất tốt."

Vân Phong cúi đầu xuống, khóe môi mang theo một nụ cười mỉm: “Sống rất tốt là được." 

Vân Phong đi thẳng về phía trước, Mộc Thương Hải lặng lẽ đi theo bên cạnh Vân Phong, lẳng lặng nhìn góc mặt nghiêng tuyệt đẹp và nụ cười như có như không trên khóe môi thiếu nữ. Mộc Thương Hải đột nhiên dừng lại, Vân Phong đi về phía trước vài bước thắc mắc ngoảnh lại, đôi mắt dị sắc của Mộc Thương Hải hơi sáng lên: “Vân Phong, ta có chuyện muốn nói với muội."

Vân Phong nhướn mày, Mộc Thương Hải yên lặng vài giây, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ta thăm dò được một tin, lần thế lực tiến giai này, sẽ có những người thân phận đặc biệt tới Nội vực."

Vân Phong cười ha ha: “Người đặc biệt?" 

Mộc Thương Hải gật đầu: “Phải, người đặc biệt, tộc Nạp Khê."

***

(1) Đội mũ xanh: bị cắm sừng, lừa gạt. 

Bình Luận (0)
Comment