Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 571

Edit: Mavis Clay

“Lam Y ca ca!” Nữ hài yêu kiều la lớn, đôi mắt thiếu niên đang đứng trong bụi hoa xẹt qua sự băng hàn, chậm rãi đứng lên, ngũ quan hoàn mỹ giờ đây phủ đầy sương lạnh, đóa hoa mỹ lệ vừa hái xuống nháy mắt bị vò nát trong tay.

Nhìn đóa hoa mềm mại đã bị nắm thành phấn vụn, lông mày tuấn thú của hắn khẽ nhíu lại, cứ như thế nhìn chăm chú, cho đến khi một bóng người vui sướng chạy tới trước mặt hắn, “Lam Y ca ca!” Nữ hài đỏ mặt gọi, hy vọng thiếu niên trước mặt có thể đáp lại mình một chút, nhưng hắn chỉ chuyên chú nhìn đóa hoa tàn trong lòng bàn tay, không hề để ý tới nàng một tý xúy nào. Nữ hài thấy hắn chuyên chú như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như vừa nghĩ ra tới biện pháp gì tốt, lập tức khom người tìm kiếm gì đó trong bụi hoa.

“A! Chính là ngươi!” Nữ hài đưa bàn tay trắng nõn kéo lấy bụi hoa, một đóa hoa bị nàng ngắt xuống.

“Lam Y ca ca, cho nè!” Nữ hài như hiến vật quý nâng hoa đưa qua, gương mặt nở nụ cười điềm đạm, “Đóa hoa kia đã hỏng rồi, đây là hoa muội hái cho Lam Y ca ca, rất đẹp đó.”

Cuối cùng thiếu niên cũng ngước mắt, đôi mắt đen láy mê người lạnh nhạt nhìn lướt qua đóa hoa trong tay nữ hài, im lặng không nói gì, nữ hài thấy hắn không thích, nói, “Lam Y ca ca, huynh đừng đau lòng nữa được không, huynh thích gì Ngọc Liên lấy cho huynh.”

Ý lạnh trong mắt thiếu niên sâu hơn, “Ta thích cái gì ngươi đều làm hết?”

Nữ hài ra sức gật đầu, “Không sai! Lam Y ca ca muốn muội làm gì muội sẽ làm cái đó.”

Thiếu niên chậm rãi nhếch môi, nữ hài thấy hắn cười cũng cười rộ lên vui vẻ.

“Ta muốn ngươi cút đi.”

Nữ hài sững sờ, “Lam Y ca ca, huynh nói gì cơ…?”


Thiếu niên phiền não lườm nàng, “Biến, không muốn nhìn thấy ngươi.”

Nữ hài lập tức đỏ bừng mặt, nước mắt nổi lên, khóc bù lu bù loa, “Lam Y ca ca…” Nữ hài vừa khóc vừa vươn tay muốn nắm lấy ống tay áo thiếu niên, hắn chê bai lùi về sau một bước, ý lạnh trong mắt không hề thuyên giảm, “Cút đi.”

Nữ hài không chịu nổi nữa, mặt đẫm nước mắt nước mũi, bước ba bước thì quay đầu lại chạy đi. Tiếng khóc phiền não cuối cùng cũng xa dần rồi biến mất, sự chán ghét trong mắt thiếu niên rút đi, “Rốt cuộc phụ thân đang nghĩ gì thế, cho dù cái hoa si kia thực lực không tệ, nhưng đâu cần để nàng ta tới gia tộc mình? Làm phiền cái đầu của ta nhức cả ngày.”

Thiếu niên nhìn khóm hoa vừa bị nữ hài chạm qua, phiền não xoay người, bàn tay lộn một vòng, Ám Nguyên Tố nồng nặc từ trong người xông ra, bụi hoa nhanh chóng khô héo, ngay cả đóa hoa vừa rồi cũng không còn tồn tại.

“Thiếu Chủ, gia chủ đã dặn ngài rồi, không thể sử dụng Ám Nguyên Tố nhiều được, nếu không…”

“Câm mồm!” Thiếu niên quát lên, nhìn tay của mình đăm chiêu, tiếp đó lấy ngọc bội trên cổ mình ra nhìn hồi lâu. Phụ thân đã từng nói thứ phong ấn trong ngọc bội này là gì, như vậy ngọc bội này còn có một cái khác nữa, cũng không thuộc về Nạp Khê tộc.

“Khuyết Thủ, ngươi nói xem ngọc bội màu đen kia sẽ ở trong tay người như thế nào? Có khi nào chỉ là một người bình thường không?” Thiếu niên cất giọng nói, một bóng đen từ trong hư không xuất hiện đám xuống bên cạnh hắn, thấp người cung kính đáp lời, “Thiếu Chủ, nếu thật sự là người bình thường, thì thật đáng tiếc. Di3nđ@n`leeQuydo^n

“Hừ, nói cũng phải. Không biết ta có ngày gặp được chủ nhân của ngọc bội đen này không, đúng rồi, phụ thân vẫn đang bận làm mấy chuyện đó à?”

“Bẩm Thiếu Chủ, thuộc hả cũng không biết.”

Thiếu niên thả ngọc bội vào trắng vào lại, nhếch môi, “Huyết mạch Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa… Triệu Hồi Sư, Vân gia…”

“Thiếu Chủ có hứng thú với Vân gia?”


Thiếu niên cười lớn, “Đương nhiên là hứng thú rồi, mặc dù nói huyết mạch Tứ Đại Gia Tộc đều rất kỳ lạ, nhưng có kỳ lạ cũng không so được với huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia, một khi thức mạch được thức tỉnh, e rằng thế gian này sẽ chẳng để Tứ Đại Gia Tộc được nổi danh. Chỉ tiếc… cuối cùng lại suy thoái.”

“Vân gia suy thoái cũng là trong dự tính, Thiếu Chủ không cần cảm thấy đáng tiếc.”

Thiếu niên liếc người quỳ trên đất, cười lạnh, “Ngươi cho rằng xuống dốc chính là kết quả cuối cùng? Ngươi coi thường Vân gia thế, hay là xem thường sức mạnh huyết mạch Tứ Đại Gia Tộc?”

“Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ nói sai, mong Thiếu Chủ trách phạt.”

“Hừ! Thôi!” Thiếu niên nói, nghĩ tới người khác không khỏi lại phiền não, “Hoa si kia còn phải ở đây tới khi nào?”

“Ý Thiếu Chủ là… Ngọc Liên tiểu thư?”

“Trừ hoa si kia còn ai nữa? Cả ngày chỉ biết tới phiền ta, ta sắp bị phiền chết rồi.”

“Ngọc Liên tiểu thư là do gia chủ đích thân mời tới gia tộc chúng ta, có lẽ… khả năng rời đi là rất thấp.”

Thiếu niên im bặt, có điều sắc mặt âm trầm đáng sợ, “Nói như vậy… Bản thiếu phải nhịn hoa si này làm phiền dài dài?”

Người quỳ dưới đất im lặng một lúc lâu mới phun ra được một câu, “Thật ra thì, Thiếu Chủ có thể thử thích…”

“Ta tình nguyện đi thích một thằng đàn ông, chứ không thèm có cảm tình với hoa si kia.”


“Thiếu Chủ, thật ra thì Ngọc Liên tiểu thư không có như thế…”

Thiếu niên phiền não phất tay, “Khỏi cần nói nữa, ngươi có thể biến đi.” Thiếu niên nói xong xoay người rời đi, người quỳ dưới đất nhìn tiểu chủ tử của mình, không khỏi lắc đầu ngao ngán, trên đời này liệu có nữ nhân có thể khiến Thiếu Chủ coi trọng không? Có lẽ… còn chưa ra đời.

Thoáng cái đã mấy năm trôi qua, thiếu niên ngày càng cao lớn, ngày càng bản lĩnh và quyến rũ, hoa si Ngọc Liên vẫn liên tục làm phiền không ngừng nghỉ, cho dù tất cả người Nạp Khê tộc thấy đường đi tới Thiếu Chủ rất không có lối về, vị Ngọc Liên tiểu thư này vẫn không hề thay đổi công phu dây dưa của mình, cuối cùng rất nhiều người Nạp Khê tộc không xem nổi nữa, yêu cầu tộc trưởng Nạp Khê tộc ra mặt, bảo vị hoa si này cách xa Thiếu Chủ nhà mình một chút, lúc này gia chủ Nạp Khê mới nhận ra, con trai mình bị ép buộc tới tình cảnh nào.

“Lão già, trước mặt ông có hai con đường, ông chọn đi để ta còn đi đường còn lại.”

Gia chủ Nạp Khê cười khổ nhìn nhi tử bất phân nam nữ trước mặt mình, cuối cùng ngao ngán thở dài, “Tùy con.”

Ngày thứ hai, Thiếu Chủ Nạp Khê tộc lặng lẽ biến mất. Ngọc Liên gào khóc đòi cũng muốn đi nhưng lại không có kết quả, đau lòng mất một thời gian dài, nhưng đồng thời trong khoảng thời gian đó người Nạp Khê tộc lại thầm thở phào một hơi. Đi cũng tốt, dù sao cũng còn hơn bị hoa si này quấn quýt si mê không chịu nhìn sự thật, Thiếu Chủ Nạp Khê tộc mà thực sự đi thích nam nhân, tương lai cả tộc sẽ bị hủy mất.

“Vân gia… Vân gia.” Thiếu niên vừa rời khỏi tộc, thi thoảng lẩm bẩm tên một gia tộc, hắn cũng không rõ tại sao mình lại có suy nghĩ cố chấp với Vân gia như vậy, hắn rất hiếu kỳ với Vân gia này, cho nên hắn dừng bước lại Đông Đại Lục, dừng lại Tạp Lan đế quốc, cuối cùng dừng lại ở Học Viện Ma Tang.

Thay vì để nữ nhân khác làm hoa si cứ quấn lấy mình không được yên bình, chi bằng dứt khoát trở thành nữ nhân, cũng đỡ gặp phiền phức. Vào Học Viện Ma Tang, thiếu niên chưa bao giờ lọt mắt một ai, mặc kệ là trong miệng người khác có nhân vật thiên tài ưu tú thế nào, trong mắt thiếu niên chẳng qua cũng chỉ như thế. Trong cơ thể có sức mạnh huyết mạch Nạp Khê tộc để hắn biết rằng, cái gì gọi là cường đại thực sự, cái gì gọi là sức mạnh thực sự, hoàn toàn không phải những thứ mà đám con nít tranh nhất tranh nhì này có thể hiểu. EditbyMavis

Thiếu niên dần trở thành yêu nghiệt trong mắt bạn học, không người nào dám lại gần hắn, cũng không người nào dám ở chung phòng với hắn, ở chung phòng với hắn trở thành cơn ác mộng của tất cả mọi người. Cho đến có một ngày, thiếu niên đang nhàn nhã nằm trên một cành cây trên núi sau Học Viện Ma Tang, đang tính toán xem có nên đi tìm hai con ma thú vui đùa một chút không, chợt nghe được một đoạn đối thoại, hấp dẫn tâm trí hắn.

“Phong nhi cũng sắp tới Ma Tang rồi, thật là tốt quá…” Thiếu niên nhìn lướt xuống dưới, nhận ra người vừa nói chuyện, lúc đầu hắn cũng thấy rất hứng thú với Vân Thăng này, nhưng kết quả lại khiến người ta rất thất vọng, Vân gia thực sự xuống dốc như vậy sao? Nhưng mà Phong nhi trong miệng hắn… là một đứa trẻ khác của Vân gia sao? Hai mắt thiếu niên sáng rực lên, dỏng tai nghe ngóng.

“Chỉ tiếc ta làm một đại ca không có tiền đồ… Phong nhi tới, có khi làm phiền tới muội ấy.” Vân Thăng nói xong cười khổ, ngẩng đầu lên, thiếu niên lập tức tạo Không Gian Phong Tỏa, thấy nụ cười khổ sở của Vân Thăng, tiếp đó không nói được lời nào thì bỏ đi, thiếu niên ngồi trên cành cây lẩm bẩm, “Phong nhi? Không lẽ gọi là Vân Phong?”

Sau mấy giây, giống như dính ma chú, cái tên Vân Phong không xua đi được trong đầu hắn, thi thoảng sẽ vang lên, thi thoảng lại xẹt qua, “Vân Phong…Vân Phong…”


“Tiểu tổ tông, ngài tự kỷ lầm bầm cái gì đó?” Một âm thanh thổ thiển vang lên kéo thần trí thiếu niên về, cùng lúc đó cánh tay bổ xuống, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Ai da! Tiểu tổ tông, ngài xuống tay nhẹ một chút!”

Thiếu niên đứng dậy, vỗ vỗ y phục trên người mình, “Để ý tới một người tên là Vân Phong, nếu như người này tới đây, lập tức nói cho ta biết.”

Hai ma thú hơi sửng sốt, không rõ ý hắn vừa nói, “Đại ca, Vân Phong này bộ chọc phải tiểu tổ tông sao?”

“Làm sao ta biết được? Nếu quả thực chọc phải tiểu tổ tông này, Vân Phong kia thực đúng là xui xẻo.”

“Tiểu tổ tông đã nói vậy, chúng ta chỉ có thể chú ý, nhưng ngàn vạn lần không thể bỏ qua.”

“Đại ca, ta vẫn muốn hỏi, tiểu tổ tông rốt cuộc là nam hay nữ?”

“Cốp” Một quyền đánh xuống, “Muốn sống thì ngậm cái mồm lanh chanh của ngươi thật chặt lại cho ta. Biết chưa?”

Mấy ngày sau, thiếu niên bắt đầu chán nản, thi thoảng dựa vào một gốc cây đại thụ sau núi, rảnh rang nghe chuyện và tiếng chim hót vang, trong miệng thi thoảng sẽ niệm lên cái tên, Vân Phong.

Có tới một ngày kia, thiếu niên không còn mang vẻ lười biếng nữa, đôi mắt đen sáng rỡ vọt vào lối đi trong rừng, hắn không biết tại sao hắn lại vui mừng như thế, đơn giản chỉ là thấy máu trong người đều hưng phấn cả lên, Vân Phong, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi sao?

Tốn một chút thủ đoạn nhỏ, thiếu niên đã nghĩ tới cách gặp gỡ, môi mỏng nhếch lên, im lặng đợi hồi lâu, cuối cùng ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, “Vào đi.” Trong bóng tối thiếu niên nhếch môi, không rõ đáy lòng tại sao nhốn nháo, cánh cửa đẩy ra, “Ngươi chính là Vân Phong?” Thiếu niên ngẩng đầu, thấy bóng dáng đứng trước cửa, hơi ngạc nhiên.

“Ta chính là Vân Phong.” Thiếu nữ đứng ở cửa từ tốn trả lời.

Thiếu niên vung cánh tay, hơi cười, “Đánh trước một phát rồi nói tiếp.”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của thiếu nữ, từ đôi mắt tới trái tim đều là nụ cười, cuối cùng cũng biết sự xao động trong lòng là vì cái gì.

Bình Luận (0)
Comment