Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 548

“Mang đồ vật ngươi đánh tráo ra đây!” Thiếu niên lại hung ác véo U Nhan nhỏ tuổi một cái, cơ thể béo tròn nhỏ nhắn vùng vẫy, hai sợi râu trong suốt cũng rung lên kịch liệt vài cái, Vân Phong hơi nheo mắt đen: “Ta không biết thứ ngươi muốn là cái gì, ta chưa từng đánh tráo gì cả.”

“Ngươi nói bậy! Ngươi gian xảo như thế, chắc chắn lấy đồ của ta rồi!” Thiếu niên thấy Vân Phong rất quan tâm đến thứ béo tròn không tay mình, khóe miệng bất giác nhếch lên. Vân Phong thấy thiếu niên một mực khẳng định đã không còn kiên nhẫn, không đưa? Được thôi!

Tinh thần lực từ bàn tay đột ngột tuôn ra, hóa thành một cái roi dài cuốn vào cổ tay thiếu niến, giống như một con rắn dài đột nhiên phát động công kích, tốc độ nhanh chóng mà mãnh liệt, hai con ngươi của thiếu niên lóe lên, cơ thể lóe lên một cái, tinh thần lực của Vân Phong thế mà lại đánh hụt. 

“Tốc độ này của ngươi căn bản không đủ.” Thiếu niên đắc ý mở miệng, Vân Phong lại lạnh lùng cười, Nhục Cầu trên vai cũng há miệng, cơ thể nhỏ nhắn nhảy lên hóa thành một luồng ánh sáng sáng ngời đánh về phía thiếu niên, thiếu niên khẽ giật mình, có chút ngạc nhiên về tốc độ của Nhục Cầu, cơ thể cũng như vừa rồi. Cặp mắt to của Nhục Cầu xẹt qua ý lạnh lùng, miệng há ra để lộ hàm răng sắc, cơ thể nhỏ nhắn cũng Nhục Cầu trong nháy mắt cũng men theo quỹ đạo của thiếu niên, cắn mạnh vào cổ tay của gã ta rất chuẩn xác.

“A!” Thiếu niên kinh hãi hét một tiếng, lập tức buông tay, U Nhan nhỏ tuổi trong lòng bàn tay lập tức lắc lư cơ thể liều mạng chạy về phía Vân Phong. Vân Phong một tay cầm U Nhan nhỏ tuổi, cảm giác được tên nhóc đáng thương này đã run cầm cập rồi.

Ánh sáng lại lóe lên, Nhục Cầu đã trở lại vai Vân Phong, mắt thiếu niên nhìn Nhục Cầu vẻ không thể tưởng tượng nổi, tay kia che vết thương bị cắn của mình: “Đó là cái gì!” 

Nhục Cầu đắc ý lắc lư cơ thể nhỏ nhắn, rất khinh thường liếc nhìn thiếu niên. Vân Phong nhìn chỗ cổ tay của thiếu niên bị Nhục Cầu cắn không thương tiếc, mắt đen lạnh lùng: “Ngươi còn dây dưa nữa, lần sau không chỉ là bị cắn ở cổ tay nữa đâu.”

Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, có chút kiêng kị nhìn Nhục Cầu: “Ta sẽ không từ bỏ đâu! Ta chắc chắn sẽ đi theo ngươi, cho đến khi ngươi giao vật kia ra thì thôi.” Dứt lời, bóng dáng lóe lên đã không thấy tung tích. Vân Phong trầm tư, đổi phong tỏa không gian của bản thân thành vô hình để được tự do, thiếu niên kia rốt cuộc có địa vị gì? Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị Vân Phong xóa bỏ, thiếu niên kia như thế nào cũng không liên quan đến nàng, nàng cũng không muốn bị cuốn vào trong chuyện của gã ta, tự tìm phiền phức ở Vô Tận Hải.


Mấy ngày kế tiếp phong tỏa trong thành ngày càng chặt chẽ, chỗ nghỉ ngơi của Vân Phong tất nhiên cũng bị kiểm tra, nghĩ chắc chắn lúc này Đồ đại nhân nóng lòng như kiến bò trên chảo lửa, rốt cuộc thứ bị mất trong cái hộp kia là gì, tuyệt đối không phải là con U Nhan nhỏ tuổi này. Vân Phong cười khẩy, chỉ sợ sớm đã có người đánh tráo rồi. 

Sau mấy ngày phong tỏa liên tiếp, cửa thành lại mở ra, đoán chừng Đồ đại nhân chẳng tìm được cái gì nên lúc này mới bất đắc dĩ mở cổng thành ra. Nơi này là thành phố quan trọng ở biên cảnh ranh giới của tộc Giao Nhân, nếu cứ phong tỏa như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho ti văn chú ý, Đồ đại nhân tất nhiên không thể để cho cấp trên biết được, chính vì trong tình huống bất đắc dĩ như vậy nên cửa thành mới mở ra lần nữa.

Cửa thành mở ra đối với Vân Phong mà nói tuyệt đối là tin tốt, chỉ cần ra khỏi khu vực của tộc Giao Nhân, lệnh truy sát kia đối với nàng cũng chẳng là gì, lần này nàng đi đến nơi sâu hơn trong Vô Tận Hải, tộc Giao Nhân càng không bắt được nàng.

Toàn bộ nhóm hải tộc đang lo lắng chờ mong ở trong thành đều tràn ra ngoài, đường đi ra ngoài thành không khỏi có chút chen chúc, Vân Phong bị kẹp trong đám hải tộc chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt nhìn lướt qua các hải tộc khác, lập tức phát hiện la bàn bọn họ cầm trong tay không giống của mình. Vân Phong cẩn thận quan sát, mặc dù hình dạng giống nhau, nhưng hoa văn trên mặt lại hoàn toàn không giống, la bàn này của nàng dường như hơi đặc biệt. 

Vân Phong xoay mặt kia của la bàn lấy được từ trong chỗ của Đồ đại nhân, lúc này mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ bên trên, vương thất chuyên dụng. Thần sắc Vân Phong lập tức tối sầm, thế mà lại là vương thất chuyên dụng. Nếu như mình dùng cái la bàn này chẳng phải không chỉ kinh động đến ti văn mà còn hai vị trưởng lão Hồng Kỳ và Bạch Kỳ muốn đưa nàng vào chỗ chết?

Các hải tộc chen chúc nhau không ngừng tiến lên phía trước, trong đầu Vân Phong rối ren, đưa thứ này ra tuy nhất định sẽ có nguy hiểm nhưng cũng vẫn được, phải xem nàng sẽ quanh co như thế nào rồi. Rất nhanh đã đến lượt Vân Phong, sau khi người trước mặt đưa la bàn ra, thủ vệ cẩn thận kiểm tra rồi mới cho hắn ta ra ngoài, đến lượt Vân Phong, nàng đưa la bàn ra, thủ vệ bên cạnh lập tức biến sắc, trong thần sắc lộ ra rất nhiều vẻ cung kính, thậm chí là e ngại.

“Vị đại nhân này là…” 


Vân Phong trầm mặt mở miệng: “Thời gian của ta có hạn.”

Thủ vệ hai bên đều kinh sợ gật đầu, vừa muốn để Vân Phong ra ngoài thì lại phát hiện hai cái chân người ở nửa thân dưới của Vân Phong: “Chờ một chút! Thân dưới của người là có chuyện gì vậy?”

Vân Phong nhướn mày: “Nếu ngươi có nghi vấn, trực tiếp đến hỏi ti văn.” 

Hai bên thủ vệ nghe xong, lập tức cho đi, nửa câu cũng không hỏi tiếp. Vân Phong thu hồi lại la bàn, từng bước đi ra khỏi cửa thành, hai bên thủ vệ đều mang theo thần sắc cung kính tiễn nàng đi xa, đợi sau khi nàng rời khỏi mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Vân Phong sau khi ra khỏi thành cũng thở phào một hơi, cũng may không gặp phiền phức gì, cũng coi như là thuận lợi. Nhục Cầu từ trong vòng tay không gian nhảy lên trên vai Vân Phong, bộ dáng cực kỳ vui vẻ. Vân Phong nhìn thần sắc đáng yêu của nó cũng không khỏi nhẹ giọng cười, mắt đen nhìn về Vô Tận Hải bao la rộng lớn trước mắt, khẽ cười, hành trình hải vực chỉ mới bắt đầu thôi.

Sau khi từ địa bàn của tộc Giao Nhân đi ra, vùng biển càng thêm rộng lớn, Vân Phong cũng không tùy tiện đi về phía trước mà khống chế tốc độ trong một phạm vi nhất định, cẩn thận tiến về phía trước. Vô Tận Hải có thể nói là địa bàn của ma thú, ma thú đối với khái niệm khu vực này cũng có phân chia rõ ràng, trong các hải tộc, Vân Phong chỉ từng gặp tộc Giao Nhân, tộc Giao Nhân hẳn là thuộc về loại tính cách tương đối ôn thuận, về những hải tộc khác thì Vân Phong căn bản không hiểu rõ, cho dù là sư tôn thì hiểu biết về Vô Tận Hải cũng chỉ vẻn vẹn mấy lời căn dặn mà thôi. Lần này đi thăm dò Vô Tận Hải, tất cả đều phải dựa vào bản thân. 

Vân Phong vẫn đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa quan sát tình hình trên đường, những chỗ nàng đã đi qua đều là những vùng biển trống trơn, nơi này không có dấu vết đóng quân của bất cứ gia tộc nào nhưng lại có không ít dấu vết của chiến tranh, có vài bộ hài cốt lộ ra, có thể thấy được tình hình trận chiến kịch liệt đến mức nào.


Vân Phong quan sát đồng thời nghe thấy được dường như có động tĩnh cách đó không xa, vốn không định để ý tới nhưng tiếng động này dần dần đi về phía bên này, Vân Phong lập tức tàng hình trốn sau một khóm tảo biển vô cùng tươi tốt. Tiếng động ngày càng tới gần, Vân Phong cẩn thận nhìn, mắt đen trầm xuống, thế mà lại là thiếu niên kia?

Giờ phút này thiếu niên kia đang đánh với hai tên hải tộc, so sánh với cơ thể gầy yếu của thiếu niên kia, hai tên hải tộc này rõ ràng cao lớn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa đặc thù của hải tộc càng rõ ràng hơn, làn da không chỉ thô ráp mà còn có rất nhiều vảy bao phủ. Thiếu niên và hai tên hải tộc đánh nhau dường như có chút tâm có thừa mà lực không đủ, mặc dù đều có thể chống đỡ nhưng hiển nhiên không có thời cơ tấn công. 

Vân Phong nghi hoặc nhíu mày, rốt cuộc là thiếu niên này đi ra khỏi khu vực của tộc Giao Nhân như thế nào? Gặp ở đây là do trùng hợp hay gã ta vẫn luôn đi theo mình? Mắt đen của Vân Phong nhìn lướt qua, cho dù là loại tình huống nào thì nàng cũng không thích xen vào việc của người khác. Nàng lập tức đứng dậy rời đi thì nghe thấy một giọng nói hô lớn: “Này! Ngươi đừng đi!”

Vân Phong nghe xong thì tốc độ dưới chân càng tăng nhanh hơn, nhưng không ngờ một luồng ánh sáng đánh tới, Vân Phong hơi nghiêng người, may mà tránh kịp. Thiếu niên kia đã chạy qua, còn có hai tên hải tộc đã hoàn toàn bị chọc giận ở sau lưng. Vân Phong đen mặt, thiếu niên cười hả hả: “Bây giờ cho dù ngươi muốn bỏ chạy cũng không được, ta và ngươi đã cùng chung một chiếc thuyền rồi!”

Vân Phong nhìn ánh mắt phẫn nộ của hai tên hải tộc kia đối với mình thì hiểu ra bản thân đã bị liên lụy rồi. Vân Phong nhìn thần sắc có chút đắc ý của thiếu niên kia, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, cơ thể đột nhiên xoay về phía sau, để lại thiếu niên một mình mà chạy trước. 

Thiếu niên khẽ giật mình, rõ ràng không ngờ rằng Vân Phong không ra tay mà lại chạy trốn, vội vàng đuổi theo sau, hai tên hải tộc đằng sau phẫn nộ đuổi theo. Vân Phong nghe tiếng gào phẫn nộ của hải tộc, chỉ cảm thấy tâm tình bực bội, chuyến thăm dò của nàng còn chưa triển khai mà đã có thêm một cái đuôi bám theo, ném thế nào cũng không không ném đi được. Một tia sát ý bỗng nổi lên trong lòng, thiếu niên đã đuổi theo kịp: “Này! Chúng ta thương lượng chút đi, thế nào?”

Vân Phong mặt lạnh không mở miệng, thiếu niên phối hợp nói tiếp: “Trên người ngươi có thứ ta muốn, ta cũng có chỗ mà ngươi cần.”

Vân Phong lạnh giọng cười cười: “Ta cần ngươi?” 

Thiếu niên nhếch khóe miệng: “Đương nhiên là ngươi cần ta, có thể nhìn ra ngươi không quen thuộc với hải vực này, đây chính là chỗ ngươi cần ở ta. Ta không biết ngươi sống ở đâu, nhưng ta lại sinh sống trong hải vực này, phần đông hải tộc ở hải vực phía nam, địa bàn của mỗi tộc đều có sự đan xen, hơn nữa ngoài tộc Giao Nhân ra thì các hải tộc khác không thân thiện như vậy. Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không phải là muốn thêm phiền phức, thiếu ta, ngươi sẽ phải đi vào không ít đường vòng, một khi chọc giận đến một số hải tộc nào đó, thứ ngươi nhận được cũng không phải là phiền phức sao.”  


Cặp lông mày sắc nét của Vân Phong nhướn cao, thiếu niên này có vẻ hiểu rất rõ. Bản thân mình là một con người lại không có bất cứ bản đồ nào của Vô Tận Hải, Vân Phong cũng hiểu được phần nào sự nguy hiểm của Vô Tận Hải, nếu như có ai đó dẫn đường thì đương nhiên là rất tốt.

“Trên người ta không có thứ ngươi muốn.” Mắt đen của Vân Phong trầm xuống, thiếu niên để lộ biểu cảm không tin: “Ngươi không cần nhấn mạnh điều này, ta có thể chỉ đường cho ngươi, mà ngươi thì nhất định phải đưa vật kia cho ta!” 

Vân Phong nhíu mày, nàng đã nói không có rồi mà tên này vẫn không nghe, mà thôi, gã ta nhận định như vậy thì mình có cách gì được, gã talà tự nguyện đưa tới cửa, nàng cũng không bị lỗ. Nhìn vẻ mặt cân nhắc của Vân Phong, cặp mắt đen của thiếu niên lóe sáng, quay đầu về đằng sau nhìn lướt qua: “Nếu chúng ta đã thương lượng xong, trước tiên nên giải quyết hai tên kia đã.”

Vân Phong đột nhiên dừng bước, thiếu niên cũng ngừng lại: “Ta nói cho ngươi biết, thực lực hai tên hải tộc kia chính là…”

Bàn tay mảnh khảnh đột nhiên mở ra, tinh thần lực Tôn Thần cấp ba tuôn ra mãnh liệt, gầm thét đánh về phía trước, hai tên hải tộc đằng sau lập tức bị tinh thần lực của Vân Phong đánh bay. 

“Chính là… Tôn Thần… cấp hai.” Thiếu niên há hốc mồm trợn mắt nhìn hai tên hải tộc bị đánh bay, trừng to mắt nhìn Vân Phong, thực lực của nàng ta thế mà lại vô cùng… cường hãn.

Vân Phong nhếch môi: “Nhìn cái gì, đi thôi.”

Thiếu niên nhìn bóng lưng Vân Phong đi đằng trước, mắt đen trầm xuống, chắc chắn nàng ta không phải là người có thân phận tầm thường, mục đích nàng ta đến tộc Giao Nhân rất có khả năng là giống mình, trên người nàng ta chắc chắn có thứ mình muốn.

Bình Luận (0)
Comment