Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 57

Ra khỏi cửa hàng, sắc mặt Vân Thăng vẫn không tốt, Vân Phong cũng âm thầm nhớ món nợ này, còn cả gia tộc Mộ Dung bồi dưỡng ra một Mộ Dung Nhiễm đanh đá chua ngoa như thế.

Tất cả đều phải đòi lại, nhưng Vân Phong biết, Mộ Dung gia và Lâm Gia hoàn toàn khác nhau, chẳng phải chỉ trên một ầng, nàng có thể diệt Lâm Gia, khiến Lâm Gia xóa tên khỏi Xuân Phong Trấn, nhưng thực lực của nàng giờ chưa đủ để động đến gia tộc Mộ Dung được xưng lão đại Bách Thành.

Đối phó Mộ Dung Nhiễm là tất yếu, đại tiểu thư kia tuy là ma pháp sư tam cấp, nhưng Trước mặt Vân Phong chẳng là gì, nhưng sở dĩ Mộ Dung Nhiễm có thể kiêu ngạo như thế, nguyên nhân lớn nhất là hậu thuẫn của nàng là cả một đại gia tộc, nếu như không phải Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Nhiễm ngươi là cái quái gì.

Vân Gia tuy đã lấy lại gia sản bị Lâm Gia xâm chiếm, nhưng Vân Gia ít người cũng chỉ còn ba người Vân Cảnh, Vân Phong, Vân Thăng, so với một gia tộc, cho dù là tiểu gia tộc, số người cũng quá ít.

Vân Phong hiểu, mình cường đại tất nhiên rất quan trọng, nhưng Vân Gia phải thay đổi, bằng không tài phú của Vân Gia sẽ chẳng thể mạnh được.

Vân Phong không chỉ muốn Vân Gia khôi phục ánh sáng trước kia, nàng muốn Vân Gia đứng ở vị trí thật cao, như vậy điều kiện tiên quyết phải là, Vân Gia phải lớn mạnh!

Vân Gia phải có lực lượng vũ trang của riêng mình, Vân Phong suy nghĩ, nếu muốn có địa vị cao, thực lực phải không kém, nhưng lực lượng trong tay cũng là nhân tố quan trọng, một tư lệnh dù mạnh đến đâu, sao có thể một mình địch nổi thiên quân vạn mã?


Vân Gia muốn quật khởi ắt không thể thiếu nhân lực, lực lượng vũ trang của riêng Vân Gia, nói trắng ra là đội thân vệ, là Vân Gia Quân!

Thành lập một đội ngũ nhnư thế cũng không phải chuyện dễ dàng, chọn người thế nào, thực lực không thể quá yếu, còn cần trung thành và tận tâm với Vân Gia, tuy bây giờ bắt tay vào làm chưa thể thành công được, nhưng Vân Phong sẽ âm thầm ghi nhớ.

“Tiểu gia hỏa, Mộ Dung Nhiễm lòng dạ hẹp hòi, hẳn là thiên tài ở Mộ Dung gia tộc, với thế lực của Mộ Dung gia ở Bách thành, chỉ sợ sẽ động tay động chân với cuộc thi lần này.”

Tổ tiên khiến Vân Phong tức giận, động tay động chân? Là động tay động chân trong cuộc thi của đại ca sao? Nghĩ đến lòng dạ ác độc của Mộ Dung Nhiễm, Vân Phong chẳng lạ khi ả ta làm thế, mà Mộ Dung gia quý nàng ta đến thế, cũng nhất định sẽ xả giận cho đại tiểu thư.

“Nếu chúng dám làm vậy, muốn động đến đại ca, phải nghĩ đến khả năng của mình đi đã.” Tổ tiên lắng nghe rồi gật đầu, bằng năng lực tiểu gia hỏa này, nếu như thật sự có người động tay động chân tiểu gia hỏa cũng sẽ nhận thấy trước tiên, lần này Mộ Dung gia công dã tràng rồi.

Hai huynh muội lại đi dạo, bởi vì vừa rồi có Mộ Dung Nhiễm xen vào, Vân Thăng hiển nhiên chẳng còn lòng dạ nào nữa, Vân Phong cũng không cần, đại ca mới là quan trọng nhất, vì thế hai huynh muội đến Trường học ma pháp Ma Tang ở Bách thành báo danh, vừa đến nơi đó, một hàng dài hiện ra trước mắt, Vân Thăng khẽ chậc lưỡi, không ngờ nhiều người đến vậy.

Người xếp hàng rất nhiều, nhưng chân chính tham gia báo danh chỉ là số ít, gia quyến cùng đi rất nhiều, Đông Đại Lục ít ma pháp sư, cho nên nếu một gia đình xuất hiện ma pháp sư coi như có quang vinh không nhỏ, trong lần chiêu sinh này, có thể nói một người báo danh cả nhà điều động.

Hai huynh muội đứng vào cuối hàng, chỉ chốc lát sau lại có người lục tục tới báo danh, Vân Phong đưa mắt nhìn lại cũng hiểu, chân chính báo danh chỉ có một người trong nhà, so ra, Vân Thăng chỉ có mình muội muội nàng đi cùng là trường hợp duy nhất.

Vân Thăng nắm tay muội muội, lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn hàng dài phía trước không biết suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tuấn mỹ giờ phút này khẽ buồn bã, lời châm chọc của Mộ Dung Nhiễm lại nện thật mạnh vào lòng hắn.

Ma pháp sư cấp 2? Chậc chậc, đúng là nghèo rách.

Mắt Vân Thăng khẽ trầm xuống, cấp 2, hắn năm nay 15 tuổi, thực lực cấp 2 đối với ma pháp sư mà nói ở tuổi này là bình thường, nhưng so sánh với muội muội đúng là quá yếu, thậm chí không xứng xưng là Người Vân Gia!


Vân Thăng có chút trách móc bản thân, Đông Đại Lục, có thể xưng là ma pháp sư đã coi là chuyện kiêu ngạo rồi, thiên tài trong ma pháp sư lại càng ít, cho dù là thiên tài cũng sẽ bị hạn chế rất lớn về sau, người Đông Đại Lục thể chất trời sinh tinh thần lực hạn chế, cho dù ngươi có thiên phú ma pháp sư, ngươi có năng lực có thể đi đến đâu trên con đường ma pháp sư?

Vân Phong xem như một đóa hoa tuyệt thế, đóa hoa tuyệt thế ngàn năm không gặp, Vân Thăng so sánh với Vân Phong chẳng phải là quá mức miễn cưỡng? Cho dù thiên tài so với Vân Phong, cũng phải tự biết xấu hổ.

Vân Phong như đã nhận ra nỗi lòng đại ca có chút buồn bã, lắc lắc tay đại ca, “Đại ca, huynh làm sao vậy?”

Vân Thăng cúi đầu, nhìn Vân Phong có chút lo lắng, cười ấm áp, “Phong Nhi, đại ca sẽ cố gắng, sẽ cố gắng trở thành một phần sức mạnh của muội!”

Vân Phong sửng sốt, nở nụ cười, “Đại ca nhất định sẽ rất lợi hại, Phong Nhi tin như thế!” Vân Phong thấy ấm áp, đại ca của nàng rất cố gắng, Vân Phong tự nhiên cũng biết Vân Thăng vì sao lại cố gắng như thế, đương nhiên là muốn chia sẻ trách nhiệm giúp nàng, nghĩ đến đây, Vân Phong cảm thấy hạnh phúc, thể chất Đông Đại Lục chẳng lẽ không thể thay đổi sao?

“Tổ tiên, thể chất không thể thay đổi sao?”

Tổ tiên sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra cái gì đó, “Tuy thay đổi thể chất là chuyện rất khó, nhưng không phải không có khả năng.”

Có cách? Nếu thật sự có cách thay đổi thể chất, như vậy con đường ma pháp này đại ca có thể tiến rất xa!


“Tiểu gia hỏa, muốn thay đổi thể chất một người, rất khó, hơn nữa phải mạo hiểm rất lớn.”

Mạo hiểm sao……“Sẽ mạo hiểm thế nào ạ?”

“Người bị thay đổi có thể biến thành phế vật, tiểu gia hỏa, như vậy con còn muốn thử không?”

Vân Phong trầm mặc, có thể thay đổi thể chất của đại ca tất nhiên là chuyện tốt, nhưng vạn nhất có sai lầm, đại ca liền xong rồi, Vân Phong không làm chuyện không nắm chắc, hơn nữa còn liên quan đến người thân của nàng, nếu như không phải nắm chắc trăm phần trăm, Vân Phong quyết không làm.

“Nhưng cách an toàn nhất, lại là cách không thể thực hiện nhất.”

An toàn nhất, lại không thể thực hiện nhất? “Là gì ạ?”

Tổ tiên thấp giọng cười, từ từ phun ra bốn chữ, “Pháp trận sinh mệnh."

Bình Luận (0)
Comment