Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 564

Edit: Mavis Clay

Vân Phong thầm nghĩ, Đại Điện Hạ chỉ đơn giản là muốn mảnh vụn bản đồ mà thôi, nhìn thái độ điên cuồng ở biên giới này, xem ra suy nghĩ muốn cướp lấy bản đồ vô cùng cuồng nhiệt, mặc dù giằng co vẫn được, nhưng nếu không có cách hòa giải tình hiện hiện giờ, với nàng và Ngao Kim đều không tốt. Ngươi có thể giằng cho một ngày, một tháng, một năm thậm chí mười năm đều được. Nhưng ngươi không thể lấy tất cả thời gian để là phung phí với Bạng Phượng tộc nữa.

Không thể đánh nhau ở đây, chỉ có thể nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của Bạng Phượng tộc, thừa dịp ánh mắt bọn họ dời đi chạy qua bên kia biên giới, nhưng mà làm sao để Bạng Phượng tộc dời mắt sang chỗ khác đây, phải làm thế nào mới khiến Đại Điện Hạ tin tưởng được đây?

Cứ như thế giằng co một thời gian dài, hai bên đều không chịu buông tha nhau, Đại Điện Hạ cực kỳ tức giận nhìn giọt nước, cho dù hắn ta nói gì bên trong cũng không hề có tiếng đáp lại, nếu không phải giọt nước này không thể đốt được, hắn sẽ thật sự cho là mình bị thần kinh. Mặc kệ có công kích bao nhiêu lần đều không thể tổn thương được tới giọt nước này, Đại Điện Hạ ngoại trừ kêu gọi đầu hàng thì không còn cách nào khác.

Ngày nào cũng kêu gọi đầu hàng mấy lần, hôm nay phía Bạng Phượng tộc dường như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, “Điện Hạ, ngài vẫn ổn chứ?” Bên ngoài Long Điện vọng ra giọng nói quan tâm của mấy người Bạng Phượng tộc, tiếp đó là tiếng rống giận của Đại Điện Hạ, “Ta không bị làm sao hết! Trông chừng nó cho ta! Khụ khụ!”

Hai mắt Vân Phong xẹt qua tia mừng rỡ, xem ra cơ hội của nàng tới rồi, “Tiểu tử kêu gọi đầu hàng bên ngoài hình như hơi thở đang rất suy nhược.” Ngao Kim nói.

Vân Phong cười, “Đương nhiên là suy nhược đi nhiều rồi, không chỉ như thế, các phương diện khác cũng có khuynh hướng không ngừng xuống dốc.”

“Ý ngươi là tác dụng của hơi thở rồng kia?” Nhị Lôi nói, Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, hơi thở bên trong Tang Lũng Cốc tuy nhạt nhưng là đòn trí mạng với Hải Tộc. Lần trước ta đã tiếp xúc với một thám tử của Bạng Phượng tộc, lúc ấy trong cơ thể hắn có tồn tại một hơi thở rồng, vô cùng nhạt. Lúc ấy hắn đã sắp chết, lần này chúng ta xâm nhập vào sâu trong Tang Lũng Cốc, hơi thở dày đặc hơn đã xâm nhập vào cơ thể Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc không ít, cho dù hắn dùng thực lực của mình ngăn chặn, cuối cùng chỉ là tốn công vô ích. Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ đã đến lúc phát tác rồi.”

“Ha ha, đúng lúc như vậy sao? Đợi hắn chết rồi chúng ta có thể thừa dịp rối loạn đi ra ngoài.” Nhị Lôi kích động hét lên.

Nhưng Vân Phong lắc đầu, “Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc tạm thời sẽ chưa chết, hắn và chúng ta còn có thể dây dưa thêm một khoảng thời gian nữa, chính bản thân hắn cũng rất nôn nóng, biết mạng mình như mành chỉ treo chuông, nếu không tìm được người lúc đó, chắc chắn hồn về Tây Thiên.”

Nhị Lôi nghe vậy ngạc nhiên, sau đó cười lớn, Đại Điện Hạ muốn tìm người, nhưng đó không phải là Vân Phong.

“Nha đầu, ngươi và Lôi Tử đang nói về chuyện gì thế?” Ngao Kim nghe mà chả hiểu gì cả, “Lôi Tử, đừng có cười. Nói cho ta biết trước đó đã xảy ra chuyện gì đi.”

Nhị Lôi vừa cười vừa nói, “Người có thể nắm giữ sinh tử của tiểu tử kia, chính là Vân Phong.”

Ngao Kim kinh ngạc nhìn sang Vân Phong, nàng mỉm cười, “Không hẳn là ta, mà là Nhị Lôi, khi đó để có thể cứu được thám tử của Bạng Phượng tộc, là nhờ có Nhị Lôi giúp một tay.”

“Lôi Tử, hơi thở rồng kia có nguy hại cho ngươi không?” Ngao Kim quan tâm hỏi, hơi thở này bắt nguồn từ một con rồng không tầm thường, mặc dù trong người Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, nhưng không có nghĩa hơi thở rồng không tổn thương tới hắn, về bản chất mà nói hắn cũng không phải rồng.

“Lão tử sao mà có chuyện gì được? Mớ hơi thở rồng đó với ta mà nói chỉ là chút lòng thành.” Nhị Lôi khó chịu nói.

Ngao Kim nghe vậy cười mắng, cũng yên tâm hơn. Vân Phong im lặng suy tư, bây giờ Đại Điện Hạ rất cần nàng, nàng có nên lợi dụng cơ hội lần này chạy trốn khỏi đây không. Nàng chợt nghĩ tới gì đó, khẽ nhếch môi, sao nàng lại quên mất, nàng vẫn còn một cam kết chưa xài với Đại Điện Hạ nhỉ, lúc này mà không dùng thì còn đợi tới bao giờ.


Bạng Phượng tộc trọng lời hứa, nếu như Đại Điện Hạ đổi ý, trong mắt Bạng Phượng tộc, hắn sẽ không còn xứng với hai chữ Điện Hạ.

Nghĩ tới đây, lấy mặt nạ Thiên Ảnh ra đeo, dung mạo Vân Phong thay đổi giống như trước đây, Ngao Kim quan sát, “Nha đầu, vầy là tính ra ngoài sao?”

Nàng gật đầu, “Bạng Phượng tộc còn nợ ta một thỏa thuận, hôm nay đương nhiên phải trả rồi.”

“Nhưng mà…” Ngao Kim vẫn không yên tâm, Nhị Lôi hùng hổ đi tới, “Không yên tâm cái rắm. Có lão tử ở đây, Vân Phong làm sao có chuyện được, tiên sư nhà ngươi, có phải xem thường lão tử rồi không?”

Vân Phong bật cười, “Yên tâm đi! Nhị Lôi, chúng ta đi!” Nàng nói xong, một luồng sáng bao lấy nàng và Nhị Lôi đem hai người ra ngoài Long Điện, Ngao Kim đứng đó cười bất đắc dĩ, “Nha đầu này, coi ta như người ngoài à?”

Truyện chỉ được edit tại diendan

“Điện Hạ! Có động tĩnh!” Các cường giả Bạng Phượng tộc vẫn luôn quan sát cẩn mật thấy hai người ra ngoài lập tức cảnh báo, Đại Điện Hạ liền biến sắc, “Chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ cần người bên trong vừa xuất hiện, lập tức bắt lại cho ta!”

“Vèo!” Một tia sáng bay ra khỏi giọt nước, toàn bộ cường giả Bạng Phượng gồng lên, chuẩn bị sẵn sàng trong nháy mắt trói người từ trong ra, ánh sáng còn chưa tản đi, một giọng nói vang lên, “Đại Điện Hạ, đã lâu không gặp.”

Đại Điện Hạ nghe vậy lập tức kinh ngạc. Âm thanh này… Chẳng phải là Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư hắn cực khổ tìm kiếm sao? Nghĩ tới tình trạng thân thể của mình hiện giờ, Đại Điện Hạ vội nói, “Tất cả ngừng tay! Không được tổn thương người này!”

Cao thủ Bạng Phượng tộc nghe thế lập tức thu hồi thế công của mình, sau khi ánh sáng tản đi, Vân Phong và Nhị Lôi xuất hiện trước mặt Bạng Phượng tộc, xung quanh Nhị Lôi không ngừng bắn ra những tia sét nhỏ đì đùng, đôi mắt tím ngoan ác nhìn hải tộc xung quanh, “Con bà nó, ai dám ra tay ta dùng sấm sét đánh chết hắn.”

Cao thủ Bạng Phượng tộc kiêng dè nhìn Lôi Nguyên Tố quanh thân Nhị Lôi, ai cũng biết rằng trong nước uy lực của Lôi Nguyên tố sẽ được cường hóa, nước cộng thêm sét, phạm vi công kích có thể rất rộng, lan truyền cường hãn dị thường. Cao thủ Bạng Phượng tộc không dám làm càn, mà Đại Điện Hạ kích động nhìn Vân Phong, “Quả nhiên là đại nhân!”

Vân Phong cười nhạt, chỉ liếc mắt đã khẳng định hơi thở làm loạn trong cơ thể hắn loạn đến mức nào, bây giờ gương mặt của hắn tím đen không chút máu, xem ra đã bị giày vò rất lâu rồi. Hắn có thể áp chế tới tận giờ chưa ngã xuống đã là cường nhân, nếu như không loại bỏ hơi thở trong người, sớm muộn gì cũng sẽ nổ tan xác, rơi vào kết cục giống như thám tử kia.

“Không gặp một thời gian, không ngờ triệu chứng của đại nhân cũng không nhẹ.” Vân Phong nói, thấy ánh mắt Đại Điện Hạ sáng lên.

“Thứ kia là của đại nhân?” Đại Điện Hạ nhìn Long Điện biến thành hạt nước nghi hoặc hỏi.

Ánh mắt Vân Phong tối đi, “Cũng không hoàn toàn là của ta, chỉ là tạm thời được giao cho ta bảo quản mà thôi.”

Đại Điện hạ Bạng Phượng tộc cười lớn, “Thật muốn người đại nhân kết giao là ai, lại có được… vật quý hiếm như thế.”


“Không thể đề cập tới được, ông ấy không hi vọng ta nói cho người khác biết. Như đã nói, nếu như bây giờ Điện Hạ không xử lý, e là ngày sau tình huống sẽ giống như lúc đó.”

Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc nhíu mày. “Cách điều chế chất thuốc mà đại nhân để lại khi đó, ta đã uống không ít, nhưng vẫn không hề có tác dụng, tìm khắp lãnh thổ Bạng Phượng tộc lại không thấy được tung tích của đại nhân.” Nói tới đây, ánh mắt của hắn hoài nghi nhìn Vân Phong. dđlqđ

Nàng bật cười, “Thuốc kia không phải thuốc trừ tận gốc, chỉ là thuốc điều dưỡng sau này thôi, mà ta lại không thể sống lâu ở một chỗ, luôn đi thăm thú đó đây, tìm kiếm dược liệu mới lạ.” Nàng thầm nghĩ, phương thuốc kia là do nàng tiện tay viết bừa, có thể có  tác dụng mới là lạ.

“Thì ra là thế.” Đại Điện Hạ nửa tin nửa ngờ, “Nhưng mà ta kêu gọi đầu hàng mấy ngày nay, tại sao tới bây giờ đại nhân mới xuất hiện? Nếu như vừa bắt đầu đại nhân đã xuất hiện, hiểu lầm giữa chúng ta có thể giảm bớt.”

“Con bà nó, thật là dông dài!” Nhị Lôi bất mãn gầm lên, Đại Điện Hạ lườm sang, ánh mắt bén nhọn. “Vị bên cạnh đại nhân, hình như chưa từng thấy qua.”

Vân Phong cười khẩy, “Một trong những trợ thủ của ta, có vấn đề gì sao?”

Nhị Lôi hừ một tiếng, Đại Điện Hạ kinh ngạc, biết Dược Tề Sư thực sự cần người giúp đỡ, nhưng người này vạm vỡ kệch cỡm, tính khí thô bạo như thế, có thể đảm đương nổi vị trí trợ thủ sao? Thật là khó tin!

“Suy nghĩ đại nhân thật độc đáo.” Đại Điện Hạ ngượng ngùng cười khan, không nói nhiều nữa.

“Đại Điện Hạ hưng sư động chúng ở đây như vậy, là vì chuyện gì thế?” Vân Phong nhíu mày hỏi.

Đại Điện Hạ cười, “Không có gì, chỉ là gần đây  Bắc Hải bên kia không ổn định, để tránh có ai đó bên Bắc Hải lẻn vào Tây Hải Vực, ta trọng binh phòng ngự ở đây, dù sao ta cũng phải vì con dân Bạng Phượng tộc mà phân ưu.” EditbyMavis

Hay cho một câu đáp đàng hoàng, Vân Phong cười, “Đại Điện Hạ thật là có tâm, nói như vậy là, ta không được đi?”

Hai mắt hắn chợt lóe, “Tạm thời chưa qua được, đại nhân muốn tới Bắc Hải Vực?”

“Không sai, ta nghe nói Bắc Hải Vực xuất hiện một loại thảo dược cực kỳ danh quý, ta đang nghiên cứu một cách điều chế cần tới nó, phải đi một chuyến.”

“Phía Bắc Hải Vực bên kia quá náo động, đại nhân tự mình đi không sợ nguy hiểm sao? Nếu đạo nhân nguyện ý ta có thể làm giúp đại nhân.”

Nàng nhìn nụ cười ân cần lấy lòng của hắn, biết đây là hắn đang làm quen với mình, dù sao tánh mạng của hắn đang sắp không giữ nổi, muốn dựa vào nàng ra tay. “Chuyện này không nhọc Đại Điện Hạ quan tâm, không biết ngài còn nhớ lời hứa ngài vẫn thiếu ta ngày trước không?”


“Nhớ nhớ, đương nhiên là nhớ, đại nhân có muốn thực hiện lời hứa không?” Đại Điện Hạ cười tươi nhìn Vân Phong.

Nàng nhìn hắn, “Trong thời gian này ta có quen một hậu bối, rất nhiều chuyện nhờ hậu bối này giúp đỡ mới có thể thành công, nếu như Đại Điện Hạ gặp được tiểu hữu hậu bối này của ta, mong ngài chăm sóc cho nó nhiều một chút, để ta có thể trả nhân tình cho nàng ở đây.”

“Nếu là bằng hữu của đại nhân, hiển nhiên cũng là bằng hữu của ta, không biết vị tiểu hữu này tên gọi là gì?”

Nhìn vẻ mặt làm quen của Đại Điện Hạ, Vân Phong chợt có cảm giác muốn cười to, ho khan một tiếng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, “Vị tiểu hữu này tên là Phong Vân.”

Gương mặt Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc hoàn toàn đông cứng tại chỗ, cười cũng không cười nổi, Vân Phong mở cờ trong bụng, mình còn chừa cho bản thân một con đường, không tồi không tồi.

“Phong Vân?” Đại Điện Hạ lúng túng hỏi lại, “Vị hậu bối này, thực sự có tên này?”

Vân Phong làm bộ gật đầu, “Ừm, Phong Vân tiểu hữu rất được lòng ta, cũng giúp ta rất nhiều, nàng đi vội vàng làm ta chưa có dịp hồi báo nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nhân tình với Đại Điện Hạ, coi như có thể giúp nàng một chút.”

Vân Phong nói những lời này cho hắn nghe có hơi tốn hơi thừa lời, nàng có thể tưởng tượng ra được tâm tình lúc này của hắn, trong lòng càng cười đến lăn lộn, ngoài mặt vẫn tiếp tục làm bộ làm tịch, “Bạng Phượng tộc rất trọng lời hứa, nhất là lời hứa của Đại Điện Hạ, sẽ càng đảm bảo hơn, nghĩ lại không có gì làm khó điện hạ.”

Nếu như Đại Điện Hạ không có việc cầu Vân Phong còn đỡ, có lẽ sẽ không đồng ý với chuyện này, dù sao thì giữa Phong Vân và hắn cũng có thù với nhau. Nhưng bây giờ hắn biết bản thân đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, ngoại trừ người trước mắt, hắn không còn cách nào khác. Không đồng ý? Có thể sao?

“Đại nhân có việc không biết, giữa ta vừa vị tiểu hữu hậu bối này, từng có quan hệ.”

Vân Phong nhíu mày, xem ra Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc vẫn chưa muốn thỏa hiệp, “Quan hệ? Là quan hệ gì?”

“Cái này nói ra rất dài dòng… Nàng đã cầm đi một món đồ quý trọng thuộc về Bạng Phượng tộc, thực không dám giấu giếm, ở đây bố trí binh lực dày đặc như vậy, là để thu lại thứ đó, nhưng thật không ngờ Phong Vân lại là bằng hữu của ngài.”

Vân Phong cười lạnh trong lòng, Nhị Lôi lườm nguýt hắn, “Nói như vậy, là Phong Vân không đúng, nên trả lại đồ cho Bạng Phượng tộc.”

“Đại nhân cũng cảm thấy thế sao, nếu là bằng hữu đại nhân, chỉ cần Phong Vân có thể trả đồ lại, chúng ta sẽ không truy cứu nữa.”

Vân Phong nhíu mày, nhìn hắn chậm rãi nói, “Chuyện này là chuyện giữa Bạng Phượng tộc và Phong Vân, ta không tiện nói gì, Đại Điện Hạ thiếu nợ ta, còn lại giữa các ngươi có chuyện gì ta không quan tâm.”

Đại Điện Hạ khó tránh khỏi kinh ngạc, lại không dám nổi giận với Vân Phong, lỡ mà chọc giận nàng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ mất mạng, chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu, “Vâng, đại nhân nói phải.”

“Ta mặc kệ giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, mấy thứ đó không liên quan tới ta. Ta chỉ hy vọng Đại Điện Hạ có thể giữ lời hứa, đừng để người ta thất vọng.”

Những lời này của nàng làm Đại Điện Hạ khó chịu hơn, trên mặt như phủ một lớp mây đen âm u, “Yên tâm, ta đã hứa với đại nhân chắc chắn sẽ giữ lời, sẽ theo y như lời đại nhân làm, cho dù trước đây từng có xích mích với nàng, cũng sẽ không làm khó nàng.”

“Tốt lắm.” Vân Phong gật đầu, “Tình hình hiện tại của Điện Hạ không lạc quan cho lắm, may mà gặp ta, điện hạ có thể yên tâm một chút.”


Đại Điện Hạ nghe vậy liền vui vẻ, hắn nói nhiều như vậy chính là chờ những lời này của nàng, nhưng nàng vốn thông minh, chuyện gì cũng phải cất nhắc mới tốt nhất. “Tình hình Điện Hạ nghiêm trọng hơn những hải tộc trước đây rất nhiều. Hoàn toàn hồi phục là… không thể nào.”

“Dù là đại nhân cũng không thể giúp ta hoàn toàn hồi phục được sao?”

Vân Phong nghiêm túc gật đầu, “Mặc dù những hải tộc lần trước thê thảm tới không nỡ nhìn, nhưng tình hình không nặng, Điện Hạ bây giờ thì khác, ngoài mặt trông không có gì khác thường nhưng bên trong đáng lo đấy.”

Nhị Lôi đứng cạnh nàng, nhìn bộ dáng tỉnh bơ của nàng thì kinh ngạc, nói dối mà y chang như nói thật ý, bản lãnh nói dối thật cao cường! DđLqĐ

“Vậy đại nhân ngài… có thể giúp ta chữa được tới đâu?” Đại Điện Hạ khẩn trương nhìn Vân Phong.

Ánh mắt nàng đảo qua ánh mắt khâm phục của Nhị Lôi, thầm nín cười trong lòng, tiếp tục tỉnh queo nghiêm túc nói, “Bảy phần mà thôi… Nếu như Điện Hạ hồi phục được, thì không sao, nhưng ba phần còn lại cũng có thể khiến bệnh tình tái phát, khuyên ngài nên chú ý nhiều hơn.”

“Chất thuốc đại nhân đưa có thể kiềm hãm sự tái phát không?”

Vân Phong thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, gật đầu cái rụp, vất vả thu nụ cười nghẹn trở về, “Có thể, đương nhiên có thể.”

“Vậy làm phiền đại nhân!” Hai mắt Đại Điện Hạ tràn ngập hy vọng và mong đợi khiến trong lòng nàng không ngừng cười to, Nhị Lôi bên cạnh cũng thầm nói một chữ trong lòng: Cao thâm. Hơi thở rồng trong người Đại Điện Hạ được Nhị Lôi hút đi còn ba phần, nàng cố ý để lại ba phần trong cơ thể hắn, ba phần hơi thở mặc dù ít, nhưng vẫn có thể từ từ ăn mòn, sớm muộn gì cũng sẽ tước đi mạng sống của hắn.

Xử lý mọi thứ ổn thỏa, Vân Phong cố ý dặn dò Đại Điện Hạ cần phải giữ lời hứa, Đại Điện Hạ hồi phục gần hết hiển nhiên cung kính hơn với Vân Phong, trong lòng thầm suy tính. Lần này nàng tới Bắc Hải Vực, một khi đã rời khỏi Tây Hải Vực, hắn làm gì Phong Vân làm sao mà nàng biết được? Ba phần nguy hại mà thôi, dù có tái phát cũng chưa chắc nguy hiểm tới tính mạng. Phong Vân không chừng đã lấy được mảnh vụn bản đồ, dù có nói gì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Xử lý mọi chuyện xong, Vân Phong thu hồi lại Long Điện, cao thủ Bạng Phượng tộc theo lệnh Đại Điện Hạ để Vân Phong đi qua, Đại Điện Hạ tự mình đưa tiễn nàng, đến khi nàng qua được biên giới, hắn vẫn không quên dặn dò mấy câu Bắc Hải Vực náo động, Vân Phong phải chú ý an toàn.

“Làm phiền điện hạ quan tâm, mời điện hạ hãy trở về.”

Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc không nói nhiều nữa xoay người trở về, Vân Phong tới phạm vi Bắc Hải Vực quay đầu nhìn lại mấy lần, phòng ngự ở biên giới chưa hề giảm đi nửa phần, nàng nghĩ Đại Điện Hạ chắc sẽ có tâm tư tính toán mình. Nhưng hắn không ngờ rằng, người hắn khổ nhọc truy đuổi đang ở dưới mí mắt hắn, lại còn do hắn tự mình hộ tống đi qua, một khi biết rõ chân tướng, chắc chắn sẽ tức giận tới nộ hỏa công tâm.

“Cao minh.” Nhị Lôi bên cạnh nói nhỏ, Vân Phong mỉm cười, sau khi vào Bắc Hải Vực được một khoảng, nàng đưa Ngao Kim ra khỏi Long Điện, hắn vừa ra ngoài liên tò mò, “Sao đã tới rồi? Nha đầu, ngươi dùng cách gì thế?”

Vẻ mặt Nhị Lôi cổ quái, Vân Phong cười phá lên, nháy mắt với Ngao Kim, “Bí mật nhé!”

Ngao Kim ngẩn ra, “Bí mật? Ngươi còn giữ bí mật gì với ta chứ? Lôi Tử… ngươi nói đi!”

Nhị Lôi nghĩ tới kỹ thuật lừa dối của Vân Phong, thật sự rất bội phục, cười ha hả với Ngao Kim, “Lão tử không nói cho ngươi biết!”

“Lôi Tử, đến ngươi cũng dám giấu ta?” Ngao Kim không ngờ Nhị Lôi cũng có thái độ này, lập tức nổi giận gầm lên, Nhị Lôi cười một tràng bất kể Ngao Kim làm gì cũng không nói. Vân Phong nghe thấy hai người ở sau hùng hổ với nhau, tâm tình thoải mái không ít, hai mảnh bản đồ ở Vô Tận Hải đã tới tay, Long tộc rất có thể sẽ tìm được một nơi để sống ở Bắc Hải Vực, mà Huyết Hồn có lẽ đang ẩn nấp ở đâu đó dưới Vô Tận Hải, mọi thứ sẽ có đáp án ở Bắc Hải Vực.

Mọi thứ đều dẫn tới Bắc Hải Vực, hành trình lại bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment