Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 546

Vân Phong rất nhẫn nại, bóng đen đó đã vào rất lâu mà nàng vẫn án binh bất động, khoảng sân này của Đồ đại nhân canh gác nghiêm mật vậy, giờ đi vào đó cũng không làm được gì, vả lại giờ ở Vô Tận Hải vẫn là ban ngày, có gì lạ sẽ bị phát hiện ngay, bóng đen kia chắc cũng sẽ ẩn mình một chỗ, chờ thời cơ làm việc.

Khi thế giới ở Vô Tận Hải chìm vào màn đêm, thủ vệ quanh sân của Đồ đại nhân vẫn không hề giảm bớt, nhưng đã qua một ngày, thủ vệ ít nhiều cũng mệt mỏi. Vân Phong nhếch môi, tung người nhảy lên, hoá thành một bóng đen lao thẳng lên khoảng không trên sân, tay vung mạnh, không gian chung quanh Vân Phong chấn động, hình thành không gian phong tỏa, hoàn toàn che giấu Vân Phong, thủ vệ chung quanh không phát hiện được gì. Vân Phong đứng trên không quan sát một hồi, đại khái nắm được binh lực trong sân của Đồ đại nhân, trong lòng có nắm chắc, nàng không ở lại đó tiếp, mà lắc người bay vào sâu trong sân của Đồ đại nhân.

Không khí chấn động rất nhỏ, thủ vệ trong sân Đồ đại nhân thấy có gì đó lạ lạ, nhưng không phát hiện gì nên không truy tra tới cùng. Đi thẳng tới trước một phòng lớn ở chỗ sâu trong sân, Vân Phong chớp mắt cái, lách mình vào, xông thẳng tới trong phòng, nhìn thấy trong đó bày một cái bàn cực lớn, và một bức bình phong vẽ tộc Giao Nhân cực kì đẹp đẽ.   

Trong phòng ngoại trừ những thứ đó thì không có gì khác, Vân Phong quan sát lần nữa, chắc rằng chỉ có hai thứ đó. Chẳng lẽ Đồ đại nhân mang cái la bàn đó theo bên mình? Nếu như cầm theo vậy thì muốn lấy nó sẽ hơi khó, còn như không phải… thủ vệ ở đây là nhiều nhất, xem ra thứ đó hẳn là để ở đây.

Vân Phong nhìn bức bình phong Giao Nhân cực kì đẹp đẽ hùng vĩ trước mắt, càng xem càng thấy quái dị. Ngay lúc nàng khom người kề sát vào bình phong, chợt một cơn gió đánh úp từ sau Vân Phong, nàng trở tay đánh lại, gió lướt qua má Vân Phong, nàng xoay người vung tay, tinh thần lực tập trung trong tay hoá thành roi dài, một bóng đen thoáng qua trước mặt nàng, tốc độ cực nhanh tới mức cả Vân Phong cũng không nhìn rõ đó là thứ gì.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng nói trầm trầm lại hơi non nớt vang lên sau lưng Vân Phong, xúc cảm lạnh băng tryền tới từ phần eo Vân Phong, còn kèm thêm cảm giác như bị gai đâm. Vân Phong không nhúc nhích gì, chỉ đúng yên tại chỗ, giọng nói từ sau lưng lại vang lên, cách Vân Phong gần hơn: “Ta biết ngươi muốn tìm gì, bởi vì ta cũng đang tìm thứ đó.” 

Vân Phong nhướn mày: “Ý ngươi là gì?”

“Nếu hai ta đều tìm cùng một thứ, vậy thì sẽ có một kẻ tay không ra về.”

Vân Phong bật cười: “Nếu như ngươi chắc chắn mình sẽ tìm được, cớ gì còn chưa chịu giải quyết ta ngay?” 


Tiếng thở sau lưng thoáng ngưng lại, nụ cười của Vân Phong càng rõ ràng hơn, hiển nhiên kẻ đang đứng sau nàng tìm cả buổi vẫn không tìm được gì, nếu không thì gã ta đã đi từ lâu rồi.

“Hừ! Vậy ngươi chắc mình sẽ tìm được à?”

Vân Phong lại cười tiếp: “Không chắc thì ta đã không vào.” 

Người sau lưng im lặng: “Nếu ngươi chắc mình tìm được, ta sẽ suy xét tha mạng cho ngươi, mau tìm thứ đó đi!”

Vân Phong quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng: “Tha cho ta sống? Sao ta phải giúp ngươi tìm thứ đó?”

“Bởi vì mạng ngươi nằm trên tay ta. Nếu ngươi dám phản kháng, người ngươi sẽ bị đâm thủng ngay!” Gai nhọn trên eo càng thêm rõ ràng, Vân Phong có thể cảm nhận được đó là một móng vuốt rất sắc, người sau lưng nói không sai, nhưng mạng của nàng không phải đang nằm trong tay gã ta. 

“Giúp ngươi tìm cũng được, nhưng nếu thế này thì đứng mơ.”

Vân Phong mở miệng, người sau lưng lại im lặng, nhưng nàng biết mình sẽ nhận được đáp án vừa lòng. Quả nhiên, người sau lưng im lặng nửa ngày mới nói: “Được, nhưng nếu ngươi dám xảo trá, ta sẽ lấy mạng ngươi ngay.”


Thứ lạnh buốt trên eo chậm rãi dời đi, Vân Phong biết người sau lưng vẫn đang phòng bị, một bóng đen loé lên trước mặt Vân Phong. Vân Phong lấy lại tinh thần nhìn thấy trước mặt mình đang đứng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mày mày rất non nớt, đôi mắt đen nhìn nàng đề phòng, quan sát hết mọi động tác của nàng, môi mím chặt, nàng thoáng thấy răng nanh sắc nhọn trong miệng gã ta. 

Vân Phong nhướn mày, kẻ uy hiếp nàng lại là đứa trẻ này à? Nhưng chuyện này xem ra không đơn giản vậy, vẻ ngoài không có nghĩa là tất cả, rất có thể thiếu niên này đã là một lão già, chính vẻ ngoài và tuổi thật của Vân Phong cũng chênh lệch nhau rất nhiều, qua vẻ ngoài rất khó hiểu rõ được thứ gì.

Quan trọng nhất là nửa dưới của thiếu niên này cũng là hình người, gã ta không phải người của tộc Giao Nhân.

“Ngươi không phải người của tộc Giao Nhân?” Vân Phong trầm giọng hỏi, thiếu niên cười lạnh: “Ngươi cũng vậy thôi, mau tìm thứ đó cho ta!” 

Vân Phong nhếch môi: “Tìm đồ thì đâu nóng vội được.”

“Ta hao hết tâm tư dụ Đồ đại nhân rời khỏi chỗ này, chỉ được vài phút thôi, ngươi mau lên đi.” Thiếu niên khẽ quát một tiếng có hơi nóng nảy, Vân Phong thấy vậy cười khẽ. Thiếu niên này chắc chỉ có mười mấy tuổi thật, nếu không thì tính tình đã không xúc động, nói năng táo tợn như vậy.

Vân Phong không có thèm nghe thiếu niên giục, ánh mắt nhìn sang bình phong, trên đó vẽ bốn nữ tử Giao Nhân giống nhau như đúc, dáng người uyển chuyển như đang múa, Vân Phong nhìn từng Giao Nhân một, thiếu niên bên cạnh đã hết kiên nhẫn: “Xem ra ngươi cũng không biết, vậy ta cần gì phải giữ mạng ngươi nữa.” 

Vân Phong cười: “Ngươi có thấy bình phong vẽ Giao Nhân này có gì lạ không?”


Thiếu niên nghe hỏi vậy không hiểu ra sao, bực bội quát khẽ: “Cái này với thứ đó liên quan gì tới nhau, ngươi đừng kéo dài thời gian nữa. Đúng là xảo trá mà. Rốt cục ngươi có biết không hả?”

Vân Phong nhếch môi, vẫn chậm rãi nói: “Muốn tìm thứ đó, tấm bình phong này là mấu chốt, hoặc nên nói…” 

“Hoặc nên nói cái gì?” Thiếu niên bực bội hỏi, gã ta rất muốn ra tay với Vân Phong. Vân Phong đột nhiên quay lại, thiếu niên chau mày: “Rốt cục ngươi có biết không? Ta không kiên nhẫn nhiều như ngươi tưởng đâu.”

Vân Phong chớp mắt: “Ta biết chứ, nhưng thứ này nếu chỉ có một, vậy tính sao?”

Thiếu niên bật cười: “Còn phải nói à, đương nhiên thuộc về ta” 

Mắt Vân Phong lóe lên: “Sao ta phải nhường cho ngươi? Ta cũng cần thứ đó.”

Thiếu niên không kiên nhẫn, mặt hiện lên vẻ hung ác: “Ngươi muốn lấy cũng được thôi. Chỉ cần đánh thắng được ta, nhưng ngươi có bản lĩnh này à?”

Vân Phong nhếch môi, mặt thiếu niên hiện lên vẻ đề phòng, Vân Phong cười một tiếng, xoay người lại: “Mà thôi, thứ này cho ngươi cũng được, ai bảo ta tự thấy mình không bằng ngươi chứ.” 

Thiếu niên cười lạnh: “Ngươi biết nghĩ vậy là rất tốt, không thì…”

“Bình phong Giao Nhân này có bốn con Giao Nhân giống hệt nhau, nhưng chỉ có một chỗ khác biệt, đó là màu mắt của chúng, bốn con Giao Nhân bốn màu mắt khác nhau, có nghĩ là gì?” Vân Phong khẽ hỏi, thiếu niên trực tiếp nhìn lên mặt bàn trước tấm bình phong.


“Bốn màu mắt khác nhau…” Thiếu niên thì thào, lại gần bàn hơn, đột nhiên mắt lóe sáng, nhìn mấy vị trí trên bàn: “Thì ra là thế…” 

Vân Phong liếc nhìn sắc mặt thiếu niên, đầu óc không tệ, nàng chỉ nói một câu đã liên tưởng được mọi thứ. Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của cả hai gặp nhau: “Ngươi làm đi.”

Vân Phong nhướn mày, tiểu tử này không ngốc, biết để cho kẻ khác dò đường mới là an toàn nhất. Vân Phong không nói lời nào, bước tới trước bàn, tay khẽ chạm mấy chỗ, thiếu niên căng thẳng đứng cạnh nhìn, vài giây sau, tiếng “rắc rắc” vang lên, mặt bàn trồi lên một ngăn bí mật.

“Mở ra!” Thiếu niên giục, Vân Phong im lặng mở hộp, liếc thấy ánh mắt cực kì nóng bỏng của thiếu niên, mắt loé lên vẻ xảo quyệt. Bàn tay nhỏ cầm hộp mở ra, ngay sau đó nàng nghiêng sang bên, thiếu niên ngẩng người, khí tức từ trong hộp phóng ra, bởi vì Vân Phong nhanh chóng lách kịp, nên khí tức đó trực tiếp đánh lên người thiếu niên. 

“Ngươi cố ý!” Thiếu niên hổn hển quát, mặt xoắn xuýt nhìn thân thể mình, khí tức chui vào người rồi như để lại dấu vết gì đó, không cách nào lau đi được. Ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng rối loạn, có người chạy lại đây: “Có hải tộc xông vào! Mau đi báo cho Đồ đại nhân!”

Tiếng bước chân vội vàng tới gần, Vân Phong chậm rãi nhìn thiếu niên, giờ thiếu niên đã thành cái bia đỡ tên, vì khí tức đó đã làm dấu hiệu rất rõ ràng lên người gã ta. Mặt thiếu niên lúc trắng lúc đỏ nhìn Vân Phong, nghiến răng ken két, cả người cũng hơi run lên, xem chừng đã bị chọc tới tức điên rồi.

“Hay lắm, đừng để ta gặp lại ngươi.” Thiếu niên hung ác bỏ lại một câu, căm tức nhìn Vân Phong, cuối cùng bất đắc dĩ quay người bỏ đi. Một bóng đen lướt qua cạnh Vân Phong, cũng mang đi cả tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía này: “Ở đằng kia, đừng để nó chạy thoát!” 

Tiếng bước chân và tiếng ồn ào đi xa, Vân Phong không cần nghĩ cũng biết thiếu niên đó sẽ chật vật thế nào, khi bên ngoài lại quay về vẻ yên tĩnh, Vân Phong bước đến chỗ cái bàn, tay gõ vài cái lên đó, tiếng “rắc rắc” lại vang lên, ngay sau cái hộp vừa rồi, lại trồi lên một hộp khác. Vân Phong cẩn thận mở hộp ra, Đồ đại nhân sao lại huy động nhiều người cất giữ cái la bàn này ở đây? La bàn chỉ là giấy thông hành rời khỏi thành, một tờ giấy thông hành mà thôi, có cần tốn công nhiều vậy không?

Khi hộp bị mở ra, mắt Vân Phong hiện lên vẻ kinh ngạc khó tin, thứ trong hộp đâu phải thứ la bàn Vân Phong từng gặp. Vân Phong cẩn thận lấy thứ trong đó ra, đặt trước mặt cẩn thận quan sát, nàng nhắm mắt lại, đột nhiên, thứ trong tay nàng nhúc nhích, Vân Phong không dám tin, chẳng lẽ nó còn sống.

[Lời dịch giả: Chúc mừng ngày phụ nữ Việt Nam.] 

Bình Luận (0)
Comment