Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 556

Edit: Mavis Clay

Ở trên cao Vân Phong thấy rõ Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ Bạng Phượng tộc cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên bọn họ đã tới được một khoảng thời gian, vẫn còn lẩn quẩn ngoài này tất nhiên là không dám đi vào. Dù sao hơi thở rồng này cũng rất độc, nếu như xử lý không tốt bọn họ sẽ táng mệnh trong đó bất cứ lúc nào. Nhìn vẻ mặt tự tin của Đại Điện Hạ, Vân Phong nhíu mày, chẳng lẽ Đại Điện Hạ đã tìm được cách giải quyết, cũng biết được thứ làm cho hải tộc mất mạng là hơi thở rồng sao?

“Trông đại ca vô cùng tự tin, xem ra là không sợ chết?”

Đại Điện Hạ nghe vậy cười lớn, “Có phải chết hay không đều dựa vào bản lãnh bản thân, nhưng với các ngươi, thì chắc chắn là phải chết.” Đại Điện Hạ lộn cổ tay, một chai chất thuốc tinh xảo xuất hiện trong tay, Vân Phong ở trên cao thấy thế trợn mắt, đó chẳng phải là chất thuốc nàng tùy tiện đưa cách điều chế sao?

Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ Bạng Phượng tộc thấy thế hai mắt liền sáng lên, “Chẳng lẽ đại ca muốn dùng chất thuốc để đi vào?”

Đại Điện Hạ nâng khóe môi, ngũ quan vốn yêu mị xen thêm sự táo bạo, “Các ngươi chỉ có thể nhìn ta vào mà thôi.” Nói xong ngửa đầu tính uống cạn, nhưng hai cơn gió đánh tới, Đại Điện Hạ nhạy cảm lùi lại ra sau, là Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ cùng ra tay.

“Nếu đại ca có thứ này, đương nhiên trong lòng chúng ta cũng rất ngứa ngáy khó nhịn.”

Đại Điện Hạ cười lạnh, nhanh chóng thu hồi chất thuốc lại, “Muốn đánh nhau? Đợi các ngươi đã lâu rồi đây.”

Trong nháy mắt giao nhau, bên dưới cát bay đá nhảy, ba vị Điện Hạ vốn thủy hỏa bất dung, ba người đánh tới loạn thành một nùi, mà thuộc hạ của mỗi người cũng lao vào hỗn chiến với nhau, tiếng đánh nhau vang lên choang choảng, ầm ầm náo nhiệt.

“Thật đúng là loạn.” La Đằng nhìn tình hình hỗn loạn phía dưới không khỏi bĩu môi.

Vân Phong cũng thấy hơi buồn cười, Vân Phong cẩn thận quan sát thế cục, chiến loạn ngược lại tạo thành một cơ hội cho nàng có thể lẻn vào trong Tang Lũng Cốc mà không bị phát hiện. Vốn là đang nghĩ xem làm sao tránh được tầm mắt của người ba tên gia hỏa này mà vào, một trận nội chiến lại giáng xuống giúp nàng.


“Ỷ La, ta không thể dẫn ngươi vào được.” Vân Phong nhìn sang Ỷ La nói.

Ỷ La khẽ cắn môi im lặng, La Đằng nhíu mày nhìn Vân Phong, “Ngươi tính đi vào? Sau khi vào chính là tự sát.”

“Điểm này ngươi không cần lo!” Vân Phong vỗ vỗ y phục đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chiến loạn bên dưới, đánh nhau càng loạn càng hợp ý nàng, càng tạo thành cơ hội cho nàng. La Đằng vội vàng đứng dậy, “Ngươi đừng hòng bỏ lại ta.”

Vân Phong nhếch môi, “Nếu ngươi có gan thì cứ theo đi.”

La Đằng ngạc nhiên, hơi sợ sệt nhìn lên trước, cảm giác sợ hãi với thứ kia vẫn còn trong ngực, hắn không muốn vào chút nào hết, dù là một chút cũng không muốn. Nhưng nếu không vào theo, nhỡ Vân Phong không ra được hay cứ như vậy rời đi thì hắn nên làm thế nào? Cả hành trình cứ như vậy trở nên uổng phí sao?

La Đằng cắn chặt răng, Vân Phong mặc kệ hắn, thật lòng hy vọng hắn không quyết định gì ngông cuồng, dù sao La Đằng cũng là hải tộc hàng thật giá thật, hơi thở rồng với hắn là đòn chí mạng. “Chân thành khuyên ngươi, đừng có đi theo ta.”

Vân Phong nói xong tung người nhảy xuống, hóa thành một bóng đen biến mất trong loạn đấu, ánh mắt Ỷ La sáng lên nhìn La Đằng, “Nàng nói có lý…”

“Đừng dài dòng nữa!” La Đằng cũng chớp người nhảy xuống, tốc độ nhanh như chớp lẩn vào dòng địch. Ỷ La vẫn đứng trên sườn núi cao, do dự nhìn xuống dưới, nàng nên chờ ở đây hay đi theo, một khi nàng vào có lẽ khó bảo toàn tính mạng.”

“Cuối cùng ta cũng đuổi tới rồi! Tiêu Vân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, đứng lại!” Một giọng nói vang lên, cắt ngang trận chiến mịt mù, làm mọi người Bạng Phượng tộc đang hỗn chiến sững sờ, thình lình có một giọng nói vang lên cũng khiến Vân Phong và La Đằng thoáng kinh ngạc. Lại là Tiêu Vân? Sao hắn lại đuổi kịp tới đây?

Loạn chiến nháy mắt ngưng lại, bởi vì có một ngoại tộc là Tiêu Vân xông vào, Bạng Phượng tộc ngưng chiến, mà Vân Phong và La Đằng bám theo sắp vào Tang Lũng Cốc cũng bị phát hiện.

“Đứng lại cho ta!” Đại Điện Hạ lập tức bắt được bóng Vân Phong, thấy nàng và La Đằng muốn xông vào Tang Lũng Cốc thì la lên, vọt tới, Vân Phong thấy Đại Điện Hạ đuổi theo, lập tức không dám chậm trễ gia tăng tốc độ, càng xâm nhập vào cốc càng cảm nhận được có một hơi thở áp lực đập vào mặt, mà hơi thở kia dường như đang cố chui vào người mình.


“Xung quanh đều là hơi thở rồng, mau thả ta ra, Vân Phong.” Tiếng Nhị Lôi vang lên trong đầu Vân Phong.

Nàng bị áp lực có chút khó thở, một tia sáng màu tím xuất hiện từ đâu trên người nàng, trong nháy mắt, áp lực xung quanh liền biến mất.

“Cảm ơn, Nhị Lôi.” Vân Phong thở phào, cả người thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Nhị Lôi khó coi, “Càng vào trong hơi thở càng nồng, chẳng lẽ trong này ẩn giấu một con rồng?”

Vân Phong ngạc nhiên. Hơi thở càng ngày càng nồng, chẳng lẽ thật sự như lời Nhị Lôi nói?

“Ngươi là ai?” Phía sau vang lên tiếng thét của Đại Điện Hạ, Vân Phong cười lạnh, Nhị Lôi xuất hiện hấp thu phần lớn hơi thở rồng, vô tình để đám Bạng Phượng tộc này chiếm lợi không ít, nghĩ tới giọng Tiêu Vân mới nghe được hồi nãy, nàng cau mày. Xem ra hắn cũng vào rồi, có lẽ Ỷ La cũng sẽ bị dẫn vào.

“Phong Vân, hắn là ai? Từ đâu chui ra thế?” Âm thanh kinh ngạc của La Đằng vang lên bên cạnh Vân Phong, nàng khẽ phất tay, không ngờ hắn ở ngay sau mình. Tên tiểu tử này đúng là bám dai.

“Tiểu tử, ngươi thật lắm mồm.” Nhị Lôi quay ngoắt đầu lại, mái tóc rối bù hơi vung lên, đôi mắt tím lộ ra, ánh sáng dữ dằn bên trong làm La Đằng nín thở xém chút bị sặc, không dám hó hé thêm tiếng nào.

Vân Phong nhìn vực sâu hun hút trước mặt, nghĩ lại tình cảnh của mình hiện giờ, xem ra đành phải liều mạng xâm nhập vào trong thôi. “Nhị Lôi, chúng ta đi!” dđlqd Vân Phong quát to xông lên trước, Nhị Lôi theo sát phía sau, cổ tay chuyển động, từng sợi sét bạc bắn ra, bổ thành một đường màu tím mở đường cho Vân Phong.

La Đằng ở sau cảm nhận được có một sự khác biệt rất lớn, những thứ muốn bất chấp chui vào trong cơ thể kia hắn không cảm thấy có quanh người Vân Phong. Nàng vừa đi hơi xa một chút, những hơi thở kia lập tức điên cuồng tuôn qua. La Đằng nhìn bóng lưng vạm vỡ của Nhị lôi, nhớ lại đôi mắt tím mới nãy, trong lòng kinh ngạc không thôi, rốt cuộc hắn xuất hiện từ đâu, có thân phận gì?

Dưới sự bảo vệ của Nhị Lôi, sau khi xông qua khe vực tiến vào Tang Lũng Cốc, tầm mắt Vân Phong đột nhiên mênh mông, mà hơi thở áp lực kia cũng yếu ớt đi rất nhiều, Nhị Lôi cũng thở phào ra một hơi. “Lão tử còn tưởng rằng thực sự có một con rồng chứ, may quá…”


Vân Phong nhìn không gian mênh mông vô tận trước mắt, trong cốc này chẳng có gì đặc biệt cả, thứ duy nhất đặc biệt chính là không khi có chứa hơi thở rồng mà thôi, nhưng vào trong Tang Lũng Cốc thì nồng đậm hơn rất nhiều, hơi thở này tương tự như hơi thở rồng bao phủ ngoài hẻm núi. Nhị Lôi đứng bên cạnh Vân Phong, hấp thu hơi thở rồng quanh người nàng vào cơ thể mình, hấp thu quanh người Vân Phong không là gì với hắn, nhưng nếu hấp thu cả Tang Lũng Cốc thì hắn bất lực.

La Đằng rất thông minh đứng bên cạnh Vân Phong, hắn quan sát thấy, bên cạnh Vân Phong chắc chắn không có việc gì.

“Vụt!” Một bóng người từ sau cuồng mãnh đuổi theo dừng lại trước mặt Vân Phong, chính là Đại Điện Hạ của Bạng Phượng tộc, tiếp đó là Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ. Vân Phong kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên một bóng người không lâu lắm cũng nhào tới, chính là Tiêu Vân đuổi kịp tới, quả nhiên dẫn cả Ỷ La theo cạnh.

Ỷ La bị Tiêu Vân kẹp trong nách, hơi thở hỗn loạn, sắc mặt vô cùng khó coi. Vân Phong nhìn lướt qua, những hải tộc này trừ La Đằng đều đã hút vào một phần hơi thở rồng, sắc mặt đều rất khó coi, nhất là Ỷ La, thể chất và thực lực của nàng là yếu nhất đám, bây giờ sắc mặt vô cùng phức tạp, vốn là ba vị Điện Hạ thủy hỏa bất dung, vì đột nhiên xuất hiện mấy ngoại tộc mà thống nhất thành một phe, nên nhớ đây là lãnh thổ Bạng Phượng tộc, còn là một địa vực nhạy cảm. Chẳng lẽ mấy ngoại tộc này cũng biết tin tức về mảnh bản đồ?

Ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc nhìn nhau, hợp thành một chiến tuyến, mảnh bản đồ không thể để ngoại tộc cướp đi. Tiêu Vân đang vác Ỷ La cực kỳ nổi giận nhìn Vân Phong và La Đằng, vì đang tức giận nên không chú ý tới trạng thái của Ỷ La, hắn nghiến răng, đều là tại hai tên oắt con này, nên mình mới phải chật vật như thế. Hắn rất muốn tại đây giải quyết hai oắt con kia.

“Ngoại tộc mà cũng dám trắng trợn vào đây?” Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc nói, âm ngoan nhìn Vân Phong, “Rời đi ngay lập tức, chúng ta có thể không truy cứu, lập tức cứt khỏi Tây Hải Tộc ngay.”

Vân Phong cười lạnh, “Toàn bộ Tây Hải Vực cũng đâu phải lãnh thổ của Bạng Phượng tộc.”

Ba người Bạng Phượng tộc nghe vậy tối sầm mặt, “Kẻ ngoại tộc kia, ta đã chừa cho ngươi một con đường sống.”

Mặt Vân Phong lạnh lẽo, nhìn lướt qua Ỷ La, lúc này sắc mặt nàng rất kém, nếu còn tiếp tục để hơi thở rồng ăn mòn, tính mạng nàng ta sẽ gặp nguy hiểm, “Tiêu Vân, ta khuyên ngươi nên tạm gác ân oán lại đi, đưa Ỷ La cho ta.”

“Ngươi nói gì?” Tiêu Vân nhăn mày, đảo mắt sang Ỷ La thì cả kinh, “Tiên tri đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Tiếng gọi của Tiêu Vân làm ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc lạnh mặt hoàn toàn, Vân Phong và La Đằng thầm mắng đồ ngu ngốc, “Nhà tiên tri? Xem ra không cần để mạng các ngươi lại rồi.” Ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc muốn xông lên tấn công, Tiêu Vân có chút hối hận mình lỡ mồm, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng sao có thể thu hồi? Quan trọng là tình hình hiện giờ của Ỷ La, Tiêu Vân hoàn toàn bối rối.

“Ngu ngốc! Còn không mau đưa nàng ta lại đây?” La Đằng kêu lên, ánh mắt Tiêu Vân trừng Vân Phong và La Đằng. Đành vậy, bây giờ hắn có việc cầu người, không thể không khuất phục, nhà tiên tri an toàn quan trọng hơn.


“Giữa chúng ta còn chưa xong đâu!” Tiêu Vân hung dữ nói, sau đó ôm Ỷ La tới chỗ Vân Phong, ánh mắt Nhị Lôi hung ác lườm Tiêu Vân tỏ vẻ cảnh cáo, Tiêu Vân suy tư gì đó nhìn Nhị Lôi, trong lòng thầm thở phào. Sau khi tới cạnh Vân Phong rõ ràng thấy nhẹ nhõm hơn, cảm giác áp bức mới nãy đã không còn nữa, nhưng sắc mặt Ỷ La lại không hề khá lên, bây giờ đã lâm vào hôn mê. Vân Phong kinh hãi, tốc độ ăn mòn của hơi thở rồng nhanh hơn tưởng tượng của nàng.

“Bây giờ làm thế nào đây?” Tiêu Vân bối rối nhìn tình trạng của Ỷ La, chỉ có thể cầu trợ Vân Phong, nàng nhận lấy Ỷ La, nhin Nhị Lôi, hắn miễn cưỡng thả mấy tia sét qua, Tiêu Vân thấy thế hét lớn, “Ngươi định làm gì?” EditbyMavis

Nhị Lôi lườm hắn, “Lão tử làm gì không nhọc ngươi quản. Nếu muốn nàng ta còn sống thì im lặng cho lão tử.”

Tiêu Vân đỏ bừng mặt nhưng vẫn không làm gì, bây giờ hắn còn có thể làm gì được, để tiên tri đại nhân khá hơn đã rồi nói, nếu như có chuyện gì hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ba người Bạng Phượng tộc vốn tính tấn công, nhưng bây giờ Tiêu Vân đã đứng về phía Vân Phong, phía Bạng Phượng tộc có ba người, mà bên Vân Phong lại có bốn người, ba người Bạng Phượng tộc nhìn nhau, đi vào trong Tang Lũng Cốc chỉ có ba người họ, nếu như những cường giả kia đi vào nữa, bọn họ chết không chỗ chôn ngay.

Dưới hành động của Nhị Lôi, hơi thở rồng trong người Ỷ La nhanh chóng được hóa giải, hô hấp của Ỷ La cũng vững hơn rất nhiều, mặc dù vẫn hôn mê nhưng tính mạng đã không còn nguy hiểm, Vân Phong không muốn Tiêu Vân đối lập với mình lúc này, đối mặt với Bạng Phượng tộc, tạm thời để hắn thành đồng minh của mình sẽ tiện hơn.

Vân Phong giao Ỷ La lại cho Tiêu Vân, nhìn ba Bạng Phượng tộc trước mặt, mặc dù họ cố gắng đè nén hơi thở rồng xâm nhập vào cơ thể mình, nhưng sắc mặt không hề tốt chút nào, nếu còn kéo dài thời gian, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ chết ở đây.”

“Tang Lũng Cốc có gì, chúng ta đều biết.” Vân Phong cao giọng nói, hai mắt Tiêu Vân sáng lên, chẳng lẽ mảnh bản đồ kia ở trong cái cốc này?

Ba Điện Hạ tối tăm mặt mũi, “Kẻ ngoại tộc, đừng hòng lấy đi bất kỳ thứ gì thuộc về Bạng Phượng tộc. Các ngươi không có khả năng này, cũng không thể mang thứ này rời khỏi Tây Hải Vực đâu.”

“Cho dù ngươi lấy được thì sẽ ra khỏi được Tây Hải Vực sao? Bạng Phượng tộc chính là Vương tộc ở Tây Hải Vực. Các ngươi có muốn cũng đừng hòng. Ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bỏ cuộc đi.”

Vân Phong cười nhạt, “Chưa cần quan tâm tới ta, ba vị thấy mình có thể còn sống rời khỏi Tang Lũng Cốc này không?”

Ba Điện Hạ nhếch môi, “Chỉ bằng ngươi về điểm này…” Cả ba lập tức biến sắc, giương mắt nhìn Vân Phong, sắc mặt hết sức khó coi, nàng nhếch môi, hơi thở rồng bên trong người họ đã bắt đầu lộng hành, đương nhiên vô cùng khó chịu.

“Tại sao ngươi không có chuyện gì?” Đại Điện Hạ tức giận nói.

Vân Phong cười rộ lên, “Chúng ta thỏa thuận một chút được chứ? Ta bảo vệ mạng sống cho ba người, tạm thời hợp tác, thế nào?” Vân Phong mỉm cười, mọi người thầm nghi ngờ trong lòng, nhất là ba Điện Hạ, nụ cười lạnh nhạt kia giống như nụ cười của ác ma vậy, một khi đồng ý sẽ không còn đường mà quay đầu.

Bình Luận (0)
Comment